Bế Quan Ngàn Năm Dao Trì Bạn Gái Mời Ta Rời Núi

Chương 13




- Lại dám rời phạm vi cảm ứng của Ngao Long Vũ, thật là có dũng khí.

Tân Giác ngồi trên cây, bên cạnh có một con rắn quay chung quanh.

Hắn chính là thông qua con rắn này thấy được bóng người của Giang Lan.

Trọng Đồng Xà.

Trời sinh thần thông Thiên Lý Nhãn.

Đây là Linh thú của hắn, có rất ít người biết Linh thú của hắn tồn tại.

- Dựa theo kế hoạch, là phải nghĩ biện pháp dẫn Ngao Long Vũ tới bẫy rập, sau đó săn giết. Ba năm trước bị nàng trốn qua một kiếp, hôm nay ta ngược lại muốn nhìn xem, nàng làm sao thoát được lần săn giết này.

Tân Giác sờ lên Trọng Đồng Xà.

Lúc này trên mặt hắn xuất hiện ấn ký tia chớp.

Bất quá ấn ký này chỉ chợt lóe lên.

- Vậy dùng đệ tử của Đệ Cửu Phong này khai đao, sau đó dẫn dụ Ngao Long Vũ. Có người báo tin, nàng tất nhiên sẽ động. Ha ha. Để cho ta tới chơi đùa với tiểu gia hỏa này một chút.

Tân Giác cười cười đuổi tới vị trí của  Giang Lan.

Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh.

Căn bản không phải tốc độ của Trúc Cơ đại viên mãn bình thường.

...

Giang Lan đi ở trên sơn đạo, hắn có thể cảm giác được có người tới gần hắn, hơn nữa cực kỳ nhanh.

- Cảm giác giống như Trúc Cơ đại viên mãn, nhưng tốc độ vượt qua đại viên mãn. Có khả năng giống như ta, học được công pháp tương tự Thiên Hành Cửu Bộ, cũng có thể là che giấu tu vi.

Giang Lan nghĩ nghĩ, phát hiện ẩn giấu tu vi kỳ thật cũng không chỉ hắn.

Rống!

Đột nhiên trong rừng cây xuất hiện tiếng gầm của Yêu thú.

Là đàn thú.

Giang Lan quay đầu nhìn về phương hướng gầm nhẹ, bên kia cũng đang nhìn chằm chằm hắn.

Đối phương đã tới, Giang Lan không có tất yếu đi tiếp.

Hắn đứng tại chỗ, chờ đợi đối phương xuất hiện.

Không bao lâu.

Thanh âm thưa thớt truyền tới, một số Yêu thú bắt đầu xuất hiện ở trong mắt Giang Lan.

Có Yêu thú cùng loại với lão hổ, cũng có Yêu thú giống như dã trư.

Thực lực đều từ Trúc Cơ trở lên.

Rống!

Đột nhiên, Yêu thú giống như lão hổ phóng về phía Giang Lan.

Răng rắc!

Ở thời khắc nguy hiểm, Giang Lan nhẹ nhàng tránh né Yêu Hổ công kích, con hổ kia trực tiếp cắn đến đại thụ.

Một tiếng ầm vang, đại thụ ngã xuống đất.

Rống!

Yêu Hổ nhìn chằm chằm Giang Lan, không có công kích lần nữa.

- Chậc chậc, sư đệ của Đệ Cửu Phong, quả nhiên không tầm thường, lại còn có thể duy trì bình tĩnh.

Ở phía sau bầy thú truyền đến một thanh âm.

Thanh âm này Giang Lan nhớ rõ, là của Tân Giác.

- Sư huynh là đến mượn Hồng Hồ Lô của ta?

Giang Lan mở miệng hỏi.

Cần phải biết rõ ràng mục đích của đối phương.

Bởi vì sau khi động thủ, hắn muốn biết cũng không cách nào biết rõ.

Cửu Ngưu Chi Lực không dễ thu phát.

- Ngươi cho mượn rồi sao? Là loại mượn không trả đấy.

Tân Giác đứng ở trong bầy thú, nhìn lấy Giang Lan mỉm cười.

Chỉ là trong nụ cười mang theo vẻ khinh thường.

- Ta nhớ Ngao sư tỷ nói, chỉ cần Hồng Hồ Lô của ta mất, coi như bị sư huynh nhặt được, sư huynh cũng không trả sao?

Đối với ánh mắt của Tân Giác, Giang Lan không thèm để ý.

- Đúng vậy.

Lúc này Tân Giác giống như mới nhớ tới sự kiện kia, cười nói:

- Cho nên nếu sư đệ chết ở chỗ này, Hồng Hồ Lô lại ở trên người, vậy ta không phải không có hiềm nghi sao?

- Sư huynh vì Hồng Hồ Lô mà giết ta?

Giang Lan vẫn duy trì bình tĩnh.

- Không sai biệt lắm, dù sao ta nhìn sư đệ ngươi không quá thuận mắt.

Tân Giác không nói nhiều nữa, trực tiếp lệnh Yêu thú động thủ.

Hắn vốn muốn nhìn dáng vẻ hoảng sợ của đối phương, nhưng đối phương lại vẫn duy trì bình tĩnh.

Cái này để hắn rất không vừa mắt.

Hắn dự định trước tháo tứ chi của đối phương lại nói.

Bị Yêu thú cắn tứ chi, sau đó chết, đây không phải chuyện rất bình thường sao?

Đến bí cảnh không phải tới chơi.

Về phần mục đích thật sự của hắn, sẽ nói cho một người chết sao?

Bò....ò...!

Sau khi Tân Giác nói xong, có Yêu Ngưu điên cuồng chạy tới.

Nó mạnh mẽ đâm tới, một đường hướng Giang Lan chính diện mà đến.

Giờ khắc này Giang Lan cảm thấy khí lãng áp bách rất mạnh.

Tân Giác nhìn Giang Lan, trước hết để cho Man Ngưu đụng một cái, sau đó lại để cho những Yêu thú khác gặm tứ chi.

Rất nhanh, Man Ngưu sắp đánh tới Giang Lan.

Tân Giác dường như nhìn thấy hình ảnh Giang Lan bị đụng bay.

Nhưng lúc này, Giang Lan động. Hắn quơ quơ nắm tay.

Oanh!!!

Một tiếng vang cực lớn truyền ra.

Tùy theo mà đến là tiếng phá hủy.

Ầm!

Nửa người trên của Man Ngưu bị đánh thành sương máu.

Bộ phận còn lại cũng bị khí lãng cường đại đánh bay ra ngoài.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, nhanh đến Tân Giác không thể kịp phản ứng.

Hắn có chút sững sờ.

Con mẹ nó, xảy ra chuyện gì rồi?

Man Ngưu Trúc Cơ kỳ, bị Luyện Khí viên mãn đánh nổ?

- Ngươi che giấu tu vi?

Lúc này Tân Giác rốt cục nghĩ đến vấn đề trọng điểm.

Đối phương tuyệt đối không phải Luyện Khí đại viên mãn.

- Một Man Ngưu mà thôi.

Tân Giác lệnh cho tất cả Yêu thú bắt đầu công kích Giang Lan.

Yêu Hổ nhanh chóng vọt tới.

Đối diện với mấy Yêu thú này công kích, Giang Lan chỉ vận dụng nhất ngưu chi lực.

Ầm!

Ầm!!

Ầm!!!

Tất cả Yêu thú vây công đều hóa thành sương máu.

Không có một con Yêu thú đáng giá Giang Lan vận dụng quyền thứ hai.

Bất quá dù những Yêu thú này yếu, hắn cũng không phớt lờ.

Đều nghiêm túc đối đãi.

Sau cùng Giang Lan nhìn Tân Giác, từng bước một tới gần.

- Ngươi, ngươi có tu vi gì?

Tân Giác hơi sững sờ.

Cái này không phù hợp hắn nhận biết.

Người nào có thể dễ như trở bàn tay giải quyết những Yêu thú này như thế?

Chưa từng vận dụng quyền thứ hai.

Như cự nhân bóp chết con kiến.

Cái này không giống Trúc Cơ kỳ.

Giang Lan há miệng, giống như muốn hỏi cái gì.

Nhưng ngay khi hắn há miệng, Tân Giác động.

Trong tay của hắn cuộn lại một con rắn, lúc này tay và xà đều công kích đến.

Giang Lan không chút bối rối, chỉ vươn tay, lấy tốc độ đối phương hoàn toàn thấy không rõ, bắt lấy con rắn và cánh tay kia.

Sau đó nhẹ nhàng uốn éo.

Răng rắc.

Thanh âm thanh thúy truyền ra.

Một cánh tay rơi xuống mặt đất, trên cánh tay còn quấn quanh Trọng Đồng Xà đã chết.

- A a a!

Tân Giác che tay gãy, hét thảm một tiếng.

Quá nhanh, thật quá nhanh, hắn hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

Mình đang công kích đối phương, nhưng trong nháy mắt, cánh tay của hắn đã không còn.

Trọng Đồng Xà cũng bị giết.

Không phải ở cùng đẳng cấp.

Đối phương không phải Trúc Cơ kỳ.

Tuyệt đối là Kim Đan, thậm chí càng cao.

- Tiền bối tha mạng, là vãn bối có mắt như mù.

Tân Giác hoảng sợ nhìn Giang Lan, hắn phát hiện đối phương tuyệt đối không phải đệ tử gì.

Quá kinh khủng.

Giờ khắc này hắn đột nhiên nhớ tới hai người trước đó bị giết.

Một quyền bạo thể.

Bây giờ, quả thực là giống như đúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.