Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn

Chương 13: 13: Hôn Tôi Một Cái Đi





Hôm nay dì giúp việc trùng hợp có ở nhà, nên ra mở cửa cho Trang Duyên.
Mấy ngày nay Trang Duyên đã quá quen thuộc với ngôi nhà của Tạ Ninh, sau khi vào cửa thì anh rất chi là tự nhiên cởi áo khoác treo lên móc, trông rất có phong thái của chủ nhà mới tan làm về.
Bình thường vào giờ này, một là Tạ Ninh đã làm cơm xong rồi ngồi đợi ở phòng khách, hai là cậu vẫn còn đang bận rộn ở dưới bếp.

Nhìn bộ dáng Tạ Ninh như vậy, có đôi lúc Trang Duyên cảm thấy trông hai người bọn họ giống hệt như một đôi chồng chồng.

Hai ngày nay vì muốn được ăn món mà Tạ Ninh tự tay làm, anh đã về nhà rất đúng giờ, từ chối mọi cuộc hẹn, tới giờ liền chạy qua ngay, đến Triệu Dương cũng bắt đầu buồn bực nghi ngờ liệu có phải là anh đang hẹn hò hú hí với cô nàng ốc nào hay không.

Trang Duyên cười rất là thần bí.
Cô nàng ốc thì không có, nhưng thỏ trắng thì đúng là có một bé.
Ngày hôm nay dưới lầu có chút yên tĩnh, Trang Duyên liếc mắt nhìn phòng khách, không nhìn thấy bóng dáng Tạ Ninh đâu, cho là cậu đang ở dưới bếp, lại đi về phía nhà bếp.
Kết quả là vẫn không nhìn thấy bóng dáng cậu đâu.
Dì giúp việc đúng lúc phải rời đi, Trang Duyên liền kéo dì lại hỏi: “Trong nhà không có ai sao?”
Dì đáp: “Thiếu gia có ở nhà, hẳn là đang ở trong phòng vẽ tranh, tôi không dám quấy rầy cậu ấy”.
Tạ Ninh đã dặn trước phòng tranh là nơi dì không cần phải dọn dẹp, sợ dì không cẩn thận sẽ là lộn xộn bản thảo.
Trang Duyên đáp một tiếng, yên lòng.
Đang nói, Tạ Ninh từ trên lầu đi xuống.
Trên người cậu vẫn là bộ quần áo hồi chiều nay, sắc mặt trông hơi rầu rĩ, Trang Duyên đang muốn hỏi cậu bị làm sao vậy, liền nghe Tạ Ninh nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi quên làm cơm mất rồi”.
Trang Duyên cho rằng Tạ Ninh vì chuyện này mà phiền muộn, nhìn thấy cậu vô thức nhíu mày, thật sự anh muốn đưa tay vuốt thẳng nơi đó.

Thấy bộ dáng Tạ Ninh không vui, làm cho tâm trạng của Trang Duyên cũng kém đi mấy phần, anh an ủi: “Không ấy để tôi nấu cơm cho cậu ăn nha?”.
Đối với tay nghề của Trang Duyên, Tạ Ninh nhung nhớ vô cùng, tối hôm đó được ăn món mì chua cay mà amh làm, đến nay khiến cậu nhớ mãi không quên cái hương vị đó, bây giờ nghe Trang Duyên nói như vậy, ánh mắt sáng lên: “Có thật không?”
Bộ dáng ngạc nhiên vui vẻ nhìn về phía anh như vậy, Trang Duyên còn cái gì gọi là không vui nữa: “Đương nhiên là thật, tôi cũng không thể mỗi ngày đều chạy qua ăn chùa cậu quài được”.

Tạ Ninh nghĩ, thực ra cũng không phải ăn uống chùa, Trang Duyên cũng giúp đỡ cậu không ít, không nói những cái khác, mấy cái bánh ngọt hồi chiều cũng là do anh trả tiền.

“Anh ở ngoài bận bịu cả ngày” Tạ Ninh có chút ngượng ngùng: “Bây giờ lại bắt anh nấu cơm, tôi thấy hơi ngại”.

Trang Duyên không nhịn được xoa xoa tóc của cậu, nheo mắt lại: “Vậy thì cậu trả cho tôi chút thù lao là được”.
Tạ Ninh hào phóng nói: “Anh muốn thù lao gì? Chỉ cần tôi có thể làm được.....”
Phần tính cách xấu xa bên trong Trang Duyên bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy: “Chỉ cần cậu có thể làm được, thì tôi muốn đưa ra yêu cầu nào cũng được?”.
Sao cái câu này nghe hơi bị quen tai, Tạ Ninh nhớ lại một chút, hình như trước đây Trang Duyên cũng dùng câu nói này để chọc ghẹo cậu.
Nhớ tới tình hình lúc đó, nhiệt độ trên mặt Tạ Ninh lại cao thêm chút, cũng may là cậu đứng ở chỗ hơi tối, nếu không nhìn kỹ thì không phát hiện ra được.

Tiếp xúc với Trang Duyên một thời gian, Tạ Ninh cũng không phải là không có tiến bộ, ít nhất là khi đối mặt với những lời nói chọc ghẹo của anh, Tạ Ninh cũng không còn bị mấy lời đó làm cho đứng ngồi không yên nữa.

“Anh nói đi” Cậu mặt không biểu tình nói: “Chỉ cần tôi có thể làm được”.
Trang Duyên ngẩn ra, hơi nhướng mày: “Hào phóng như vậy”.
Trong lòng Tạ Ninh nhất thời sinh ra dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, ánh mắt Trang Duyên đột nhiên thay đổi, ánh mắt của anh tựa như có thực thể, vuốt ve gương mặt của cậu, từ trán đi xuống, lướt qua đôi mắt, mũi, rồi cuối cùng dừng ở trên đôi môi của cậu.

Môi của Tạ Ninh căng mọng hồng hào, hình dáng môi đẹp đẽ, lúc nói chuyện đôi môi khẽ mở ra khép lại, khi không nói chuyện thì tựa như hai cánh hoa anh đào nở lúc đầu xuân.

Nhìn qua trông rất mềm mại, dụ dỗ người ta không nhịn được mà muốn hôn một cái.
Trang Duyên tiến gần lên một bước, đưa tay lên vuốt ve gương mặt cậu, thấp giọng nói: “Nếu như tôi nói tôi muốn cậu........”
Tạ Ninh theo bản năng mà lui về sau một bước, nhưng không ngờ lại bị Trang Duyên đè lên trên tường.
“........!Hôn tôi một cái thì sao?”.
Tạ Ninh đứng hình mất vài giây, mặt đột nhiên đỏ bừng lên.
Cậu nghiêng đầu tránh né cái tay của Trang Duyên, cố gắng bình tĩnh nói: “Đừng có đem tôi ra chọc ghẹo nữa”.
“Tôi không hề chọc ghẹo” Trang Duyên cười nhẹ một tiếng, hơi khom người xuống, áp sát vào bên tai cậu nói: “Nếu không thì để tôi hôn cậu một cái cũng được”.
Tạ Ninh: “...”
Trang Duyên vẫn chưa có ý định buông tha cho cậu, liếm liếm môi, nói: “Sao rồi hả? Thỏ tiên sinh, hôn một cái đổi một bữa cơm, rất là lời luôn đó”.
Tạ Ninh chỉ cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến lợi hại.
Khoảng cách gần như thế, cậu có thể cảm nhận được hô hấp của Trang Duyên, vừa nóng vừa mạnh mẽ, phả vào bên tai khiến cậu nổi một tầng da gà.


Lần đầu tiên trong đời bị người ta đè lên tường như này, Tạ Ninh vừa cảm thấy hoang mang vừa cảm thấy bối rối.
“Tôi.....” Cậu bắt đầu nói lộn xộn: “Tôi từng nấu cho anh mấy bữa rồi”.
Trang Duyên làm bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Ý của em là tôi nên hôn cậu thêm mấy cái nữa sao?”
Tạ Ninh vội vàng nói: “Tôi, tôi không phải có ý đó”.
Trang Duyên vẫn không chịu buông tha cậu: “Vậy ý của cậu là gì?”.
“Anh, anh......” Tạ Ninh vốn không đỡ nổi giọng điệu này của anh, lắp bắp “anh” nữa ngày vẫn không nói được câu nào hoàn chỉnh.
Cuối cùng giọng nói cậu trở nên mềm nhũn, cầu xin buông tha: “Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe anh nói nữa đâu”.
Tạ Ninh cùng cha mình sinh sống ở phía Nam từ khi còn bé, nên trong lúc không để ý vẫn dùng giọng miền Nam để nói chuyện, giọng mềm mại yếu ớt, nghe qua tựa như một khối kẹo bông ngọt ngào vậy.
Càng muốn cắn một cái hơn.
Ý cười nơi khoé miệng Trang Duyên ngày càng sâu thêm, lần chọc ghẹo này khiến anh vô cùng hài lòng, tay không cho phép cự tuyệt bóp nhẹ gương mặt Tạ Ninh, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cậu rồi tàn nhẫn ấn xuống.
Tay của anh lành lạnh, đặt ở trên môi khiến cậu cảm thấy hơi lạnh, càng không thể nói rõ là thoải mái hay khó chịu.
Trang Duyên cảm thấy xúc cảm trên ngón tay mình là mềm mại trơn bóng, nhất thời tâm trạng trở nên tốt đến cực kỳ: “Thôi được rồi, cho cậu thiếu trước đó, cái này coi như là thu lãi”.
Anh nói xong, thu tay về, nhẹ nhàng nâng tay lên đặt ngón tay cái lên môi mình rồi ấn xuống.
Tạ Ninh cảm giác gương mặt mình nóng như bị thiêu đốt, tuy rằng Trang Duyên không thực sự hôn lên, nhưng mà.....!
Cái hành động này với hôn thật có khác gì nhau đâu chớ!
Ánh mắt Trang Duyên cứ nhìn chằm chằm vào vành tai của Tạ Ninh, lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Tạ Ninh, để cho cậu có thể hô hấp.
Thời cơ vẫn còn chưa chín mùi.
Thoạt nhìn Tạ Ninh có vẻ rất mơ hồ trong chuyện tình cảm, nếu chỉ trêu chọc một chút thôi thì vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng của cậu.
Nhưng nếu như anh thật sự xuống tay, Tạ Ninh chắc chắn sẽ trở mặt ngay.
Quá gấp gáp sẽ doạ người ta chạy mất.
Anh có thể đợi.
“Hôm nay coi như là buông tha cho cậu” Trang Duyên cười nói: “Nhưng lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu nha”.
Tạ Ninh đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Tôi đổi ý, tôi không muốn ăn cơm anh làm nữa”.
Trang Duyên nhướng mày: “Cậu còn muốn trả hàng hửm? Thật ngại quá, chậm rồi, chỗ tôi không chấp nhận trả hàng”.
Tạ Ninh: “Anh như vậy là ép mua ép bán.”
Trang Duyên: “Đúng vậy, tôi đây chính là ép mua ép bán như vậy đó”.

Anh cười như không cười nhìn Tạ Ninh, bày ra bộ dạng kiểu cậu có thể làm gì được tôi.

Mà dường như anh thật sự mong đợi Tạ Ninh sẽ làm cái gì đó với anh.

Tạ Ninh: “...”
Lam kình tiên sinh ép mua ép bán thành công, tâm trạng của anh cực kỳ vui vẻ đi vào trong bếp, vừa mở tủ lạnh ra, nhìn thấy bên trong chỉ còn lại vài nguyên liệu ít ỏi, nhiêu đó không đủ để nấu một bữa cơm.
Lúc này Tạ Ninh mới nhớ ra: “Hôm nay tôi định ra ngoài sẳn tiện mua đồ ăn luôn”.
“Sau đó thì sao?” Trang Duyên hỏi.
Tạ Ninh rụt cổ một cái: “Sau đó tôi lỡ quên mất.”
“Thôi vậy.” Trang Duyên đóng cửa tủ lạnh lại, nói: “Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi”.
Vào mùa đông trời rất nhanh tối, lúc hai người đi ra ngoài, bầu trời đã nhanh chóng đen thui, gió lạnh ùn ùn thổi, khiến người từ nơi ấm áp đi ra, không tài nào thích ứng nổi.

Tạ Ninh không có bằng lái, trong nhà có xe cũng chỉ để trưng, chỉ có thể ngồi xe của Trang Duyên.
Cậu định ngồi ở ghế sau, ai ngờ Trang Duyên trực tiếp mở cửa chỗ ghế phó lái giúp cậu.
Tạ Ninh do dự vài giây, lại không dám chọc vào Trang Duyên, liền ngoan ngoãn ngồi vào ghế phó lái.
“Thắt dây an toàn” Trang Duyên cũng có chừng mực, không chọc cậu nữa, chờ Tạ Ninh ngồi ổn định mới khởi động xe.
Bên trong xe có mở điều hoà, nhiệt độ thích hợp, Trang Duyên thuận miệng hỏi: “Hồi chiều cậu bận việc gì sao, quên mua thức ăn, cũng quên nấu cơm luôn”.

Tạ Ninh sửng sốt một chút, nói: “......Tôi vẽ tranh”
Đây là nói thật, lúc đó cậu như là ở chốn không người vậy, chẳng có thứ gì có thể quấy rầy cậu.
Trang Duyên không nghi ngờ: “Cậu vẽ cái gì mà nghiêm túc như vậy?”.
Tạ Ninh không trả lời, trầm mặc vài giây.
Trang Duyên nhận ra hình như bản thân đã hỏi trúng vấn đề không nên hỏi, trong ngành nguyên hoạ này của bọn họ phỏng chừng có yêu cầu là phải bảo mật bản thảo, không thể tùy tiện tiếc lộ nội dung cho người khác: “Không tiện nói thì thôi, coi như là tôi chưa hỏi gì nha”.
“Không phải.” Tạ Ninh nhanh chóng liếc mắt nhìn anh một cái, nói: “Tôi vẽ cá voi xanh”.
Trang Duyên ngẩn ra, khoé miệng lập tức cong lên: “Cá voi xanh?”
Tạ Ninh: “Đúng, là cá voi xanh thật” Không phải anh đâu.

Trang Duyên bật cười, chọc cậu: “Chẳng lẽ còn có cá voi xanh fake nữa hả?”
Tạ Ninh mím mím môi, không trả lời.
Cậu thật sự rất sợ cái nết bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể đùa giỡn, chọc ghẹo cậu của Trang Duyên.


“Anh lo lái xe đi” Cậu ngồi ngay ngắn người lại: “Trong lúc lái xe không cho phép nói chuyện”.
Trang Duyên dường như khẽ cười một tiếng, giọng điệu nuông chiều: “Được, nghe lời cậu”.
Sau một lát, Trang Duyên lại hỏi: “Chừng nào cậu mới cho tôi xem bức tranh cá voi xanh cậu vẽ?”.
Tạ Ninh: “...!Đợi cơm nước xong xuôi rồi về nhà đi”.
“Được.”
Vẽ cá voi xanh.
Trang Duyên cầm vô lăng, ý cười trên gương mặt càng đậm sâu.
Bản lĩnh trêu chọc người khác của Thỏ tiên sinh đây, cũng chẳng hề thua kém gì anh đâu nha.
Vẫn cái kiểu chọc ghẹo mà không tự biết.

Anh cảm thấy con tim này của anh đã bị cậu chọc ghẹo đến tàn nhẫn.
Thành thị phồn hoa, cho dù là buổi tối vẫn luôn rực rỡ ánh đèn.
Trang Duyên rất nghe lời không mở miệng nói nữa, bên trong xe khôi phục lại sự yên tĩnh, cũng không làm người khác cảm thấy lúng túng.
Tạ Ninh ngẩn ngơ một hồi, không nhịn được mà quay đầu nhìn Trang Duyên.
Góc nghiêng của Trang Duyên trông còn sắc bén hơn chính diện nữa, lông mi không quá dày đặc, nhưng lại dài, như có thể bắt được bông tuyết, đôi mắt sáng ngời, khoé mắt hơi nhếch lên, mang theo một phong thái bễ nghễ đắc ý, nhìn xuống nữa là sống mũi cao, đôi môi mỏng.....
Tạ Ninh theo bản năng nhớ tới cái hôn gián tiếp lúc nảy, đột nhiên quay phắt đầu lại.
Chờ cho tim đập bình thường lại, Tạ Ninh tiếp tục lén lút nhìn Trang Duyên vài lần.

Ngay cả góc nghiêng cũng lộ rõ sự đẹp trai khiến người ta không thể rời mắt nổi.
Sợ bị Trang Duyên phát hiện, Tạ Ninh giả vờ như mình chưa làm ra hành động đáng ngờ nào hết, rồi quay đầu ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Nhìn một lát hai mắt cậu bỗng nhiên mở to.
Cảnh sắc hai bên, sao càng nhìn cậu càng cảm thấy quen quen....
“Chúng ta đi ăn cơm ở đâu vậy?” Tạ Ninh không nhịn được hỏi.
Trang Duyên cười nói: “Đến đó cậu sẽ biết”.
Tạ Ninh lại tiếp tục nhìn con đường này, càng nhìn càng thấy quen.
Đợi đến khi tới được địa điểm, cậu không nhịn được hỏi: “Nơi này là...!X đại?”
Trang Duyên tìm chỗ để đậu xe, cười nói: “Đúng, là trường cũ của tôi.”
Trùng hợp như vậy.
Tạ Ninh kinh ngạc, X đại cũng là trường cũ nơi cậu học.
Nhưng tại sao lúc đó cậu lại chưa từng nhìn thấy Trang Duyên?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.