Bệnh Phú Quý

Chương 54




Triệu Nghi Hiên ngạc nhiên: "Tại, tại sao huynh lại ở chỗ này?" Phòng nữ tử tuy nói là ngủ lại bên ngoài thì nam nhân cũng không thể tự ý ra vào, trừ khi bọn họ có tư tình.

Khởi La cũng kinh hãi, nàng không hề chú ý Lâm Huân tiến tới từ lúc nào. Lần này hết đường chối cãi. Người này là chê Công chúa chưa đủ hận nàng sao?

"Các, các người không biết xấu hổ!" Triệu Nghi Hiên hiển nhiên là hiểu nhầm, mắng một câu, lại chưa hết giận: "Ta có thể đuổi hết các người ra ngoài!"

Lâm Huân buông Triệu Nghi Hiên ra, tỏ vẻ chủ nhân nói: "Hình như Công chúa quên, thôn trang này là mẫu thân của ta tặng cho ngài."

Triệu Nghi Hiên nghẹn lời, giậm mạnh chân rồi bụm mặt đi ra ngoài.

"Ngài không đuổi theo nàng ta à? Không sợ nàng nói lung tung à?" Khởi La nhìn hướng Triệu Nghi Hiên rời đi hỏi.

"Kệ nàng ta nói gì thì nói." Lâm Huân ngồi xuống bên giường, không có ý rời đi. Khởi La lùi ra một chút, làm bộ muốn nằm xuống: "Ta muốn nghỉ ngơi, xin Hầu gia trở về đi."

Lâm Huân nghiêng người nắm cổ tay của nàng, cổ tay nhỏ như ngó sen, làn da mềm mịn như lụa: "Ta có lời muốn nói." Hắn thăm dò thái độ của Chu Minh Ngọc, biết Chu Minh Ngọc không phản đối mối hôn sự này. Nhưng mà dù sao Chu Minh Ngọc cũng không thể đại biểu ý của nha đầu này.

Đêm buông xuống, ánh nến trong phòng rất mờ mịt, hai cái bóng trên đất gần như hòa vào nhau, tư thế quá mập mờ và nguy hiểm. Trên người Khởi La còn bị thương, tay cũng quấn băng gạc, cử động nhẹ cũng đau, sức mình thua xa sức hắn, thật sự không cần làm chó cùng rứt giậu, chỉ cúi thấp đầu: "Ngài nói đi. Nói xong đi mau."

Lâm Huân thấy nàng không kháng cự thì thả lỏng cổ tay của nàng ra. Tóc của nàng đen giống như mực, trong ánh lửa ph4t ra ánh sáng bóng bẩy. Hắn không khỏi giơ tay vuốt tóc của nàng, vừa mềm vừa mượt, bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Khởi La cảm thấy mình như con chó con, đầu bị hắn vân vê, bèn giơ tay bắt bàn tay của hắn lại, tức giận nhìn hắn.

"Mấy ngày nữa, Lục Vân Chiêu hẳn là không sao rồi, nàng đi nói rõ với hắn. Chẳng mấy chốc là tháng chạp rồi, chờ sang năm, ta phái người tới quý phủ cầu hôn." Tiếng của hắn rất nhỏ, có chút khàn khàn. Hiện tại sự chú ý của hắn đều trên tay. Bàn tay của hắn bị hai bàn tay nhỏ lạnh lẽo của nàng nắm lấy như có một móng vuốt đang cào hắn, vừa mềm vừa ngứa.

"Ta nói rõ với biểu ca, nhưng ta sẽ không gả cho ngài." Khởi La quả quyết nói.

Lâm Huân nhíu mày, đôi mắt màu hổ phách lóe lên một tia không vui. Khí thế bức người vừa rồi hắn cố hết sức che giấu lập tức lộ ra, có cảm giác vô cùng ngột ngạt. Người truyền lệnh ngàn quân, tất có khí thế như sấm chớp, nếu không sẽ không khiến cho mấy chục vạn người nghe hắn sai bảo.

Khởi La quay đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nói: "Ngài cưới ta chỉ xuất ph4t từ chịu trách nhiệm, không cần phải như thế. Ta không tới mức không gả đi được, tìm một nhà chồng bình thường là được."

Lâm Huân hoàn toàn sầm mặt, lại thế, lại là thái độ này! Thật sự là con sói mắt trắng! Hắn đưa tay bóp cái cằm nhỏ của Khởi La, ép nàng nhìn mình: "Nàng cảm thấy nhà chồng bình thường có thể bảo vệ được nàng ư, hả? Ai nói ta cưới nàng chỉ vì trách nhiệm? Chu Khởi La, ngoại trừ ta ra, nàng đừng hòng gả cho người khác!"

Khởi La ngẩn người, Lâm Huân đã hôn nàng. Nàng cắn môi, ngón tay của hắn dùng chút sức, miệng thơm của nàng hé mở tiện cho cái lưỡi của hắn tiến vào, quấn lấy lưỡi nào. Nàng không chống đỡ được, hô hấp dần nặng nhọc, dùng tay đánh bả vai hắn, nhưng mà sức lực kia giống như gãi ngứa cho hắn, giống trêu chọc hơn.

Bụng dưới của Lâm Huân nóng lên, mặc cho nàng đánh, giơ tay che chở sau lưng nàng nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, hôn sâu hơn. Hắn chưa từng mê muội một nữ nhân như thế, ngày nhớ đêm mong, hận không thể móc cả trái tim ra cho nàng.

Tay của hắn cách chăn mền dọc theo đường cong thân thể nàng hướng xuống, như bị sức mạnh thần bí dẫn dắt, khao khát nhiều hơn, bỗng nhiên tiến vào trong chăn. Khởi La hoảng hốt, bắt lấy tay hắn theo bản năng, lại không ngăn nổi sức mạnh của hắn, chỉ túm được băng gạc quấn trên cánh tay trái của hắn.

"Ngài bị thương à?" Nàng dùng ý thức còn lại quay đầu đi, nhìn cánh tay hắn, hơn nửa cánh tay bị băng kỹ, còn có vết máu nhỏ thấm ra.

Lâm Huân chống người lên nhìn nàng ở dưới thân, mặt đỏ như ráng chiều, tóc giống như mây đen, mắt như hồ nước mùa xuân, đẹp tới mức như thần nữ trên Vu Sơn, không gì sánh được. Hắn không muốn cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy vẻ xinh đẹp này, bởi vì người nhìn thấy đều sẽ muốn chiếm hữu.

Lý trí của hắn khôi phục lại, đứng dậy ngồi sang bên cạnh ung dung chỉnh lại tay áo: "Không có việc gì."

Khởi La ngồi xuống, kéo tay của hắn qua nhìn, trong lòng chua xót: "Là vì cứu ta à?" Mặc dù Quách Nhã Tâm chỉ nói qua loa vài câu quá trình hắn cứu nàng, nhưng nàng biết, khe núi kia không hề nông, hơn nữa lúc ấy có tuyết rơi. Hắn hoàn toàn có thể bảo người khác xuống cứu nàng, nhưng mà hắn tự mình đi cứu, còn bị thương vì vậy... nàng có chút đau lòng.

"Vết thương hình như vỡ ra rồi, cần băng bó lại." Nàng nhỏ giọng nói.

"Chỉ là vết thương nhỏ. Ngủ đi, ta đi đây." Lâm Huân đứng dậy, cúi đầu hôn lên tóc nàng một cái rồi đi ra ngoài.

Lâm Huân đi tới bên cửa, bảo Thấu Mặc thả Ninh Khê ra. Ninh Khê tức giận nhìn Lâm Huân một cái rồi chạy vào xem Khởi La.

"Nha đầu này dám...!" Thấu Mặc nhíu mày.

"Kệ nàng." Lâm Huân không để bụng, chắp tay đi ra ngoài. Tuyết ngừng rơi, mặt đất bên ngoài đọng một lớp tuyết mỏng như muối rải đầy đất. Chân giẫm lên có hơi lạnh, lồng nguc của hắn lại nóng hổi, bị lấp đầy. Một thân vệ chạy tới, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, theo dấu vết tìm thấy trên đường núi, người của chúng ta đuổi theo rồi, hẳn là có thể bắt được về."

"Sau khi bắt được thì làm một bản khẩu cung đưa tới chỗ Hoàng hậu nương nương."

"Vâng."

Thấu Mặc hỏi: "Chủ tử, chẳng phải Công chúa đã xử lý nữ quan kia rồi sao? Vì sao còn cần khẩu cung của phu xe?"

"Hạ Nghênh Thu chỉ là một cung nữ bé nhỏ, không người sai khiến, không thể to gan tới vậy."

Thấu Mặc lẩm bẩm: "Hoàng hậu và Công chúa có thân phận cao quý, chắc hẳn sẽ không ra tay nham hiểm... Chẳng lẽ theo ý của Triệu thị?"

Lâm Huân dừng lại, trong mắt lóe lên một tia sáng sắc bén.

*

Khởi La ở biệt trang Bạch Mã dưỡng bệnh hai ngày, Thái y xác nhận không có gì đáng lo và đồng ý cho nàng rời đi. Sau đêm đó, nàng cũng không nhìn thấy Lâm Huân và Triệu Nghi Hiên. Mỗi ngày Chu Minh Ngọc phải lên triều làm việc, không thể ở lâu, sau hôm xảy ra chuyện đã trở về, còn Quách Nhã Tâm vẫn ở cùng Khởi La.

Trên xe ngựa, Quách Nhã Tâm trải thảm cho Khởi La, còn có rất nhiều gối, xem nàng như đồ sứ dễ vỡ vậy. Khởi La không khỏi buồn cười: "Mẹ, con khỏe hơn nhiều rồi."

Quách Nhã Tâm đỡ nàng vào chỗ dựa, bởi xe ngựa nhỏ, để Khởi La có thể nằm dễ chịu, Ninh Khê và Ngọc Trâm đều bị đưa sang một cái xe ngựa khác, tiện chăm sóc mấy người A Hương.

"Dù sao cũng ngã từ nơi rất cao xuống, không cẩn thận nhỡ bị sao thì sao? Sau khi trở về lại tìm đại phu đến xem sao." Quách Nhã Tâm vẫn không yên tâm, lại nói.

Khởi La che miệng cười nói: "Chẳng lẽ đại phu trong thành còn giỏi hơn Thái y trong cung sao?"

Quách Nhã Tâm bất đắc dĩ nhìn nàng, cầm lò sưởi tay bỏ vào trong tấm thảm của nàng, nói nhỏ: "Nghe nói hôm qua Hoàng thượng gặp Vân Chiêu và Quý Thần rồi sau đó hạ thánh chỉ."

Khởi La căng thẳng: "Diệp gia thực sự...?"

Quách Nhã Tâm gật đầu: "Vốn là trọng tội, nam đinh không ai may mắn thoát nạn, nhưng bởi vì Quý Thần có công tố giác nên thoát được một kiếp. Cộng thêm sang năm là đại thọ của Thái hậu nương nương, Hoàng thượng tích đức cho Thái hậu nên chỉ hạ lệnh trảm mấy thủ phạm chính, còn lại toàn bộ lưu đày tới đảo Thông Châu."

Đảo Thông Châu là nơi giam giữ tội phạm bị sửa án tử, không được đại xá, suốt đời không được rời đi. Mặc dù có chuẩn bị cho kết quả này rồi nhưng chính tai nghe thấy Khởi La vẫn cảm giác tâm trạng nặng trĩu, e là trong lòng Diệp Quý Thần và Diệp Dung đều cực kỳ khó chịu.

Quách Nhã Tâm nhìn Khởi La, nói nhỏ: "Vân Chiêu vừa ra ngoài sợ là sẽ muốn tới gặp con... Giảo Giảo, con nghĩ kỹ chưa?"

Hai ngày nay Khởi La nằm ở trên giường suy nghĩ rất nhiều. Nàng và Lục Vân Chiêu quen nhau gần mười năm, không thể không có tình cảm, thậm chí nàng vẫn luôn xem hắn là phu quân tương lai, muốn tốt với hắn. Nhưng nàng không thể ích kỷ như vậy. Rõ ràng hắn khát vọng có được một vị trí được người khác tôn trọng hơn bất kỳ kẻ nào. Nếu như nàng khăng khăng muốn gả cho hắn thì không chỉ có Vương Thiệu Thành, còn có Lâm Huân cũng sẽ không tha cho hắn, chuyện này chắc chắn thay đổi quỹ đạo cuộc đời lúc đầu của hắn. Lăng Vương nói không sai, nàng không giúp được hắn, ngược lại sẽ hại hắn. Nàng không muốn áy náy trong lòng sống hết đời.

"Mẹ, con đã quyết định rồi."

Quách Nhã Tâm biết Khởi La có chủ kiến từ nhỏ, chuyện quyết rồi rất khó thay đổi, cũng không nói gì nữa, chỉ vỗ vỗ mu bàn tay nàng.

Xe ngựa đi đến chân núi Thúy Sơn, bỗng nhiên dừng lại, có một người quần áo lam lũ chặn trước xe ngựa ăn xin. Hộ viện muốn đuổi hắn đi, Quách Nhã Tâm có lòng tốt, bảo hộ viện cho người kia chút tiền, xe ngựa có thể chạy tiếp. Khởi La lơ đãng vén rèm lên nhìn ra ngoài, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc lướt qua bên cạnh xe ngựa.

Nàng kêu lên: "Ngăn người kia lại!"

Người kia đang ước chừng số tiền thì giật mình, vô thức co chân muốn chạy, nhưng mà hộ viện bao vây hắn rồi. Hắn sợ tới nỗi quỳ xuống đất chắp tay xin tha: "Tha mạng, tiểu nhân không làm chuyện xấu gì cả!"

Quách Nhã Tâm khó hiểu nhìn Khởi La, Khởi La cử động muốn xuống xe. Quách Nhã Tâm vội vàng gọi Ninh Khê tới đỡ: "Giảo Giảo, con sao thế?"

Khởi La không hề trả lời. Trong lòng nàng có một nghi vấn, nhất định phải làm rõ.

Ninh Khê đỡ nàng, chậm rãi đi đến trước mặt người kia. Khởi La nhìn kỹ mặt hắn: "Ngươi từ phủ Ứng Thiên tới hả?"

Người kia nhìn thấy cô nương như thần tiên ở trước mặt, có thất thần một lát rồi kinh ngạc gật đầu, lại lập tức lắc đầu. Hắn chưa từng nhìn thấy vị cô nương này, sao nàng biết lai lịch của hắn?

"Mười năm trước, ngươi từng bắt một bé gái khoảng bốn tuổi ở phủ Ứng Thiên, nàng đội mũ nhung gắn ngọc trai, ngươi còn nhớ rõ không?" Khởi La hỏi. Chuyện lớn như vậy, cho dù mười năm rồi, chắc chắn cũng sẽ có ấn tượng sâu sắc.

Nam nhân sửng sốt, vô ý xua tay phủ nhận. Khởi La nghiêm túc nói: "Không cần ngụy biện, ta nhận ra vết bớt trên mặt người, thức thời thì mau thừa nhận. Nếu không thì đưa đến quan phủ, ngươi phải chịu không ít đau khổ đấy."

"Ngài... ngài là cô bé kia?" Nam nhân nhìn kỹ Khởi La, sau đó quỳ rạp xuống đất nói: "Tiểu thư tha mạng! Tiểu nhân, tiểu nhân cũng là nhận tiền người ta làm việc. Tất cả, tất cả là người kia làm chủ!"

Quách Nhã Tâm vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là ai sai người làm vậy?" Chuyện năm đó Chu Minh Ngọc điều tra rất lâu cũng không có manh mối, phủ Ứng Thiên cũng không xảy ra vụ án giống vậy nữa. Tất cả mọi người nghĩ mãi không ra, không biết kẻ này bắt người vì mục đích gì, làm sao lại biết mất không còn tăm tích.

"Là người tới cứu tiểu thư đó! Tất cả là hắn sai khiến, hắn còn dạy tiểu nhân làm sao trốn thoát khỏi sự lùng bắt của quan binh nữa!" Nam nhân dập đầu nói: "Nếu không thì cho tiểu nhân mười lá gan, tiểu nhân cũng không dám bắt con gái duy nhất của Tri phủ đại nhân!"

Quách Nhã Tâm lùi lại một bước, không thể tin chuyện này là sự thật. Khởi La lại rất bình tĩnh, nhiều năm qua, nàng chỉ cần biết một chân tướng mà thôi. Trong lòng nàng từng nghĩ tới khả năng này, sự kiện đó khiến cho Lục Vân Chiêu hoàn toàn có được sự tin tưởng của phu thê Chu Minh Ngọc, cũng làm cho nàng xem hắn là ân nhân cứu mạng. Hắn từng nói không có cách làm hai tay sạch sẽ, người ở dưới đáy vật lộn cầu sự sống, chắc chắn phải không từ thủ đoạn để đạt mục đích. Cho nên, nàng không trách hắn.

"Ngươi đi đi." Khởi La bình tĩnh nói.

Nam nhân không ngờ Khởi La sẽ dễ dàng buông tha cho hắn, còn quỳ trên mặt đất sững sờ.

"Trước khi ta thay đổi chủ ý thì biến mất nhanh lên!"

Lúc này nam nhân mới bò dậy từ dưới đất, bái lạy rồi hốt hoảng bỏ chạy thật xa.

"Sao lại là Vân Chiêu?" Quách Nhã Tâm ôm nguc, cảm thấy chân tướng này thật sự là đả kích quá lớn với bà. Bà vẫn cho rằng hắn thật lòng tốt với Khởi La nên mới muốn gả Khởi La cho hắn. Lại không ngờ từ khi bắt đầu, tất cả là hắn dày công bày kế? Vì có được sự trợ giúp của phu thê bọn họ và sự tin tưởng của Khởi La, hắn cố ý sắp đặt một vụ bắt cóc. Lúc ấy hắn mới bao nhiêu tuổi? Thiếu niên mười một tuổi, tâm tư lại quá đáng sợ.

Trên đường trở về, Quách Nhã Tâm không nói gì cả. Khởi La kéo tay của bà nói: "Mẹ, cho dù biểu ca từng lợi dụng con, bao nhiêu năm qua huynh ấy đối xử tốt với con cũng đủ xóa bỏ rồi!"

"Làm sao ta cũng không ngờ..." Quách Nhã Tâm lắc đầu, còn chưa hồi phục từ trong nỗi khiếp sợ. Nhưng bao nhiêu năm qua bà nhìn Khởi La và Vân Chiêu, thật lòng hay giả dối vẫn có thể phân biệt. Quả thật là giống như lời Khởi La nói, cho dù ban đầu động cơ của Lục Vân Chiêu không trong sáng, nhưng về sau chắc chắn là thật lòng.

"Dù sao hôn sự của con và biểu ca cũng không thành, chuyện này hãy để nó trôi qua đi." Khởi La an ủi: "Về phần chuyện này có nên nói cho cha hay không, tự mẹ quyết định."

Thật ra Chu Minh Ngọc làm quan nhiều năm, chưa chắc không nghĩ ra kỳ lạ ở trong đó. Chỉ là có đôi lúc tầm mắt của nam nhân và nữ nhân hoàn toàn khác biệt. Hơn nữa chuyện đến nước này, những việc đó đã chẳng còn quan trọng.

Sau khi về phủ, Khởi La đóng cửa từ chối tiếp khách, an tâm tĩnh dưỡng. Rất nhiều người gửi quà thăm hỏi, bao gồm cả Thi Phẩm Như và Tô Từ Tu. Tào Tình Tình còn tự mình tới nhà, vừa thấy mặt đã quở trách nàng: "Muội nói xem có phải muội nên tới chùa thắp hương không? Sao gặp nhiều tai họa như vậy!"

Khởi La bảo Ninh Khê đi pha trà, cười nói: "Muội cũng tính tháng giêng tới Đại Tướng Quốc Tự dâng hương, tới lúc ấy hẹn tỷ cùng đi."

"Được! Nhưng mà, Khởi La..." Tào Tình Tình lại gần một chút: "Gần đây ta nghe thấy rất nhiều người nói muội muốn hủy hôn với Vân Chiêu ca ca, gả cho Dũng Quan hầu, có phải thật sự như vậy không?"

Tin tức lan truyền nhanh vậy sao?

Khởi La nói thật: "Muội quả thật dự tính hủy hôn ước với biểu ca, về phần hôn sự với Dũng Quan hầu còn chưa nghĩ tới."

"Vì sao?" Tào Tình Tình kêu lên: "Vân Chiêu ca ca rất thích muội! Bọn họ nói muội trèo cành cao, Vân Chiêu ca ca xảy ra chuyện là muội đá bay huynh ấy. Nhưng ta biết muội không phải là người như thế!"

Khởi La cười chua xót, không biết phải nói như thế nào với Tào Tình Tình.

Lúc này, Ninh Khê cúi đầu tiến đến, nhanh chóng nói: "Tiểu thư, biểu công tử nhất định muốn gặp ngài, hạ nhân không ngăn được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.