Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 26




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ghế dựa ở trên sàn nhà phát ra thanh âm chói tai, Hà Khai Phục mắt trợn trừng nhìn Yến Phi, mở to miệng. Một tay dùng sức nắm lấy tay của Yến Phi, khiến cho Yến Phi đau tới mức hít vào một ngụm khí lạnh, rút tay ra.

“Cậu bình tĩnh một chút đi.”

Xoa xoa bàn tay bị xiết tới đau của mình, Yến Phi cho Hà Khai Phục một cái nhìn xem thường: “Sao vậy, bị dọa tới choáng váng rồi?”

“Cậu… cậu…” Hà Khai Phục ngón tay bất ổn chỉ vào Yến Phi, vốn da vẫn luôn đen, thế nhưng hiện tại lại trắng ra thêm một chút.

Nghĩ tới người này dám đối với hắn nói ra những lời vũ nhục, Yến Phi hận tới nghiến răng: “Cậu không phải nói tôi giống người kia lắm sao? Vì cái gì lại không nghĩ tới khả năng tôi chính là người kia?”

“A! Đó không thể nào có khả năng!” Hà Khai Phục toàn thân lỗ chân lông đều muốn nổ tung. Nếu đây là phim hoạt hình, chắc chắn tóc trên đầu gã đã hoàn toàn dựng đứng cả lên rồi.

“Vì cái gì không có khả năng?” Yến Phi hừ lạnh, “Cậu đã điều tra qua tôi rồi, vậy hẳn là cậu phải biết được tính cách trước khi tôi tự sát là như thế nào, sau khi tự sát là như thế nào. Một người có thể biến ra nhiều tính cách vậy sao? Tôi tại sao không thể là tá thi hoàn hồn chứ?”

“Cậu là đang nói giỡn… cậu nhất định là đang cùng tôi nói giỡn!”

Hà Khai Phục bối rối lui về sau hai bước, làm cách nào cũng không thể tin tưởng được người đang ở trước mặt mình chính là bạn tốt đã chết năm năm trước! Yến Phi nổi giận. Tiêu Dương không tính là người thân cận với hắn nhất, vậy mà rất nhanh đã tiếp nhận được chuyện hắn ‘sống lại’; bạn bè tốt của hắn lại liên tục nói không có khả năng, là đang nói giỡn. Yến Phi dứt khoát ném ra một câu: “Cậu tin hay không?”

Hà Khai Phục trừng mắt nhìn Yến Phi, gắt gao trừng hắn, hận không thể biến hai mắt của mình trở thành hỏa nhãn kim tinh, để xem rốt cuộc đây là yêu nghiệt phương nào. Yến Phi không thèm nhìn gã, lại tiếp tục xuất thần nhìn trần nhà, lại thêm một lần thất vọng. Người bên người, cũng chỉ có Tiểu Dương là tin tưởng a. Nghĩ tới hai người khác, Yến Phi trong lòng cười khổ. Vẫn là nên nói, năng lực thừa nhận của người trẻ tuổi quả thực rất mạnh. Vệ Văn Bân là người đầu tiên phát hiện ra hắn ‘tá thi hoàn hồn’.

Trong phòng bệnh im lặng khiến cho kẻ khác muốn hét lên, đương nhiên người muốn hét lên ở đây chính là Hà Khai Phục. Gã liền cứ như vậy hai mắt mở trừng trừng nhìn Yến Phi, cũng thực khổ cho ánh mắt của gã. Yến Phi liền cứ như vậy tiếp tục thất thần nhìn trần nhà. Qua hơn hai mươi phút, Hà Khai Phục có động tác. Gã khom người đem ghế kéo tới bên giường, không dám thở mạnh ngồi xuống, rồi mới cẩn thận kề sát vào bên Yến Phi, dùng hơi thở ngay cả lông chim cũng không thổi bay được, hỏi: “Bạn gái mối tình đầu của tôi là ai?”

Yến Phi thu hồi tầm mắt, chuyển sang phía Hà Khai Phục, rất muốn cho gã một quyền.

“Tin thì tin, đừng có lấy vấn đề này mang ra để kiểm tra tôi.”

Hà Khai Phục tròng mắt lại một lần nữa thiếu chút rơi ra ngoài, liên tục hít vào thở ra, hai tay của gã cầm lấy tay của Yến Phi, hốc mắt phiếm đỏ.

“Cậu… cậu…”

Thời điểm người kia tức giận, tuyệt đối là lười phối hợp. Người chân chính biết được điểm này cũng chỉ có Hà Khai Phục cùng vài người thân cận với người kia. Nếu Yến Phi trả lời câu hỏi này, Hà Khai Phục còn có thể tiếp tục hoài nghi. Thế nhưng đối phương căn bản là mặc kệ gã, Hà Khai Phục lúc này đã tin, hoàn toàn tin.

“Cậu con mẹ nó vì sao tới hiện giờ mới chịu xuất hiện?! Cậu liền như vậy không tin tưởng tôi?!” Hà Khai Phục lập tức rít gào, “Con mẹ nó, năm năm! Cái đệch! Cậu cho là năm ngày, năm tháng sao! Năm năm! Cậu tự sát liền chết năm năm, cậu có biết chúng tôi những người làm huynh đệ với cậu có bao nhiêu khổ sở?! A! Cậu cái tên hỗn đản này!”

Hà Khai Phục giơ lên nắm đấm, khi nhìn thấy băng gạc đang ở trên tay của Yến Phi, gã tránh đi chỗ bị thương, cho hắn một đấm vào vai phải. Tuy rằng vai phải không bị thương, nhưng thân thể vừa động liền chạm tới miệng vết thương. Yến Phi đau tới nhe răng nhếch miệng, đẩy ra tay của Hà Khai Phục.

“Tin cậu, tôi thật đã tin cậu. Tôi ở trước mặt cậu lung lay nhiều ngày như vậy, cậu có tin tôi sao?! Nếu không phải ngày đó thèm rượu, chén ‘Băng hỏa lưỡng trọng thiên’ kia tuyệt đối sẽ hắt ở trên mặt cậu. Cậu còn không biết xấu hổ dám nói cậu là bạn thân của tôi.”

“Cậu còn ủy khuất! Cậu là đùa giỡn tôi tới đắc ý đi. A?! Tôi chỗ nào chọc giận cậu? Cậu chạy tới quán bar của tôi để ca hát, cậu đâm tôi một nhát như vậy, mẹ của cậu có biết hay không hả?!”

“Cậu đừng có đánh trống lảng. Tôi nếu như chạy tới trước mặt cậu nói tôi là ai, còn không phải sẽ bị cậu trói lấy rồi túm đi thẩm vấn sao. Với cái chỉ số thông minh kia của cậu, không phải tôi coi thường cậu! Cậu ngẫm lại xem những gì mà tôi từng nói đi?! Là do cậu cứ như thế hoài nghi tôi có mục đích tiếp cận cậu đấy chứ. Tôi mà nói thật với cậu, tôi phỏng chừng lại chết thêm một lần nữa rồi! Ngay cả oan cũng không có nơi để kể!”

“Cậu!”

Hà Khai Phục đời này cãi nhau không bao giờ thắng được cái người kia. Nghĩ tới những lời mà ngày hôm trước bản thân nói với Yến Phi, Hà Khai Phục chột dạ vô cùng, nhưng lại không dám thừa nhận sai lầm của chính mình.

“Ai bảo cậu năm năm cũng không lộ diện!”

“Tôi cũng muốn lộ diện lắm chứ, thế nhưng cũng phải có người tự tử chết ở thời điểm đó thì tôi mới đầu thai được!” Thân thể bị thương, lại bị tức tới hộc máu, một lát sau còn nói nhiều như vậy, giận dữ lớn như vậy, Yến Phi trước mắt bị choáng. Thở dốc mấy cái, hắn nhu nhu lồng ngực khó chịu, thanh âm hư nhược vài phần: “Đợi lát nữa nói sau đi, lúc này toàn thân đều tê dại. Canh gà đâu? Đút cho tôi một chút.”

Hà Khai Phục thấy sắc mặt của hắn so với ban nãy còn tái nhợt hơn vài phần, đột nhiên nghĩ tới người này đang bị thương nặng, nháy mắt hoảng hốt. Nhanh chóng chạy tới đầu giường, gã mở ra lồng giữ nhiệt.

“Trước dùng nước nóng, giúp tôi rửa qua bát đã.”

Hà Khai Phục đang cầm lồng giữ nhiệt để đổ canh gà ra bát, thiếu chút nữa đem canh gà tạt xuống trên mặt đất. Trong nháy mắt đôi mắt ướt át, gã cầm lấy bộ bát đũa thìa mà Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu đã chuẩn bị sẵn từ trước, đứng lên, giả vờ giả vịt bất mãn: “Đã chết rồi mà vẫn còn giữ cái tật xấu này, quả thực muốn đem cậu ném tới trong trại tị nạn.”

Yến Phi ánh mắt híp lại một nửa, nói: “Đừng ồn ào nói móc tôi, trước mắt toàn là sao với sao.” Hà Khai Phục vừa nghe, nhấc phích nước nóng rời đi. Nhìn Hà Khai Phục đi ra ngoài, Yến Phi thở hắt ra, khóe miệng gợi lên một nụ cười.

Chốc lát, Hà Khai Phục đã trở lại, vừa thấy Yến Phi, ánh mắt của gã không khỏi hoảng hốt. Trở lại bên giường, giúp Yến Phi lấy một bát canh gà, múc một ít thịt gà, gã ngồi xuống, đút cho Yến Phi ăn.

Yến Phi có chút đói bụng, hai người không ai nói lời nào. Hà Khai Phục một bên từng thìa từng thìa đút cho Yến Phi ăn, Yến Phi một miếng một miếng ăn không khách khí. Chờ tới lúc ăn hết ba bát lớn canh gà, ăn sạch thịt gà, Yến Phi mới chậm chạp thở ra một hơi.

“Rất ngon.”

“Muốn uống nước không?” Hà Khai Phục giúp Yến Phi lau mồm, hỏi.

“Muốn súc miệng.”

Hà Khai Phục lại hầu hạ Yến Phi súc miệng. Trong lúc đó, tay của gã vẫn luôn có chút run rẩy. Người này, đầu thai rồi cũng không bỏ đi cái tật xấu khiết phích.

Nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, thân thể hơi run lên, Yến Phi mở to mắt nhìn Hà Khai Phục đang chờ hắn trả lời: “Tôi mở mắt tỉnh lại, đã ở trong thân thể này, bởi vì uống thuốc ngủ tự sát cho nên phải nằm viện. Tôi làm thế nào cũng không nghĩ tới, vừa mới cùng cậu ăn cơm xong chưa được bao lâu, đảo mắt chính là đã qua năm năm, thân thể còn trẻ lại, trở thành một sinh viên. Tôi bây giờ còn chưa hoàn toàn tiếp nhận được bản thân đã trở thành một con người mới. Các cậu một người cũng không quen biết tôi, đối với các cậu mà nói, tôi chỉ là một người mà các cậu nhớ rõ trong ký ức. Tôi có thời điểm không cách nào phân biệt được, tôi rốt cuộc là Chung Phong, hay là Yến Phi.”

“Là tại tôi ngốc.” Hà Khai Phục một tay cầm lấy tay của Yến Phi, một tay giúp hắn lau mồ hôi, hốc mắt phiếm hồng, “Tôi thực con mẹ nó không phải là người, đối với cậu nói ra những lời như thế.”

Yến Phi hơi dùng sức nắm lại bàn tay của Hà Khai Phục, cuối cùng đối với gã nở một nụ cười. Hà Khai Phục nước mắt thiếu chút nữa rơi ra.

“Chuyện này quả thực cũng không thể tưởng tượng được. Nếu không phải Tiểu Dương mỗi ngày đều sinh hoạt chung với tôi, em ấy chắc cũng không nhận ra tôi. Lúc tôi vừa mới ‘tỉnh lại’, em ấy hoàn toàn coi tôi như không khí. Em ấy trước kia còn không cao bằng tôi, là một tên nhóc con, gặp lại đã trở thành một người lớn. Tôi thực ngưỡng mộ em ấy, cậu không biết tôi có bao nhiêu buồn bực đâu. Cậu nói xem, tôi nên trực tiếp đi tới tìm các cậu hay là để các cậu từ từ phát hiện ra tồn tại của tôi thì mới tốt hơn đây?”

Hà Khai Phục cúi đầu, ở trên tay áo của Yến Phi cọ cọ đôi mắt, lại ngẩng đầu nói: “Cậu làm đúng lắm. Cũng đã năm năm rồi, nếu cậu trực tiếp tìm tôi, nói với tôi cậu là Chung Phong, tôi khẳng định sẽ dùng súng bắn cậu.” Nghĩ tới gì đó, Hà Khai Phục trong mắt hiện lên đau lòng, “Cậu hộc máu, có phải hay không tại ba tên xú tiểu tử kia nói ra những lời đáng trách?”

Ánh mắt của Yến Phi nhất thời trầm xuống, chua xót nói: “Cậu còn hoài nghi tôi như vậy, huống chi là mấy đứa chúng nó. Tiểu Tiểu đem một chi phiếu 100 vạn đưa cho tôi, nói là cảm ơn tôi đã cứu Tiểu Dương. Cái khác tôi không nói, trước khi quay trở về trường học, trên đường đi tôi nhận được một tin nhắn, uy hiếp nếu như tôi không muốn chết vậy thì phải rời xa Tiểu Dương. Cậu nói xem, trong lòng của tôi có thể dễ chịu được sao?”

“Ba tên hỗn trướng kia!” Hà Khai Phục cắn răng mắng, lại nghĩ tới bản thân cũng đã từng ngu xuẩn một hồi, lập tức chột dạ, “Chúng ta không nói tới mấy tên nhóc kia nữa, để cho cậu chịu ủy khuất rồi.”

“Tôi thực sự ủy khuất.” Yến Phi trong mắt hiện lên ngọn lửa, “Chuyện của tôi nếu như cậu dám cùng mấy tên tiểu tử kia hé ra một chữ, tôi liền lột da cậu!”

Hà Khai Phục run rẩy một cái, nhanh chóng nở ra khuôn mặt tươi cười: “Tôi không nói, tôi không nói. Cậu không kể thì tôi cũng biết mấy tên nhóc kia lời nói có bao nhiêu khó nghe.” Tiếp theo, gã lại nhịn không được cầu tình, “Nhưng mà cũng không thể toàn bộ trách bọn họ. Còn không phải là do cậu sủng mà ra.”

Yến Phi ánh mắt sắc bén đảo qua, Hà Khai Phục co rúm lại.

“Đúng vậy, là do tôi sủng mà ra. Tôi sủng mấy tên nhóc đó, sủng tới mức bọn họ ngay cả tôi đứng trước mặt cũng nhận không ra. Cậu, tôi còn có thể an ủi bản thân chỉ là bạn tốt, không nhận ra cũng là bình thường. Nhưng bọn họ thì sao? Bọn họ từ khi biết đi đã luôn ở bên cạnh tôi, hơn hai mươi năm a! Bọn họ gọi tôi là ‘anh’ hơn hai mươi năm, tôi chẳng qua chỉ đổi một cái túi da, bọn họ liền không nhận ra. Cậu nói xem, tôi đây có tính là đang tự chuốc cực khổ vào thân không?”

Cho dù phải thì Hà Khai Phục cũng không dám nói phải. Nhất là khi nghĩ tới những sự việc hoang đường do ba tên tiểu tử kia làm ra sau khi Chung Phong ‘chết’ đi, bản thân không ngăn cản lại còn dung túng, Hà Khai Phục không chút do dự lâm trận phản chiến, từ bỏ ba người kia.

Gã dùng sức gật đầu, còn kém thề với trời đất: “Cậu muốn trừng trị ba thằng nhóc kia thế nào, tôi sẽ duy trì, tuyệt đối sẽ duy trì. Bọn họ quả thực là quá đáng. Cậu nhìn xem Tiểu Dương cùng với tôi đều nhận ra cậu, bọn họ không nhận ra thì thôi, lại còn không hiểu được tri ân báo đáp. Cho dù cậu thực sự là Yến Phi, vậy cũng là ân nhân cứu Tiểu Dương một mạng. Bọn họ làm như vậy quả thực là rất quá đáng!”

Hà Khai Phục lập tức làm cho bản thân trở nên ‘đủ nghĩa khí’ ủng hộ bạn tốt, làm bộ giống như bị mất trí nhớ, hoàn toàn quên đi chuyện gã đã từng hoài nghi Yến Phi. Yến Phi phì một tiếng, bị gã chọc cười.

“Hoàn hảo là cậu không quá ngốc, không đem quán bar này làm cho phá sản, bằng không năm năm ‘không thấy’, tôi cũng chẳng biết đi đâu để tìm cậu.”

Hà Khai Phục lập tức nịnh nọt nói: “Tôi dù có ngốc cũng không dám đem quán bar Ô Nha phá hỏng. Đây là quán bar đầu tiên mà hai chúng ta cùng nhau hợp tác đầu tư, tôi sao có thể dám để cho quán bar bị phá sản, bằng không không phải cậu sẽ từ trong lòng đất bật dậy đánh chết tôi sao. Cậu xem, tôi ngay cả món ăn ‘cơm cà ri vàng thịt heo’ mà cậu yêu thích cũng xóa bỏ, không để cho người khác ăn. Nhìn đi, tôi đối với cậu có bao nhiêu chân thành.”

“Xì, cũng không biết xấu hổ.” Trên người rất đau, Yến Phi chỉ có thể nhịn cười, nhưng mà ý cười trong mắt thực rõ ràng. Nhìn thấy hắn cao hứng, Hà Khai Phục cũng cười, người này đã tha thứ cho gã.

Dù sao cũng vừa mới bị thương, Yến Phi bởi vì lấy lại được một phần tình bạn, buồn khổ trong lòng giảm bớt, mệt mỏi cũng tùy theo mà tới. Hà Khai Phục đi tới nhà hàng tốt nhất bên ngoài bệnh viện, mua cho Yến Phi một phần cháo tổ yến. Trở về đút cho hắn ăn, lại hầu hạ hắn rửa sạch sẽ mặt mũi tay chân, đánh răng, sau đó canh giữ ở bên giường bệnh, nhìn Yến Phi đang ngủ.

Hà Khai Phục chăm chú nhìn khuôn mặt trẻ hơn không biết bao nhiêu lần của Yến Phi, hai tay ôm lấy bàn tay bởi vì bị thương mà trở nên lạnh lẽo của Yến Phi, ở trong phòng bệnh không ai nhìn thấy, nước mắt liên tục chảy xuống. Năm năm, gã làm sao lại không muốn người này sống lại. Cũng bởi vì đã qua năm năm, cho nên đột nhiên xuất hiện một người tràn ngập quen thuộc giống người này, gã nhịn không được sinh ra nghi ngờ, mới nghĩ tới đối phương là người có mưu mô. Nếu như Yến Phi xuất hiện ở thời điểm một năm kia tử vong, gã nhất định sẽ không hoài nghi.

Nhưng mặc kệ nói sao, người này còn sống là tốt rồi, so với bất cứ điều gì cũng đều tốt hơn. Khẳng định là ông trời cũng hiểu được người này đời trước sống rất áp lực, cho nên mới tặng cho hắn một cơ hội sống lại. Hà Khai Phục nhếch miệng cười, cái gì Đỗ Phong Mã Phong, có túi da giống nhau, nhưng chung quy cũng không phải là Chung Phong.

Di động rung lên, Hà Khai Phục đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, cầm lấy điện thoại. Vừa nhìn thấy số hiển thị gọi tới, gã thở dài một tiếng, nghe.

“Hắc ca, anh ở bên đó, sao rồi?”

Là Tôn Kính Trì.

Hà Khai Phục đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa dựa vào trên tường nói: “Không có việc gì, đã uống hết canh gà, còn uống thêm một chén cháo, hiện tại ngủ rồi.”

Điện thoại bên kia, Tôn Kính Trì mở loa ngoài, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu ngồi ở bên cạnh y. Tiếp theo, bọn họ chợt nghe thấy Hà Khai Phục hỏi: “Các cậu hôm nay đối với cậu ấy, rốt cuộc là đã nói những gì?”

Ba nam nhân cho tới bây giờ đều là vô pháp vô thiên, đột nhiên có chút mất tự nhiên. Nghĩ tới người nọ bị bọn họ chọc giận tới hộc máu, còn có hành động ném vỡ cốc của người nọ, tâm can của ba người có chút rối loạn. Nếu nhắc tới tật xấu ném vỡ cốc của ba người là học từ ai, trừ bỏ Chung Phong ra, không thể nghĩ ra được ai khác.

Tôn Kính Trì rõ ràng bất ổn quanh co: “Cũng không nói cái gì, chỉ là hỏi cậu ta, quan hệ cùng với Tiểu Dương.”

Hà Khai Phục làm sao không nghe ra Tôn Kính Trì đang có điều giấu diếm. Nếu thực sự chỉ là như vậy, người nọ cũng sẽ không bị chọc tức tới mức hộc máu. Dù rằng người nọ không lộ ra một chữ đối với gã, tuy nhiên mặc kệ ra sao, ba người này vẫn là những người quan trọng nhất trong lòng người nọ. Hà Khai Phục ám chỉ nói: “Các cậu ngày mai qua đây nói xin lỗi với cậu ấy. Cậu ấy cùng Tiểu Dương, không phải là loại quan hệ kia. Cậu ấy rốt cuộc là người như thế nào, các cậu thử mở to mắt ra nhìn xem. Kính Trì, đừng trách anh không đủ nghĩa khí, Đỗ Phong kia, các cậu mau mau quăng đi, bằng không các cậu sẽ hối hận.”

Ba người sau lưng một trận lạnh run, Nhạc Thiệu trực tiếp rống: “Hắc ca, cậu ta rốt cuộc là ai!”

Hà Khai Phục hỏi lại: “Các cậu chẳng lẽ không hề phát hiện ra một chút khả nghi nào trên người cậu ấy hay sao?”

Ba người hít vào một ngụm khí lạnh.

“Hắc ca, anh có ý tứ gì? Anh nói rõ ràng!”

Tiêu Tiếu đoạt lấy di động hô to.

Hà Khai Phục ở bên kia điện thoại cũng bị tiếng hô làm cho tâm can run rẩy. Bận tậm tới tính tình của người đang nằm trên giường bệnh, Hà Khai Phục chỉ có thể nói: “Các cậu lúc nãy đã làm cho cậu ấy tức giận không nhẹ. Các cậu nếu thực sự muốn biết cậu ấy là ai, mấy ngày này hãy chăm tới bệnh viện nhìn một chút. Còn cái gì Đỗ Phong kia, không nên tiếp tục giữ ở bên người. Không nói nữa, các cậu tự mình ngẫm lại đi.”

Sợ bản thân nhịn không được nói ra chân tướng, Hà Khai Phục cúp điện thoại.

Nghe thấy tiếng thanh âm kéo dài trong điện thoại, tại sau rất nhiều năm, cuối cùng Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lại một lần nữa có một cảm giác sợ hãi hoảng hốt tới cực độ.

~ ~ ~ ~ ~

* lồng giữ nhiệt:

14014424592013_11_21_233436

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.