Chớp mắt đã đến tết Đoan Ngọ (Tết mùng 5 tháng 5).
Điền Thất rất thích ăn tết, bởi vì vừa đến tết là được thưởng cho, nhất là quà thưởng của cung Càn Thanh lại đặc biệt nhiều. Trừ những phần thưởng theo lệ, với tư cách là “người tâm phúc” trước mặt hoàng thượng, Điền Thất còn được Kỷ Hành thưởng ngoài mức quy định. Phần thưởng này được làm bằng cách đúc năm lượng năm phân vàng ròng thành hình một cái bánh ú lớn nhỏ cỡ quả táo, lá gói và dây buộc được làm sinh động y như thật, từng chi tiết đều rõ ràng. Đến như vậy rồi mà Kỷ Hành còn ngại thứ này làm không đủ tinh xảo, cầm không ra tay, chẳng qua vàng kia thật sự là vàng mười, phân lượng cũng đủ, rất thích hợp thưởng cho mấy người yêu tiền tài.
Thế là Kỷ Hành cứ như vậy thuận tay cho Điền Thất hai cái, sau đó vừa lòng thưởng thức hình ảnh miệng Điền Thất thì nuốt nước miếng, mắt thì sáng ngời ngời ôm bánh ú vàng.
Ngày Đoan Ngọ này, trừ những hoạt động chúc mừng thường lệ ra, Điền Thất còn cùng Như Ý mưu đồ một việc bí mật.
Có một vài địa phương trong dân gian, đem tết Đoan Ngọ gọi là “Tết nữ nhi” ngày này là ngày mà những cô gái đã xuất giá trở về nhà thăm viếng, trong nhà nếu có các cô bé nhỏ, thì cũng sẽ đem các bé gái này trang điểm tỉ mỉ một trận, đúng là “Sức tiểu khuê nữ, tẫn thái cực nghiên”(*). Điền Thất cũng muốn trang điểm cho bé gái, đáng tiếc là trong hoàng cung tìm không ra bé gái nào cả, chỉ có một bé trai mà thôi. Nàng cũng chỉ có thể dụ dỗ đứa bé trai này làm “diễn viên không chuyên” một hồi.
(*) Câu này nghĩa là: “Đeo trang sức (trang điểm) cho bé gái, đem tất cả xinh đẹp mỹ lệ biểu hiện ra ngoài”. Tết nữ nhi này xuất hiện nhiều vào thời Minh Thanh.
Như Ý vốn là bản năng bài xích mặc váy, nhưng dù sao cũng là con nít thôi, cho chút ngon ngọt bị dụ ngay, bé lại không thấy được chính mình, thành ra mặc váy một hồi cũng quên mất là bản thân đang mặc váy, cứ vậy nên ăn thì ăn nên chới thì tiếp tục chơi.
Như Ý là hoàng tử, giới luật cung đình tuy rằng không có quy định “Không được phép mặc váy cho hoàng tử”, nhưng mà làm loại chuyện này quả thực có chút mạo hiểm. Bất quá Điền Thất cũng không sợ, tuy rằng Như Ý còn nhỏ tuổi, nhưng là một người đồng đội có thể dựa vào, con nít đứa nào không ham chơi đâu. Lại nói, trang điểm thành bé gái xong thật là quá xinh đẹp, thái hậu vừa thấy bảo đảm thích ngay, thái hậu thích, thì còn ai dám nói nữa chữ không?
Quả nhiên, Điền Thất đem Như Ý trang điểm xong, đầu tiên là dẫn cậu nhóc đi quanh cung Từ Ninh dạo một vòng, thái hậu vừa gặp “cô bé” khả ái như vậy xong, thì cả trái tim đều muốn tan thành nước, bà đem Như Ý ôm vào trong lòng hôn vài cái, cười không khép miệng lại được.
Trừ những lời đã thông đồng từ trước ra, Như Ý còn tiến hành tự do phát huy, “Ta thường nghe hoàng tổ mẫu nói muốn cháu gái, Điền Thất nói hôm nay là tết nữ nhi, ta liền nghĩ hóa trang thành cháu gái để làm cho hoàng tổ mẫu vui, hoàng tổ mẫu ngài có thích không?”
Nói một trân, giống như là ông cụ non vậy, đem mọi người trong phòng nghe không nhịn được cười.
“Thích, đương nhiên thích!” Thái hậu nhẹ nhàng điểm điểm cái trán của Như Ý, cười nói, “Tiểu Như Ý của ta nha, thực con khỉ con tinh quái.”
Từ trong cung Từ Ninh đi ra, Điền Thất một tay dắt Như Ý, một tay hướng bé giơ ngón tay cái lên, “Điện hạ, ngài thực là cái này.” Lần này không phải nịnh bợ, mà tuyệt đối là tâm phục khẩu phục.
Như Ý nghe Điền Thất khen ngợi thì rất là cao hứng, bước chân có chút nhảy nhót, kéo tay Điền Thất hí ha hí hửng hướng cung Càn Thanh đi tới. Vừa qua cổng nguyệt hoa (**), đúng lúc nhìn thấy Kỷ Hành ở phía trước.
(**) Loại cổng/cửa có hình tròn hoặc nửa hình tròn trong kiến trúc vườn của TQ cổ.
Kỷ Hành vừa nhìn vẫn chưa có nhận ra Như Ý. Đứa bé trước mắt này ăn mặc đúng là hình thức điển hình của các bé gái, trên đầu búi đơn giản hai chùm tóc trái đào, hai búi tóc giống như là cái lỗ tai mèo đang dựng thẳng đứng, được buộc bởi dây lụa màu đỏ, cuối dải lụa là trân châu và tua rua màu vàng rũ xuống, tùy theo tiết tấu đi đường mà nhẹ lắc lư. Bé gái mặc một bộ váy áo màu hoa anh đào, bên trên thêu hình trăm bướm vờn hoa, cần cổ mang một cái xích vàng sáng ngời ngời, cổ tay trái đeo một chuỗi phật châu nho nhỏ, cổ tay phải thì là một chuỗi chuông vàng, tiếng chuông thanh thúy thật dễ nghe.
Cách rất xa, đã thấy được khuôn mặt trắng nõn của bé gái này, nhất là đôi mắt bồ câu cực kỳ có thần thái. Kỷ Hành nghỉ trong lòng, đây là con cái nhà ai, thực là đáng yêu quá sức, nhất định phải ôm một cái.
Tuy rằng không nhận ra Như Ý, nhưng Kỷ Hành nhận ra Điền Thất, lại liên tưởng đến việc bên cạnh Điền Thất thường xuyên xuất hiện một thằng nhóc nào đó...
Đến gần vừa nhìn, quả nhiên là con cái nhà mình.
Không cần nghĩ cũng biết đây là chuyện tốt do ai làm, Kỷ Hành trừng Điền Thất một cái.
Điền Thất không tiền đồ rụt rụt cổ.
Như Ý quả nhiên là rất nói nghĩa khí, thấy phụ hoàng trừng Điền Thất, thì lập tức chủ động thừa nhận là chính mình muốn mặc váy.
Kỷ Hành không phải dễ lừa như thái hậu, bất quá lúc này hắn cũng không có vạch trần bọn họ, bởi vì Như Ý hóa trang thành bé gái thật sự đáng yêu quá, lòng dạ của hắn cũng mềm mại đi mấy phần, xoay người đem Như Ý ôm lên, dùng mặt dán vào khuôn mặt của cậu bé cọ xát.
Như Ý cao hứng vung vung tay, chuông vàng trên tay rung đinh đinh đang đang. Cậu bé thấy phụ hoàng ôm mãi không chịu để xuống, liền hướng Điền Thất mở tay ra, “Điền Thất, ôm”.
Kỷ Hành cảm thấy con trai rất không nể mặt hắn, thế là nhân tiện lại trừng Điền Thất một cái nữa.
Hắn quả thực là không hiểu, thái giám cung nữ biết dỗ con nít có rất nhiều, vì sao Như Ý cứ khăng khăng thích dính ở bên cạnh Điền Thất.
Sau này hắn tổng kết ra một cái quy luật: Phàm là họ Kỷ, thấy được Điền Thất đều đi không nổi.
Thực là oan gia.
Điền Thất tiếp nhận đến sự bất mãn của Kỷ Hành, thế là không dám tiếp Như Ý, mà chỉ nói, “Điện hạ, ta ôm ngươi không nổi...”
Như Ý thất vọng thu tay về.
Kỷ Hành liếc qua thân thể bé nhỏ gầy yếu của Điền Thất, nói một câu: “Về sau không được càn quấy như thế nữa.” Rồi đem Như Ý để xuống, khiến cho hai người bọn hắn đi chơi tiếp.
Chờ Kỷ Hành đi rồi, Điền Thất mang Như Ý đi tìm Đái Tam Sơn chơi. Kỳ thật Như Ý sở dĩ thích cùng Điền Thất chơi chung, không hề là lựa chọn mù quáng.
Điền Thất tổng hợp cả hai tầng ưu điểm của thái giám và cung nữ, có cơ trí và biết ăn chơi không nói tới, nàng còn có tâm tư tinh tế, đối đãi trẻ con có sự săn sóc ôn nhu đặc hữu của phái nữ, nói trắng ra chính là có mẫu ái (tình thương của mẹ). Bà vú của Như Ý cũng có mẫu tính, nhưng bởi vì quá mức kỹ càng chu đáo, không hề dám buông bé ra cho bé chơi hết mức. Kẻ có gan dẫn bé chơi đã đời, lại không có được sự ôn nhu của Điền Thất.
Bốn tuổi Như Ý cũng chưa kịp tròn, tự nhiên không thể tự mình tổng kết ra mấy nguyên nhân này, bé chỉ biết bản thân thích cùng với Điền Thất đi chơi, vậy thôi.
Tóm lại, đối với Như Ý mà nói. Điền Thất chính là đồng bọn thích hợp nhất của bé.
Lúc này, hai kẻ chung đội này đã đem Đái Tam Sơn kêu tới, cưỡi rùa bơi quanh hồ Thái Dịch hai vòng. Như Ý thấy có người bưng bánh ú đi qua nơi này, cậu nhóc nhất thời nổi hứng, cũng sai người mang tới không ít bánh ú, muốn cùng Điền Thất chia nhau ăn. Điền Thất biết Như Ý ở cung Từ Ninh đã ăn qua bánh ú, nàng sợ Như Ý bỏ bữa chính, nên không dám để cho bé ăn nhiều, thế là dỗ Như Ý lột bánh ú đút cho Đái Tam Sơn.
Đái Tam Sơn đem các loại bánh ú và nhân bánh ú nếm qua một hồi, càng về sau lại càng học được kén ăn: Không phải nhân thịt thì không ăn.
Hơn nữa, con rùa đen này đều gần thành tinh rồi, cách một lớp gạo nếp không cần há mồm cắn cũng có thể nghe ra được bên trong là loại nhân bánh gì, nếu như nhân bánh không phải là thịt, thì nó liền đem đầu để thấp xuống một chút, sau đó không nhúc nhích, giống như là lão tăng nhập định vậy.
Cho ăn một hồi, thừa lại rất nhiều bánh ú đã lột vỏ nhưng chưa hề động qua. Điền Thất thấy ném đi quá đáng tiếc, chính nàng lại ăn không hết, thế là hỏi thăm ý kiến mấy người xung quanh, xem mọi người muốn ăn bánh ú đã bị con rùa này ngửi qua hay không. Mọi người nhao nhao tỏ vẻ hi vọng được dính dính tiên khí của thần rùa, thế là chút bánh ú kia không lẵng phí một cái nào, đều vào trong bụng đám cung nữ thái giám ở đó.
Như Ý thấy Đái Tam Sơn không ăn nữa, thì bắt đầu thấy nhàm chán, bé chỉ vào hàng liễu rủ bên bờ sông nói. “Điền Thất, dùng cái này bện một Đái Tam Sơn cho ta đi.”
Dùng cành liễu bện con rùa có chút khó khăn, chủ yếu là do trước kia Điền Thất không có thử qua. Bất quá hôm nay tiểu Như Ý đều nguyện ý mặc váy, thì Điền Thất tự nhiên muốn thỏa mãn hắn cho tốt, thế là bứt cành liễu thử bện ra.
Hai người sóng vai ngồi ở trên lưng Đái Tam Sơn, người chung quanh như cũ không dám dựa vào gần quá, bởi vì thần rùa tuy đã ăn no, cũng không có buông lỏng cảnh giác, mà vươn cái cần cổ mở trừng trừng mắt, xem ra thật là làm cho người ta sợ hãi. Chuyện thần rùa cắn người, có người trải qua, có người nghe nói qua, tóm lại càng đồn càng là khoa trương, hiện tại trừ Điền Thất và Như Ý ra, cơ bản không ai dám tới gần nó.
A đúng rồi, còn có một người có cái gan này nữa, đó chính là hoàng đế bệ hạ của chúng ta. Chẳng qua là, Kỷ Hành đến gần Đái Tam Sơn đều chỉ có một loại kết quả, chính là con rùa này lập tức rút vào trong vỏ.
Chính bản thân Kỷ Hành cũng không hiểu, tới cùng là con rùa này sợ hắn hay là ghét hắn.
Kết quả hôm nay cũng giống như mọi khi. Tết Đoan Ngọ, hắn cũng không muốn tiếp tục làm việc, nhàm chán quá, nghe nói con trai và Điền Thất đang ở hồ Thái Dịch chơi, hắn bèn bu tới đây, thật xa liền thấy được một lớn một nhỏ hai người ngồi ở trên lưng rùa vừa cười vừa nói.
Người khác còn chưa kịp phản ứng thì Đái Tam Sơn đã trước tiên thấy được hắn, thế là như thường lệ đem đầu và tứ chi rút vào trong vỏ.
Kỷ Hành đến gần một chút, mấy người xung quanh đang định thỉnh an, liền bị Kỷ Hành cản lại, hắn rất muốn nghe thử xem Như Ý và Điền Thất đang nói chuyện gì. Căn cứ vào mục đích quan tâm đến việc giáo dục con trai, chuyện kiểu thế này hắn cũng là làm không ít.
Nghe thấy tiếng nói mềm mềm mại mại của Như Ý đang hỏi han, “Điền Thất, vì sao tết Đoan Ngọ lại muốn ăn bánh ú vậy?”
Mười ba chữ! Bệnh cũ của Kỷ Hành lại phạm, đếm xong rồi, hắn lại hâm mộ, ghen tị, hận.
“Là vì để tưởng niệm Khuất Nguyên.” Điền Thất và Như Ý giống nhau, đều đối mặt với hồ nước, không có phát hiện được Kỷ Hành. Nàng ở một bên vừa cúi đầu bện rùa, vừa trả lời Như Ý.
“Khuất Nguyên là ai?” Như Ý lại hỏi.
“Khuất Nguyên là một nhà thơ sống ở rất lâu trước kia, hắn bị chủ thượng của mình oan uổng không quan tâm, sau này lẩn quẩn trong lòng, liền nhảy sông tự sát.”
Kỷ Hành hơi hơi gật đầu một cái, không tệ, chí ít còn biết một vài điển cổ cơ bản, cũng không có nói bậy. Bất quá, sự vừa lòng của hắn không có duy trì quá lâu.
Như Ý truy hỏi, “Vì sao hắn lại bị oan uổng vậy nha?”
Chín con chữ, Kỷ Hành đếm xong, lại nghe Điền Thất tiếp theo sẽ giải thích thế nào.
Điền Thất cảm thấy nói về vấn đề này tương đối là phí nước miếng, hơn nữa cho dù có nói Như Ý chưa chắc đã có thể nghe hiểu, thế là miệng mồm bậy bạ nói, “Hắn họ Khuất nha, cho nên liền khuất (oan) chết.”
(Khuất Nguyên: “khuất” còn có nghĩa là “oan uổng, bị oan”)
“...” Kỷ Hành rất muốn hung hăng đập đầu Điền Thất một cái: Đây là loại ngụy biện gì vậy, đứng có mang hư con trai của ta.
Như Ý là đứa bé, nghe cái gì đều tin, lúc này đem bậy bạ cho là thật, thế là kinh ngạc nói, “Ta họ Kỷ, về sau chẳng phải là sẽ 'gấp' chết? Ngươi nhưng mà sướng nha, về sau có thể ăn đường 'ngọt' chết.”
“...” Kỷ Hành đã bất chấp đếm chữ, hắn đang bị năng lực học một biết mười vô cùng phi phàm của con trai làm cho chấn kinh quá sức. Chẳng qua, cái gì mà gấp chết, ngọt chết ah, quá sức là bậy bạ!
Kỷ Hành đang định đánh gãy bọn hắn, chợt nghe tiếng nói chật vật của Như Ý, “Nếu như ta bị gấp chết thì phải làm sao bây giờ.”
Lấy tình tình của ngươi, khẳng định trước tiên đem người khác gấp chết, Kỷ Hành yên lặng nghĩ.
Điền Thất an ủi Như Ý, “Không liên quan, thường nói, 'sự do người làm', sau này điện hạ chỉ cần không tức giận, không cuống cuồng, tu thân dưỡng tính, làm một người quân tử khiêm tốn, tất nhiên là sẽ không bị gấp chết.”
Như Ý nghiêm tục gật gật đầu.
Kỷ Hành hồi tưởng lại lúc trước bản thân là như thế nào bị người khác dạy cho đạo tu thân trong Luận Ngữ, rồi lại nhìn con trai trước mắt, hắn cảm khải hàng vạn hàng nghìn. Hắn phát hiện Điền Thất luôn luôn có biện pháp đem một đống ngụy biện bẻ lại cho thẳng, đã vậy bên trong còn ẩn chứa đạo lý sâu xa làm người ta phải suy nghĩ, nhưng đến cùng những đạo lý như vậy cũng bất quá là do tiểu biến thái thuận miệng nói cho vui.
Thôi, chí ít thì Như Ý cũng nhận được khích lệ đúng đắn, Kỷ Hành tự mình an ủi.
Lúc này Như Ý đang cầm một cái bánh ú ở trong tay, cậu bé lột vỏ một hồi, rốt cuộc cũng tự mình lột xong, thế là giống như đang hiến bảo bối vậy, giơ đến trước mặt Điền Thất, “Điền Thất, ăn.”
Điền Thất đang nghiêm túc bện rùa đen, ngó cũng không thèm ngó liền cắn một ngụm thật to, vừa nhai vừa tiếp tục bận việc. Cái bánh ú này là bánh nhân đậu, bên ngoài bao bởi gạo nếp, thật mềm dẻo thơm ngọt, ngon miệng lắm lắm.
Như Ý không có ăn, mà vươn người qua hôn một cái lên mặt Điền Thất.
Rốt cuộc Kỷ Hành nhịn hết nỗi. Con trai ruột của hắn, đều không có đi hôm người làm cha là hắn đây, thế mà bây giờ lại tùy tùy tiện tiện liền hôn gã thái giám này. Vậy là hắn đi lên phía trước, định đem Như Ý ôm lên, còn cố ý chen vào giữa Như ý và Điền Thất.
Lưng của rùa có hình vòm, Kỷ Hành muốn ôm Như Ý lên thì phải khom người hướng về phía trước, hắn cứ thế đem thân thể hạ thấp, mặt hắn cũng chỉ so với mặt của Như Ý cao hơn gần một tấc, mai rùa rất lớn, nhưng hắn cũng không thể tiến tới quá nhiều, chỉ có cái cổ là có thể chen vào giữa hai người.
Điền Thất biết Như Ý hôn nàng, nhưng không hề biết Kỷ Hành chen tới đây. Nàng và Như Ý thường xuyên chơi trò ngươi hôn ta một cái ta hôn ngươi một cái, lúc này nàng đang chuyên tâm bện đồ vật, bị Như Ý hôn một cái, cũng không có nghĩ nhiều, liền nghiêng đầu hồi hôn cậu bé, dù vậy ánh mắt cũng không có rời khỏi đồ trong tay.
Kết quả, cái hôn này chuẩn xác rơi vào mặt Kỷ Hành.