Bé Ngoan

Chương 9




Chờ đến khi bôi thuốc xong, Đường Miêu nhìn miệng vết thương vừa đỏ vừa sưng của Thẩm Thanh Dã, mày không khỏi nhăn thành một khối, vẫn như cũ không chút yên tâm: "Liệu có cần dán thêm băng gạc không?"

Cô gái chớp mắt, hơi ngửa đầu nhìn anh, giọng nói vừa nghiêm túc vừa thành khẩn, Thẩm Thanh Dã nhấp môi, an tĩnh nhìn cô một hồi, giọng nói nhàn nhạt: "Vết thương nhỏ mà thôi."

Nói xong, anh đứng dậy, cầm lấy cặp sách hai người cùng với túi thuốc kia: "Đi thôi, đưa cậu đi ăn cơm."

Đường Miêu sửng sốt một chút, vội ném tăm bông trong tay đi, ngồi lên yên sau xe đạp.

Mùa hè Lâm Thành, nhiệt độ trong ngày chênh lệch rất lớn, gió đêm thổi tới mang theo chút lạnh lẽo, Đường Miêu chậm rì rì kéo khóa áo đồng phục, cô nhịn không được ngẩng đầu lên, mới phát hiện người nào đó chỉ mặc một chiếc áo mùa hè ngắn tay, áo khoác đồng phục bị ném ở trong giỏ xe đạp.

Hơi lạnh gió đêm mang theo mùi hương bạc hà quen thuộc trên người anh, thiếu niên đưa lưng về phía cô, cổ thon dài lộ ra lãnh cảm trắng nõn, giờ khắc này, Đường Miêu phảng phất như thấy được Thẩm Thanh Dã của ba năm về trước.

Anh tựa hồ vẫn giống như trước đây, một chút cũng không thay đổi.

Sau khi lấp đầy bụng, hai người cùng nhau về nhà, xe đạp đồ cổ của Đường Miêu rốt cuộc hy sinh quang vinh ở giữa đường, đứt xích.

Trực tiếp đứt thành hai đoạn.

Chiếc xe này Đường Miêu không biết đã sửa qua bao nhiêu lần, cô nhìn mắt xích, gục đầu xuống, bộ dáng uể oải: "Chúng ta đành phải đi bộ về thôi."

Thẩm Thanh Dã rũ mắt nhìn cô, biểu cảm thoáng dừng lại, giọng nói trầm thấp: "Đi."

Hai người sóng vai đi cùng nhau, Thẩm Thanh Dã dắt xe đạp, đèn đường nửa sáng nửa tối kéo dài bóng dáng hai người, trùng hợp, thiếu niên đi bên cạnh dáng người cao gầy, Đường Miêu mới phát hiện, hóa ra anh đã cao đến như vậy rồi.

Về đến khu dân cư sắc trời cũng đã muộn, Đường Miêu nhìn thấy lầu hai sáng đèn, Đường Diệp Thu đã về nhà.

Nhận xe đạp từ trong tay Thẩm Thanh Dã, Đường Miêu không quên nhìn lại miệng vết thương của anh, dặn dò nói: "Trở về đừng quên uống thuốc."

Thẩm Thanh Dã hơi chau mày, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn là cầm cặp sách rời đi.

Người nọ mới đi được vài bước, Đường Miêu chợt nhớ tới có lời quên nói với anh.

"Thẩm Thanh Dã, hôm nay cảm ơn cậu."

Cô gái cao giọng, thanh âm mềm mại.

Lời vừa nói ra, bước chân Thẩm Thanh Dã dừng lại, khóe môi cong lên một ý cười nhợt nhạt.

Anh quay đầu, mắt đen trong sáng nhìn thẳng cô, giọng nói lười biếng vang lên: "Chỉ cảm ơn suông như vậy thôi à?"

Đường Miêu chớp chớp mắt, bỗng nhiên phản ứng lại, khóe môi kéo xuống dưới, nhỏ giọng lí nhí: "Nhưng mà tôi không còn tiền..."

Tiền tiêu vặt vốn dĩ không nhiều lắm, vừa rồi đều đã mua thuốc hết.

Nghe vậy, Thẩm Thanh Dã nhướng mày nhìn cô, cô bé này chẳng lẽ cho rằng anh còn muốn đòi tiền thuốc men?

Thẩm Thanh Dã mím môi, mày buông lỏng, ánh mắt hiếm khi nghiêm túc: "Sau khi có kết quả xếp hạng thành tích, chúng ta ngồi cùng bàn."

Chủ nhiệm lớp nói sẽ ấn theo kết quả thi lần này để xếp chỗ ngồi, mà môn cuối cùng anh lại bị hủy bỏ tư cách thi, điểm tất nhiên sẽ không được xếp ở gần cô.

Nghe xong, Đường Miêu sửng sốt, thoạt nhìn có chút nghi hoặc.

Thẩm Thanh Dã nhìn cô một cái, đem ánh mắt rời đi nơi khác, giọng nói vân đạm phong khinh: "Thành tích tôi kém, cậu hẳn là cũng biết."

Quả nhiên, cô gái vừa nghe xong liền nhẹ nhàng thở ra, lông mày cô buông lỏng, mắt hạnh trong suốt cong lên, ý cười tươi đẹp: "Cái này không phải rất đơn giản sao!"

"Vậy chúng ta cùng chờ kết quả thi ngày mai xem!" Đường Miêu cười tủm tỉm vẫy tay với anh.

Thấy biểu tình này của cô, Thẩm Thanh Dã không nói nữa, xoay người rời đi.

__

Đường Miêu về đến nhà, liền thấy Đường Diệp Thu đang giặt quần áo, vốn chuẩn bị lén lút chuồn vào trong phòng, đi chưa được mấy bước đã thấy người phía sau gọi cô lại.

Mẹ Đường ngữ khí không vui, nhăn mày: "Sao lại về muộn như vậy? Có biết mấy giờ rồi không?"

Đường Miêu mím môi, ở trước ánh mắt của mẹ Đường, nhỏ giọng giải thích: "Xe đạp con bị hỏng, bị đứt xích."

Nghe vậy, ngữ khí mẹ Đường liền mềm xuống, quan tâm nói: "Có phải rất đói bụng hay không? Để mẹ đi hâm nóng đồ ăn cho."

Đường Miêu: "Mẹ, không cần, trên đường về nhà con đã tùy tiện ăn một chút rồi, giờ không còn cảm thấy đói nữa."

Mẹ Đường cũng không ép cô, nói: "Vậy con mau đi làm bài tập, xe đạp hỏng cứ để tạm ở đó đã."

"Ngày mai mẹ sẽ mang xe đi sửa, sửa chưa xong thì chịu khó ngồi xe buýt vài ngày nhé."

Chiếc xe đạp kia của Đường Miêu là do ông ngoại khi còn sống mua cho cô, dùng từ lúc còn nhỏ, không biết đã sửa qua bao nhiêu lần.

Mẹ Đường cho rằng, sau khi Đường Miêu tốt nghiệp cao trung sẽ không cần dùng đến xe đạp nữa, vì thế vẫn luôn cố gắng dùng đến bây giờ.

___

Không có xe đạp, sáng sớm hôm sau Đường Miêu phải chạy tới trạm xe buýt, từ xa, cô đã nhìn thấy thân ảnh cao gầy đứng ở chỗ trạm kia.

Sáng sớm tinh mơ, tia nắng ấm áp phác họa lên thân hình thẳng tắp thon dài của người nọ, ánh mắt Đường Miêu sáng lên, cao hứng hô to: "Thẩm Thanh Dã!"

Thiếu niên an tĩnh đứng ở nơi đó, bởi vì ngược sáng, cho nên cô không thấy rõ được biểu cảm trên mặt anh.

Đường Miêu chạy chậm đến gần, thở phì phò: "Thật khéo, tôi còn tưởng cậu đi lâu rồi chứ."

Xe buýt đến trường đã đi qua hai chiếc, Thẩm Thanh Dã cúi đầu nhìn thời gian, khóe môi hơi thu: "Ân, thật khéo."

Để ý thấy vết thương trên khóe mắt anh đã đỡ hơn một chút, Đường Miêu tâm tình cực tốt mà đi theo phía sau anh, hai người một trước một sau bước lên xe.

__

Tới trường học, từ xa Đường Miêu đã nhìn thấy có rất nhiều học sinh đứng vây quanh bảng thông báo.

Hai người vừa đi đến gần, xung quanh liền đồng loạt truyền tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, cảm nhận được các bạn học như có như không đánh giá mình, đáy lòng Đường Miêu nghi hoặc, lặng lẽ túm lấy góc áo người bên cạnh, hạ giọng nói: "Thẩm Thanh Dã, cậu có phát hiện không, bọn họ đang nhìn chúng ta a."

Thẩm Thanh Dã ghé mắt liếc nhìn cô một cái, thanh âm lãnh đạm: "Không phát hiện."

Học sinh đứng trước khu dạy học rất nhiều, Đường Miêu nhìn qua, liền có người vội vàng quay đầu qua hướng khác, mặt tiếp tục hướng về bảng thông báo.

Đường Miêu mím môi, có chút rối rắm mà nhíu mày: "Tôi đi xem bảng thông báo." Biết đâu lại là chuyện liên quan đến anh.

Mới vừa cất bước, người bên cạnh đã xách quai cặp cô lên như xách một con gà, Thẩm Thanh Dã nâng mi, không chút để ý mở miệng nói: "Có gì đáng để xem, về lớp."

Cách giờ vào lớp vẫn còn nhiều thời gian, hai người một trước một sau bước vào lớp học, nguyên bản lớp học đang cãi cọ ồn ào bỗng chốc trở nên an tĩnh, mắt nhìn bạn học mới mặt không biểu cảm ngồi vào chỗ, bọn họ đem chuyện bát quái vừa rồi nuốt lại vào trong bụng.

Thấy bạn ngồi cùng bàn tới lớp cùng Thẩm Thanh Dã, Ngô Duyệt vô cùng kinh ngạc, Đường Miêu mới vừa buông cặp sách xuống, cô đã vội vàng lôi kéo bạn ngồi cùng bàn dò hỏi: "Miêu Miêu, có phải hôm qua Thẩm Thanh Dã cùng Trương Thạch Lỗi đánh nhau không?"

Trương Thạch Lỗi là học sinh lớp bảy, người này ngày thường rất kiêu ngạo và ương ngạnh, ỷ vào trong nhà có chút tiền liền không coi ai ra gì, cậu ta vẫn luôn đối đầu với đám người Văn Quan Nam, sau này bị Vương Gia Vĩ dạy cho một bài học nên đã thu liễm đi không ít, không nghĩ tới lần này cậu ta lại xảy ra sây sát với Thẩm Thanh Dã ở phòng thi.

Đường Miêu sửng sốt một chút, nhớ lại ánh mắt vừa rồi mọi người nhìn Thẩm Thanh Dã, bỗng nhiên cô có dự cảm chẳng lành: "Mọi người đều đã biết?"

Ngô Duyệt gật đầu, thò lại gần nhỏ giọng nói: "Chiều hôm qua vừa thi xong tin tức đã truyền đi khắp nơi, bọn họ sao lại đánh nhau? Đến mức bị hủy bỏ tư cách thi môn cuối."

Ngô Duyệt biết Đường Miêu chưa xem bảng thông báo, vội vàng nói: "Bảng thông báo ở tầng một đã viết, tuần sau bọn họ phải kiểm điểm trước toàn trường."

Tâm Đường Miêu chợt trầm xuống, bỗng nhiên cảm thấy tức giận thay cho Thẩm Thanh Dã, cảm giác còn khó chịu hơn cả cô phải viết bản kiểm điểm.

"Miêu Miêu, có phải cậu lúc ấy cũng đứng ra can ngăn không? Không bị thương ở đâu chứ!" Ngô Duyệt bỗng nhiên nhớ tới, bạn học cùng trường thi hình như có nói Đường Miêu cũng tham dự vào chuyện này.

Cô gái trước mặt trầm mặc lắc đầu, biểu cảm nhìn qua có chút buồn bã: "Thầy Diệp có phải sẽ xử phạt Thẩm Thanh Dã hay không?"

Nói đến cùng chuyện này cũng đều do cô mà ra, Đường Miêu gục đầu xuống, trong lòng toàn bộ là áy náy.

Ngô Duyệt không mấy xác định mà lắc đầu, cô nghiêm túc nhìn bạn ngồi cùng bàn, hỏi: "Miêu Miêu, cậu có phải hay không rất lo lắng cho Thẩm Thanh Dã?"

Đường Miêu khẩn trương gật gật đầu.

Ngô Duyệt nhìn cô, cười đến giảo hoạt: "Lúc trước là ai nói với tớ mình không thích Thẩm Thanh Dã đây."

Đường Miêu ngây người: Này có liên quan gì sao?

Văn Quan Nam cùng Vương Gia Vĩ ngày hôm qua trốn thi, hai người cũng là vừa rồi mới nghe được chuyện này, khi họ nhìn thấy vết thương trên mặt Dã ca, liền cảm thấy vô cùng tức giận, Thẩm Thanh Dã ngồi bên cạnh biểu tình bình tĩnh hơn rất nhiều, nghĩ đến phản ứng lúc đó của Đường Miêu, anh rũ mắt, đôi môi khó phát hiện cong lên một cái, nhìn qua tâm tình không tệ.

Tiết đầu tiên chiều thứ năm là tiết thể dục, vì giáo viên bộ môn có việc bận nên trống tiết, sau lại bị chủ nhiệm lớp xin giờ dạy, thầy Diệp từ lúc vào cửa đã bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, mặt mũi giống như đang đè nén tức giận.

Chủ nhiệm lớp vừa tiến vào, trong lớp học cực kỳ an tĩnh, Ngô Duyệt ở dưới gầm bàn lặng lẽ lôi kéo góc áo Đường Miêu, ánh mắt ám chỉ cô: Thẩm Thanh Dã lần này sẽ vô cùng thảm.

Tâm Đường Miêu cũng bị nhấc lên theo, thầy Diệp ngày thường thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, nhưng nếu chạm đến điểm cực hạn của ông, Văn Quan Nam cùng Vương Gia Vĩ bọn họ cũng phải kiêng kị mười phần.

Thầy Diệp mắt nhìn phiếu điểm trong tay, sau đó lại nhìn hết một vòng lớp học, ánh mắt chợt dừng ở chỗ Thẩm Thanh Dã, thiếu niên ngồi bên cạnh cửa sổ, mặt không biểu tình cúi thấp đầu.

Học sinh phía dưới cũng cẩn thận nhìn ông, tựa như cảm thấy ông sắp phát hỏa.

Diệp Kiến Bân cầm phiếu điểm, ho nhẹ một tiếng: "Điểm thi lần này đã có, tôi muốn nói qua một chút về tình hình bài thi."

Vừa nói đến điểm thi, bạn học phía dưới bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, không nghĩ tới cư nhiên nhanh như vậy đã có điểm, Ngô Duyệt vẻ mặt đưa đám có dự cảm cô sẽ bị chuyển đến phía sau.

Tay cầm bút của Đường Miêu dừng lại, lòng bàn tay hơi có chút ẩm ướt, rất sợ giây tiếp theo chủ nhiệm lớp sẽ nhắc đến chuyện Thẩm Thanh Dã.

Diệp Kiến Bân nhìn chằm chằm điểm số, cau mày nhìn vài giây: "Lớp chúng ta lần này thi không tốt, thành tích đứng đầu cũng không ở lớp chúng ta."

Vừa dứt lời, mọi người đồng loạt nhìn về phía Đường Miêu, có người kinh ngạc, có người vui sướng khi thấy người gặp họa.

Từ khi bắt đầu nhập học, điểm thi các môn của Đường Miêu luôn độc bá bảng xếp hạng thành tích, có đôi khi còn cao hơn vị trí số hai những hai mươi ba mươi điểm, không ngờ tới học bá cũng có lúc bị ngã ngựa như bây giờ.

Nghe thấy chủ nhiệm lớp nhắc tới Đường Miêu, rốt cuộc biểu tình trên mặt Thẩm Thanh Dã cũng có chút dao động, anh ngước mắt, nhìn về phía Đường Miêu, cô gái ngồi ngay bàn đầu, bóng dáng mảnh khảnh đưa lưng về phía anh, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tiếp theo, thầy Diệp lại nói qua một chút điểm số bình quân các lớp, lớp một tuy rằng vẫn đứng vững vị trí số một, nhưng cũng chỉ hơn lớp xếp thứ hai có 0,2 điểm.

Đọc thành tích xong, vẫn chưa thấy thầy Diệp nhắc đến chuyện Thẩm Thanh Dã đánh nhau ở phòng thi, một số bạn học yêu thích bát quái không khỏi cảm thấy thất vọng, Đường Miêu cũng là lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Hết tiết, chủ nhiệm lớp đem phiếu điểm dán lên bản đen nhỏ trước cửa lớp học, dặn dò mọi người dựa theo thứ tự thành tích, tổ hai người ngồi cùng một bàn.

Đi phía trước Diệp Kiến Bân gọi Đường Miêu: "Đến văn phòng tôi một chuyến."

Không cần nghĩ cũng biết, thầy Diệp khẳng định muốn nói về bài thi lần này.

Trong văn phòng, thầy Diệp mở máy tính ra, nhìn thành tích xếp hạng lần này, giọng nói rõ ràng lộ vẻ không vui: "Người đứng đầu bảng xếp hạng thành tích là Chu Cẩm Minh, cậu ta hơn em đúng 10 điểm."

Đường Miêu mím môi, không nói chuyện.

Thầy Diệp liếc mắt nhìn cô một cái, dừng một chút mới mở miệng nói: "Tuy lần này điểm số em vẫn đứng nhất lớp ta, nhưng mà đây tuyệt đối không phải trình độ ngày thường của em."

Thấy Đường Miêu vẻ mặt thuận theo, ngữ khí thầy Diệp hòa hoãn đi không ít, ông tận tình khuyên bảo: "Em đừng xem thường 10 điểm này, cuộc thi đại học em sẽ phải đối đầu với các thí sinh trong cả nước, cách biệt một điểm cũng có thể tạo ra sự chênh lệch giữa cả ngàn thí sinh."

"Thành tích lần này của em bị môn tiếng Anh kéo xuống, câu viết văn vậy mà chỉ được có 10 điểm." Thầy Diệp nhìn bài thi tiếng Anh của Đường Miêu, những câu đầu trả lời khá tốt, đáng tiếc phần viết văn chỉ có ngắn ngủn bốn dòng, giáo viên chấm thi cho 10 điểm, đã là quá nương tay rồi.

Đường Miêu buồn bã, mím môi, thái độ thành khẩn: "Thưa thầy, lúc đó em cản thấy trong người không được khỏe, cho nên mới phải nộp bài thi trước."

Vừa nghe cô gái an an phận phận mà giải thích, thầy Diệp mày giãn ra, lời nói thấm thía: "Sau này nhớ phải chú ý đến sức khỏe, lần sau nhất định phải viết cho xong bài văn."

Nói thêm vài câu, thầy Diệp để cho Đường Miêu về lớp, cô gái trước mặt không nhúc nhích, tựa hồ còn có chuyện muốn nói.

"Thưa thầy, em muốn ngồi cùng bàn với Thẩm Thanh Dã, có thể chứ?"

Nghe vậy, thầy Diệp rõ ràng sửng sốt một chút: "Cái này phải ấn theo bảng xếp hạng thành tích, thầy là muốn cho những em học sinh thành tích không cách biệt lắm đốc thúc lẫn nhau."

Đường Miêu nóng nảy: "Thưa thầy, em biết thành tích Thẩm Thanh Dã không được tốt, nhưng cậu ấy đã có tiến bộ rất lớn trong thời gian qua, em muốn ngồi cùng với cậu ấy, ngày thường hướng dẫn cậu ấy làm bài tập, để cậu ấy chú tâm vào việc học hơn."

Cô gái trước mặt nói chuyện nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời mà nhìn ông, thầy Diệp còn tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác, ông vội vàng nhìn điểm thi lần này của Thẩm Thanh Dã.

Trừ môn tiếng Anh bị hủy bỏ tư cách thi, thành tích những môn khác của tiểu tử này đều không tồi.

Nếu như Thẩm Thanh Dã không gây chuyện, thuận lợi thi xong môn tiếng Anh, thành tích đứng đầu lần này không nghi ngờ gì sẽ là cậu ấy, hơn nữa còn là tổng điểm cao nhất từ trước đến giờ.

Thầy Diệp suy nghĩ, đồng ý, Đường Miêu cùng Thẩm Thanh Dã thực lực tương đương, mạnh với mạnh liên thủ nói không chừng sẽ càng tiến bộ nhanh hơn.

Không ngờ tới thầy Diệp đồng ý nhanh như vậy, tâm tình Đường Miêu thoáng thả lỏng.

Về tới lớp học, một số người đã bắt đầu dọn bàn đổi chỗ ngồi, số đông hơn còn đang đứng vây quanh bảng đen nhỏ, mọi người vẫn đang xem điểm thi.

Chui ở trong kẽ hở Ngô Duyệt vội vàng vẫy tay với cô: "Miêu Miêu mau tới đây xem!"

Đường Miêu tiến lên phía trước nhìn phiếu điểm dán ở mặt trên, ánh mắt lướt qua từng cái tên một, rốt cuộc ở bên trong nhìn thấy tên Thẩm Thanh Dã.

Anh cư nhiên không bị xếp ở trong nhóm cuối bảng, Đường Miêu vội vàng đến gần xem.

Thẩm Thanh Dã: Ngữ văn 135 toán học: 150 vật lý: 100 hóa học: 100

Trừ bỏ môn tiếng Anh 0 điểm ra, điểm riêng các môn đều xứng đáng đứng hạng nhất.

Đường Miêu:?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.