Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 43: Kỳ hoa




Kỳ hoa: Đóa hoa kỳ lạ hiếm thấy, đây là từ lóng chỉ những người quái gở, kỳ lạ, kỳ cục, khác người…

Buổi tiệc này ở phủ Ninh vương nháo đến rất muộn.

Đến cuối cùng, ngay cả Đường Thiên Viễn đều uống có chút nhiều, hắn bẽ một cành cây đứng múa kiếm dưới ánh trăng. Bóng hình phiêu dật, áo bào màu sương bạch theo ánh trăng tung bay, uyển như tiên mắc đọa.

Tiếc nuối là người xem chỉ có một mình Kỷ Chinh, hai người khác đều đã say bất tỉnh nhân sự. Trừ này ra, Kỷ Chinh còn kiêm nhiệm làm nhạc đệm và hát đệm. Hắn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, rồi đọc diễn cảm Sở từ (*).

(*) Bài Sở từ (卜居) tương truyền là của Khuất Nguyên, nhưng thực tế chỉ là truyền thuyết do người nước Sở ghi lại để tưởng niệm ông sau khi ông đã qua đời.

Múa kiếm xong rồi, cơn say của Đường Thiên Viễn bớt chút, cũng đã đến lúc nên trở về.

Kỷ Chinh thấy đêm đã khuya, lại có người say rượu, nên dứt khoát để ba người bọn họ ở lại nghỉ đêm, dù sao ở Vương phủ cái gì không có chứ phòng thì có nhiều. Đường Thiên Viễn cũng không chối từ, theo tên sai vặt dẫn đi phòng khách.

Kỷ Chinh tiếp tục chỉ huy người khiêng Trịnh Thiếu Phong đi, thấy bọn sai vặt đang định tiến tới nâng Điền Thất, thì hắn kêu bọn họ lui xuống, sau đó tự mình đi đến đem Điền Thất bế lên.

Người trong lòng rất nhẹ, rất mềm mại, toàn thân còn tản mát ra độ ấm. Kỷ Chinh chỉ cảm thấy độ ấm này thuận theo tứ chi đang kề sát của hai người truyền đến trên người hắn, nóng đến mức tất cả mùi rượu trong bụng hắn thẳng tắp xông lên đầu óc, tâm linh vốn thanh minh cũng bởi vậy mà trở nên say ngà ngà một chút.

Thật là, không bị rượu làm say lại vì người mà mê.

Hắn ôm Điền Thất đi đến phòng ngủ đã chuẩn bị tốt, bước chân thật nhẹ nhàng, từ từ mà chậm rãi, giống như đang tản bộ.

Nhưng mà cho dù lại chậm đến mấy đi nữa thì cũng có lúc tận cùng, hắn rốt cuộc cũng đi vào phòng ngủ, đem Điền Thất đặt ở trên giường. Điền Thất ngồi ở trên giường muốn hướng phía sau nằm xuống, Kỷ Chinh vội vàng đem nàng ôm lấy để dựa vào trong ngực mình.

“Thực là kỳ quái, vì sao ta lại cứ vì ngươi mà động tâm,” Kỷ Chinh cười khẽ, bàn tay đang ôm ở đầu vai Điền Thất vỗ nhè nhẹ, “Còn ngươi?”

Điền Thất không tự giác nằm ở trong lòng hắn củng củng.

Kỷ Chinh lại nói, “Ngươi không có phụ thân, mẫu thân, huynh đệ, nhưng mà ngươi còn có ta. Ta đau lòng ngươi, muốn vẫn cùng ngươi, bảo vệ ngươi. Điền Thất, ngươi có nguyện ý vẫn theo cùng ta không?”

Điền Thất không trả lời. Trong đầu nàng lúc này đều hỗn hỗn độn độn, nghe thấy bên tai rung động ông ông, nàng liền không thoải mái nhíu mày lại.

Người trong lòng nằm ở trong ngực, Kỷ Chinh không phải là không có ý nghĩ. Nhưng hắn biết hiện tại không phải lúc, bởi vậy cực lực áp chế dục niệm ở trong lòng, tuy như vậy, hắn vẫn là muốn lấy chút ngon ngọt, thế là hắn nâng cằm của Điền Thất lên, mổ nhẹ nhàng lên môi Điền Thất một chút.

Điền Thất không hề biết chính mình bị cợt nhả, mà chỉ chép chép miệng.

Kỷ Chinh cúi đầu áp lên môi Điền Thất một lần nữa, lần này không có dễ dàng rời đi, mà là ngậm lấy làn môi của đối phương rồi chậm rãi ma sát liếm hôn, giống như là hai con cá nhỏ đang chơi trò ma sát lẫn nhau. Làn môi của Điền Thất bị áp rất không thoải mái, nàng nhíu mày ngửa đầu ra sau, Kỷ Chinh lại từng chút từng chút truy đuổi nàng, ngậm làn môi nàng không buông, thẳng đến lúc nàng tránh cũng không thể tránh.

Điền Thất hô hấp khó khăn, đành phải mở miệng ra.

Kỷ Chinh lập tức bắt lấy cơ hội, hắn giống như là một con rắn vô cùng linh hoạt chui vào trong động, đem lưỡi đưa vào trong miệng Điền Thất rồi triền miên mà càn quét.

Điền Thất thật là không biết bản thân mình đang xảy ra chuyện gì, có một thứ gì đó lấp kín miệng phun mãi không ra, khiến nàng cực kỳ khó chịu, nàng cau mày, kiệt lực dùng cái lưỡi của mình đẩy thứ kia ra ngoài. Nhưng mà động tác này lại vừa lúc hợp ý của Kỷ Chinh, trái tim của hắn cuồng nhảy lên, kích động bú mút, phảng phất như muốn đem hồn phách của Điền Thất hít vào trong ngực.

Chỉ chốc lát sau hai người đều thở hồng hộc. Một người là ngộp, kẻ kia cũng là ngộp…

Kỷ Chinh sợ chính mình lại ở lâu liền khống chế không nổi, hắn không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đành phải để Điền Thất xuống, giúp nàng tháo giày, đắp kín chăn.

Sớm hôm sau khi Điền Thất tỉnh lại thì thấy miệng đắng lưỡi khô, đầu cũng có chút đau, còn bị nôn khan. Nàng ngồi dậy, hai mắt mang sương mù, ngồi nghĩ nửa ngày, chỉ nhớ được cùng Trịnh Thiếu Phong ca hát, sau đó liền không rõ. Nàng cúi đầu nhìn nhìn, quần áo nguyên vẹn, hẳn là không bị phát hiện vấn đề.

Bất quá, say rượu thực là quá nguy hiểm, cũng chịu không nỗi, sau này không thể uống nhiều. Trong lúc Điền Thất suy tư thì nghe được bên ngoài có nha hoàn tới hỏi nàng rời giường chưa, Điền Thất đáp lại một tiếng, chúng nha hoàn liền đi vào hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó dẫn nàng đi tới nhà ăn ăn sáng.

Bữa sáng rất thanh đạm, trên bàn chỉ có một mình Kỷ Chinh, Đường Thiên Viễn đã dậy sớm cáo từ, còn Trịnh Thiếu Phong thì chưa tỉnh lại. Điền Thất cũng không biết thế nào, chính là cảm thấy ánh mắt của Kỷ Chinh so với ngày xưa thân mật hơn nhiều, nàng không thoải mái sờ sờ cái ót.

Dùng cơm xong, Điền Thất cũng muốn cáo từ, Kỷ Chinh sai người mang một cái hộp tới, nói, “Đây là đồ mà ngươi mang tới, chớ có để quên.”

Điền Thất vừa thấy cái hộp, liền nhớ tới tao ngộ ngày hôm qua, không nhịn được đau lòng một trận.

Kỷ Chinh thất thần sắc của Điền Thất kỳ quái, vội hỏi, “Sao vậy? Thứ này còn có huyền cơ gì hay sao?”

Điền Thất đành phải đem chuyện xảy ra hôm qua nói với Kỷ Chinh, vừa nói vừa mở hộp lấy mấy cái tượng đất bị tàn phá ở trong ra cho hắn xem.

Kỷ Chinh cầm một cái tượng đất vào tay ước lượng, nhìn nhìn, lại để xuống rồi xem một cái khác, chờ tất cả đều xem xong, mới cười nói, “Ta nói thật ngươi đừng phật ý… Ngươi cũng có lúc xem nhầm.”

“Có ý gì?”

“Đây không phải là tượng đất bình thường, mà là tượng nhạc cung đình triều trước, trên dưới cũng có hai trăm năm. Giả sử gặp được người trong nghề thì đừng nói là năm ba trăm lượng, mà là năm ba ngàn lượng, cũng nguyện ý bỏ tiền mua.”

Điền Thất nghe mà trái tim lắc lư lúc lên lúc xuống, tượng đất… năm ba ngàn lượng? Nàng sờ cằm, không quá tin tưởng, “Ngươi làm sao mà biết được?”

“Ta không lừa ngươi, ta chính mắt thấy qua thứ này, liền ở trong Hoàng cung. Lúc ấy ta vẫn là đứa bé, phụ hoàng cầm thứ này cho ta chơi qua, sau này hắn đem bộ tượng nhạc này thưởng cho ai thì ta không biết.”

Lời này không xong. Đây rõ ràng là đồ gia truyền của người ta, làm sao lại từng xuất hiện trong Hoàng cung được? Điền Thất càng thêm không tin, chỉ tượng đất nói, “Ngươi xem loại chế tác này, đường nét quá thô lỗ, không đủ tinh xảo, không thể là vật trong cung.”

Kỷ Chinh đáp, “Lấy hình mà tả ý, có ý mà quên hình. Trong viết chữ vẽ tranh đều có loại luận này, làm tượng đất cũng nên có loại cảnh giới đó.”

Điền Thất không biết phải phản bác thế nào. Theo lý thuyết Kỷ Chinh không việc gì phải lừa nàng, nhưng nếu như là thực, bộ tượng đất này cũng ít nhất ba ngàn lượng bạc… Muốn nàng bồi thường làm sao…

Điền Thất nghĩ đến tiền mà nàng đau khổ cay đắng để dành được đều đem đền cho người ta, thì càng thêm thịt đau, thảm không nói nỗi, nàng nhíu mày nhìn tượng đất không nói chuyện.

Kỷ Chinh biết tiền là mạng của Điền Thất, nên nói, “Không bằng vậy đi, tượng đất cùng ta có duyên, ngươi bán nó cho ta đi, thấy nó ta cũng có thể nhìn vật mà nhớ người. Giá tiền ngươi ra.”

Điền Thất lắc đầu, “Không được.”

“Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài.”

“Nhưng ta cũng không thể hố người của mình.”

Suy đi nghĩ lại, Điền Thất quyết định trước tiên đi tìm người trung niên bán tượng đất kia hỏi rõ ràng. Lỡ như bộ tượng này không phải là bộ mà Kỷ Chinh thấy, mà là một bộ làm nhái thì sao. Nàng sợ đối phương không nói thật, liền cố ý dọa nạt hắn, “Phương Tuấn, ngươi nói tượng đất kia của ngươi là đồ gia truyền, nhưng ta lại nghe nói thứ đó vốn là đồ trong cung, mấy năm trước bị trộm mất, việc này ngươi giải thích sao đây?” Người trung niên kia gọi là Phương Tuấn.

“Thứ này không phải ta trộm.” Phương Tuấn đáp.

“Vậy bộ tượng đất này truyền mấy đời rồi?”

“Theo đời này của ta bắt đầu.”

“…”

Điền Thất còn tưởng hắn là người thành thật, không ngờ lại bị hắn đùa giỡn, thế là tức giận nói, “Vậy bảo, vật, gia, truyền kia của ngươi tới cùng là từ đâu mà có?”

“Ta không biết.”

“… Ngươi đây là ngay cả bịa chuyện đều lười phải bịa?”

“Không phải.” Phương Tuấn nói xong, cúi đầu im lặng.

Hai người vốn là ở bên ngoài nói chuyện, nhưng mà căn nhà của Phương Tuấn bốn phía đều lùa gió, bà lão nằm ở trong nhà nghe thấy hai người nói chuyện liền hô lên với Điền Thất, “Đầu óc của nó bị hư rồi!”

Thì ra là thế. Điền Thất đột nhiên lại cảm thấy Phương Tuấn này rất đáng thương, thế là liền đem lời thật nói. Tuy rằng trong buôn bán chữ lợi luôn đứng đầu, nhưng cũng phải lấy tín nghĩa ưu tiên. Nàng không muốn làm kẻ bịp bợm, càng không muốn hố người nghèo.

Phương Tuấn được biết ban đầu Điền Thất định giá là năm trăm lượng, bởi vậy liền khăng khăng chỉ chịu muốn năm trăm lượng.

Lại là người thành thật. Điền Thất nghĩ, lại nghĩ một cái biện pháp điều hòa, “Vậy đi, ta trước đưa cho ngươi hai ngàn lượng, ngươi đã nói là dùng tiền chữa bệnh, ta sẽ mời một người bạn có y thuật cao minh đến trị bệnh cho mẫu thân ngươi. Bệnh khó bệnh lạ người khác trị không được, hắn có thể có cách.”

Phương Tuấn đáp, “Tiền trước không cần gấp. Nếu ngươi quả thật chữa khỏi bệnh cho nương của ta, vậy thì tiền bán bộ tượng đất kia ta không lấy một xu.”

Còn thực là người con có hiếu. Thế là Điền Thất lại ân cần hỏi thăm bệnh tình của Phương mẫu một chút.

Vì sao bị bệnh? Bệnh đã bao lâu? Chữa trị được ra sao?

Phương Tuấn lại cúi đầu không đáp. Bên trong lại truyền ra tiếng của Phương mẫu lần nữa.

“Ta là bị hắn làm tức!”

“Bảy năm!”

“Đều là lang băm!”

Điền Thất không khỏi cảm thán, lão bà bà ốm đau bảy năm, mà còn có thể trung khí mười phần như thế, thật sự là khó được.

Đạt tới nhất trí, Điền Thất cũng không ở lại lâu, rất nhanh cáo từ. Phương Tuấn đưa nàng đến ngưỡng cửa, Điền Thất vừa đi ra ngoài, lại không đoán được giữa đường có một tảng đá, đem nàng vấp phải, mắt thấy sắp bị ngã một cái chó gặm bùn, lại đột nhiên bị người bắt lấy cánh tay kéo lại, nàng vội đứng vững thân thể. Điền Thất quay đầu, thấy Phương Tuấn đã ở bên cạnh nàng, sút một cái đem tảng đá đá tới ven đường.

Thật là kỳ quái, hai người cách xa nhau ít nhất năm sáu bước, người này lại làm sao ở thời gian ngắn như thế chạy tới đây?

“Ngươi biết võ công?” Điền Thất hỏi.

“Ta không biết.” Hắn nói xong, xoay người đi trở về căn nhà rách nát kia.

Điền Thất hồ nghi đầy bụng, biết đối phương không muốn nhiều lời, nên nàng cũng không lại truy hỏi.

Bởi vì tượng đất bị hao tổn rất nhiều, nên bán không được giá tốt, Điền Thất dứt khoát đem tượng đất đưa cho Như Ý. Như Ý cực kỳ thích. Do tượng đất này so các loại khác lớn hơn chút, nên Như Ý phải dùng hai tay ôm lấy mới cầm chắc được, thế là cậu bé ôm một cái tượng đất xinh đẹp nhất đi đến cung Càn Thanh, tìm phụ hoàng của mình khoe khoang.

Trong cung Càn Thanh, Kỷ hành vừa mới đem Thịnh An Hoài mắng cho một trận. Tối hôm qua hắn uống nhiều, vốn là nhức đầu, tâm tình không tốt, kết quả tên nô tài này còn đụng lên hỏi hắn có muốn đem Điền Thất tìm tới hay không… Tìm hắn tới làm gì!

Hiện tại Kỷ Hành rất không muốn nghe đến cái tên Điền Thất này, nhưng mà thật không dễ dàng, vừa mới quên đi một tí thì lại cứ có người đi lên bắt hắn phá công. Vừa đuổi đi một gã Thịnh An Hoài, lại tới một thằng nhóc tên là Như Ý. Đứa bé xui xẻo này đang ôm một cái hình nộm bằng bùn trong tay, cười được một cái rất chi là ngọt ah, “Phụ hoàng, Điền Thất cho con, nhìn có đẹp không ạ?”

Kỷ Hành rất không cho con trai mặt mũi, ngó cũng không thèm ngó đáp, “Khó xem muốn chết.”

Như Ý cúi đầu nhìn tượng đất khả ái trong tay, chỗ nào khó xem nha? Điền Thất nói đúng, phụ hoàng… phụ hoàng… Như Ý hồi tưởng lời nói của Điền Thất một phen, nói, “Phẩm vị của phụ hoàng rất là kỳ dưa.”

“…” Kỷ Hành hoài nghi cơn say của mình còn chưa có đi qua, thế nào mà lời nói của con trai ruột đều nghe không hiểu, “Trẫm thế nào?”

Như Ý đem lời nói mới vừa nãy tinh giản lại một phen, “Phụ hoàng rất kỳ dưa (kỳ qua).”

Rốt cuộc Kỷ Hành cũng hiểu được, “Đó là kỳ hoa (kỳ ba)!” (Chú thích trong ngoặc là từ hán việt)

“Ồ.” Như Ý nghiêm túc gật đầu, rồi lại có chút ngại ngùng, nó cứ luôn là nói nhầm.

Xem con trai bày ra một bộ ta biết tất này, đầu Kỷ Hành càng thêm đau, “Trẫm không phải kỳ hoa, con mới là kỳ hoa, con và Điền Thất đều là kỳ hoa! Còn có, sau này không được ở trước mặt trẫm nhắc tới tên của Điền Thất! Bằng không trẫm chém đầu hắn!”

Phụ hoàng đột nhiên nổi giận, Như Ý có chút chịu không nỗi, ôm tượng đất trừng to mắt nhìn hắn.

Kỷ Hành phát hỏa xong, có chút hổ thẹn, làm gì lại phát giận lớn như vậy với con trai chứ. Thế là hắn lại hòa ái đem Như Ý ôm lên, cầm lấy hình nộm bằng bùn trong tay cậu bé tới nhìn, đang định khen ngợi một trận, lại cảm thấy cái hình nộm bằng bùn này quen mắt hết sức.

Trong phút chốc những ký ức tốt và không tốt trào lên trong lòng, Kỷ Hành ở trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn, hắn đem tượng đất đặt lên bàn, nói với Như Ý, “Sau này chớ có chơi cái này, trẫm sẽ cho con cái càng tốt hơn.”

“Vâng.” Như Ý ngoan ngoãn khẽ gật đầu, tuy hơi có chút không phục, lại cũng không dám lại nói phụ hoàng rất kỳ dưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.