Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 41: Tượng đất




Phố Đèn Lồng là con phố bán đồ cổ có tiếng ở kinh thành. Nơi này tuy không ngựa xe như nước đông người chen chúc và phồn hoa như phố Long Xương, thậm chí nó còn có chút quạnh quẽ, nhưng con phố này cũng là nơi lẳng lặng làm giàu, vàng bạc như nước chảy tới lui. Những người làm nghề buôn đồ cổ có một câu nói, “Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm”, câu này nói lên hết đạo lý của nghề.

Mặt tiền cửa hàng trong phố Đèn Lồng đều được trang hoàng trầm ổn đại khí và rộng rãi, không giống như mặt tiền các cửa hàng ở phố Long Xương, nhà nào nhà nấy chen chúc với nhau. Tại trung tâm của phố Đèn Lồng, nơi có vị trí tốt nhất, là một cái cửa hàng lớn do hai gian cửa hàng hợp thành. Ngài xem cửa hàng này nha, cửa sổ đều được đặc biệt đổi qua, cùng chung quanh không giống nhau, trên song cửa sổ màu đỏ sậm được điêu khắc hoa văn tinh mịn đẹp đẽ; vách cửa dùng sơn cây trẩu mới tinh sơn qua, nơi đó còn đang tản mát ra một vài mùi hương ngòn ngọt chưa phai của cây trẩu; từ trên lầu hai thả xuống một chuỗi đèn lồng bọc lụa màu đỏ thắm hình bầu dục, trên đèn lồng dán một chữ “Bảo” màu đen viết theo thể chữ Lệ; rèm cửa bằng mành trúc gần như mới, treo ở cửa lớn rộng gần sáu thước, trên cửa treo một bức câu đối:

“Tam đại đỉnh di chiêu nhật nguyệt

Nhất đường đồ họa xán vân hà.”

Phía trên cửa có một tấm biển hình chữ nhật, trên biển viết ba cái chữ to nạm vàng: Tiệm Bảo Hòa.

Tiệm Bảo Hòa này so với cửa hàng bình thường lớn hơn nhiều, đã vậy trang hoàng rất hào hoa, nhưng lại tọa lạc ở phố Đèn Lồng luôn an tĩnh khiêm nhường, nên làm cho người ta có một loại cảm giác hạc trong bầy gà rất là không khỏe, thế nhưng nó lại vô cùng đăng đối với loại khí tức nhà giàu mới nổi nồng đậm trên người bọn thái giám.

Điền Thất ngồi ở bên trong tiệm Bảo Hòa, đánh bàn tính bùm bùm lốp bốp, ngón tay thon thon trắng nõn như sứ tung bay giữa bàn tính hạt châu đen như mực, cuối cùng, nàng ở trên sổ sách viết một con số, sau đó đem bàn tính lắc lắc hai cái, tất cả hạt châu đều trở về chỗ của mình.

Một tên tiểu thái giám ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần liên tục nghe đến hai tiếng “đùng đùng” giòn vang, biết Điền Thất tính xong rồi, thế là mở mắt trơ mặt ra cười với Điền Thất, “Điền chưởng quầy, mấy ngày này ngài kiếm được không ít đi?”

Điền Thất cúi đầu cười mà không đáp, móc từ tay áo ra một khối bạc vụn ném về phía hắn, “Nhị Bảo, cầm đi uống rượu đi.”

Nhị Bảo chụp lấy bạc, không ngừng khen tặng Điền Thất một chập.

Điền Thất là tổ tông của cái nghệ thuật nịnh hót này, nghe đến người khác nịnh nàng, nàng chẳng hề có cảm giác lâng lâng, mà chỉ cười nói, “Ngươi có thời gian nói này đó với ta, còn không bằng đi thu một hai món đồ tốt, giảm bớt bao nhiêu khí lực.”

“Chao ôi, ca ca của ta à, ta nhưng mà không tuệ nhãn anh hùng giống như ngài, mới tới đây mấy ngày liền lên làm chưởng quầy… Lần trước thu trúng cái đồ giả, nện mất năm mươi lượng, bị sư phụ ta mắng muốn chết.”

Trong tiệm Bảo Hòa, “chưởng quầy” là một loại cấp bậc, hàng hóa qua tay mua bán nhiều, tiền lãi kiếm về đủ cao, liền có tư cách làm chưởng quầy. Vì hai ngày trước Điền Thất vừa lúc làm thành một “món hàng lớn”, thế là qua loa đại khái thành một tiểu chưởng quầy.

Tuy Hoàng thượng đuổi nàng đi, nhưng vẫn đối với nàng không tệ, cho nàng tùy ý chọn nha môn. Điền Thất không phải là không thể đi tới mấy chỗ nha môn béo bở, ví dụ như kho cung dùng ở Nội phủ chẳng hạn, nhưng mà muốn ở loại địa phương đó chấm mút là phải mạo phong hiểm, lỡ ngày nào đó người của chủ tử tới chơi trò thanh tra thì ăn vào là tiền, nhổ ra nhưng mà là máu.

Bởi vậy, nàng nghĩ tới nghĩ lui, ngược lại không bằng đến tiệm Bảo Hòa, bằng bản lãnh của mình mà kiếm tiền.

Bây giờ Nhị Bảo thấy Điền Thất rảnh rỗi, liền lải nhải lảm nhảm cùng nàng lôi kéo làm quen, đang lúc này, một người trung niên quần áo rách rưới đi từ ngoài cửa vào, hắn sợ sệt rụt rè đánh giá bên trong tiệm. Nhị Bảo cho rằng ăn mày tới, nên không chờ hắn há mồm, đã muốn đuổi hắn đi ra.

Điền Thất cản lại nói, “Đâu có ai buôn bán như ngươi vậy… Vị đại ca này, ngài là có đồ gì muốn bán sao?”

Người trung niên thấy Điền Thất nói chuyện ôn hòa nhã nhặn, nên cũng có chút buông lỏng, hắn lấy từ trong lồng ngực ra một cái bao màu xanh sạch sẽ, sau đó mở bao ra, lấy một thứ đưa cho Điền Thất.

Điền Thất nhìn, đây là một cái tượng đất, hình dạng một người phụ nữ mặc váy đang ngồi trên ghế đánh đàn tỳ bà. Đường cong của tượng đất mang phong cách cổ xưa, sắc thái lại tươi đẹp, thô ráp mà khả ái. Nhị Bảo cũng dò đầu qua nhìn, nhìn sao cũng nhìn không ra cái gì huyền cơ, nên nói, “Ca, cái tên ăn mày này cầm tượng đất đến lừa chúng ta!”

Điền Thất dùng móng tay vuốt một cái dưới đáy tượng đất, lại dùng kính lúp xem xem, sau đó nói, “Thứ này của ngươi được chế tác không đủ tốt, nhưng mà đúng là đồ cổ, bình thường loại tượng đất về nhạc sẽ không chỉ có một cái, nếu có thể gom đủ một bộ, có thể bán ra.”

Người kia vội gật đầu, “Trong nhà còn có mười một cái.”

“Ừ,” Điền Thất gật đầu, “Một bộ mười hai cái cũng là khó được, ngươi quyết định bán cả bộ bao nhiêu tiền?”

“Năm, năm mươi lượng?”

Điền Thất tính toán trong lòng, nếu như gặp được người yêu thích vật này, thì bằng ba tấc miệng lưỡi trơn tru của nàng, e là cũng có thể bán được năm ba trăm lượng, thế là nàng gật đầu nói, “Thôi được, ta xem ngươi cũng là người thiếu tiền, nên chịu lỗ một chút, liền cái giá tiền đó đi. Lúc nào thì ngươi đem toàn bộ tượng đất tới đây?”

“Ta cần dùng tiền gấp, ngươi có thể cùng ta về nhà một chuyến để lấy không?”

Điền Thất cảm thấy hẳn là sẽ không có người dám tìm người của tiệm Bảo Hòa chơi trò cướp của giết người, bởi vậy liền cầm theo ngân phiếu đi cùng hắn về nhà. Căn nhà rách mướp rỗng tuếch trống không, có thể nói là nhà chỉ có bốn bức tường, trên cái giường đất trải một tầng rơm rạ và một tấm đệm cũ nát, có một lão bà bà cao tuổi nằm. Người trung niên gọi vị lão bà bà này là nương.

Bây giờ Điền Thất mới biết được, tượng đất này là đồ gia truyền của người ta, hắn sở dĩ muốn bán nó, là vì muốn cho nương hắn chữa bệnh. Mũi Điền Thất có chút lên men, ôm cái hộp đựng tượng đất nói với hắn, “Ngươi là người con có hiếu, ta cũng ngại ngùng phát loại tài này. Năm mươi lượng này xem như cho ngươi làm tiền đặt cọc, chờ đem đồ bán đi, ta lại đem tiền thừa ra cho ngươi, ta chỉ rút mười lượng bạc làm phí trung gian, bằng không cũng không thể khai báo với bên trong cửa hàng… Ngươi cảm thấy thế nào?”

Người trung niên ngàn ân vạn tạ đưa tiễn Điền Thất.

Điền Thất ôm tượng đất, khi đi qua phố Long Xương thì thấy được Tôn Phiền mang theo một đám gia đinh đi từ trong một cái quán trà ra. Điền Thất lập tức cúi đầu đi gấp, nhưng mà vẫn là bị Tôn Phiền liếc mắt thấy được.

Tên tiểu tử thúi này bây giờ đã không phải là tâm phúc ở ngự tiền, Tôn Phiền nghĩ trong lòng, hôm nay nhất định phải dạy cho một bài học mới được.

Điền Thất thấy Tôn Phiền mang người đi về phía nàng, thế là không chút do dự cất bước chạy như bay. Tôn Phiền liền ở phía sau điên cuồng đuổi theo, “Tiểu tử thúi, ngươi đứng lại cho ta!”

Điền Thất chạy không nhanh, chạy không nổi qua một bầy nam nhân, nàng ôm cái hộp đang không biết phải làm sao mới tốt, thì thấy được ở góc đường có một người quen, chính là Trịnh Thiếu Phong.

Thế là Điền Thất chạy tới kéo cổ tay của Trịnh Thiếu Phong, “Đi nhanh!”

Túm theo con của thủ phụ, người phía sau ít nhất sẽ không dám cầm đồ chọi nàng…

Trịnh Thiếu Phong lật tay cầm Điền Thất, đem nàng kéo thật mạnh. Điền Thất đột nhiên bị ép dừng lại, cái hộp trong lòng bay ra ngoài, nắp hộp xốc lên, từng cái tượng đất bên trong hộp giống như là mọc cánh mà bay.

Trịnh Thiếu Phong buông Điền Thất ra, rồi đi chụp cái hộp, cầm cái hộp nhanh lắc vài cái trong không trung, mấy cái tượng đất liền ngoan ngoãn rớt lại vào trong hộp, còn có một cái tượng khác bị hắn trực tiếp nắm ở trong tay.

Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, Điền Thất vỗ vỗ lồng ngực. Mấy trăm lượng bạc.

Nhưng mà nàng cao hứng được quá sớm.

Trịnh Thiếu Phong cầm tượng đất, nhắm vào đám gia đinh Tôn phủ đang hì hụi chạy tới mà ném đi, “Đùng” một cái vừa vặn nện vào mặt một người gia đinh.

Gia đinh hét lên rồi ngã gục, tượng đất rơi trên mặt đất, vỡ thành hai nửa.

“Không được!” Điền Thất kinh hô.

Trịnh Thiếu Phong lại cho rằng Điền Thất đang lo lắng cho hắn, thế là hướng phía Điền Thất cười cười, “Không sao đâu!” Nói xong, rất nhanh lấy những tượng đất khác trong hộp, lần lượt lần lượt ném ra ngoài.

Điền Thất: “…”

Động tác của Trịnh Thiếu Phong quá nhanh, thân hình cũng nhanh, đã vậy hắn còn cố ý tránh né Điền Thất. Điền Thất chặn hắn không được bèn dứt khoát thả người đánh về phía hắn. Nhưng mà vừa mới nhào tới một nửa thì đã bị người từ phía sau ngăn lại, cánh tay người kia để ngang trước eo của Điền Thất, nhẹ nhàng kéo liền đem Điền Thất mang vào trong lòng, sau đó buông Điền Thất ra, an ủi, “Điền huynh an tâm đừng vội nóng nảy, võ công của Trịnh huynh được lắm, mấy tên tiểu tốt này còn chưa có gần được người hắn đâu.”

Lúc này Điền Thất mới chú ý đến bên cạnh có một người, người này mày kiếm mắt sáng, khí khái anh hùng bức nhân, chính là Đường Thiên Viễn mà lúc trước từng gặp qua một lần, hắn là con trai của Đường Nhược Linh. Nàng hướng Đường Thiên Viễn chấp tay, “Đường huynh, biệt lai vô dạng.”

(“biệt lai vô dạng” là 1 câu chào cửa miệng nghĩa đại khái là “từ khi chúng ta chia tay đến nay hi vọng bạn vẫn khỏe.”)

Không chờ Đường Thiên Viễn hồi đáp, Điền Thất muốn tiếp tục đi ngăn cản Trịnh Thiếu Phong, sau đó nàng liền phát hiện Trịnh Thiếu Phong đã đem tượng đất ném sạch, giờ phút này hắn đang đem cái hộp gỗ trống không kia xoay tròn trên tay một cách vô cùng tiêu sái, còn đắc ý hả hê nhìn cách đó không xa chỉ còn lại một mình Tôn Phiền, “Chơi tiếp nữa không?”

Tôn Phiền tức giận dùng quạt xếp chỉ Trịnh Thiếu Phong, “Trịnh Thiếu Phong, ngươi không cần nhiều lo chuyện bao đồng!”

Hộp gỗ trong tay Trịnh Thiếu Phong đột nhiên đình chỉ. Tôn Phiền thấy hắn thu hồi hộp gỗ, còn cho rằng uy hiếp của chính mình có hiệu quả, nào ngờ Trịnh Thiếu Phong đột nhiên xoay người xách một cái bình sứ to đùng ở trên một cái sạp bên cạnh lên, giơ cao quá đỉnh đầu ngắm về phía hắn.

Tôn Phiền nhanh chân bỏ chạy.

Trịnh Thiếu Phong để bình sứ xuống, đi đến trước mặt Điền Thất, “Thấy sao?” Một bộ dáng vẻ cầu người khích lệ, cầu người khen ngợi.

Điền Thất không có biểu tình.

Thế là Trịnh Thiếu Phong cầm cái hộp không kia đưa cho Điền Thất, “À, đồ của ngươi nè.”

Điền Thất: “…” (câm nín )))))

Điền Thất nóng đến mức nắm tóc. Nhưng mà nàng lại không thể trách Trịnh Thiếu Phong, người ta cũng là có ý tốt cứu nàng. Nhịn nhịn, Điền Thất rốt cuộc cầm lấy cái hộp, “Cảm ơn.”

“Khách khí cái gì.” Trịnh Thiếu Phong hào phóng vỗ vỗ bờ vai nàng.

Điền Thất đi đến chiến trường lượm mấy cái tượng đất còn xem như hoàn chỉnh lên, sau đó tìm nắp hộp nhặt lên đậy kín lại, làm xong hết nàng lại ôm cái hộp vào lòng như cũ, rồi muốn cùng bọn hắn cáo từ. Trịnh Thiếu Phong thế nhưng không thả nàng đi, “Chúng ta đi Ninh vương phủ làm khách, ngươi đi không?”

Tâm tình Điền Thất lúc này cũng thật ấm ức, muốn đi tìm chỗ giải sầu, nàng nghĩ bụng không bằng liền đi Vương phủ chơi đùa một trận cũng tốt, thế là đi theo hai người họ. Ngay từ đầu nàng còn có chút không hiểu, Trịnh Thiếu Phong làm sao lại cùng Đường Thiên Viễn pha trộn với nhau, hai người này bất luận từ phương diện nào xem đều không giống như là cùng loại người, liền giống như con dế với con lừa, dưa Ha Mi và cải trắng, thật là kéo cũng kéo không tới cùng nhau.

(Dưa Ha Mi 哈密瓜 /hāmìguā/: là trái dưa vàng, giống giống dưa lưới ý, sinh ra ở vùng Tân Cương Trung Quốc. Ha Mi là một vùng thuộc Tân Cương, mình viết theo đúng phiên âm của nó chứ không phải tên tiếng Anh gì đâu nha.)

Chẳng qua Trịnh Thiếu Phong vừa gặp phải Điền Thất liền thành tên nói nhảm, rất nhanh nói ra nguyên do với Điền Thất. Thì ra cha hắn cảm động chuyện hắn cố gắng đọc sách, nên kéo xuống mặt già đi cầu Đường Nhược Linh, để cho con trai của Đường gia chỉ dẫn tên con trai ngốc này của mình một chút. Không cầu Đường Thiên Viễn có thể đem Trịnh Thiếu Phong “gần được bao nhiêu đèn”, chỉ cần đừng khiến cho tên phá của này tối thui thêm đã xem như là vạn hạnh.

(Lấy ý trong “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”)

Điền Thất biết Đường Thiên Viễn chưa hẳn là tình nguyện cùng Trịnh Thiếu Phong làm bạn, nhưng mà thể diện của Trịnh thủ phụ dù sao cũng phải cho. Nghĩ đến đây, Điền Thất đồng tình nhìn thoáng qua Đường Thiên Viễn, lại phát hiện hắn ngược lại rất bình tĩnh tự nhiên, nghe Trịnh Thiếu Phong lải nhải cũng không có biểu lộ ra một chút vẻ phiền chán nào.

Thôi xong, lại thêm một tên mặt than.

(“than” ở đây là “tê liệt, bại liệt” => “mặt tê liệt”, nhưng dịch vậy kỳ quá nên để hán việt, “mặt than” nghe cũng hay hay mà hen.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.