Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 51: Tính kế




Liên tâm cổ nuôi trồng xong, thu nhỏ chỉ bằng hạt đậu màu đỏ như máu. Nhạc Sở Nhân đem nó cho Kim Điêu ăn, ngay sau đó cả thân mình Kim Điêu run lên rồi cúi thân mình xuống bên chân Nhạc SỞ Nhân. Vì thân hình Kim Điêu to lớn nên có chút buồn cười nhưng bộ dáng này đầy chân thành.

Nhạc Sở Nhân thật cao hứng, đây là bằng hữu đầu tiên nguyện trung thành với nàng, không có ngờ vực vô căn cứ khong có phản bội.

Nó có thể hiểu được lời nói của Nhạc Sở Nhân, ngược lại Nhạc Sở Nhân cũng hiểu được suy nghĩ của nó thông qua ánh mắt. Tuy Kim Điêu chỉ là một con chim nhưng kỳ thật nó có suy nghĩ càng giống như một đứa nhỏ ngạo mạn quái đản.

Nhạc Sở Nhân ngồi ở trong sân chọc chọc đôi cánh rắn chắc của Kim Điêu, dưới bộ lông mượt mà tràn đầy lực lượng, một kích của nó khó ai có thể chống lại được.

"Tiểu Kim, thân thể ngươi khôi phục sau giúp ta bắt vài con tuyết điêu đến, ta muốn nuôi dưỡng chúng.”

Tuyết điêu hoang dại rất hung mãnh, cùng sủng vật tuyết điêu ở hiên đại khác nhau một trời một vực. Huống hồ ở thế giới này, động vật hoang dại cũng không được bảo hộ có thể yên tâm bắt.

Kim Điêu giật giật đầu, thoạt nhìn như cọ cọ chân Nhạc Sở Nhân làm nũng, kỳ thật là đã đáp ứng.

"Sau này ngươi phải thành thật ăn thuốc ta điều chế cho ngươi, không chỉ mau chóng lớn lên còn có thể gia tăng thể lực, đến lúc đó là có thể cõng ta bay lên trời”

Vừa nói đến đây, Nhạc Sở Nhân rõ ràng vui vẻ hơn hẳn, nàng không biết khinh công bay tới bay lui nhưng nàng có điêu nhi nha.

"Aiz, ngươi cần phải nhanh chút dưỡng hảo, bằng không thật mất mặt ta. "

Chọc chọc đầu nó, Nhạc Sở Nhân than nhẹ. Bất luận là ở thời đại nào, đều là cá lớn nuố cá bé, nếu bản thân mình không mạnh cũng chẳng ai để ý đến ngươi. Hiện nay biết bản lĩnh của nàng không người nào không e ngại, cả Phong Duyên Thương cũng mặc nàng đùa giỡn, trong lòng nàng biết rõ , tất nhiên cũng sẽ không thu liễm.

Hơn nữa hiện tai lại có người muốn mạng của nàng, nàng muốn có người giúp đỡ, một người mà nàng tuyệt đối tín nhiệm không bao giờ phản bội mình.

"Sao lại yên tĩnh vậy? Nàng không đi dạo chút sao?”

Thanh âm Phong Duyên Thương truyền đến, Nhạc Sở Nhân giương mắt nhìn qua:

"Không phải ngươi bảo ta không cần đi loạn sao?”

Nhạc Sở Nhân híp mắt trả lời, nhìn thấy soái ca tâm tình bỗng thư sướng không ít.

Phong Duyên Thương cười khẽ, đi đến bên người nàng , cúi đầu nhẹ nhàng nói:

"Ngày mai hồi hoàng thành, lần sau phải thật lâu mới ra phủ, ngày cuối cùng này nên thoải mái vui chơi.”

"Ngày mai trở về? Có người tới tìm ngươi ?"

Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, nàng cũng biết việc quốc trượng Dự Trữ thông đồng với địch khiến trong triều thực loạn.

"Sứ giả Nam Cương Nam sắp đến hoàng thành, bổn vương đang ở lễ bộ, đương nhiên phải tận tâm rồi."

Hơn nữa lấy thân phận của hắn, tiếp đãi sứ giả là thích hợp nhất.

Nhạc Sở Nhân nhíu mày, ánh mắt trở nên tối tăm:

"Người Nam Cương tới? Có thể có người của Vu Giáo hay không?"

"Thực có thể."

Phong Duyên Thương gật gật đầu, mật vệ đã tra được có hai thị nữ bộ dáng thực khả nghi.

Vỗ tay một cái, Nhạc Sở Nhân cười rộ lên:

"Chuyện tốt a, sang mai nhanh chóng trở về, ta phải chuẩn bị chút này nọ nghênh đón khách quý."

Ánh mắt Phong Duyên Thương cũng đầy ý cười:

"Như thế bổn vương cũng yên tâm, có vương phi làm hậu thuẫn bổn vương còn mong gì hơn.”

Nhạc Sở Nhân nghe vậy thực hưởng thụ, giơ cằm lên:

“Dĩ nhiên, có ta ở nguy hiểm gì đó đều là số âm.”

"Vương phi dùng từ chuẩn xác."

Tiếp tục nịnh hót, kỳ thật cũng là nói thật.(Nguyệt tò mò Thương ca hiểu hông? >”

"Thế gới tiên tiến có rất nhiều từ ngữ tinh giản chuẩn xác, có thời gian ta giúp người mở mang hiểu biết một chút.”

Nàng biết đến cũng khá nhiều, đương nhiên những lời thô tục dí dóm vẫn chiếm đa số.

Phong Duyên Thương gật đầu, đối với những hiểu biết về thế gới của Nhạc Sở Nhân trước kia, hắn cảm thấy thực hứng thú .

Hai người một chim ở trong chùa dạo bước, hung khói thanh u phiễu đãng, tiếng mõ không ngừng, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng niêm phật, bộ dáng thật an nhàn thoải mái.

Có điều bởi vì Kim Điêu hình dáng khổng lồ, dần dần dẫn đến rất nhiều người từ xa nhìn lại. Lúc đầu chỉ là nho nhỏ nghị luận, sau lại có khoogn ít người thành kính chắp tay hành lễ với Kim Điêu.

Không chỉ Kim Điêu hấp dẫn ánh mắt mọi người, Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương cũng dẫn tới phần đông mọi người thảo luận. Chuyện Kim Điêu trong chùa ngoan ngoãn ở chung với một nữ tử từ mấy ngày trước đã truyền đi ra, hôm nay mọi người đều thấy được, nói vậy người kia chính là vị quý nhân trước mắt này rồi.

Đều nói nữ tử này rất có phật duyên, có lẽ là vị Ngọc nữ nào đó bên người Bố Tát chuyển thế, bọn họ nay thấy cũng rất tin tương, thậm chí còn có người hành lễ với Nhạc Sở Nhân.

Nhạc Sở Nhân không thích ứng, nhưng lại không thể công khai phủ nhận, chỉ có thể làm bộ như không phát hiện.

Phong Duyên Thương thần sắc tự nhiên, giống như không có cái gì có thể làm hắn bối rối, vẫn tự nhiên cười nói cũng Nhạc Sở Nhân nói chuyện phiếm dường như không có gì xảy ra.

"Mật thám ở phủ Ngũ ca kia, hôm nay có động tác gì không?”

"Không làm cái gì cả, hiện tại đang nghĩ đến tình lang của nàng ta.”

Hơi chút cảm nhận, Nhạc Sở Nhân thoải mái trả lời. Ngày ấy, Chiêm Trữ dung nô cổ trên người mật thám của Vu Giáo tại phủ Phong Duyên Thiệu. Chuyện Nhạc Sở Nhân giải cổ cho Thích Kiến là nàng truyền ra, nay lại thành nô lệ tinh thần của nàng, Nhạc Sở Nhân cũng không còn muốn giết.

Đuôi lông mày Phong Duyên Thương khẽ nhúc nhích:

"Điều này nàng cũng cảm nhận được?”

Nhạc Sở Nhân gật gật đầu:

"Nhưng định lực của ta cũng không tầm thường, sẽ không ảnh hưởng đến ta."

Mắt nhìn phía trước, bước chân thong dong tiêu sái, Nhạc Sở Nhân lơ đãng toát ra hơi thở tự tin lại hết sức hoặc nhân.

"Nàng từ nay về sau cũng sẽ không tiết lộ tình huống của chúng ta ra ngoài, nhưng đối với chúng ta cũng không có nhiều tác dụng.”

Hơn nữa suy nghĩ của nàng có thể toàn bộ truyền vào trong đầu Nhạc Sở Nhân, không khác phế vật là bao.

"Cũng không hẳn vậy, người Nam Cương đến, sẽ liên hệ với ả, vừa vặn có thể cho chúng ta biết tình huống bọn họ.”

Dù sao cũng cho nàng ăn nô cổ rồi, giết nàng lãng phí nô cổ, giữ lại tất có lúc dung đến.

"Chỉ cần nàng không phiền là được rồi.”

Tinh thần bị quấy nhiễu so với vấn đề thân thể cũng không kém.

Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn cười khẽ, núm đồng tiền ẩn hiện:

“Ta làm việc đều có nắm chắc ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ không biến thành điên tử đâu.”

Phong Duyên Thương thận trọng gật đầu, tỏ vẻ hoàn toàn tín nhiệm.

Khi hai người nói chuyện, mọi người tò mò về Kim Điêu cũng tụ tập ngày càng nhiều, có thể nói ba vòng trong ba vòng ngoài vây họ lại.

Tăng nhân trong chùa đều góp sức ngăn trở tranh shoj tiếp xúc quá gần với Kim Điêu, nhỡ đâu chọc nó, Phật hiển biến mất đối với Hộ quốc tự càng mất nhiều hơn được.

"Ôi chao, người đó hình như là Thất vương!"

Trong đám người, có người từ Hoàng thành đến bái Phật cũng nhận ra nhận ra Phong Duyên Thương.

"Ngươi thấy đó là Thất vương? Ta vừa rồi cũng cảm thấy giống, xem ra đúng là Thất vương."

Có người phụ họa.

" Vậy người đi bên người Thất vương là Thất Vương phi rồi? Mọi người đều nói, chim đại bàng kia đi theo bên người một vị nữ tử có Phật duyên, hóa ra nàng ấy chính là Thất Vương phi a.”

Vôn slaf Kim Điêu, truyền đến truyền đi lúc này đã thành đại bàng.

“Đó là Thất vương phi sao? Phật quang đại hiện, nàng đúng là Ngọc nữ chuyển thế a.”

(Phật quang đại hiện: xuất hiện vầng hào quang thần thánh, ặc ặc Nguyệt ko rõ bọn họ nhìn thấy NSN thế nào mà kêu Phật quang đại hiện, hay là dung với nghĩa bóng nhỉ? >_____

Nhạc Sở Nhân trong chớp mắt cũng biến Thành Ngọc nữ chuyển thế.

Thanh âm nhốn nháo càng ngày càng lớn, Nhạc Sở Nhân muốn xem nhẹ cũng không được, quay đầu nhìn về chỗ phát ra thanh âm lớn nhất. Nàng vừa quay đầu, bên đó lại vang lên một trận tiếng hô, thanh âm A di đà phật cũng vang tận trời.

Nàng đành cứng ngắc quay đầy lại, hơi giương lên cằm:

“Ta thành danh nhân rồi.”

Phong Duyên Thương nghe vậy cười khẽ, nghị luận bên kia hắn đã sớm nghe thấy, rất hợp ý hắn. Ngày mai mang theo Kim Điêu hồi Hoàng thành cũng không có người sinh sự, bởi vị chính hai chữ Phật Duyên đã khiến ai cũng không dám nói gì.

"Từ lúc nàng gả cho bổn vương, hai ta hôn mê được nâng vào động phòng, nàng đã thành danh nhân rồi, nhất định có một vị trí trong sử sách.”

Nhớ lại ngày đó, Phong Duyên Thương không khỏi cảm thán vận mệnh kỳ diệu a.

"Cái này chính ta cũng không biết làm sao. Ta chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy đã thấy mình nằm bên cạnh ngươi. Nghĩ lại cũng thực thần kỳ, ta mạc danh kỳ diệu (đột ngột, không lý do) đến nơi này, ta từng nghĩ không biết có phải là đến cứu cái mạng nhỏ này của ngươi không? Nhưng tinh smangj ngươi cũng chẳng còn gì đáng ngại, mà ta vẫn không thể quay về. Cho nên chuyện này thật sự rất kỳ quái, bất luận lý giải thế nào cũng không hợp lý.”

Giống như là cổ, muốn giải thích nàng cũng không giải thích được, nhưng nó quả thật tồn tại.

"Thật sao? Nàng thật sự cho rằng nàng đến đây vì cứu ta? Nếu nàng nghĩ như vậy, ta thực tan sthanhf a.”

Phong Duyên Thương cười khẽ, mắt phượng nhộn nhạo gợn song, lơ đãng khiến người ta không thể tự kiềm chế đắm chìm.

“Hừ, ngươi lại tự phụ? Ta cũng chỉ nói vậy thôi, có khi ta đến đây để hành hạ ngươi đâu? Trên đời này ai dám minh mục trương đảm (đường đường chính chính không sợ gì hết) khi dễ (bắt nạt) ngươi? Ai dám mắng chửi, cấu véo ngươi? Khắp thiên hạ này chỉ có mình ta a.”

Nói đến đây, Nhạc Sở Nhân có chút đắc ý, không tự giác nâng lên cằm.

" Có thể trở thành người được nàng khi dễ, ta đây vô cùng vinh hạnh.”

Phong Duyên Thương cầm tay Nhạc Sở Nhân bật cười. Ngoài miệng cố ý phụ họa lời nàng, ở chung đã một thời gian, đối với tính cách của Nhạc Sở Nhân hắn cũng tương đối hiểu biết.

Tay đột nhiên bị nắm, Nhạc Sở Nhân theo bản năng né tránh nhưng làm thế nào cũng không rút ra được. Sau vài lần rút ra mà không được, nàng cũng lười động, mặc hắn nắm nhưng lại có chút không tự nhiên.

Mắt nhìn phía trước, nhưng con ngươi né tránh đảo tới đảo lui, trong lòng đầy hỗn loạn. Nhưng Phong Duyên Thương bên người thực tự nhiên, tựa như hắn đang nắm chính mình vậy.

Càng đến gần đại điện, xung quanh càng đông đúc, hầu như tất cả mọi người đến Hộ Quốc tự dâng hương đều tụ tập tại đây. Từ ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy đầu người với đầu người mà thôi.

“ Cũng đã đi đến đây rồi, chúng ta trở về thôi.”

Nhạc Sở Nhân xoay người, “thuận tay” rút tay ra, trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.

"Chờ chút đã, phương trượng sẽ qua đây.”

Phong Duyên Thương đặt tay lên bả vai Nhạc Sở Nhân, ngăn nàng bước đi.

"Phương trượng?"

Nhạc Sở Nhân khó hiểu, quay đầu lại. Quả nhiên có vài tăng nhân đang đi ra từ Đại điện, đi đầu không phải Ngọc Lâm đai sư thì ai?

Từ ngày đầu tiên lên núi, đây là lần thứ hai Nhạc SỞ Nhân gặp Ngọc Lâm đại sư, còn Phong Duyên Thường xuyên đi bái phỏng, một ngày còn đi đến hai lần.

Ngọc Lâm phương trượng không nhanh không chậm đi về phía hai người. Người vừa xuất hiện, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người đều thực cung kính chắp tay hành lễ.

“Phương trượng.” Có lẽ vì quá nhiều người, Phong Duyên Thương xưng hô đầy khách khí.

"A di đà phật."

Ngọc Lâm đại sư tay cầm phật châu, mặt mũi đầy từ ái.

"Phương trượng lão hòa thượng.”

Nhạc Sở Nhân nhìn hắn mặt tươi cười đến không có ý tốt, lần trước hắn nói chuyện úp mở nàng còn chưa quên nha.

“A di đà phật, Phật duyên của nữ thí chủ sâu vô cùng. Sáng sớm hôn nay, Phật tổ hiển linh, ban cho Hộ quốc tự 10 con linh điêu (chim thần), người phân phó lão nạp thỉnh nữ thí chủ cho biết bao giờ linh điêu mới xuất hiện?”

Ngọc Lâm đại sư cúi mắt, tay niệm Phật châu, giọng điệu không nhanh không chậm nói. Giọng ngài trầm thấp, không lớn nhưng khiến mọi người trong Đại điện đều nghe thấy.

Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt tưởng rằng mình nghe nhầm, lão hòa thượng này đang làm gì nha? Đòi nàng mấy con chim?

Từ ngữ thô tục đến bên miệng, Nhạc Sở Nhân miễn cưỡng nuốt xuống. Đảo mắt nhìn quanh, mọi người đều đang nhìn nàng, hơn nữa vô cùng thành kính khiến nàng ngay cả một chữ “không” cũng không thể nào nói ra miệng được.

Phong Duyên Thương có vẻ như đã sớm biết, sắc mặt không chút thay đổi. Khóe môi mỉm cười nhìn Nhạc Sở Nhân đang mơ hồ cực kỳ đáng yêu:

“Vương phi, Phật tổ có từng nhắc đến chuyện này hay không?”

Thâm thở sâu, Nhạc Sở Nhân cawns rawng nois:

“ Đương nhiên, ta đang muốn cùng Ngọc Lâm đại sư nói chuyện này nha.”

“A di đà phâtj, ngã phật từ bi.”

Ngọc Lâm đại sư niệm một câu phật niệm, tang nhân phía sau cũng đồng thời niệm, rồi đến khách hành hương, trong nhất thời uy lực của tinh thần tín ngưỡng được đẩy lên cao.

"Đúng vậy, thực từ bi."

Nhạc Sở Nhân không còn lời nào để nói, lúc này nàng rất muốn cho Ngọc Lâm lão hòa thượng nếm thử một viên nô cổ.

Nhạc Sở Nhân thừa nhận đáp ứng việc này khiến cho xung quanh lại trở nên náo nhiệt. Các tín đồ đều hô to phật tổ hiển linh, người thấy kỳ lạ cũng không ít, cũng có một số ít không tin muốn chính mắt nhìn thấy linh điêu mới tin tưởng.

"Phương trượng, vương phi, chúng ta vừa đi vừa tán gẫu."

Có lẽ là mục đích đã đạt được, Phong Duyên Thương gọi một tiếng vương phi để chứng minh thân phận, đồng thời bỏ tay đặt trên vai Nhạc Sở Nhân tỏ ý có thể đi rồi.

Nhạc Sở Nhân khoe miệng ý cười cứng ngắc xoay người cùng Kim Điêu một hàng rời đi, Phong Duyên Thương cùng Ngọc Lâm phương trượng song vai đi sau, sau đó là một đám tăng nhân rời đi.

Trở lại thiền viện, Nhạc Sở Nhân đặt mông ngồi xuống chiếc ghế dưới tàng cây, mắt lạnh nhìn Phong Duyên Thương thong thả đến gần.

"Ngươi cùng lão hòa thượng kia đã sớm tính kế tốt lắm? Hôm nay đem ta đi xa như vậy là để hắn chơi ta?”

Quả thực không thể nói được gì, hắn cư nhiên dám thiết kế nàng.

Phong Duyên Thương cười khẽ, tựa như một làn gió xuân. Hắn đi đến bên người, cúi măt nhìn nàng:

“Đây là vì tốt cho nàng. Nghe ta giải thích chút?”

Nhạc Sở Nhân ngước mắt nhìn hắn, gió nhẹ thổi qua mang theo hương khói trong chùa cùng mùi hương trên người hắn, hương vị thản nhiên rất khoan khoái dễ chịu.

“Nói đi.”

Biết hắn cũng không có lá gan dám hại nàng, Nhạc Sở Nhân cũng muốn nghe hắn giải thích chút.

Mắt phượng bỗng trở nên sâu thẳm tựa u đàm ( hồ sâu, tĩnh lặng).

“Ngày mai chúng ta trở về, nàng tất nhiên sẽ đem theo Kim Điêu, thân hình nó to lớn sẽ khiến hoàng thành bàn tán. Người xem vô tâm thì ngạc nhiên, người có tâm tất không chịu yên phận. Trong chùa vốn có lời đồn nàng có phật duyên sâu nàng khiến chim đại bàng hóa thân tùy tùng, hôm nay làm vậy để khiến lời đồn thành thực. Ngọc Lâm Phượng trượng là đệ nhất thánh tang, không chỉ dân chúng sùng kính, người trong triều cũng kiêng kỵ vài phần. Hôm nay, đại sư nói vài câu đã chứng thực thân phận của nàng , có phật tổ phù hộ như vậy sau này nàng cso hành động gì cũng có thể giải thích, cũng có thể ngăn cản miệng lưỡi kẻ có tâm.”

Phong DUyên Thương thong thả nói, giọng nói mát lạnh dễ nghe khiến người ta không khỏi say mê.

Nhạc Sở Nhân chớp mắt nhìn hắn:

“ Lão hòa thượng kia vậy mà đáp ứng cùng ngươi diễn trò?”

Lạt ma thánh tang gì đó cư nhiên còn gạt người?

"Đây không phải diễn trò, phò trợ chân long thiên tử lên ngôi, như thế nào có thể gọi là diễn trò đâu?”

Phong Duyên Thương nhẹ nhíu mày, một động tác đơn giản cũng rất là xinh đẹp, Nhạc Sở Nhân xem vô cùng thích ý.

"Được rồi, có thể là lý giải của ta có lầm, ta luôn nghĩ người xuất gia không thể nói dối. Như vậy ý tứ của ngươi là hôm nay lão hòa thượng kia nói như vậy, ta cho tặng Hộ quốc tự vài con chim, từ nay về sau Hộ quốc tự sẽ là hậu thuẫn của ta, không người dám đụng đến ta?”

Quyết định không chấp nhất chuyện này nữa, dù sao thế giới của người xuất gia, nàng cũng không hiểu.

Phong Duyên Thương gật đầu:

“Ít nhất sẽ không người lấy lý do sứt sẹo nào đó, tìm ngươi gây chuyện.”

“Nói như vậy không phải ta còn chiếm được cái tiện nghi (lợi ích) lớn sao? Được rồi, mười con chim này ta tặng.”

Nhạc Sở Nhân hào khí búng tay, chuyện này nàng đáp ứng rồi.

Phong Duyên Thương bật cười, tay vỗ nhẹ bả vai nàng:

“Ta biết nàng sẽ hiểu mà, chuyện linh điêu cũng không cần sốt ruột, từ từ cũng được.”

“Hừ ngươi đang giả làm người tốt sao? Tiểu Thương Tử, không nói trước với ta? May mà ta tự chủ bất phàm, nếu không vừa nãy lão hòa thượng kia thảm rồi.”

"Là lỗi của ta, lần sau sẽ chú ý."

Phong Duyên Thương nhận sai thập phần lưu loát, tuy giọng điệu vô cùng thành khẩn nhưng trong mắt đều là ý cười, rõ ràng trong ngoài không đồng nhất.

Nhưng Nhạc Sở Nhân cũng không hề chú ý, nghe được hắn xin lỗi, trong long cũng sảng khoái, chuyện này cứ cho qua như vậy.

"Vương gia, vương phi. Đây là thư tín mất vệ đưa về từ Bắc Cương, là Diêm tướng quân gửi cho Vương phi.”

Nghiêm Thanh xuất hiện, tay cầm một phong thư, nhìn qua có vẻ khá dày.

"Nha, tốc độ cũng khá nhanh, đưa ta.”

Nhạc Sở Nhân đứng lên nhân thấy thư, mở ra trước mặt Phong Duyên Thương.

Phong Duyên Thương hơi nghiêng đầu, cũng Nhạc Sở Nhân đọc thư.

Diêm Cận không nói vô nghĩa gì nhiều, nói là thân thể hắn đã khôi phục tốt lắm. Phó tướng bên người dựa theo hướng dẫn của Nhạc Sở Nhân giúp hắn châm, cứu tự giễu đều sắp thành một nửa lang truing.

Nhạc Sở Nhân buồn cười:

" Diêm Cận cũng thực là, câu nói đùa của phó tướng người ta vốn rất thú vị, bị hắn nói ra chẳng còn chút lạc thú.”

Bởi vậy có thể thấy Diêm Cận người này thực nhàm chán.

Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu:

"Mặc dù như thế, nàng không phải cũng thấy rất thú vị?"

"Ta là cười Diêm Cận, lời nói buồn cười bị hắn biến thành cười lạnh a.”

Đây cũng là một loại bản lĩnh, ít nhất nàng còn không làm được.

"Xem xong rồi, đi hồi âm đi."

Nàng xem xong chữ cuối cùng, Phong Duyên Thương nhân cơ hội đoạt lấy thư tín.

Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, thư bị Phong Duyên Thương đoạt lấy cũng không thấy chỗ nào không ổn, đứng lên đi vào trong phòng.

Ngồi ở vị trí của Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương đem bức thư gấp lại, mắt không có tiêu cự nhìn phía trước, con ngươi sâu thẳm không biết đang nghĩ gì.

Trong thiền phòng, Nhạc Sở Nhân ngồi ở sau án thư vẽ vẽ, thấy Diêm Cân kia, viết chút nhàm chán đùa giỡn, lần này nàng hồi âm giống như bằng hữu qua lại, vẽ chút giản bút thú vị.

Hai người họ cũng chưa gặp qua, chỉ thông qua thư tín quen biết, hiện tại đã giống như bằng hữu. Lần đầu tiên trải qua việc quen biets như vậy, Nhạc Sở Nhân thấy rất thú vị.

Trước kia nàng cũng không có bằng hữu gì, những kẻ đồng lứa cũng không ai dám đến gần nàng. Bất luận đi đến đâu cũng chỉ có mình nàng, hoặc đôi khi có vài động vật đi bên nàng.

Đến thế giới này, tuy rằng lạc hậu, nhưng có them rất nhiều người để nói chuyện, bằng hữu, đồ đệ, kỳ thật ngẫm lại, phương diện nào đó thì thế giới kia không thể bằng nơi này.

Hôm sau, mặt trời chưa lên đỉnh núi, Đám người Nhạc Sở nhân ở Hộ Quốc tự bảy tám ngày rốt cuộc trở về.

Mọi người đi bộ theo bậc thang xuống dưới, sắp tới mùa thu, trên bậc thang màu xám trắng còn có một tang xương mỏng chưa kịp tan, trong suốt lấp lánh, rất đẹp mắt.

Tuy là sáng sớm, nhưng người đến đến dâng hương bái phật cũng nhiều, tuy nhiên họ không vội vã lên núi mà bị Kim Điêu hấp dẫn tầm mắt.

Kim Điêu khổng lồ, hai cánh mở ra che vân tế nhật (che kín mây trời), khi bay thấp xuống tựa như tòa núi nhỏ khiến không ít người kêu lên sợ hãi.

Nhạc Sở Nhân tất nhiên không để ý nhiều , nhóm hộ vệ trẻ tuổi càng vui vẻ, có bá chủ thiên không đồng hành, một đường này đi đủ phong cách.

"Đến hoàng thành, Thích Phong hộ tống nàng trực tiếp hồi phủ, ta đi lễ bộ, trễ chút sẽ về."

Phong Duyên Thương cũng Nhạc Sở Nhân sóng vai đồng hành, chợt phát hiện ra vóc dáng của nàng so với ngày thành hôn đã cao lên không ít, đã đến cằm hắn rồi.

Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, nhìn trấn nhỏ dưới núi nói:

“ Làm chuyện của ngươi đi, không cần quan tâm ta.”

Ghé mắt nhìn hai má trắng nõn của Nhạc Sở Nhân, khóe môi Phong Duyên Thương cong lên:

"Không phải quan tâm, mà theo lý nên thông báo một tiếng."

Nhạc Sở Nhân nhíu mày, quay đầu nhìn hắn, chớp mắt đem hắn đánh giá từ trên xuống rồi bĩu môi:

“ Ngươi lại muốn nói cái gì? Đừng tưởng rằng hiện tại nhiều người ta không thể làm gì ngươi."

"Nàng muốn thế nào?"

Phong Duyên Thương bật cười, mấy ngày nay nàng đã đổi vài kiểu tra tấn hắn.

"Muốn ngươi giống con con rắn lăn xuống núi.”

Chiêu số của nàng nhiều không kể xiết, chỉ có cái nàng không thể tưởng tượng ra chứ không có cái làm không được.

"Ừm, rất có phong cách.”

Phong Duyên Thương là thật tâm tán thưởng, cũng chỉ có Nhạc Sở Nhân mới có thể nghĩ ra chiêu này.

Nhạc Sở Nhân bất cười, núm đồng tiền ẩn hiện, khóe mắt cong cong.

Cả đoàn người nghênh ngang tiến về hoàng thành.

Kim Điêu bướng bỉnh, khinh bỉ đoàn xe đi quá chậm, từ lúc Nhạc Sở Nhân tiến vào xe ngựa liền không có bóng dáng.

Nó có thể nghe hiểu được lời nói của Nhạc Sở Nhân, tất nhiên biết Thất vương phủ ở chỗ nào, có lẽ đã sớm bay đến Thất vương phủ chờ cũng nói không biết chừng. Dù sao quái vật lớn kia ở trong hoàng thành bay tới bay lui thật sự đáng chú ý, nó nếu đường đường chính chính xuất hiện, tất sẽ gây nên một trận rối loạn.

Buổi trưa, đoàn người tiến vào hoàng thành.

Phong Duyên Thương vừa tiến vào cửa thành liền xuống xe ngựa, cưỡi ngựa cùng bốn hộ vệ thẳng đến lễ bộ, những hộ vệ hộ tống xe ngựa trở về Thất vương phủ.

Nhạc Sở Nhân một mình ngồi trong xe ngựa, tùy tay vén lên rèm che, nhìn bên ngoài đông đúc nhộn nhịp, Nhạc Sở Nhân chợt kêu lên một tiếng:

“ Thích Phong.”

Ngay sau đó, Thích Phong cưỡi ngựa từ phía sau đuổi theo, tới gần cửa sổ nhìn Nhạc Sở Nhân hỏi:

"Vương phi có gì phân phó?"

"Ta muốn đi dạo trong thành một chút, bảo bọn hắn về trước đi.”

Mỗi lần ra khỏi cửa đều có một đại đội nhân mã đi cùng, thật vô cùng phiền phức.

Thích Phong suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

“Dừng xe.”

Sau đó nhảy xuống ngựa đi lên trước nói với hộ vệ vài câu, khi quay lại Nhạc Sở Nhân đã xuống xe ngựa chờ hắn.

"Đi thôi."

Nhìn hắn trở về, Nhạc Sở Nhân đi trước mở đường, Thích Phong nhanh nhẹ theo sau.

Đi vào trong đám người, Thích Phong gắt gao theo sau Nhạc Sở Nhân, ánh mắt lợi hại cẩn thận quan sát từng người đi quamiệt mài theo đuổi mỗi một cái trải qua nhân.

Trái ngược với Thích Phong thập phần cảnh giác, Nhạc Sở Nhân vô cùng nhàn nhã thoải mái, ánh mắt tò mò nhìn từ đông sang tây, hoàng thành này phồn hoa tuyệt đối không kém thời Thịnh Đường trong lịch sử.

“Vương phi, trên đường rất nhiều ngươi, không bằng đi trà lâu ngồi trong chốc lát, chờ đến trưa ít người qua lại chúng ta lại đi?”

Quả thật rất nhiều người, Thích Phong lo lắng hai mắt mình không đủ dùng.

Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn một cái, Thích Phong đang vội vàng chuyển động ánh mắt quan sát bốn phía. Không nghĩ tới hắn căng thẳng như vậy, Nhạc Sở Nhân có chút chút không biết nói gì:

"Được rồi, tuy nhiên Thích Phong a, thả lỏng chút, vốn không có người chú ý ta, ngược lại bởi vì ngươi ,ta đã muốn bại lộ ."

Thích Phong cúi mắt nhìn về phía Nhạc Sở Nhân, tựa như đứa trẻ làm sai. Nhạc Sở Nhân bất đắc dĩ lắc đầu, dời đi tầm mắt thấy một trà lâu, không do dự liền bước vào.

Nhưng lúc này đúng lúc ăn cơm, trong trà lâu cũng không ít người, đại sảnh trong lầu một hầu như mỗi bàn đều đã có người ngồi. Nhạc Sở Nhân tìm cái bàn trong góc ngồi xuống, Tích Phong giống như cái đầu gỗ đứng bên cạnh nàng, vẫn không ngừng quan sát bốn phía. (Nguyệt: chết cười cái anh này, y như cái cọc gỗ thật ý =)) )

"Ngồi xuống, không cần nhìn nữa."

Vốn bộ dạng Thích Phong cũng không kém, dáng người mạnh mẽ, đứng ở bên người nàng, ánh mắt sắc bén nhìn quanh bốn phía khiến mọi người đang ăn cơm nói chiệm phiếm đều nhìn qua bên này.

“Chuyện này…..” _Thích Phong khó xử, thân phận hai người khác biệt không thể mát tôn ti trật tự.

"Đừng vô nghĩa, còn nói lời vô nghĩ đừng trách ta trở mặt."

Nhạc Sở Nhân nhíu mày, Thích Phong quả nhiên câm miệng, dè dặt ngồi xuống đối diện Nhạc Sở Nhân, sắc mặt lúng túng. (Nguyêt: Phong huynh như nàng dây mới về nhà chồng ý =)) )

Tiểu nhị đem trà lên, Nhạc Sở Nhân tiện tay rót cho hắn một chén, Thích Phong thiếu chút nữa đứng lên. Nhạc Sở Nhân trừng mắt, thân mình hắn liền cứng đờ không dám nhúc nhích.

Chậm rãi phẩm trà, Nhạc Sở Nhân lắng nghe tiếng chuyện phiếm xung quanh.

Đại bộ phận thảo luận đều là về chuyện Dự Trữ thông đồng với địch, có lẽ hắn đã tại triều nhiều năm có chút uy tín, rất nhiều người không tin việc này.

Có người nói đây là một âm mưu, là do kẻ có mơ ước ngôi vị hoàng đế dựng lên.

Nghe vậy, sắc mặt Nhạc Sở Nhân không khỏi nghiêm lại, đều nói miệng người đáng sợ, một người nói, hai người nói một đám người nói mọi người nói, danh chính ngôn thuận cũng sẽ biến thành trăm phương ngàn kế.

Nhạc Sở Nhân bất động thanh sắc nghe bốn phía nói chuyện, ly trà giơ lên nửa chừng cũng đều quên uống. Thích Phong vô tâm nghe động tĩnh bốn phía, toàn bộ lực chú ý đều dùng ở ánh mắt. Nhạc Sở Nhân không cho hắn có động tácqua lớn, hắn chỉ có thể chậm quay đầu quan sát bốn phía.

“Thích Phong trênngười ngươi có bao nhiêu tiền?”

Sau một lúc lâu, Nhạc Sở Nhân buông ly trà, con ngươi vừa chuyển nhìn chằm chằm Thích Phong thấp giọng hỏi.

Thích Phong hơi sửng sốt, nhưng vẫn cúi đầu ngoan ngoãn đem toàn bộ gia tài lấy ra, hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng cùng với chút bạc vụn.

"Đem ngân phiếu đều đổi thành bạc vụn, sau đó theo ta đi một chuyến đến địa phương khất cái tụ tập."

Nhạc Sở Nhân nhớ tới vài tình tiết trong phim ảnh, nàng cảm thấy có thể làm. Việc tản lời đồn, đám hộ vệ Thất Vương phủ khẳng định không thể làm, nói cho Phong Duyên Thương, hắn lại sẽ nói khất cái không thể tin không thể dùng. Vậy nàng liền chính mình đi làm, nếu là không thể thực hiện được thì chứng minh phim ảnh gì đó đều là gạt người, nếu thuận lợi tất khiến Phong Duyên Thương không còn lời nào để nói.

Thích Phong không biết Nhạc Sở Nhân muốn làm cái gì, nhưng chỗ khất cái tụ tập , ngoại trừ bẩn, loạn một chút, hệ số nguy hiểm thật ra rất thấp.

"Đừng nghĩ nữa , đi thôi!"

Nhạc Sở Nhân đứng lên, nhanh chóng bước đi, Thích Phong thu hồi ngân phiếu, lưu lại chút bạc vụn rồi bước nhanh đuổi kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.