Bên Em Tháng Đổi Năm Dời

Chương 89: Chương 89





Thẩm Mộ Xuy ngạc nhiên nhìn Chu Tuý Tuý: “Mẹ.”
Chu Tuý Tuý không ngại chút nào, xua tay nói: “Không cần ngưỡng mộ mẹ đâu.”
Du Tùy bên cạnh cười: “Đâu là dì ạ?”
Mắt Chu Túy Túy sáng rực lên: “Con muốn follow dì à.”
Bà nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Dì nè.”
Thẩm Mộ Xuy cúi đầu nhìn, nick name Weibo Chu Túy Túy là “Fan mẹ của Thẩm Mộ Xuy”.

Fan mẹ này đúng là fan mẹ thật, đặt tên vừa đơn giản lại rõ ràng, mặt khác còn chứng mình thân phận của mình nữa chứ.
Du Tùy cụp mắt cười, liếc Thẩm Mộ Xuy: “Con sẽ follow ngay.”
“OK.”
Du Tuỳ follow Chu Tuý Tuý rồi, đương nhiên Thẩm Mộ Xuy cũng phải giữ thể diện cho mẹ mình, chẳng mấy chốc cũng follow theo.
Fan luôn theo dõi động thái của họ cũng phát hiện sự thay đổi này ngay lập tức.
【???? Ủa sao tự nhiên Tuỳ Thần và Thẩm lão sư lại theo dõi một host của siêu thoại nhỉ? 】
【 Ấy ấy, chị em không phát hiện ra à, host siêu thoại này rất chăm cập nhật nhé, hơn nữa còn hay trả lời nữa.】
【 a a a a a a đây là một fan lớn của CP Thần Du nè, những tiết lộ của cô ấy thường đều là thật đấy.


【??? Ơ thế Tuỳ Thần với Thẩm lão sư cùng follow người này tức là người ta biết cả Tuỳ Thần và Thẩm lão sư luôn hả?】
Lập tức tất cả fan của Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ đều đoán xem rốt cuộc host siêu thoại được hai người follow là ai.
Có người đoán là Cố Thư, mà nick Cố Thư thì ai cũng biết cả, thế còn người này…là ai được nhỉ?
Cuối cùng thì cho dù fan có tìm manh mối rồi lần theo dấu vết thì cũng không thể xác định được.
Họ đoán rằng có khả năng đây lại là bạn của Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ.
Thẩm Mộ Xuy không đọc tin trên mạng, mà chỉ cần là một cuộc tranh luận thường thường thôi, họ cũng dễ hiểu.
Nghệ sĩ ấy à, lên hot search như cơm bữa cũng là chuyện bình thường.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà, Chu Tuý Tuý thương hai người nên dặn cả hai đi nghỉ ngơi.
Vừa dứt lời, ánh mắt Thẩm Tinh Châu lập tức sáng quắc nhìn Du Tùy: “Anh Du Tùy, để em đưa anh đến phòng khách nhé.”

Du Tùy: “…”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Thẩm Nam thưởng cho con trai mình một ánh mắt khen ngợi, thản nhiên nói: “Mau đi đi, Ngủ Ngủ nghỉ thêm một chút đi con, chúng ta đến nhà ông bà nội muộn tí cũng được.”
Thẩm Mộ Xuy dở khóc dở cười, nhìn thoáng qua Du Tùy, gật đầu: “Vâng, con biết rồi ạ.”
Hai người lên lầu, Thẩm Tinh Châu âm thầm ở dưới quan sát, cả hai một người trở về phòng của mình, người còn lại đi đến phòng dành cho khách.
Vừa đặt lưng xuống giường, Thẩm Mộ Xuy lập tức gửi tin nhắn cho Du Tùy.
Thẩm Mộ Xuy: 【 Ba em với Thẩm Tinh Châu kỳ quá! 】
Du Tùy cúi đầu cười, trả lời cô: 【Không kỳ, anh có thể hiểu mà.】
Nghĩ rồi Du Tuỳ gọi thẳng cho cô, đang ở chung một nhà mà còn lén lút gọi điện thoại cho nhau thế này có khi cũng chỉ có mấy đôi chim cu bé nhỏ mà thôi.
Đây có thể gọi là thú vui nhỏ của họ.
Thẩm Mộ Xuy nghe máy, nhẹ nhàng nói: “Anh thì hiểu gì chứ, em muốn ngủ cùng anh cơ.”
Cô luôn thẳng thắng, không ngại ngùng gì hết.
(Tiểu Hy cute: Má!!! hảo chị tôi )
Du Tuỳ không nhịn được cười: “Ba em mà nghe được em nói vậy, có khi ngay lập tức đuổi anh ra khỏi cửa.”
“Ba em không dám đâu.” Thẩm Mộ Xuy lẩm bẩm: “Thế nào mẹ em cũng ngăn cản thôi.”
Du Tùy day mi tâm bật cười: “Đừng giận, hiểu cho ba em được mà.” Anh nghĩ, nói nhỏ: “Nghĩ mà xem, nếu đổi lại là anh, có khi anh còn không rộng rãi được như ba em đâu.”
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt: “Cái gì mà đổi lại là anh cơ?”
Du Tuỳ mỉm cười: “Tức là sau này nếu con gái chúng ta dẫn bạn trai về, chắc chắn anh sẽ không cho người đàn ông kia ngủ lại đâu.”
Thẩm Mộ Xuy nghe ra lời Du Tuỳ toàn hờn giận, cô nhịn cười, nói dỗi: “Ai thèm có con gái với anh? Chưa có gì hết đã nói linh tinh rồi.”
Du Tuỳ cười: “Thế thì chúng ta phải cố gắng.”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Nghe giọng Du Tuỳ, cô đột nhiên hiểu người đàn ông này đang ám chỉ cái gì.

Thẩm Mộ Xuy nghẹn lời, thẹn quá hoá giận nói: “Ai cố gắng với anh hả, em không thèm nghe anh nói nữa, đi ngủ đây.”
Du Tuỳ bật cười: “Ngủ đi, lát nữa dậy tìm anh nhé.”
“Ừm.”

Dứt lời, Thẩm Mộ Xuy cúp điện thoại của Du Tuỳ thật, nằm trong căn phòng mình ở từ bé đến giờ, cô cảm thấy an toàn và hoài niệm không nói lên lời.
Thẩm Mộ Xuy nhìn quanh một vòng, khoé môi nhếch lên.
Nghĩ một hồi thiếp đi lúc nào không biết.
*
Lúc cô dậy đã là hai giờ sau, Du Tuỳ đang ở dưới lầu trò chuyện với Thẩm Nam.
Thẩm Mộ Xuy đứng ở cầu thang trên lầu nhìn xuống, trước mặt hai người có một bình trà, từng làn khói trắng bay lên, tự nhiên có cảm giác họ nói chuyện với nhau rất vui.
Hai người nói chuyện với nhau vui thật.
Thẩm Nam có ý kiến với Du Tuỳ vì anh bắt mất đứa con gái ông thương nhất, nhưng thực ra thì ông vẫn rất tán thưởng Du Tuỳ.
Những chuyện anh gặp năm ấy không khiến anh suy sụp mà còn có thể quay lại như thế, lại dùng thực lực của mình từng bước một đi tới ngày hôm nay, đủ để khiến người ta phải khâm phục.
Hơn nữa suy nghĩ của Du Tuỳ rất trưởng thành, lúc nói chuyện với Thẩm Nam hai người cùng quan điểm khá nhiều chuyện.
Nói thật thì hồi Du Tuỳ còn nhỏ, Thẩm Nam cũng khá vừa mắt cậu nhóc này, bằng không thì cũng không để thằng nhóc thúi kia suốt ngày dính lấy công chúa nhỏ của mình đâu, lại còn yên tâm giao công chúa nhỏ cho nó đi học, đi ăn, đi chơi cùng đâu.
Bỗng nhiên Du Tuỳ quay đầu lại, thấy ngay người đang nghe trộm trên cầu thang.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Mộ Xuy xấu hổ cười: “Em mới dậy nha.”
Thẩm Nam dở khóc dở cười, liếc cô: “Thế nào, lo ba bắt nạt Du Tuỳ à?”
“Đâu mà.” Thẩm Mộ Xuy vội vàng nói: “Con chưa từng nghĩ ba như vậy đâu nha!”
Thẩm Nam cười khẽ, vẫy tay với cô: “Ngủ Ngủ, lại đây.”
“Vâng.”
Thẩm Mộ Xuy chầm chậm chạy tới bên Thẩm Nam.

Giống như hồi còn bé, mỗi lần thấy ba về, chỉ nghe tiếng thôi cô đã chạy ra ngoài, nhào vào lòng Thẩm Nam.

Lần nào Thẩm Nam cũng ôm chặt lấy Thẩm Mộ Xuy, còn ôm cô xoay vòng vòng nữa.

Tình thương của cha luôn cho Thẩm Mộ Xuy cảm giác an toàn và trách nhiệm không nói lên lời.


Mỗi khi có Thẩm Nam bên cạnh, Thẩm Mộ Xuy có làm gì cũng không thấy sợ hãi.

Lớn rồi, cô không thể nhào vào lòng ông nữa nhưng được xoa đầu một cái cũng đáng tin lắm.
Thẩm Nam thấy cô vui vẻ cũng thấy xúc động theo.
Hồi nhỏ con bé này hay khóc nhè, lần nào ông ra ngoài cũng không nỡ để cô công chúa nhỏ lại, nhưng thời gian thấm thoắt thoi đưa, nháy mắt cũng đã hơn hai mươi, đến tuổi bàn chuyện cưới gả rồi.
Thẩm Nam xoa đầu cô: “Ngủ ngon không con?”
“Siêu ngon luôn ạ.”
Mắt Thẩm Mộ Xuy sáng lên, tinh thần đã trở lại: “Ngủ ở nhà là thoải mái nhất.”
Nói xong, cô quay lại nhìn Du Tùy, vội nói: “À tất nhiên ngủ nhà anh Du Tuỳ cũng thoải mái.”
Du Tuỳ mỉm cười nhìn cô: “Thật à?”
Thẩm Mộ Xuy trợn mắt nhìn hai người: “Mọi người đào hố cho con nhảy á, còn lâu con mới nhảy, mẹ con với Thẩm Tinh Châu đâu rồi?”
Thẩm Nam hất cằm: “Còn ít đồ chưa mua nên ra ngoài rồi.”
“Ồ.”
Chẳng mấy chốc Thẩm Tinh Châu và Chu Tuý Tuý đã về.

Thấy Thẩm Mộ Xuy, mọi người chuẩn bị mọi thứ rồi lên đường đến nhà ông bà nội.
Ông bà nội Thẩm Mộ Xuy không sống cùng một viện với mọi người, ông nội cô cấp bậc cao hơn nên ông có chỗ dưỡng lão thoải mái hơn, sau này người chuyển đến nơi đó.
Từ lúc về đến giờ,Thẩm Mộ Xuy đã tới đó hai lần, lần nào đi cũng gặp một nhóm các cụ đang câu cá, ồn ào náo nhiệt nhưng lại vô cùng có sức sống.
Sau khi lên xe, Chu Tuý Tuý quay lại nhìn cô: “Ăn tất niên xong mọi người giải tán hết nhé, các con muốn chơi gì thì cứ chơi đi.”
Bà dừng một chút, nhìn Du Tùy: “Mặc dù nhà mình có quân nhân nhưng cũng không bắt cả nhà xem Xuân Vãn đâu.”
*Xuân Vãn: Gala mừng xuân của đài truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV), được gọi tắt là Xuân Vãn.
Nói rồi bà bật cười.
Thẩm Tinh Châu gật đầu: “Đúng rồi, chỉ ép con xem thôi.”
Chu Tuý Tuý dở khóc dở cười: “Có phải ép con đâu, hồi trước con nghịch quá, năm nào ăn tết cũng gây chuyện cho mọi người mà.”
Thẩm Tinh Châu tủi thân.
Thực ra cũng không phải gây chuyện, sự thật là hồi bé Thẩm Tinh Châu hay xấu hổ, đối với người ngoài cậu là kiểu lạnh lùng ít nói, đến Tết ra ngoài chơi thể nào cũng có mấy cô bé trong viện đỏ mặt tía tai tranh giành cậu, từ đó Chu Tuý Tuý không cho cậu ra ngoài nữa.
Điển hình năm cậu với đám bạn mình ra ngoài chơi thả gậy thần tiên, có mấy cô gái nhỏ đi theo.

Ai nấy đều mặc quần áo mới, ai cũng nằng nặc muốn được khen là cô bé mặc đẹp nhất.

Thế mà Thẩm Tinh Châu thì ngược lại, người ta hỏi cậu bộ nào đẹp nhất, cậu lại nhận xét từng câu một, cuối cùng kết luận là rất xấu khiến mấy cô bé bốn năm tuổi khóc oà lên.

*Gậy thần tiên: Pháo hoa cầm tay
Cuối cùng vẫn là Chu Tuý Tuý bắt cậu phải đi xin lỗi, lúc về nhà Thẩm Tinh Châu còn không nhịn được phản đối, lẩm bẩm: “Người thì xấu, họ còn chẳng đẹp bằng chị của con nữa ấy.”, vừa dứt lời, ba cô bé mới nín khóc lại gào lên lần nữa.
Nhiều lần như thế, Chu Tuý Tuỳ đành lôi Thẩm Tinh Châu đi xem Xuân Vãn, lôi một lần rồi lôi hơn mười mấy năm, đến bây giờ thành thói uen.
Lần nào nghe Thẩm Mộ Xuy cũng cười: “Thế giờ không xem nữa thì tối em có đi chơi với tụi chị không?”
Thẩm Tinh Châu nhìn cô: “Em đi làm bóng đèn à?”
Thẩm Mộ Xuy suy nghĩ: “Em có thể giúp chị và Du Tùy xếp hàng mua đồ mà.”
Thẩm Tinh Châu: “…”
Đây là chị ruột của cậu đấy à.
Du Tùy bật cười, vỗ đầu cô: “Đừng trêu em ấy nữa.”
Anh nhìn Thẩm Tinh Châu: “Xem em kìa.”
“Đến lúc đấy mà xem, giờ em cũng có bạn tốt rồi đấy.”
Chu Túy Túy ghét bỏ nhìn cậu: “Không phải bạn gái thì đừng nói gì hết.”
Thẩm Tinh Châu: “…”
Độc thân thì không có nhân quyền à? Địa vị của cậu ở cái nhà này còn thấp hơn cả Du Tuỳ, dúng là không hợp lý tí nào.
Bà nội của họ có vẻ rất nhiệt tình chào đón Du Tuỳ.
Du Tuỳ đi theo Thẩm Mộ Xuy gặp rất nhiều người, tầm nửa giờ sau hai người mới dừng lại nghỉ.

Thẩm Mộ Xuy hỏi nhỏ: “Anh nhớ hết chưa?”
Du Tùy nhéo lòng bàn tay cô: “Em cố ý.”
Thẩm Mộ Xuy cong mắt cười: “Cũng không phải cố ý, em nói với anh rồi mà, có phải thỉnh thoảng em mới về nhà ăn Tết đâu, năm nào em cũng phải về gặp mọi người một lần đó.”
Du Tùy: “…”
Có một lần Thẩm Mộ Xuy không nhớ ra, nhưng người ta cứ tươi cười nhìn mình mãi, may là Chu Tuý Tuý xuất hiện, giúp cô đỡ xấu hổ.
Đối với họ hàng cô thực sự thấy phức tạp, tên người nhiều, nhiều kiểu xưng hô, hơn nữa cô còn cảm thấy tên ai cũng dài như nhau, lâu lâu không gặp là quên hết cả.

Một lúc sau, Chu Túy Túy gọi hai người đi dán câu đối cùng bà nội.
Cả hai nắm tay đi ra ngoài, Thẩm Mộ Xuy không nhịn được nói: “Đây có phải lần đầu em với anh dán câu đối không?”
Du Tùy “Ừm”, cúi đầu thơm cô một cái: “Sau này năm nào mình cũng dán với nhau nhé.”
Thẩm Mộ Xuy cười, chỉ Thẩm Nam đang đứng gần đấy: “Vậy anh hỏi ba em trước đi.”
Du Tùy: “...”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.