Bệnh Viện Sản Khoa

Chương 30




Edit + Beta: Vịt

*** Làm bộ này lượng từ chuyên ngành của tui nhiều hơn hẳn =))))) Mỗi chương lại nhắc đến bệnh nhân ở ngành nghề khác nhau -.-

Ngoại trừ lúc trước ở trong cầu thang nhìn thấy một lần Sát Mục vì mất con nuôi mà khóc rống, Hà Quyền chưa từng thấy bộ dáng tâm tình lộ ra ngoài của hắn nữa. Nhìn thấy Vệ Đồng, nét mặt Sát Mục lộ ra hơi xoắn xuýt. Trên mặt Vệ Đồng thì cảm xúc càng phức tạp, giống như trong phiền muộn trộn lẫn chút áy náy.

Sát Mục đứng lên, lưng thẳng tắp, hỏi: "Có chuyện gì?"

Hà Quyền đơn giản rõ ràng mà thuật lại sự tình một lần, sau đó tự động ngồi vào sofa, vểnh hai chân. Sát Mục chỉ vào một bên khác ghế sofa, nói với Vệ Đồng: "Ngồi xuống rồi nói, chi đội trưởng Vệ."

Vệ Đồng ngồi vào sofa, hai tay dường như không biết đặt đâu xoa xoa chân, một lát sau lấy ra một bao thuốc.

"Nơi này cấm hút thuốc." Sát Mục trở tay gõ gõ ký hiệu cấm hút thuốc dán trên tường, "Muốn hút thì ra ngoài hút."

"Xin lỗi." Vệ Đồng lúng túng cất thuốc lại trong túi, ánh mắt dao động khắp nơi, "Đội trưởng Sát, có thể hằng ngày điều hai bảo vệ đặc biệt phụ trách cửa ra vào khu bệnh nghi phạm ở chứ?"

"Khu bệnh chỉ có một cửa ra vào, cửa có giám sát 24h, người của anh sẽ theo dõi." Sát Mục rót hai chén nước đưa cho Hà Quyền va Vệ Đồng mỗi người một chén.

Hà Quyền chú ý tới, Sát Mục lúc đưa cốc giấy cho Vệ Đồng cố ý né tránh tiếp xúc ngón tay. Cậu bình thường đối với đời sống riêng tư của người khác không có hứng thú gì, nhưng cũng phải chia người, nam thần thì đương nhiên phải chú ý đặc biệt. Thành thật mà nói, cậu thật sự muốn biết là nhân tài không sợ chết nào dám cua Sát Mục.

"Phòng bệnh ở tầng mấy?" Vệ Đồng hỏi.

"Tầng 6."

"Trên cửa sổ có lan can bảo vệ chứ?"

"Tầng 6 lan can bảo vệ cái quái gì, toàn là trẻ sơ sinh lại không bò ra được." Hà Quyền trợn mắt.

Vệ Đồng lắc lắc đầu: "Vậy không được, phải ở ngoài cửa sổ phòng bệnh của Mạnh Giáp lắp thêm lan can bảo vệ bằng inox, hắn có thể tay không leo độ cao 5-6 tầng."

"Người đó tên Mạnh Giáp à, tên thật có ý nghĩa." Hà Quyền tâm nói tôi leo cầu thang 6 tầng cũng thở gấp.

"Căn cứ vào tình báo của nằm vùng, Mạnh Giáp là người gốc Hoa vùng quả cảm, tên Myanmar là do chúng tôi dịch thẳng theo phát âm ấn cho hắn." Vệ Đồng rốt cục đặt ánh mắt tới trên người Sát Mục, "Em biết năng lực của mấy lính đánh thuê quả cảm rồi đấy, Mạnh Giáp được cho là nhân tài kiệt xuất trong đó."

"Tôi nói hắn vừa nãy làm sao dám uy hiếp muốn cả bệnh viện tuẫn táng chứ." Hà Quyền bĩu môi, cũng quăng ánh mắt về phía Sát Mục, "Đội trưởng Sát, anh trước kia làm gì?"

"Cảnh sát vũ trang đóng quân ở bên giới Trung Quốc - Myanmar." Sát Mục hắng giọng một cái, "Công việc chủ yếu là phố hợp với cảnh sát bắt giữ buôn lậu ma túy."

"Cho nên hai các anh quen biết?" Hà Quyền âm thầm cảm khái — Nam thần ở đây là đội trưởng bảo an quả thực là mai một nhân tài.

Vệ Đồng do dự chút, gật gật đầu. Biểu tình Sát Mục hơi có vẻ không được tự nhiên, ngữ điệu cũng nhạt nhẽo: "Chuyện lắp đặt lan can bảo vệ phải được trong viện phê, bất quá anh không cho rằng hắn có thể leo xuống, tường ngoài khu nằm viện khá nhẵn."

"Vẫn cứ xin đi, ăn chắc chút, chi phí bên bọn em ra." Vệ Đồng thở dài, "Bọn em truy đuổi hơn 700 cây số, không nghĩ tới là con mồi, nhưng cũng không tính là làm công toi một trận, Mạnh Giáp là tình nhân của nghi phạm mục tiêu Ngô Tiên Ca, hiện tại lại có thêm đứa bé, hắn sớm muộn gì cũng ló đầu."

"Chờ chút, anh gọi điện thoại." Sát Mục cầm điện thoại để bàn lên ấn số nội tuyến, "Lão Quý, tới phòng làm việc của anh một chuyến, cảnh sát cần trong viện phối hợp công việc."

Quý Hiền Lễ vẫn mặc đồ giải phẫu, thoạt nhìn là từ phòng giải phẫu trực tiếp bị gọi xuống. Hà Quyền chú ý tới, vừa nghe thấy tên Vệ Đồng, biểu tình của đồng chí lão Quý trong nháy mắt cứng lại trên mặt, ngay cả bắt tay theo lễ phép cũng không bắt.

Công việc của cảnh sát phải phối hợp, Quý Hiền Lễ sau khi nghe qua Sát Mục thuật lại tình huống lúc này quyết định ở ngoài phòng bệnh lắp thêm lan can bảo vệ. Phòng giải phẫu bên kia gọi điện thoại tới giục, Quý Hiền Lễ đứng dậy cáo từ, trước khi ra khỏi phòng còn dùng ánh mắt khác thường nhìn Vệ Đồng một cái.

Hà Quyền cũng đi theo ra khỏi phòng, lúc chờ thang máy lặng lẽ hỏi: "Lão Quý, anh cũng biết chi đội trưởng Vệ kia?"

"Trước kia từng nghe nói, hôm nay lần đầu gặp." Quý Hiền Lễ nghiêng đầu nhìn về phía Hà Quyền, "Hắn là chồng trước của Sát Mục."

Hà Quyền giật mình há miệng.

"Có thể nhìn thấy a-mi-đan rồi đó, chủ nhiệm Hà."

"Không phải, chờ chút, chuyện này sao anh biết?"

Quý Hiền Lễ câu khóe miệng: "Giữa tôi và Sát Mục không có bí mật."

"** mé, lão Quý, anh và Sát Mục?"

"Không sai, tôi và Sát Mục."

Hà Quyền giơ tay lên vịn vai Quý Hiền Lễ: "Hỏi anh một vấn đề, anh sống sót thế nào từ trên giường anh ấy xuống?"

"Chủ nhiệm Hà, tôi cho rằng cậu không thích bát quái." Quý Hiền Lễ dắt cậu vào thang máy, "Đến tầng mấy?"

"Trước tiên đi theo anh, tôi muốn nghe bát quái." Hà Quyền đứng thẳng người, đầy mặt không cam lòng, "Hai người các anh đã lâu lắm rồi hả? Sát Mục cho tới bây giờ chưa từng nhắc đến với tôi."

"Trước khi tôi ra nước ngoài nhắc đến với anh ấy, anh ấy nói chờ tôi về nước hẵng nói. Xa nhau 1 năm xem sao, khảo sát xem 2 bên có phải người không thể thiếu trong sinh mệnh đối phương hay không."

"Không nghĩ tới nam thần của tôi lại như vậy......" Hà Quyền vốn muốn nói "Thiếu nữ ôm ấp tình cảm", nhưng lại cảm thấy từ này không dính dáng chút gì tới Sát Mục, bèn miễn cưỡng nuốt xuống, "Anh ấy đáp ứng anh?"

Quý Hiền Lễ đắc ý cười cười: "Chờ tết âm lịch ăn kẹo cưới."

"Tôi muốn làm phù rể." Hà Quyền trợn mắt, "Chờ tôi ngày mai rảnh phải tra hỏi Sát Mục thật kỹ, tôi còn tưởng anh ấy vẫn độc thân đó."

"Vốn có Đồng Đồng ở đây, anh ấy không định kết hôn, đáng tiếc...... Anh ấy nói với tôi, kiện tụng quyền nuôi dưỡng nhờ có cậu giúp."

"Hầy, cũng không giúp được gì, chỉ giới thiệu luật sư cho anh ấy." Hà Quyền tiếc hận bĩu môi, "Nhanh kết hôn đi, nhân lúc còn có thể, sinh một đứa của mình."

Quý Hiền Lễ rũ mắt xuống, lắc lắc đầu.

"Sát Mục từng bị thương, không có khả năng gì đâu."

Thấy Vệ Đồng vẫn ngồi trên sofa không định đi, Sát Mục hỏi: "Anh sắp tan làm rồi, em còn muốn ở bao lâu?"

"Em hôm nay không đi, đợi lát nữa đến phòng bệnh giám sát Mạnh Giáp." Vệ Đồng dùng nắm đấm đỡ ở miệng, dùng sức ho hai tiếng.

Sát Mục lại rót chén nước đưa cho hắn: "Đã từng này tuổi rồi, ít hút thuốc thôi."

Vệ Đồng gật gật đầu, cẩn thận hỏi: "Anh buổi tối có việc gì không? Nếu không...... Cùng nhau ăn bữa cơm? Lâu vậy rồi không gặp, muốn tán gẫu với anh chút."

"Ăn cơm miễn đi, có lời gì nói ở đây là được." Sát Mục cúi đầu nhìn chằm chằm viền bao kim loại lấp lánh trên giày, "Năm ngoái anh nghe chiến hữu nói em và Lâm Tường cũng chia tay rồi, sao thế?"

"Hầy, tính chất công việc của em anh cũng biết đấy, mười ngày nửa tháng không ở nhà, thật vất vả về lại cãi nhau." Vệ Đồng giương mắt nhìn về phía gò má Sát Mục, "Anh thế nào rồi, có bầu bạn rồi sao?"

"Ừ." Sát Mục đáp một tiếng.

"Là Phó viện trưởng họ Quý lúc nãy sao? Em thấy ánh mắt hắn nhìn em không đúng lắm."

"Đúng, là anh ấy."

"Hắn đối với anh tốt chứ?"

Sát Mục ngẩng đầu, xoay mặt chống lại tầm mắt Vệ Đồng, nói: "Tốt lắm, hơn nữa căn bản không quan tâm anh đã trải qua cái gì."

Vệ Đồng há miệng, âm thanh lại nghẹn trong cổ họng, vết sẹo khóe mắt căng tới phát sáng. Trầm mặc kéo dài hồi lâu, Vệ Đồng thở dài nói: "Em cũng chưa từng để ý, Sát Mục, tất cả đều nên kết thúc vào lúc em nhét viên đạn vào trong đầu tên buôn ma túy kia. 14 năm, em vẫn luôn không hiểu được anh tại sao muốn ly hôn với em."

"Em chỉ là ngoài miệng nói không để ý, nhưng trong lòng thì sao?" Biểu tình Sát Mục hết sức bình thản, "Anh ở bên viện nằm 14 ngày, em tổng cộng tới 3 lần, nói không quá 10 câu. Vệ Đồng, anh ở cùng em 8 năm, trong lòng em nghĩ thế nào anh hiểu."

"Em chỉ là không biết nên nói gì, cũng sợ làm tổn thương anh!" Vệ Đồng ầm ầm đứng dậy, "Khi đó vẫn đang săn lùng tung tích của tên buôn ma túy, thân phận nằm vùng của anh còn chưa công khai. Em mỗi lần đến bệnh viện thăm anh đều là làm trái quy định, là lão đội trưởng thay em chịu tiếng xấu với phía trên mới không xử phạt em...... Em biết, anh cần có người ở bên cạnh ủng hộ, nhưng em — em lúc ấy thật con mẹ nó muốn không làm nữa, lại thấy anh như vậy, em nói với chính mình, không giết chết tên kia anh vĩnh viễn không an toàn!"

Ánh mắt Sát Mục khẽ nhúc nhích, chậm rãi thở dài ngụm khí đã tích trong lồng ngực nhiều năm. Tất cả không cam lòng và bướng bỉnh, cuối cùng đều thoải mái.

"Cám ơn em." Hắn cười nhìn về phía Vệ Đồng, "Làm tất cả vì anh."

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Thấy Hà Quyền vừa vào phòng đã từ trong tủ ôm sách ra lật, Trịnh Chí Khanh hỏi cậu: "Em tìm gì thế?"

"Tìm ca bệnh." Hà Quyền nhanh chóng xem mục lục, "Này, Trịnh Đại Bạch, anh đã làm phẫu thuật khơi thông động mạch buộc garo chưa?"

Trịnh Chí Khanh lắc lắc đầu.

"Tôi cũng chưa." Hà Quyền vừa xem sách vừa lẩm bẩm, "Trình độ chữa bệnh của bệnh viện thành phố nhỏ vùng biên giới hơn 10 năm trước, đoán chừng không khác lắm với trạm y tế hiện giờ?"

"Chắc vậy." Trịnh Chí Khanh nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Em rốt cuộc muốn làm gì?"

"Giúp nam thần của tôi chút, chữa trị động mạch bị ghim hơn 10 năm trước."

"Hơn 10 năm? Vậy khẳng định đã thoái hóa dính lại rồi, rất khó tự do ra ngoài." Trịnh Chí Khanh vừa nói đột nhiên ý thức được gì đó, "Nam thần của em? Ai?"

Ngẩng đầu, Hà Quyền dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trịnh Chí Khanh: "Nam thần của tôi chính là đội trưởng Sát, cái người lần trước làm gãy sống mũi tình địch của anh."

"Đó không phải tình địch của tôi......"

Hà Quyền xụ mặt, nghĩ thầm cứ phải nói là cái người đội nón xanh cho anh anh liền cao hứng?

"Ặc...... Dự toán làm xong rồi, em qua xem còn có vấn đề gì không." Trịnh Chí Khanh đưa con chuột không dây cho Hà Quyền, "Em sang năm làm tiếp, cứ trực tiếp điền vào là được, công thức tôi đều lưu cho em hết rồi."

"Huh? Sang năm anh không làm giúp tôi nữa?" Hà Quyền cúi người xuống, di động con trỏ mở từng Sheet ra kiểm tra.

Trịnh Chí Khanh sửng sốt, một lát sau nhẹ nói: "Nếu như em cần, đương nhiên có thể."

"Nhất định cần! Chỉ nhập số liệu thôi đầu ngón tay tôi đã rút gân rồi."

Đùi Hà Quyền dán vào tay vịn ghế ngồi, mà tay Trịnh Chí Khanh khoát bên trên, nhiệt độ lẫn nhau cách vải vóc mỏng manh chậm rãi truyền đến. Trịnh Chí Khanh hàng năm duy trì vận động, vi tuần hoàn tốt cho nên tay rất nóng, không lâu lắm Hà Quyền cũng cảm giác được trên đùi như kề sát với lò sưởi, bèn hơi bất mãn cau mày.

"Nè, bỏ móng vuốt ra."

Trịnh Chí Khanh nhìn chăm chú gò má Hà Quyền bị màn hình máy tính chiếu sáng, trong lồng ngực tràn đầy phiền muộn. Đột nhiên anh cầm cánh tay Hà Quyền, đứng dậy kéo người đến bên tường, úp tay lên gò má đối phương. Cúi đầu, anh nhẹ giọng hỏi: "Trước kia tôi làm báo cáo giúp em đều có phần thưởng, hôm nay không có sao?"

"Làm việc tốt không cầu hồi báo." Hà Quyền quay đầu sang bên cạnh, dùng âm thanh của mình che giấu tiết tấu máu phi nhanh, "Trịnh Đại Bạch, đừng nghĩ giở âm mưu quỷ kế gì dựa vào tiếp xúc thân thể tìm về cảm giác lúc xưa với tôi, đó đều là diễn xuất trong phim truyền hình lừa gạt con gái."

"Em xác định?" Trịnh Chí Khanh nghiêng người về phía trước, phun hơi thở nóng bên tai Hà Quyền, "Không muốn thì đẩy tôi ra."

Hà Quyền theo bản năng rụt cổ lại, giơ tay lên chống ở ngực Trịnh Chí Khanh định đẩy người ra. Trịnh Chí Khanh không có bất kỳ ý tứ rút lui nào, vẫn như cũ đè Hà Quyền giữa mình và vách tường. Cho dù khắp người Hà Quyền gai nhọn, anh cũng không sợ bị đâm tới máu tươi đầm đìa.

"Tự anh nói đấy."

Anh giữ cằm Hà Quyền, khiến đối phương nhìn thẳng vào hai mắt mình, ái ý nồng đậm từ lồng ngực bắn ra —

"Mối tình đầu, khó quên nhất."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.