Bí Mật Của Nữ Thần

Chương 9




Sáng hôm sau trên bàn ăn,Thiên Dịch vừa ăn vừa quan sát Thiên Băng và Dực Phàm trước mặt mình. Liền thấy Phàm ca gắp thức ăn vào chén của cô, cười nhẹ nói:

"Băng Băng, ăn nhiều vào"

Cô cũng mỉm cười dịu dàng rồi gắp lại cho anh

"Phàm ca, anh cũng vậy a"

Thiên Dịch đen mặt ngồi trước hai người im lặng, cảnh tượng này cậu đã thấy nhiều lần, nhưng sao bây giờ lại cảm thấy khó chịu đến thế,rồi cô ngạc nhiên hỏi

"Tiểu Dịch, em sao vậy? Trông sắc mặt em không được tốt"

Cậu nhìn cô cố mỉm cười rồi trả lời

"không có gì"

Rồi cô sực nhớ ra nhìn Phàm ca bật hỏi

"phải rồi, hôm qua em có mua đồ cho Phàm ca đấy, anh mặc thử chưa?"

"đồ?"

Dực Phàm lẩm bẩm ngạc nhiên vì không biết đồ gì thì cô nheo mày nói tiếp

"hôm qua em có nhờ tiểu Dịch mang về cho anh, anh không biết sao?"

Lúc ấy anh liền nhìn sang Thiên Dịch, trông khi cậu vẫn cắm mặt vào chén cơm vì không biết phải nói gì thì Dực Phàm bật cười

"à anh xem rồi, rất đẹp, cảm ơn em Băng Băng"

Cô mỉm cười nói

"được rồi"

Thiên Dịch nheo mày khó hiểu nhìn Dực Phàm

(Sao anh ta lại nói giúp mình?)

Cô lại lên tiếng

"chuyện hai người nói sẽ cải tạo lại tổ chức...em đã nghĩ kĩ rồi, em sẽ chấp nhận theo ý kiến của hai người"

Dực Phàm ngạc nhiên rồi tiếp lời

"Thật à? Anh cứ ngỡ là em không đồng ý"

Cô bật cười

"em luôn ủng hộ ý kiến của hai người mà,dù gì ba mẹ nuôi cũng đã mất, cũng đã đến lúc khôi phục lại Ấn Gia rồi, em cũng đã nghĩ rất kĩ, chắc ba mẹ sẽ không giận chúng ta, em cũng chẳng muốn Ấn Gia chúng ta có thêm nhiều kẻ thù nữa"

Đột nhiên điện thoại cô reo lên, cô liền đứng dậy cầm điện thoại nói

"a xin lỗi em đi nghe điện thoại một lát"

Rồi cô đi chỗ khác mất, Dực Phàm nhìn sang Thiên Dịch lên tiếng

"Dịch, đồ của anh..."

"em biết rồi, hôm qua em quên đưa cho anh, một lát nữa em sẽ đi lấy"

Thiên Dịch lập tức nói thì Dực Phàm gật đầu

"ừm"

Ngoài cửa, Thiên Băng cầm lấy điện thoại nói chuyện, nét mặt ngạc nhiên:

"Sao? Ý ông nói cái tin đồn tôi đang sống cùng hai người đàn ông đang phát tán bên ngoài à?"

Rồi cô đỡ trán mình thở dài

"thật là,vẫn chưa được dọn dẹp xong sao? Hai người đàn ông đó là anh trai và em trai tôi, chẵng lẽ ông chủ không biết?"

Rồi cô ngạc nhiên quay lại nhìn bàn ăn của Thiên Dịch và Dực Phàm đang ngồi nói tiếp

"ý ông chủ là...muốn tôi mời hai người anh trai và em trai tôi dự họp báo để dập tắt dư luận, như vậy có ổn không?"

Một lát sau, cô đi vào thở dài thì Thiên Dịch thắc mắc chợt hỏi

"sao vậy nhị tỷ?"

Cô chống nạnh tay sờ nhẹ gáy cổ mình nói

"à, có tin đồn nói chị đang ở cùng hai người đàn ông, nên ông chủ muốn chị mở họp báo để giải thích chuyện này, đương nhiên hai người của sẽ đi cùng đấy"

"thật à?"

Dực Phàm đứng dậy lên tiếng

"Băng Băng, em không lo lắng gì à, chuyện họp báo giải thích với mọi người phiền phức lắm đấy"

Cô bật cười

"có gì mà mệt chứ, với lại hai người là người thân của em mà, chỉ cần giải thích một chút thì dư luận sẽ dập tắt ngay"

Đột nhiên Thiên Dịch và Dực Phàm có chút thất vọng, cô ngạc nhiên hỏi

"Sao vậy? Không muốn cùng em đến buổi họp báo sao?"

Dực Phàm mỉm cười

"không, anh sẽ đi"

Thiên Dịch cũng đứng dậy mỉm cười nói

"em cũng vậy"

Nghe thế cô mỉm cười vui mừng

"thật là, có hai người anh và em trai đẹp trai thế này, nếu công khai với mọi người thì hãnh diện quá đi"

Lúc này Thiên Dịch buồn lòng mà thầm nghĩ

(Ai muốn làm em trai của chị chứ?)

Dực Phàm cũng buồn lòng không kém

(Anh cũng không muốn làm anh trai em)

Rồi cô lên tiếng

"sắp trễ giờ rồi đấy, Tiểu Dịch đi thôi"

Thiên Dịch gật đầu mỉm cười

"vâng, nhị tỷ"

Rồi hai người đi mất, chỉ còn Dực Phàm ở lại, anh thở dài rồi đi ra sau nhà, lấy một điếu thuốc ngậm lên miệng,bật lửa lên đầu thuốc làm khói tỏa ra ngây ngút trên không trung. Anh đi đến vứt bao thuốc lá rỗng vào thùng rác liền ngạc nhiên.Bên trong thùng rác là túi đồ còn mới có những bộ quần áo còn cả tem mạt.

Lúc này anh nhìn túi đồ rồi nheo mày vì nhận ra điều gì đó, anh lẩm bẩm

"Dịch, em bắt đầu ghét anh rồi à?"

Tại công ty giải trí điện ảnh.

Ông chủ đi đến nhìn Thiên Băng cười nói

"Thiên Băng, chuyện lúc sáng tôi nói cô mở họp báo, cô định ngày mai thế nào?"

Thiên Băng mỉm cười tiếp lời

"Thì theo ông nói, tôi chỉ cần gọi anh trai tôi đến buổi họp báo là có thể dẹp tắt dư luận bên ngoài rồi"

Thiên Dịch lên tiếng

"Nhị tỷ, liệu Phàm ca đến có ổn không? Anh ấy vốn là người rất trầm mặc, không thích đứng trước đám đông"

Thiên Băng lắc đầu cười nhẹ

"chắc ổn mà, dù gì Phàm ca cũng đã đồng ý đến buổi họp báo rồi còn gì"

Tối đến, tại Ấn Gia. Thiên Băng đứng trước cửa phòng của Dực Phàm, cô gõ cửa gọi khẽ

"Phàm ca, anh có trong đấy không?"

Bỗng cánh cửa mở ra, Dực Phàm nhìn cô lên tiếng

"Băng Băng, chuyện gì vậy?"

"à em muốn hỏi anh có ghim bấm không? Em đang làm việc nên đang cần nó"

Dực Phàm cười nhẹ tiếp lời

"có, đợi anh một lát nhé"

Rồi anh đi vào trong lấy ghim bấm, cô nhìn qua căn phòng của anh, bước chân đi vào căn phòng sáng ấy rồi vô tình nhìn qua màn hình laptop trên bàn làm việc chợt ngạc nhiên, trên màn hình là bảng tư liệu về loại thuốc gì đó, cô tò mò hỏi

"ơ Phàm ca, anh đang xem tư liệu gì vậy?"

Cô đang nhìn thì anh nhanh chóng đi đến gập laptop lại, rồi đưa cho cô ghim bấm nói

"của em đây, em về phòng đi"

Cô cầm lấy rồi thắc mắc hỏi tiếp

"Phàm ca, em thấy anh đang xem tư liệu về thuốc gì đó, nó là gì vậy?"

Dực Phàm tiếp lời

"à nó là một loại thuốc bổ, anh đang tìm hiểm và định đặt mua nó để tặng cho bác hai sắp về nước"

Cô ngạc nhiên hỏi

"bác hai? Bác ấy sắp về rồi à?"

"ừ, bây giờ em về phòng đi, anh còn phải làm việc"

Rồi cô gật đầu đi ra ngoài mất, Dực Phàm đóng cửa lại, nét mặt anh bắt đầu thay đổi, ánh mắt nghiêm nghị rồi mở chiếc laptop đó lên,trên đấy là bảng nghiên cứu thành phần thuốc có kí hiệu là (x), thứ thuốc bí ẩn vẫn chưa được đặt tên.

Sáng hôm sau, buổi họp báo cũng diễn ra.Các phóng viên và nhà báo xôn xao bàn tán bên dưới thì ba anh em Thiên Băng cũng đi đến khiến mọi người phát ầm lên ngó nhìn

"xem kìa, nữ thần Ấn Thiên Băng tới rồi"

"mau lại phỏng vấn đi"

Ngay lúc ấy, mọi người đổ ào chen lấn đến gần Thiên Băng tra hỏi liên tục thì bị đám người mặc áo đen phía sau ngăn lại, nhưng họ vẫn không ngừng lấn vào lên tiếng

"Cho hỏi tin đồn cô sống cùng hai người đàn ông có thật không?"

"Vậy còn tin cô được đại gia bao nuôi thì sao?"

Thiên Dịch thì thầm vào tai Thiên Băng nói nhỏ

"Nhị tỷ, mấy tin đồn này đâu ra vậy? Cái gì mà được đại gia bao nuôi chứ?"

Thiên Băng thở dài

"em cũng biết mà, đa số toàn là bịa chuyện để tạo scandal cho chị thôi"

Rồi cô bước lên sàn họp báo quay lại chống nạnh nhìn đám phóng viên tự tin lên tiếng

"hôm nay tôi xin trả lời những câu hỏi của mọi người, về chuyện tôi sống cùng hai người đàn ông là sự thật"

Vừa nghe câu trả lời đấy, đám người nhà báo ồn ào bên dưới xì xầm thì cô lại tiếp lời

"nhưng hai người đàn ông đó là anh trai và em trai tôi, họ vừa về nước nên mọi người không biết là phải,hôm nay tôi đưa họ đến buổi họp báo này là để chứng minh trong sạch của mình, cũng mong mọi người không đề chuyện này lên để bàn tán nữa"

Rồi Thiên Dịch đứng cạnh cô cũng lên tiếng

"đúng vậy, tôi là Ấn Thiên Dịch, em trai của chị Băng, tôi có thể làm chứng vì tôi và chị ấy sống cùng nhà"

Các phóng viên lại tiếp hỏi

"vậy cho hỏi cô Ấn Thiên Băng có dính dáng gì đến xã hội đen không? Có người đồn rằng đã nhiều lần nhìn thấy cô nói chuyện với những người mặc đồ đen, cô có câu trả lời nào cho câu hỏi này"

Thiên Băng ngạc nhiên rồi cong nhẹ môi tiếp lời

"đó là những người bạn của tôi, họ có sở thích mặc đồ đen thôi, hoàn toàn không có gì được gọi là xã hội đen như mọi người nghĩ"

Các phóng viên lại hỏi tiếp

"nghe nói Ấn Gia cho vay nặng lãi có thật không?"

Thiên Băng lại ngạc nhiên nheo mày

( mấy người này lấy câu hỏi này đâu ra vậy?)

Đột nhiên Dực Phàm lên tiếng sau một hồi yên lặng, giọng trầm mặc nhìn đám phóng viên

"tôi là anh cả của Thiên Băng, tên Ấn Dực Phàm. Chuyện cho vay nặng lãi gì đó chỉ là tin đồn, hoàn toàn không có thật, Ấn Gia chúng tôi lâu nay vốn rất trong sạch, không hề dính dáng gì đến mấy chuyện xã hội bên ngoài"

Nghe vậy đám phóng viên ngạc nhiên bắt đầu lấn tới

"Anh là anh cả của nữ minh tinh Ấn Thiên Băng ạ? Anh có thể cho chúng tôi biết anh làm nghề gì không?"

Thiên Băng nheo mày

( chết rồi, nếu cứ trả lời thế này thì đám phóng viên sẽ được nước làm tới)

Rồi cô nhìn sang Thiên Dịch nói nhỏ

"tiểu Dịch, em giúp chị lo liệu đám phóng viên này, chị sẽ đưa Phàm ca đi, vì anh ấy vốn rất ghét người ngoài hỏi chuyện đời tư của mình"

Thiên Dịch nhíu mày lên tiếng

"nhưng...nhị tỷ, sao lại là em?"

Thiên Băng bật cười

"vì em là người giỏi tìm cách nhất mà, giúp chị đi"

Rồi cô quay sang kéo tay Dực Phàm quay lại nhìn đám phóng viên nói lớn

"xin lỗi, tôi và anh trai tôi có chuyện cần làm, tạm thời mọi người quay sang phóng vấn em trai Thiên Dịch của tôi nhé"

Rồi cô nhìn Dực Phàm nói nhỏ

"Phàm ca đi thôi"

Hai người đi mất để Thiên Dịch lại một mình, cậu cắn răng nheo mày nhìn

( sao nhị tỷ lại bỏ mình ở đây chứ? Còn dẫn Phàm ca đi trước nữa)

Rồi phóng viên ập tới Thiên Dịch lại liên tục hỏi những câu hỏi quen thuộc:

"Xin hỏi anh là em trai của Ấn Thiên Băng, ba người là anh em sống cùng nhà sao? Lúc trước anh và anh trai của Ấn Thiên Băng sang nước ngoài làm gì?"

Thiên Dịch nheo mày khó chịu dần

(Mấy người này đang tính tra hỏi đời tư của người khác sao? Quan trọng là nhị tỷ bỏ đi với Phàm ca rồi, mình ở đây lâu cũng chẳng có hứng thú gì)

Phía sau bãi đậu xe, Thiên Băng nhìn Dực Phàm hỏi

"Phàm ca, anh ổn chứ? Đúng là lần đầu tiên anh giúp em thế này có chút khó khăn, em biết anh là người không thích trả lời nhiều mà nên mới đưa anh đi trước"

Dực Phàm nhìn cô, mỉm cười

" không sao, cũng may em đưa anh đi trước mà...em để Thiên Dịch ở lại đó có ổn không?"

Thiên Băng đắt ngón tay lên má ngẫm nghĩ

"chắc ổn, mà thôi lần này xem như em nợ hai người"

Rồi cô mở cửa xe lấy một ly cafe đen ra đưa cho Dực Phàm, cười tươi nói

"cho anh này, xem như trả ơn anh giúp em đấy"

Anh nhận lấy ly cafe, nhìn vài giây lại nói

"chỉ vậy thôi à"

Cô ngạc nhiên không hiểu nên hỏi

"hả? Ý anh là sao?"

Dực Phàm bật cười nhẹ đi đến tiếp lời

"ngày mai ra ngoài cùng anh, được không?"

Cô lại hỏi

"ra ngoài? Làm gì vậy?"

"chỉ là đi dạo thôi cũng được, vì đã lâu anh chưa có thời gian quan tâm em, cũng cảm ơn vì em đã giúp anh thời gian qua ở tổ chức trong lúc anh phải đưa Dịch sang nước ngoài du học."

Cô tiếp lời

"vậy được, có cả Tiểu Dịch đi cùng thì chắc vui lắm"

Dực Phàm nheo mày, ánh mắt bắt đầu nghiêm túc

"đừng rủ Dịch, chỉ hai chúng ta thôi"

Cô ngạc nhiên hơn, vì đây là lần đầu tiên Phàm ca muốn cô riêng cùng anh ấy. Cô thắc mắc hỏi

"Sao vậy? Chẳng phải ba anh em chúng đi sẽ vui hơn sao?"

Anh tiếp lời

"nhưng anh chỉ muốn đi riêng"

Cô nghe vậy đành gật đầu, vì có hỏi Phàm ca cũng không trả lời gì thêm

"vậy thôi cũng được"

( sao Phàm ca lại có vẻ khó chịu vậy?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.