Bệnh Chữa Rồi

Chương 70: Quyết liệt




Lăng Hi thở phì phò, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, cảm giác tê dại quen thuộc từng tầng từng tầng dâng lên, rậm rạp dày đặc bao vây hắn, hắn không cần nghĩ cũng biết người bên cạnh là ai.

"...... Thẩm Huyền"

Thẩm Huyền cúi đầu hôn hắn, quấn lấy lưỡi hắn nhẹ nhàng đảo đảo, nghẹn họng hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Thế nào? Cảm giác trước mặt phảng phất có một lốc xoáy rất lớn, đang kéo hắn xuống từng chút một, như muốn đem hắn kéo vào vực sâu. Lăng Hi đột nhiên trợn mắt đè tay hắn lại, thở dốc nói: "...... Không, đủ rồi"

Thẩm Huyền dừng một chút, phối hợp buông hắn ra, ở trong lòng thở dài một hơi: "Chào buổi sáng"

"Chào", Lăng Hi xoay người ngồi dậy, vào phòng tắm. Thẩm Huyền nhìn theo hắn rời đi, biết là hắn đi tắm nước lạnh, lại thở dài, có chút cảm giác thất bại.

Đây là trị liệu lần thứ hai ngày thứ năm, lần trước liên tục ba ngày cũng không có tiến triển, Thẩm Huyền thấy Lăng Hi rất mệt mỏi, liền không ép buộc hắn nữa, nghỉ ngơi vài ngày mới bắt đầu lần thứ hai cưỡng chế trị liệu. Lần này Lăng Hi hạ quyết tâm, vẫn kiên trì đến bây giờ cũng chưa kêu dừng, bất quá trả giá thì cuối cùng đã có tiến triển, bởi vì lửa giận của Lăng Hi rõ ràng đang yếu bớt, có lẽ không lâu nữa đã có thể phá được một cửa này.

Tiến bộ khác là bất kể hắn chạm vào nơi nào của Lăng Hi, đối phương cũng không phản cảm nữa, chỉ là về mặt kia thì bọn hắn lại không tiến thêm một bước, có vài lần hắn tận mắt thấy Lăng Hi thiếu chút nữa là triệt để luân hãm, nhưng không biết vì sao lại giãy dụa tỉnh táo lại, đúng lúc ngăn hắn lại.

Quả thật là......Sức nhẫn nhịn rất cao.

Thẩm Huyền bất đắc dĩ, cảm thấy Lăng Hi đang có ý thức kháng cự làm chuyện này, hắn thậm chí còn cảm thấy lúc trước khi Lăng Hi bỗng nhiên muốn làm thử, cho dù trong suốt quá trình không có tức giận, bọn họ cuối cùng chỉ sợ cũng sẽ không thành công, hắn vẫn sẽ bị Lăng Hi đẩy ra như cũ.

Hắn không khỏi hít ngụm khí thứ ba của buổi sáng hôm nay.

Lăng Hi rất nhanh bước ra khỏi phòng tắm, thần sắc ôn nhuận: "Tới phiên ngươi"

Thẩm Huyền hồi thần, đem hắn kéo đến ôm vào lòng, lúc này mới đi rửa mặt, sau đó nắm tay đến phòng ăn.

Đại bá và tiểu cô của Lăng Hi đã rời đi, chỉ còn bọn họ bồi gia gia ăn cơm. Lão gia tử đã đến, theo thường lệ đánh giá liếc nhìn cháu trai bảo bối, sâu sắc phát hiện đáy mắt hắn mang theo một tia ủ rũ, tính tính số ngày duy trì liên tục, ánh mắt chuyển chuyển giữa hắn và Thẩm Huyền, đặc biệt muốn giáo dục một chút, nhưng lại cảm thấy người trẻ tuổi phỏng chừng sẽ không nghe, cuối cùng chỉ đành lắc lắc đầu.

"Gia gia?"

"Không có việc gì", Lăng lão khoát tay, ý bảo bọn họ mau ăn cơm.

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, đêm đó Lăng Hi lại bị Thẩm Huyền đặt lên giường, bất quá có lẽ là trước đó Thẩm Huyền cũng biết hắn mệt, cho nên vài ngày gần đây huấn luyện không duy trì liên tục lâu như khi trước nữa, hắn giờ phút này cũng không cảm thấy kiệt sức, vẫn giữ lại không ít thể lực, liền đẩy đẩy người nào đó.

Thẩm Huyền bắt lấy cổ tay của hắn đặt ở bên môi hôn hôn: "Thả lỏng, chúng ta thử xem, hửm?"

Điểm mẫn cảm toàn thân Lăng Hi đều bị sờ hết rồi, đặc biệt thân thể đã quen với vuốt ve của người này, hắn hoàn toàn không thể chống cự, rất nhanh cảm thấy xúc động như thủy triều mãnh liệt cuốn lại đây. Hắn cau mày, cực lực tránh thoát cảm giác vô lực này: "...... Không"

"Trước đó không phải ngươi mới nói muốn thử xem sao?"

"Tạm thời không muốn", Lăng Hi dừng một hơi, lại đẩy đẩy hắn.

Thẩm Huyền bất đắc dĩ nằm ở bên cạnh, đem hắn kéo vào trong lòng hôn hôn: "Ta biết ngươi tương đối chán ghét loại chuyện này, nhưng thực ra nó không khó chịu như ngươi nghĩ, ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không sao hết"

Lăng Hi cùng hắn đối diện hai giây, trở mình: "Không"

Thẩm Huyền: "......"

Trán Thẩm Huyền nhảy dựng, nghĩ ta ngược lại muốn xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu, hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mỉm cười: "Được rồi, ngủ ngon bảo bối"

Lăng Hi ừ một tiếng, cảm thụ được lưng dán lên lồng ngực của người nào đó, buông mắt xuống, tạm thời không buồn ngủ.

Nhiệt độ trong cơ thể còn chưa biến mất, huyệt thái dương bị dục vọng đọng lại kích thích đến nhảy dựng từng hồi, phảng phất không đến một khắc liền mất khống chế.

Loại cảm giác này rất không tốt.

Hắn trải qua quá nhiều huấn luyện và phụ đạo tự động khống chế, nhiều đến ngay cả chính bản thân hắn cũng không đếm được, kết quả là hắn có thể khắc chế tính tình mình rất tốt, cơ hồ đều dưỡng thành phản ứng bản năng, ngoại trừ lúc phát bệnh, hắn cơ hồ chưa từng bị mất không chế lần nào, nhưng gần đây lại liên tiếp gặp phải khiêu khích, hơn nữa điều này so với lúc phát bệnh cũng không giống, hắn có thể tinh tường cảm nhận được bản thân luân hãm như thế nào, sau mỗi lần như thế lại càng hướng về phía vực sâu gần hơn một chút.

Cảm giác xa lạ này khiến hắn có chút kinh hoảng, hơn nữa càng như vậy, bản năng của hắn càng bài xích, thậm chí đôi khi còn có vài phần khó chịu.

— Thật sự rất khó chịu.

Lăng Hi hít một hơi thật sâu, qua nửa ngày mới dần dần cảm thấy buồn ngủ, có lẽ là rất nôn nóng, chất lượng giấc ngủ của hắn rõ ràng là không tốt, tỉnh dậy càng ngày càng sớm,khi hắn tỉnh lúc Thẩm Huyền còn đang ngủ.

Người này im lặng nhắm mắt, khí tràng không mạnh như bình thường, có vẻ dễ nhìn hơn, rõ ràng là đầu sỏ gây tội, nhưng rất kỳ quái, cũng không làm cho người khác chán ghét, Lăng Hi lẳng lặng đánh giá một trận, xoay người xuống giường.

Thẩm Huyền vốn muốn sáng sớm lại khiêu khích hắn một chút, kết quả vừa mở mắt thế nhưng bên cạnh không có ai, nhất thời trầm mặc, nửa phút sau, hắn mặc áo ngủ vào, đi đến phòng tắm dựa vào khung cửa, tìm tòi nghiên cứu nhìn người ở bên trong: "Hôm nay ngươi thật sự dậy rất sớm"

Lăng Hi lau khô nước trên mặt, ừ một tiếng.

Thần sắc của hắn lại vẫn bình tĩnh ôn hòa như vậy, Thẩm Huyền nhìn không ra điểm gì hữu dụng, không rõ đây là cố ý tránh sự gây rối của hắn hay vì nguyên nhân khác, liền bất động thanh sắc nhích lại gần, từ phía sau đem người kéo vào trong lòng.

Lăng Hi nghiêng đầu: "Làm sao nữa?"

"Không có việc gì", Thẩm Huyền ôm hắn xoa xoa, hưởng thụ ngửi ngửi ở cổ hắn, chậm rãi hôn vành tai hắn.

Lăng Hi cảm giác làn da chỉ cần bị hôn một chút cũng như có một dòng điện chạy qua, vội vàng né tránh, đẩy hắn ra rời đi. Thẩm Huyền nhìn theo bóng dáng hắn biến mất, vẫn cảm thấy hắn vừa rồi giống như thở hổn hển một tiếng, không khỏi sờ sờ cằm, nheo mắt lại, nghĩ đến một chủ ý.

Lăng Hi hoàn toàn không biết mình sắp gặp xui xẻo, hắn như thường lệ lui tới như vậy qua hết cả ngày, buổi tối bị trói lại huấn luyện, chịu đựng qua hai đợt, hắn rốt cuộc có thể khống chế một chút.

Thẩm Huyền thu hồi mấy tấm hình, đút hắn uống nước: "Bảy ngày, chúc mừng"

Lăng Hi ừ một tiếng, nghỉ ngơi một lát, nói: "Còn chưa triệt để miễn dịch, tiếp tục đi"

Thẩm Huyền hôn hôn hắn, dán lên bờ môi của hắn cười hỏi: "Muốn hay không......Hôm nay thử việc kia trước?"

Lăng Hi ngửa đầu rời xa một chút: "Vì cái gì?"

Thẩm Huyền không đáp, ngồi xổm xuống nhìn hắn, thoáng có hơi do dự, một lát sau mới nói: "Sau khi ở bên nhau ta vẫn chưa hỏi ngươi, ngươi có cảm giác gì với ta không?"

Lăng Hi trong chốc lát ngẩn ra: "Vì sao lại đột nhiên hỏi cái này?"

"Chỉ là muốn biết"

Lăng Hi trầm mặc một lát, ăn ngay nói thật: "...... Ta cũng không rõ"

Thẩm Huyền bất đắc dĩ thở dài, người này tuy rằng chỉ số thông minh cao, nhưng ở phương diện tình cảm lại có chút không thông suốt, hắn thậm chí cảm thấy ở trong tiềm thức Lăng Hi vẫn còn ôm ý nghĩ không tìm bạn đời, thực ra nếu Lăng Hi yêu hắn, phỏng chừng sẽ tiếp nhận hắn.

Lăng Hi nhìn vẻ mặt của hắn một chút, nhịn không được bổ sung: "Nhưng ta không chán ghét ngươi"

"......Thật không?"

"Ừm, như thế nào?"

Thẩm Huyền giãy dụa một chút, cuối cùng vẫn muốn làm rõ tình cảm của Lăng Hi và giải quyết một số vấn đề gần đây, sờ mặt hắn: "Ta có thể sẽ làm vài chuyện mà ngươi không quá thích"

Lăng Hi: "......"

Lăng Hi nhìn lại bản thân đang bị trói tứ chi cùng tình huống trước mắt, nháy mắt lóe qua dự cảm không tốt, nhưng mà còn chưa mở miệng, liền bị Thẩm Huyền ôn nhu mà không tha cự tuyệt chặn miệng.

Lăng Hi: "......"

"Bảo bối, ta yêu ngươi", Thẩm Huyền đứng dậy hôn hôn hắn: "Ta biết làm như vậy có chút mạo hiểm, đừng cự tuyệt ta". Hắn nói xong cởi bỏ dây lưng của Lăng Hi, kéo khóa kéo xuống, cúi đầu xuống.

"...... Ô!" Lăng Hi nháy mắt ngửa thẳng ra phía sau, chỉ cảm thấy như là có một dòng điện hung hăng bổ vào dây thần kinh, như muốn làm cho người ta đánh mất lý trí.

Thẩm Huyền giương mắt quan sát hắn, thấy thần sắc hắn mang theo một tia vui thích rõ ràng, trong lòng buông lỏng, nhưng còn chưa kịp cao hứng, đã nhanh chóng phát hiện Lăng Hi lại trở nên như cũ.

Người này...... Cảm giác kháng cự trên cơ thể mình càng lớn hơn.

Hắn không khỏi dừng lại: "Bảo bối thả lỏng nào, giao cho ta là được"

Lăng Hi nghiêng đầu, nhắm mắt lại, lông mi run nhè nhẹ, hai tay của hắn theo bản năng nắm chặt, mỗi khi ý thức muốn chìm vào vực sâu, bản năng do huấn luyện phản ứng lại đem hắn kéo về hiện thực, lại mở mắt ra. Thẩm Huyền vẫn nhìn hắn, chỉ thấy con ngươi kia mang theo hơi nước, càng không ngừng giãy dụa giữa thanh tỉnh và trầm mê, thống khổ cau mày, chút vui thích lúc đầu kia cũng muốn biến mất.

Hắn bỗng nhiên tê rần trong lòng, chậm rãi buông ra.

Hắn yêu là Lăng Hi, cũng chẳng sợ không thể làm, hắn vẫn chỉ yêu một Lăng Hi này.

Nếu Lăng Hi vẫn không muốn, thực ra cũng không quan hệ, mình bây giờ có thể ở cạnh hắn, có thể ôm hắn, ôm hôn hắn, còn có cái gì không thỏa mãn chứ?

Thẩm Huyền ở trong lòng tự hỏi, vội vàng vì hắn mở trói: "Lăng Hi, ta......"

Hắn muốn nói ta không ép ngươi, cũng không ép buộc ngươi nữa, chúng ta chỉ cần cùng một chỗ thuận theo tự nhiên là được, nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng liền bị Lăng Hi nâng tay ngăn lại, không khỏi ngạc nhiên. Lăng Hi đỡ trán, cảm thấy tình huống của mình thực không xong, thở hổn hển mấy hơi, nói giọng khàn khàn: "Ta không trách ngươi, nhưng chúng ta...... hãy tách ra trong một thời gian trước đã"

Thẩm Huyền cứng đờ: "–-­­­­ Ngươi nói cái gì?!!"

"Ta nói tách ra", Lăng Hi chỉ cảm thấy ngực rất khó chịu, càng cảm thấy phải bình tĩnh bình tĩnh, hắn mệt mỏi đứng lên: "Ta rất mệt, ngươi có thể nói bọn họ đem phòng cho khách thu dọn một chút"

Thanh âm của Thẩm Huyền đều kẹt trong cổ họng, hắn biết hiện tại lại nói mấy lời trong lòng kia nghe có vẻ cố ý, hơn nữa với tính tình của Lăng Hi nếu đã quyết định thì sẽ không lập tức sửa đổi.

Hắn cứng đơ nửa ngày: "Ta biết"

Hắn nói xong rồi lướt qua Lăng Hi, bắt buộc bản thân từng bước ly khai gian phòng ngủ này.

Cửa phòng truyền đến một tiếng răng rắc nhỏ, Lăng Hi ngồi ở trên giường, không biết vì sao cảm thấy trong lòng càng buồn.

Bọn bảo tiêu vừa vặn đều chưa ngủ, nghe được tiếng mở cửa không khỏi đi ra nhìn nhìn, muốn hỏi một chút có phải cần cái gì không, nhưng rất nhanh liền đối diện với thần sắc của người nào đó, liền lui về phía sau một bước lớn: "...... Ngài đây là dục cầu bất mãn?"

Thẩm Huyền lạnh như băng quét về phía bọn họ, khí tràng có chút khủng bố.

"Chúng ta vừa rồi cái gì cũng chưa nói!", bọn bảo tiêu lại lui về phía sau, qua vài giây lại nhịn không được cọ trở về: "Đây là làm sao vậy? Cãi nhau sao?"

Thẩm Huyền đau đầu: "Cứ cho là vậy"

"Cậu xem cái này là cậu không đúng", bọn bảo tiêu phân ra hai người một trái một phải kề vai của hắn, bồi hắn cùng nhau đi ra ngoài: "Lăng thiếu của chúng tôi ôn nhu như một đóa hoa, tính tình thì điềm đạm, hai người sao có thể cãi nhau chứ? Yên ổn sinh hoạt không phải được rồi sao?"

"Ta cũng muốn yên ổn", Thẩm Huyền tạm dừng một chút, không muốn nhiều lời, phân phó nói: "Mấy ngày này để ý hắn một chút, ta đi"

Bọn bảo tiêu không buông tha: "Không ở lại một đêm?"

"Không được", Thẩm Huyền thầm nghĩ ở nơi này tuyệt đối ngủ không được, hắn mở cửa lên xe, nhanh chóng chạy khỏi đại trạch Lăng gia.

Đào Thiên Thụy là tìm thấy Thẩm Huyền ở quán bar, thấy hắn đang từng ngụm từng ngụm nốc rượu, có chút kinh ngạc: "Cậu cậu cậu làm gì ở đây? Xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Huyền không đáp, ý bảo phục vụ lấy thêm ly, đẩy đến trước mặt bạn tốt.

Đào Thiên Thụy khóe miệng thoáng cong: "Cậu tìm tôi ra chính là muốn tôi uống rượu cùng à?"

"Ừ"

Đào Thiên Thụy quan sát tình trạng của hắn một chút: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Mấy ngày trước nhìn cậu rất vui vẻ mà"

Thẩm Huyền trầm mặc nửa ngày: "Hắn với ta chia tay"

Đào Thiên Thụy lại cả kinh: "Vì sao?"

Bởi vì là ta sai, hơn nữa tâm của hắn...... không muốn mở với ta, Thẩm Huyền ngửa đầu uống sạch rượu trong chén, chỉ cảm thấy miệng đầy chua xót.

Đào Thiên Thụy nghĩ nghĩ: "Thiên nhai nơi nào......", hắn còn chưa nói xong, chỉ thấy người nào đó lạnh buốt mà nhìn chằm chằm hắn, nhất thời ngậm miệng, biết bạn tốt đây là còn chưa thể buông tay, dứt khoát nhận mệnh bồi hắn uống.

Hai người rót hết một ly lại một ly, đến cuối cùng Đào Thiên Thụy cũng có chút choáng, hắn nhìn Thẩm Huyền còn muốn uống, không có biện pháp đành gọi Thẩm đại thiếu ra, thuận tiện nhắc hắn kêu hai người đem xe của bọn họ lái về.

Thẩm đại thiếu tới rất thống khoái, phân phó bảo tiêu đem người đi, trực tiếp khiêng trở về Thẩm gia, hắn quét mắt nhìn em trai trên giường, nhìn về phía Đào Thiên Thụy: "Chia tay với Lăng Hi?"

Đào Thiên Thụy theo chân bọn họ ngồi chung trên một chiếc xe, quyết định ở đây ngủ một đêm, nghe vậy gật gật đầu: "Nhưng hắn chưa nói nguyên nhân"

"Lăng gia đối với cảm tình của Lăng Hi rất chú ý, ngày mai đi hỏi thăm một chút", Thẩm đại thiếu nói ngồi ở bên giường vỗ vỗ mặt người nào đó, cười hỏi: "Không phải là do ngươi dùng sức ép buộc người ta chứ?"

Thẩm Huyền ý thức sớm mơ hồ, theo bản năng bắt lấy bàn tay trên mặt, thấp giọng thì thào: "Lăng Hi......", hắn nhận thấy bàn tay đang muốn giật lại, nhăn mi, một tay lấy kéo người lên giường ôm lấy: "Lăng Hi, đừng đi, ngươi......ngươi thật ra toàn ỷ vào việc ta thích ngươi......"

Thẩm đại thiếu: "......"

Đào Thiên Thụy nháy mắt mấy cái, yên lặng tiếp thu một chút.

Đào Thiên Thụy: "= 口 ="

Mẹ nó Thẩm nhị ngươi muốn chết đúng không, đây chính là đại thiếu cực kì nham hiểm đó!

Thẩm Huyền hoàn toàn không biết mình ôm sai người, hắn chỉ cảm thấy trên cổ dần dần truyền đến lực đạo như muốn bóp chết người, không khỏi mở mắt ra, nháy mắt đối diện với gương mặt tuấn mỹ của anh trai nhà mình gần trong gang tấc.

Thẩm đại thiếu cười đến cực kỳ ôn nhu: "Tiểu Huyền, ta đếm ba tiếng, còn không buông tay ta liền làm chết ngươi"

Thẩm Huyền nhìn nhìn tình huống trước mắt, chỉ cảm thấy một hơi khí lạnh, vội vàng xô hắn ra ngồi dậy, huyệt thái dương dựng thẳng: "Tại sao lại là ngươi?!"

Thẩm đại thiếu chậm rãi phủi phủi quần áo, ôn nhu phân phó: "Đi tắm rửa, rồi ngủ sớm một chút đi"

Thẩm Huyền nhìn theo bọn họ rời đi, quan sát xung quanh một vòng, phát hiện đây là ở Thẩm gia, lại nằm xuống một lần nữa, chậm rãi bưng kín mặt.

Lăng Hi lúc này đang trằn trọc trăn trở.

Những lần chịu huấn luyện nói cho hắn biết nếu cảm xúc không chịu khống chế thì nên rời xa nguồn gốc của mọi chuyện, hắn không cảm thấy quyết định của mình có gì sai, cho nhau thời gian bình tĩnh là có thể giúp mỗi người tự hỏi. Hắn thả lỏng nằm ở trên giường, vốn tưởng rằng đêm nay chất lượng giấc ngủ sẽ cao hơn chút, thế nhưng hai giờ sau hắn liền phát hiện bản thân bi kịch rồi.

Hắn hoàn toàn ngủ không được.

Ngày hôm sau hắn rời giường sớm, xoa trán, duy trì biểu tình ôn hòa, dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bốn tên bảo tiêu bước ra khỏi cửa phòng, chậm rãi tản bộ trong đại trạch, sau đó cố ý vô tình nhìn nhìn cổng tiểu viện nhà mình, mãi đến lúc ăn điểm tâm mới hỏi: "Thẩm Huyền là chưa dậy hay là đã đi từ sớm?"

"Tối hôm qua đã đi"

Lăng Hi hơi hơi khựng lại, ừ một tiếng.

Bọn bảo tiêu liếc hắn một chút, theo đuôi hắn đến phòng ăn.

Thẩm Huyền nửa đêm rời đi, Lăng lão đương nhiên biết, nhìn cháu trai mình: "Con với Tiểu Huyền làm sao vậy?"

Lăng Hi ôn hòa nói: "Không có gì"

Lăng lão lại nhìn hắn vài lần, gật gật đầu, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Lăng Hi chậm rãi ăn cơm xong, đứng dậy đến công ty, thời gian nghỉ trưa cũng không ngủ được, trực tiếp làm việc đến buổi chiều, một mình về đại trạch. Lăng Bắc theo thường lệ nghênh đón hắn trở về, nhào qua ôm hắn một cái, nhìn trái nhìn phải: "Thẩm Huyền ca ca đâu?"

"Hắn về nhà"

"Ồ, là vậy à, vậy anh ấy còn trở về đây hông?"

Lăng Hi sờ sờ đầu em trai, không nói tiếp, mà là hỏi thăm hôm nay nó làm gì. Lăng Bắc dù sao vẫn còn nhỏ, nhanh chóng quên mất vấn đề này, ăn cơm xong liền ngoan ngoãn dựa vào người anh trai nghe kể chuyện xưa, sau đó mĩ mãn về phòng ngủ.

Màn đêm buông xuống, bên ngoài không biết đổ mưa phùn từ khi nào, cả tòa đại trạch đều nhiễm một tầng sắc thái mông lung. Lăng Hi ngồi trong phòng, bỗng nhiên cảm thấy có chút yên tĩnh, không khỏi đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ.

Bình thường giờ này hắn đang làm gì?

À, hình như là đọc sách hoặc lên mạng.

Lăng Hi nhìn sang thư phòng, phát hiện không có gì hứng thú, lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, vẫn cảm thấy trong lòng trống trơn, do dự vài giây, dứt khoát gọi bảo tiêu lại đây.

Bốn người ngoan ngoãn đứng yên, chờ mong nhìn hắn, thầm nghĩ có phải muốn bọn họ đi gọi Thẩm thiếu hay không? Như vậy mới đúng, phu phu đầu giường cãi nhau cuối giường hòa mà.

Lăng Hi hỏi: "Các người buổi tối mỗi ngày thường làm gì?"

Bốn người lo lắng, nháy mắt hiểu rõ Lăng thiếu là đang nhàm chán, phỏng chừng là vì nhớ Thẩm thiếu, cảm thấy có chút hư không tịch mịch, cho nên mới tìm bọn họ giết thời gian. Bọn họ thử nói: "Xem phim đi, được...... được không?"

Lăng Hi suy nghĩ: "Xem đi"

Bọn bảo tiêu liền nhanh chóng chuẩn bị máy tính, kết nối với máy chiếu, mang theo một gói BaoYongXin*, thân thiết vỗ vỗ sô pha: "Lại nhanh nào, sắp bắt đầu rồi"

*tên của snack này mình tạm thời để nguyên nha

Lăng Hi cảm thấy thái độ của bọn họ có hơi kỳ quái, nhìn vài lần, lười nghĩ lại, chậm rãi đi tới ngồi xuống, lẳng lặng nhìn màn hình, một lát sau, bỗng nhiên nhớ tới màn hình chiếu này hình như là lúc trước Thẩm Huyền chuyển đến mới lắp, trước khi chưa bắt đầu cưỡng chế trị liệu, bọn họ cũng từng ngồi ở đây cùng nhau xem phim, người nào đó luôn thích từ phía sau ôm hắn vào trong lòng, khiến cả người đều ấm áp.

Hắn khẽ nhíu mày, đứng dậy đi lấy một tấm thảm, lại ngồi xuống xem tiếp.

Bọn bảo tiêu ngồi một bên vừa ăn vừa nhìn vừa đánh giá hắn, hạ giọng: "Giống như đang thất thần?"

"Không có đâu, cảm giác rất giống bình thường mà"

"Nhưng vừa mới chia tay, sao có thể bình thường?"

"...... Cũng đúng"

Mấy người càng nhìn càng cảm thấy có vấn đề, yên lặng quét nhìn hắn, thấy Lăng thiếu ngốc ngốc ngồi ở chỗ kia, sắc mặt tái nhợt (?), một mình chịu đựng đau nhức (?), nhìn qua như đang mờ mịt bất lực (?) cô độc tịch mịch (?), chỉ cảm thấy tâm đều nát hết rồi, Lăng thiếu lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, lần đầu tiên cùng người yêu cãi nhau, khẳng định trong lòng không thoải mái, khẳng định rất khổ sở, cũng khẳng định không biết nên làm cái gì bây giờ.

Ai nha, thật muốn nhào qua xoa xoa đầu mà (t^t)

Lăng Hi hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của bọn họ, kiên nhẫn ngồi xem xong phim, nhìn lại đồng hồ, phát hiện đã đến thời gian đi ngủ, có chút vừa lòng: "Được rồi, đều đi ngủ sớm một chút đi"

"...... Vâng", bọn bảo tiêu nhất tề lên tiếng trả lời (t^t)

Lăng Hi lại cảm thấy bọn họ rất kỳ quái, ôn hòa nói: "Làm sao vậy?"

Bọn bảo tiêu áp chế hai mắt nhỏ đẫm lệ: "Không có gì, Lăng thiếu ngủ ngon!"

"Ngủ ngon", Lăng Hi chậm rì rì rảo bước vào phòng ngủ, hai giờ sau, tâm tình tốt của hắn nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.

Hắn lại mất ngủ.

Thẩm Huyền vào lúc này cũng không ngủ.

Hôm nay hắn không đến công ty, một mình chạy đến ao cá câu cá, tĩnh tâm đem chuyện tối hôm qua cẩn thận suy nghĩ trong đầu một lần. Hắn cảm thấy Lăng Hi không giống như là vì bị hắn mạnh mẽ đặt lên ghế dựa khiêu khích nên mới tức giận, mà là do một loạt chuyện gần đây không ngừng đọng lại tạo thành.

Hắn không khỏi nhớ lại biểu tình của Lăng Hi lúc ấy, cảm giác hình như còn mang theo vài phần nôn nóng, sẽ không phải là dục cầu bất mãn đâu nhỉ? Sớm biết vậy hắn không nên mềm lòng, có lẽ khiến Lăng Hi phát tiết xong thì sẽ không có chuyện gì.

Bất quá hắn cũng chỉ có thể ảo tưởng một chút, bởi vì lúc ấy tâm tình hắn rất loạn, căn bản không nhiều có nhiều tinh lực để chú ý cái khác, có lẽ do hắn nhìn lầm, vọng tưởng mà thôi.

Huống chi cho dù là thật, hắn cũng làm không được.

Hắn có thể mạnh mẽ giúp Lăng Hi cưỡng chế trị liệu, nhưng trong loại chuyện này lại không nhẫn tâm mạnh bạo, đương nhiên, ngoại trừ lúc Lăng Hi trong trạng thái người thực vật, bởi vì đối phương hoàn toàn không có biện pháp phản kháng.

Thẩm Huyền phóng mẳt nhìn trần nhà, thở dài một hơi.

Thẩm đại thiếu đêm nay có việc, đợi đến khi trở về phòng của Thẩm Huyền đã khuya. Hắn từ bảo mẫu mà biết được người nào đó buổi tối ăn cơm không được bao nhiêu, ôn nhu ừ một tiếng, gọi cho Đào Thiên Thụy: "Chuyện tôi bảo cậu tra, tra xét đến đâu rồi?"

Đào Thiên Thụy trầm mặc nửa ngày, rối rắm nói: "Đã tra, nhưng...... tôi vẫn cảm thấy không đáng tin"

"Nói nghe một chút"

Đào Thiên Thụy vội ho một tiếng: "Nghe nói, là A Huyền năng lực X quá mạnh, Lăng Hi chịu không nổi"

Thẩm đại thiếu: "......"

"Chỉ là nghe nói thôi!", Đào Thiên Thụy cường điệu một chút, nói: "Bọn họ mỗi ngày đều ăn lộn đến khuya, bảo tiêu trong nhà và đầu bếp còn muốn đến tìm A Huyền lãnh giáo một chút bí quyết, kết quả còn chưa kịp hỏi, người liền bị đuổi đi rồi"

Thẩm đại thiếu: "......"

"...... Đại thiếu?"

Thẩm đại thiếu hồi tưởng sáng sớm nay nhìn thấy bộ dạng mệt chết kia của em trai, ôn nhu cười nói: "Sửa lại cho đúng một chút, tôi cảm thấy hẳn là năng lực của Lăng Hi rất tốt, người nào đó thỏa mãn không được hắn, lúc này mới bị ghét bỏ"

Đào Thiên Thụy: "......"

Anh nguyền rủa em trai của mình như vậy cũng được sao?

Edit: thêm một câu chuyện buồn về tình anh em =))))))

Đào Thiên Thụy hỏi: "Kế tiếp phải làm sao? Yên lặng theo dõi?"

Thẩm đại thiếu cười nói: "Đi ngủ sớm một chút đi"

".....Ây da, phải nói sao cho hợp tai xíu chứ!"

"Hửm?"

Đào Thiên Thụy lập tức nói: "Ca, ngủ ngon"

Thẩm đại thiếu vừa lòng cúp máy, lại gọi vài cuộc điện thoại mới trở về phòng đánh một giấc, sáng sớm hôm sau nghe quản gia nói có người tìm hắn, liền phân phó đưa người vào, mỉm cười đi tìm em trai nhà mình.

Thẩm Huyền giờ phút này vừa rời giường, giương mắt liền thấy anh trai mang theo một thiếu niên xinh đẹp mà mảnh khảnh vào cửa, không khỏi hơi giật mình: "Đây là?"

"Em họ của bạn anh, giới thiệu cho chú nhận thức một chút", Thẩm đại thiếu nói: "Kể từ hôm nay, em nói chuyện yêu đương với cậu ấy đi!"

Thẩm Huyền lập tức cả giận nói: "Sẽ không!"

Thẩm đại thiếu cười đến rất dễ nhìn: "Loại thời điểm này đừng ngu ngốc nữa"

Thẩm Huyền chần chờ, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa bọn họ, nghĩ đến một khả năng: "......Anh muốn tôi dùng hắn kích thích Lăng Hi?"

Hắn khó chịu nhìn chằm chằm anh mình, thầm nghĩ người này không thể tìm được biện pháp nào đáng tin một chút sao? Cách này thì dùng kiểu gì chứ, Lăng Hi mà tức giận mới là gặp quỷ đó!

Edit: Còn 6 chương nữa thôi là hoàn rồi:))) thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng luôn:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.