Bị Học Sinh Tỏ Tình Phải Làm Sao Đây?

Chương 10




Hà Học Chu nhanh chóng đặt một khách sạn, là phòng đôi một trăm năm mươi mốt một đêm. Hai người ở trước bàn đăng kí xong, cùng nhau lên thang máy rồi tìm được phòng của mình, Hà Học Chu lại cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, khuôn mặt bình thường cực kỳ đẹp trai bây giờ trông bẩn bẩn, thoạt nhìn trông giống một chú cún gặp nạn, vô cùng đáng thương.

Lý Lộ mở cửa phòng, thấy Hà Học Chu còn đần người đứng ở cửa, nói: “Mau vào đi chứ!”

Mặt Hà Học Chu lập tức đỏ lên. Cậu cúi đầu, nói nhỏ như tiếng muỗi: “Thầy, không đúng, Lộ Lộ, chúng ta vì sao lại tới khách sạn vậy?”

Lý Lộ không nghe rõ cậu nói gì, trực tiếp duỗi tay kéo người đi vào. Hà Học Chu ngây ngốc nhìn Lý Lộ, giống như một đứa trẻ chẳng biết phải làm gì. Lý Lộ nhướng mày, nói: “Cậu làm trò gì đấy?” Anh chỉ toilet: “Dơ như mèo nhỏ, mau đi tắm rửa đi, rồi chúng ta cùng nói chuyện.”

“Vâng…” Cảm xúc của Hà Học Chu tự dưng chùng xuống, rũ đầu, đem áo thun cởi ra, tùy tiện để thân trần đi vào phòng tắm.

Hà Học Chu tắm xong bước ra, Lý Lộ đã gọi cơm hộp đến, mùi lẩu cay thơm phức làm cho chiếc bụng vốn đang đói của Hà Học Chu càng đói thêm. Cậu ngồi bên cạnh Lý Lộ rồi nhận lấy đôi đũa, hết sức chăm chú mà vùi đầu vào ăn. Lý Lộ lại chỉ ăn hai miếng rồi ngưng, chống cằm nhìn Hà Học Chu đang ăn ngấu nghiến.

Thẳng đến khi trong chén cuối cùng đến một giọt lẩu cũng không còn, Hà Học Chu mới rụt rè dùng giấy lau lau miệng, chờ đợi Lý Lộ bắt đầu “Tâm sự”. Lý Lộ lại chậm chạm không chịu mở miệng, chỉ nhìn Hà Học Chu, đây là học trò của anh, gương mặt đẹp trai mang thêm ít phần ngây thơ, bộ dạng cúi đầu làm cho người ta cảm thấy thương thương. Đứa nhỏ đến tuổi dậy thì sinh ra cảm xúc nhất thời không muốn rời xa thầy của mình là chuyện bình thường, nhưng điều này giống với sương mù lúc sáng sớm, hư vô mờ mịt, gió thổi liền tan.

Lý Lộ thở dài, nói: “Cậu làm cho người khác lo lắng quá nhiều, vì sao không chịu nhận điện thoại của tôi?” Còn đem wechat của tôi vào danh sách đen. Có biết hôm nay tôi rất lo lắng cho cậu không?

“Em thật sự xin lỗi.” Hà Học Chu nhanh chóng đem điện thoại ra, gỡ sổ đen wechat của Lý Lộ, nhìn Lý Lộ cười cười lấy lòng: “Em đã đưa thầy ra khỏi danh sách đen rồi nè.”

“Cậu còn nhớ tôi là thầy của cậu à? Cả ngày đều đối với tôi không biết lớn nhỏ.”

“Tại thầy gạt em trước mà.” Hà Học Chu lại tức lên, cậu chỉ trích: “Nếu thầy ngay từ đầu nói rõ ràng với em là đi đến thành phố G làm việc, em chắc chắn sẽ không tức giận như vậy.” Tiếng của cậu càng nói càng nhỏ, cuối cùng như dùng âm mũi nói: “Em cho rằng thầy không cần em nữa.”

Lý Lộ nhất thời nghẹn lời. Hà Học Chu lại tự nói tiếp: “Dù sao cũng là thầy sai trước, em so với sai lầm của thầy ít hơn một chút. Bất quá hiện tại em không có giận nữa, thầy cũng đừng giận nữa, có được không?”

“Này, cậu đừng có tự tiện thay tôi tha thứ cho cậu chứ.”

“Vậy em cũng không tha thứ cho thầy đâu.”

Lý lộ thở dài, búng trán Hà Học Chu, nói: “Lại không biết lớn nhỏ.”

Hắn có rất nhiều lời muốn nói với Hà Học Chu, nhưng khi nhìn cậu, một cậu cũng không nói ra được. Lý Lộ bất đắc dĩ nghĩ, Hà Học Chu quả nhiên là một học sinh khó trị, đáng lẽ từ lúc ban đầu không nên nhận cái việc gia sư này, nếu thế bây giờ sẽ không phải đau đầu như vậy.

Hà Học Chu “Ai da” một tiếng, ôm đầu ấm ức nhìn về phía Lý Lộ, cậu cũng bắt chước Lý Lộ thở dài: “Ai da, Lộ Lộ, anh nhất định là bị em chiều quen rồi.”

“Cậu nói cái gì?” Lý Lộ nhăn mày, duỗi tay muốn nhéo lỗ tai của Hà Học Chu, lại bị cậu né trốn mất, anh làm bộ tức giận muốn đuổi theo.

Hà Học Chu ở trong phòng trốn đông trốn tây, cười hì hì cùng Lý Lộ ầm ĩ một lúc, bầu không khí lập tức liền trở nên vui vẻ. Cuối cùng hai người quậy đến hết sức lực, từng người ngã lên giường thở hồng hộc. Sau khi tiếng nói cười dừng lại, trong phòng bất chợt yên ắng. Lý Lộ ngẩn người nhìn chằm chằm đèn trên trần, nhất thời chấn động. Đột nhiên nghe thấy Hà Học Chu nói: “Lý Lộ, hình như em thích anh.”

Trái tim đập liên hồi trong lòng của thiếu niên rốt cuộc cũng không bình ổn lại nổi, Hà Học Chu nhìn Lý Lộ, lặp lại lần nữa: “Lý Lộ, em thích anh.”

Lý Lộ im lặng một lúc.

Tựa như con dao treo trên trán cuối cùng cũng hạ xuống, Lý Lộ tự nhiên lại có cảm giác thả lỏng “Rốt cuộc cũng đến”. Lý Lộ xoay người, đối diện với cặp mắt đen láy của Hà Học Chu, bày ra nụ cười đã tập đến cả trăm ngàn lần: “Cảm ơn cậu.” Anh cười lộ lên đuôi mắt cong cong, giọng nói vẫn dịu dàng như trước đây: “Nhưng mà cậu phải cẩn thận suy nghĩ lại, cậu thích sự thích tôi sao? Tôi là con trai, cậu là gay sao? Cậu chắc chắn không phải đâu, trước đây chắc chắn cậu cũng từng thích con gái mà đúng không? Là vì cậu học quá mệt mỏi, tôi lại ở cạnh đúng lúc cậu đang cần, nên cậu mới đối với tôi có một ít cảm giác ỷ lại không chân thật mà thôi.”

Lòng của Hà Học Chu tựa như một tảng băng lớn chìm vào đáy hồ. Cậu đã mơ hồ đoán trước được rồi. Cậu im lặng xoay người đắp chăn lên, giả vờ như đi ngủ. Lý Lộ cũng không có nói tiếp, duỗi tay tắt đèn, hai người mang đầy tâm sự nằm xuống trong màn đêm. Một lát sau, Lý Lộ nghe thấy bên cạnh giường có một tiếng khóc nức nở bị đè xuống rất nhỏ, đáng thương đến độ làm người ta đau xót.

“Vì sao? Vì em là con trai sao?”

“Tôi là thầy, cậu là trò.” Anh ngừng một chút, lại nói tiếp: “Cậu là học sinh ưu tú nhất của tôi, tôi rất hãnh diện về cậu. Bất kể cậu đối với tôi là loại tình cảm gì, tôi cũng đều cảm thấy rất vinh dự.”

“Nếu lúc ấy cứ báo cáo, báo cáo anh đi dạy thêm trái luật thì tốt rồi, em không muốn làm học trò của anh.”

“Thật xin lỗi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.