Edited by Bà Còm in Wattpad
Khóe miệng "Sở Dao" run rẩy: “Cho nên từ đầu đến cuối tỷ đều thanh tỉnh? Nội lực cũng không biến mất?”
“Ừ, suốt đoạn đường ta chỉ lo thầm tính toán lộ tuyến của bọn chúng.” Ngu Thanh đưa trâm bạc cho "Sở Dao", ý muốn nhờ nàng mở hộ còng tay, “Nếu không phải sợ muội tát mặt ta sưng lên, ta cũng không định tỉnh lại.”
"Sở Dao" buông túi rượu, cầm lấy cây trâm cẩn thận ngắm nghía, chắc hẳn là bảo bối của Đoạn Tiểu Giang lúc trước dùng làm trộm trong giang hồ.
Ngu Thanh thấy nàng như đang suy tư gì đó, vội giải thích: “Muội đừng tưởng lầm rồi bực Khấu đại nhân bỏ mặc để muội gặp nguy hiểm. Tống gia và ‘Ảnh’ là cùng một giuộc, tai mắt trải rộng khắp nơi. Hiện tại Khấu đại nhân thật sắp bị buộc không còn con đường nào để đi, cũng may bí mật của muội và Sở Đại vừa lúc có thể có tác dụng. Hơn nữa, Khấu đại nhân luôn mãi dặn dò ta, xác định cứ điểm chỉ là chuyện tiếp theo, bảo vệ muội cho tốt để muội không bị nguy hiểm mới là ưu tiên hàng đầu, ra lệnh cho ta nếu cần ra tay phải ra tay ngay, tuyệt đối không được nhẫn nhục phụ trọng. Khấu đại nhân còn nói nếu lỡ có tình huống đột phát mà ta cũng vô lực, vậy thì phải tiết lộ ngay cho Lục Thiên Cơ muội là Sở Dao. Tóm lại, trong bất cứ tình huống nào thì muội cũng sẽ không phải chịu ủy khuất.”
Sở Dao đâu phải sợ mình bị ủy khuất, làm sao lại giận Khấu Lẫm cho được. Vì để giúp ca ca và Ngu Thanh, Khấu Lẫm đã mang chính bản thân ra làm bẫy, nếu nàng có thể góp được một phần lực thì trong lòng nàng thoải mái hơn rất nhiều.
Sau đó Ngu Thanh "âm dương quái khí" bổ sung một câu: “Nhưng y còn nói, nếu lỡ nửa đường ca ca của muội tỉnh lại, vậy thì ta ngàn vạn lần phải nhẫn nhục phụ trọng.”
“Cạch.” Xiềng xích trên cổ tay cũng được mở ra, "Sở Dao" buồn cười cắm lại cây trâm vào búi tóc Ngu Thanh, “Biện pháp này quả thật quá tốt, thế nhưng cũng có thể có rất nhiều vấn đề ngoài ý muốn phát sinh. Tỷ dụ như Lục Thiên Cơ âm hiểm vô sỉ hơn, muốn lục soát người của tỷ, hoặc là tách ra nhốt chúng ta hai nơi, hoặc là...”
“Nếu kế hoạch không thuận lợi thì khẳng định ta sẽ ra tay ngay.” Ngu Thanh cười, “Khấu đại nhân bảo ta "tùy cơ hành sự", tìm không thấy hang ổ của bọn chúng thì tóm được Lục Thiên Cơ cũng không lỗ, cho dù thế nào cũng phải mang theo muội toàn thân mà lui.”
"Sở Dao" gật đầu: “Muội trở về báo tin đây, nếu Cẩm Y Vệ từ bên ngoài tấn công vào, tỷ và ca ca...”
Ngu Thanh nhướng mày, cười khoe răng khểnh: “Đã quên lúc trước ta nói gì rồi sao? Nếu chính diện quyết đấu ta có thể một mình đánh với cả một đám của bọn chúng.”
"Sở Dao" vẫn không yên tâm.
Sau khi một đợt tặc phỉ tuần tra đi ngang qua cửa, Ngu Thanh kéo tay nàng mò vào dưới lớp trung y: “Sờ thấy không, Khấu đại nhân của muội ngay cả áo giáp tơ vàng không rời thân thể cũng cởi ra giao cho ta, áo giáp này chính là "đao thương bất nhập, nước lửa không xâm", là y phải bỏ ra ba vạn lượng hoàng kim mới mua tới tay.” Ngu Thanh khoa trương xua tay, “Lúc đó y cứ cường điệu nhắc đi nhắc lại giá tiền suốt ba mươi lần, những ba mươi lần lận đó.”
“Ba vạn lượng... hoàng kim??” Nghe con số kếch xù như thế dọa cho "Sở Dao" ngay cả sờ cũng không dám đụng tay vào.
Ba vạn lượng hoàng kim, có nghĩa là ba mươi vạn lượng bạc trắng, trong lúc nhất thời quốc khố cũng không dự trữ nhiều bạc như vậy. Nghĩ đến một vấn đề, nàng khẩn trương hề hề kéo tay Ngu Thanh hỏi, “Khi đại nhân đưa cho tỷ, tỷ có giáp mặt kiểm tra hay không?”
“Kiểm tra?” Ngu Thanh khó hiểu, “Kiểm tra cái gì?”
“Kiểm tra xem có chỗ nào sút chỉ hay không đó mà.” "Sở Dao" ngượng ngùng giải thích, “Nếu không khi trả về, coi chừng tỷ bị bắt bồi thường.”
Ngu Thanh ngơ ngác: “Không thể nào chứ?”
"Sở Dao" chắc chắn: “Tuyệt đối sẽ như vậy, đại nhân cố tình nhắc nhở giá cả cho tỷ mấy chục lần, khẳng định đã chuẩn bị tống tiền tỷ rồi.”
Nhìn "Sở Dao" không phải nói giỡn, gân xanh trên thái dương Ngu Thanh nhảy nhảy, trong lòng nóng như lửa đốt muốn cởi ra: “Ôi trời đất quỷ thần ơi, ba vạn lượng hoàng kim, đem toàn bộ quân Ngu gia bán đến Nam Dương làm khổ sai cũng không bồi thường nổi. Nào nào, thôi hãy mặc vào thân thể Sở Đại tốt hơn.”
"Sở Dao" ngăn lại: “Không, tỷ mặc thích hợp hơn. Tỷ không bị nguy hiểm đến tính mạng thì ca ca mới an toàn, nếu tỷ bị thương thì cho dù ca ca có úp chuông vàng lên người cũng vô dụng.”
“Nhưng nếu lỡ áo giáp này bị hư hại gì rồi y moi tiền ta thì làm sao bây giờ? Sở Nhị, muội phải đến nói giúp ta nhe.” Ngu Thanh đáng thương vô cùng giữ lấy tay nàng, cố gắng nuốt xuống nước mắt.
“Tháng trước muội chọc giận đại nhân, sợ rằng vẫn còn tức muội, không nhất định sẽ nghe muội đâu.” Khi "Sở Dao" đang nói chuyện bỗng cảm thấy xây xẩm, nhìn Ngu Thanh xuất hiện thêm hai ba cái bóng. Nàng suy tư, “Xem ra uống rượu thật sự sẽ khiến ca ca thanh tỉnh nhanh hơn.”
Trong dĩ vãng khi nào Sở Tiêu lấy lại ý thức luôn không thể nào biết trước được, rốt cuộc đã tìm ra một bí quyết.
Sau khi xuất hiện phản ứng Sở Tiêu cũng không tỉnh lại ngay lập tức, phải qua hơn nửa canh giờ thì "Sở Dao" mới mất đi ý thức.
*By Bà Còm in Wattpad*
Sở Dao trở lại thân thể của mình, nằm trên giường trong phòng ngủ. Trong phòng đã đốt đèn, nàng chậm rãi ngồi dậy, một tiếng “Xuân Đào” chưa kịp hô lên thì đã nhìn thấy Khấu Lẫm đang ngồi trước bàn, dùng tay đỡ đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Một tháng không thấy, Khấu Lẫm dường như gầy hơn một chút, cằm nhọn hơn một chút so với lúc trước.
Đối mặt Khấu Lẫm, tâm tình Sở Dao vẫn rất phức tạp, biết rõ tặc thuyền của Sở gia sẽ hại chàng, nhưng vẫn không ngăn được đầu óc luôn nhớ đến chàng.
“Tỉnh rồi?” Khấu Lẫm nghe được động tĩnh liền đứng bật dậy, ánh mắt khẩn thiết, “Thế nào, nàng có chịu ủy khuất gì hay không?”
“Không có, hết thảy đều thuận lợi.” Sở Dao biết việc này không nên chậm trễ, lập tức nói, “Đại nhân, là ở vùng phụ cận của Hồng Tụ Chiêu, bọn chúng có không ít người.”
Khấu Lẫm hơi trầm mắt, chợt xoay người hướng về phía ngoài kéo ra cửa sổ: “Tạ Tướng quân, có thể hành động rồi, chỗ Hồng Tụ Chiêu ở Bạch Hạc sơn.”
“Được.”
Sở Dao thế mới biết Tạ Tòng Diễm cũng ở đây.
Khấu Lẫm cách cửa sổ nói: “Lúc này toàn dựa vào Tạ Tướng quân, Lục Thiên Cơ biết rõ Cẩm Y Vệ, hành động lần này ngay cả Đoạn Tiểu Giang mà bản quan cũng lừa gạt. Ngoại trừ mấy chục Ngu gia quân quen đánh giặc Oa mà Ngu Thanh hồi kinh mang đến, Tạ Tướng quân sẽ không có bất luận chi viện gì từ Cẩm Y Vệ.”
“Cần gì phải chi viện?” Tạ Tòng Diễm dừng lại bước chân quay đầu nhìn Khấu Lẫm, “Ba ngàn quân của Thần Cơ Doanh mà đánh không lại bọn chúng?"
“Có thể phải đánh một trận rất ác liệt.” Khấu Lẫm nghiêm túc nhắc nhở Tạ Tòng Diễm, “Bọn chúng có nhẫn thuật Đông Doanh, còn có cao thủ giang hồ.”
Tạ Tòng Diễm cho Khấu Lẫm một biểu tình “Dùng hỏa lực nặng áp chế thì tất cả đều là mây bay” rồi hỏi: “Ngươi không theo ta cùng đi à? Hiện tại toàn kinh thành đều tìm bắt ngươi.”
Khấu Lẫm cũng cho Tạ Tòng Diễm một biểu tình “Thuận Thiên Phủ và Ngũ Thành Binh Mã Tư đều là một lũ giá áo túi cơm” rồi nói: “Tạ Tướng quân cứ đi trước, bản quan sẽ đến sau.” Lại dặn dò thêm: “Tính mạng của Lục Thiên Cơ phải lưu lại cho bản quan, bản quan muốn đích thân giết hắn.” Nói xong liền khép lại cửa sổ.
Sở Dao nhìn Khấu Lẫm quay vào trong cầm lên hộp gỗ đàn hương hình chữ nhật đặt trên bàn. Bên ngoài hộp gỗ có gắn quai da để đeo, Khấu Lẫm nghiêng hộp đeo trên lưng, mặc một bộ huyền bào hiên ngang, tư thế oai hùng hiện ra, nhìn qua giống như một hiệp khách giang hồ. Sở Dao cảm thấy hộp kia chắc đựng binh khí, nhưng nếu để Tú Xuân đao thì hình như hơi nhỏ, không biết là đựng binh khí gì.
Sở Dao bỗng nhiên nhớ ra bèn báo ngay: “Đúng rồi đại nhân, ngài có biết Lục Thiên Cơ là Vương Sử Khiêm, là nhà Vương Thị Lang cách vách...”
“Biết.” Khấu Lẫm ngắt lời, cẩn thận chỉnh lại hộp gỗ đàn hương sau lưng rồi đi tới mép giường, “Không cần lo lắng, ta đã tra xét hắn một tháng, chuyện biết được còn nhiều hơn những gì nàng biết, làm ta rất kinh ngạc. Chờ giải quyết xong vụ này ta sẽ tỉ mỉ kể lại cho nàng.”
Sở Dao “Ừ” một tiếng.
Khấu Lẫm cúi đầu nhìn nàng: “Tháng trước ta có nói cho nàng thời gian suy xét, nàng suy xét thế nào rồi?”
Trong lòng Sở Dao rơi lộp bộp: “Đại nhân đi trước lo chính sự đi.”
Nhìn dáng vẻ này của nàng liền biết chưa nghĩ thông suốt, Khấu Lẫm dứt khoát nói thẳng: “Nhận tín vật của ta mới có một ngày, vậy mà muốn biến sắc mặt liền biến sắc mặt, lại nghẹn ứ nhất định giữ ở trong lòng không chịu nói ra lý do, là bởi vì thân thế của vị giả cữu cữu kia của nàng chứ gì?”
Sở Dao kinh hãi lắp bắp chối, nhưng nàng không dám ngẩng đầu lên, sợ Khấu Lẫm nhìn ra gì đó trên nét mặt của nàng: “Đại nhân nói gì thế?”
“Coi bộ nàng đã quên, từ khi hồi kinh đến nay ta đã bắt đầu theo dõi Tạ Tòng Diễm, vẫn luôn điều tra hắn. Cho dù vụ án này không có liên quan đến hắn, nhưng thân phận hắn tuyệt đối có vấn đề. Ta không chỉ điều tra hắn, còn tra xét ngoại tổ phụ của nàng Tạ Lão Tướng quân Tạ Trình, nàng đoán xem ta đã phát hiện cái gì?”
Nghe giọng nghiêm trọng của Khấu Lẫm từ trên đỉnh đầu vọng xuống tựa như sấm sét nện bên tai, Sở Dao biết có muốn trốn tránh cũng vô dụng, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt Khấu Lẫm: “Vậy không biết đại nhân đã phát hiện ra điều gì?”
Nhưng nàng thấy khóe môi Khấu Lẫm hơi nhếch lên rồi bỗng nhiên một nụ cười nở rộ, đôi mắt thon dài híp lại: “Ta chẳng tra ra được bất cứ cái gì.”
Thời khắc này, biểu tình của Sở Dao thật xuất sắc ngoạn mục.
“Ta chỉ suy đoán mà thôi -- Sở gia có lẽ bị liên lụy đến nghịch đảng, nỗi bất an của nàng chắc hẳn xuất phát từ vấn đề này, vì thế nàng sợ liên lụy đến ta, sợ sau này khi thuyền tặc bị chìm thì cha nàng sẽ dùng chuyện này để bắt chẹt ta.” Khấu Lẫm thấy nàng lại cúi đầu, nhìn không được gương mặt của nàng bèn nâng cằm Sở Dao lên, “Nàng không phải không có dũng khí làm bạn với ta, nàng vì lo lắng cho ta, đối tốt với ta.”
Mắt thấy tội lớn của nhà mình bị Khấu Lẫm phát hiện có thể dẫn tới tru di cửu tộc, hiện tại Sở Dao càng lo lắng cho toàn bộ gia tộc của Sở gia nhiều hơn.
Khấu Lẫm cảm giác được nàng đang run lập cập rõ ràng đang sợ hãi hắn, trong lòng hắn không biết đang nếm phải tư vị gì: “Đừng sợ, cha nàng thủ đoạn rất cao siêu, đã xóa sạch không còn một chút dấu vết nào. Huống chi trong kinh này có ai mà không sạch sẽ, Viên Thủ Phụ lúc trước còn liên lụy với thiến đảng nữa kìa.”
Sở Dao nhíu mày nhìn Khấu Lẫm.
“Cha nàng không có khả năng tin ta, sẽ không vì lôi kéo ta mà lộ ra con át chủ bài, ngoại trừ Sở gia phải đối mặt với sinh tử tồn vong không thể tránh khỏi. Nàng cũng không nghĩ thử xem, nếu thực sự có một ngày như vậy, vì bảo hộ mệnh của nàng, cho dù cha nàng không đến lôi kéo ta thì ta cũng phải chủ động nghĩ cách không phải sao? Ta đã quyết định muốn cưới nàng thì những vấn đề đó ta đều đã suy xét qua.”
Khấu Lẫm thật không biết trong đầu Sở Dao suy nghĩ cái giống gì.
Liên lụy hắn?
Không có khả năng! Người sợ chết như hắn, ngoại trừ ông trời chứ đừng ai mong chờ có thể liên lụy hắn được.
“Nói đến cùng, vẫn vì nàng không tin được bản lĩnh của ta nên mới có thể đóng cửa lại lo lắng suông. Nhưng mà, hai chữ "tín nhiệm’ nói dễ hơn thực hiện...”
Nghe giọng điệu Khấu Lẫm trầm xuống, Sở Dao biết chàng ta nghĩ tới Lục Thiên Cơ, vội nắm lấy tay muốn cho Khấu Lẫm một ít an ủi.
“Lúc trước ta không nói nhiều với nàng bởi vì cứ bảo "nàng chỉ cần tin ta là ổn" cũng vô dụng, cùng lắm chỉ là lời nói suông. Cho nàng một tháng suy xét là muốn để nàng chờ xem ván này ta sẽ thắng xinh đẹp đến độ nào! Tống Thế Quân muốn ngồi lên vị trí của ta thì hắn chỉ có thể đi đến địa phủ mà nằm mơ.”
Nói xong, Khấu Lẫm nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mu bàn tay nàng, cười tự tin rồi xoay người muốn đi, “Ta đi đây, nếu lát nữa khai chiến đến nỗi ca ca nàng lại vựng huyết, hai ta không chừng còn có thể gặp nhau ở Hồng Tụ Chiêu.”
Sở Dao ở sau lưng kêu Khấu Lẫm: “Đại nhân, chàng lấy áo giáp tơ vàng giá trị ba vạn lượng hoàng kim giao cho Ngu Thanh, là muốn chuẩn bị moi tiền Ngu gia hay sao?”
Bước chân Khấu Lẫm chựng lại, quay đầu mỉm cười nói: “Sao lại như vậy được chứ, ta chỉ vì muốn Ngu Thanh giữ mạng để bảo hộ nàng hoặc ca ca nàng thật tốt mà thôi.”
Sở Dao tin tưởng đây là lý do thật sự, nhưng xong việc thì chuyện lừa bịp tống tiền cũng sẽ không tránh khỏi: “Nếu không là tốt nhất, ta đã giúp Ngu Thanh tỉ mỉ kiểm tra qua, còn chưa bắt đầu động thủ mà áp giáp tơ vàng của chàng có hai chỗ sút chỉ. Ngu Thanh kêu ta làm chứng và ta đã đáp ứng rồi.”
“Nàng...”
Nghe như sét đánh giữa trời quang, Khấu Lẫm giống như bị thọc một đao, trong lòng phun huyết ào ạt. Cực lực nhịn xuống, trên mặt tận sức bảo trì nụ cười, “Nàng thật là "khuỷu tay quẹo ra ngoài" quá lợi hại, không tốt đâu! Nàng phải biết, tất cả số tiền kiếm được sau này nàng cũng có phần.”
Sở Dao nói thầm: “Ta xài không hết bao nhiêu.” Nhịn không được bổ sung một câu, “Hơn nữa đại nhân, thói quen lúc nào cũng muốn moi tiền người khác của chàng ta không thích, sẽ không giúp chàng đâu.”
“Nàng xài ít nhưng ta xài nhiều. Nàng có biết ngày thường nước ta dùng pha trà đều là nước tuyết trên đỉnh Thiên Sơn vận chuyển về hay không, một bình ba lượng vàng, càng miễn bàn lá trà ta uống, thuốc bổ ta dùng, áo lông chồn ta mặc...”
Khấu Lẫm đau lòng quá! Vốn dĩ đã tính sau màn tối nay, hắn sẽ vớt được đầy bồn đầy bát từ những thế lực khắp nơi, Ngu Thanh kia chỉ là số lượng rất nhỏ nhân tiện gom vào mà thôi, nhưng ruồi bọ cho dù nhỏ cách mấy cũng là thịt, thật quá đau lòng, “Cha nàng nuôi nổi ta sao?”
Sở Dao sửng sốt: “Vì sao cha ta phải nuôi chàng?”
Khấu Lẫm nói: “Chờ làm xong chuyện này, Thánh Thượng tất nhiên sẽ có trọng thưởng, ta chuẩn bị thỉnh chỉ đến Sở gia ở rể.”
Sở Dao nghẹn họng nhìn trân trối: “Đại nhân, chàng... không phải chàng muốn phân rõ giới hạn với Sở gia hay sao? Vì lý do gì đột nhiên lại muốn ở rể?”
“Thông qua vụ điều tra về Vương Sử Khiêm... tóm lại dạo này ta đã hiểu rõ một vấn đề, bất luận ta biểu lộ lập trường đến thế nào thì Thánh Thượng cũng sẽ không tin tưởng ta. Vì thế thay vì cố tình phân rõ giới hạn ngược lại còn "giấu đầu lòi đuôi", ta dứt khoát làm theo cách trái ngược, tiến vào Sở gia ở rể.”
[Vừa lúc xem thử coi cha nàng có lăn lộn được ta, hay trước tiên ta làm ông ấy tức chết]. Những lời này dĩ nhiên Khấu Lẫm không dám nói ra.
Tối nay sắp phải đối đầu với một kẻ địch rất mạnh, trước hết hắn phải lo băng bó lại vết thương trong lòng cái đã, bèn nhảy cửa sổ rời đi, “Nàng không thích ta moi tiền, vậy nàng hãy bảo đảm cha nàng nuôi nổi ta, sau này ta sẽ không tống tiền bất kỳ ai nữa.”