Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 23: Hiểu lầm lớn




Về loại chuyện đệ đệ của mình nuôi luyến đồng thì Kỷ Hành vẫn là quyết định trước tiên xác nhận một chút đã, rồi sau đó mới suy tính bước hành động tiếp theo.

Lại nói, cân nhắc đến mặt mũi của đệ đệ mình xong, thì Kỷ Hành rất là hoài nghi A Chinh mới chính là luyến đồng ah...

Nhưng mà người được phái đi tìm hiểu việc này báo cáo rằng trong vương phủ không có bóng dáng của bất kỳ luyến đồng nào, cũng không có phát hiện ra nam nhân nào tình nghi là luyến đồng của Ninh vương.

Một đám thám tử khác thì lại báo, có người thấy được Ninh vương và một tiểu tướng công(*) cùng nhau tản bộ, dạo phố và ăn cơm.

(*) “tướng công” ngoài là từ vợ gọi chồng thì còn có nghĩa chỉ người đàn ông, thanh niên.

Kỷ Hành sờ cằm, hí mắt suy nghĩ. Xem ra A Chinh thật sự dưỡng luyến đồng, nhưng tên luyến đồng này lại không ở trong vương phủ, chẳng lẽ là dưỡng ở bên ngoài? Cẩn thận như vậy, thì thấy rõ A Chinh đối với tên luyến đồng kia rất là để ý.

Thế là Kỷ Hành quyết định tự mình đi nhìn một cái, xem con thỏ nhỏ kia là thần thánh phương nào.

***

Kỷ Chinh ăn qua cơm trưa, rồi ra khỏi cửa, đi đến ngân hàng mà Điền Thất thường xuyên đến. Hôm nay là ngày Điền Thất xuất cung, trạm đầu tiên khi hắn ra khỏi cung nhất định là tới ngân hàng cất tiền.

Quả nhiên, chờ một hồi thì thấy được Điền Thất đi tới.

Hai người có chút thân quen, nên cũng không quá để ý đến mấy chuyện lễ nghi phiền phức. Nói chuyện một lát, rồi chờ Điền Thất đi cất tiền xong, hai người ra khỏi ngân hàng, sóng vai nhau đi trên đường, thương lượng chút nữa đi nơi nào chơi.

Bọn hắn không có chút nào chú ý đến phía sau có một đôi mắt đang trợn tròn mà nhìn.

Hai người đang nói chuyện, thì bất thình lình có một người đẩy xe gỗ chạy nhanh qua, xém chút đè lên trên người Điền Thất. Kỷ Chinh phản ứng nhanh,kéo Điền Thất vào người Kỷ Chinh, né qua xe gỗ.

“Đa tạ vương gia.” Điền Thất nói, đang định rút tay ra, nhưng lại bị Kỷ Chinh nắm được càng chặt.

Kỷ Chinh mấp máy miệng, “Nơi này người xe tấp nập, rất nguy hiểm.” Bàn tay vẫn như cũ không buông ra.

Điền Thất cũng tùy ý hắn nắm tay, hai người đi ra phố Long Xương, lại lòng vòng một hồi, cuối cùng tìm đế gánh hát Tứ Hỉ trứ danh.

Vở kịch mà gánh Tứ Hỉ đang diễn là một tuồng phong nguyệt(**), một nam một nữ lén cha mẹ trong nhà chạy ra ngoài hẹn hò, chuyện xưa khá là thê mỹ, lời kịch cũng rất là ướt át. Cái gì “Cùng người đem cổ áo buông lơi, vạt áo rộng, cổ tay áo cắn khẽ giữa răng môi thấm ướt. Nhất định cùng người ôn tồn nhẫn nại ngủ một đêm”, lại cái gì “Hành lai xuân sắc tam phân vũ, thụy khứ vu sớn nhất phiến vân” (1), Kỷ Chinh nghe thấy mấy câu này thì cả khuôn mặt đều đỏ bừng bừng, hắn lén lút nhìn nhìn Điền Thất, phát hiện ra hắn ta vẫn trấn định như thường, đã vậy còn đi theo tiết tấy đánh nhịp đánh từ.

(**) phong nguyệt: chuyện tình yêu nam nữ.

(1) Hai câu này nằm trong bài “Sơn Đào Hồng” của tác phẩm nổi tiếng Mẫu Đơn Đình – Du Viên Kinh Mộng.

Nguyên văn HV:

“Hòa nhĩ bả lĩnh khấu nhi tùng, y đái khoan, tụ sao nhi uấn trứ nha nhi triêm. Tắc đãi nhĩ nhẫn nại ôn tồn nhất thưởng miên.”

Câu “Hành lai xuân sắc tan phân vũ, thụy khứ vu sơn nhất phiến vân” theo Grey hiểu có nghĩa là: khi đi tới (đó) thì nhìn thấy sắc xuân mang theo ba phần mong lung mưa bụi, sau khi ngủ đi thấy nhẹ nhàng như là một áng mây trên đỉnh núi Vu. Đây là nghĩa đen của câu, còn nghĩa bóng chuẩn của câu này ờ thì mà là đang tả về việc “mây mưa”.

Kỳ thật Điền Thất cũng chỉ nghe ra mấy câu hát này mềm mềm mại mại vô cùng êm tai, còn ý tứ cụ thể thì nghe cái hiểu cái không. Đầu tiên, khúc hát này hát bằng giộng Côn Sơn (2), y y a a, không phải tiếng phổ thông, nên nàng vốn dĩ nghe không được rõ ràng. Tiếp theo, lúc trước có nói qua, việc giáo dục về chuyện nam nữ trong cuộc đời này của nàng có chút thiếu sót, hết thảy toàn dựa vào chính mình lĩnh ngộ, khả năng lĩnh ngộ cực hạn của nàng chính là nam nhân và nữ nhân cùng nhau ngủ một giấc sẽ sỉnh ra trẻ con mà thôi. Cho nên lời ca ướt át như thế của người ta cho dù có viết ra trên giấy đi nữa thì nàng cũng chưa hẳn đã rõ ràng.

(2) Giọng Côn Sơn: Kungqu Opera hay còn gọi là Côn khúc, Côn kịch, đây là loại kịch diễn cổ xưa nhất của TQ, cũng là văn hóa nghệ thuật quý báu của TQ. Khởi nguyên từ Tô Châu Côn Sơn vào thế kỷ 14. Được Unesco công nhận là di sản phi vật thể của nhân loại.

Kỷ Chinh không hề biết nguyên do trong đó. Bấy giờ thấy Điền Thất không những trấn định mà lại còn hưng trí dạt dào nghe diễm khúc, thì thật là khó tránh làm cho hắn nghĩ nhiều mấy phần. Phải biết là, một khi con người để cho trí tưởng tưởng bay xa, thì rất dễ dàng mơ mộng ra rất nhiều này nọ. Kỷ Chinh xâu chuỗi các hành vi từ trước đến nay của Điền Thất, kèm với những lời mà Điền Thất từng nói qua với hắn, cuối cùng tổng kết ra một cái phát hiện trọng đại: Điền Thất sẽ không là đối với hắn...đi?

Cái hoài nghi này khiến cho trống ngực của hắn đập thình thịch, mặt đỏ đến nổi muốn nhỏ ra máu, hắn cúi đầu không dám lại nhìn Điền Thất.

Điền Thất vẫn như cũ chẳng hay chẳng biết gì. Nàng dùng một cái quạt xếp nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay, rung rùi đắt ý lẩm nhẩm rầm rì, đấm chìm vào trong giộng hát uyển chuyển mỹ diệu không thể tự thoát ra được. Một đào một kép ở trên đài tương tác với nhau cũng rất là thú vi, Điền Thất ngồi ở cái bàn đầu tiên nên thấy rất rõ, tuy rằng có chút động tác nàng không thể hiểu được, nhưng chuyện đó cũng không gây trở ngại việc thưởng thức của nàng.

Đột nhiên, tầm mắt nàng bị ngăn trở.

Người tới đứng chặn giữa nàng và sân khấu, cách nàng không đến hai thước. Đối phương mặc một bộ trực cư (3) màu đỏ thẫm, thắt lưng rất rộng, ánh mắt của Điền Thất vừa lúc nhìn thẳng vào viền thắt lưng của người nọ. Chiếc thắc lưng bằng lụa màu đen có viền là một dãy hoa văn hình thoi, tùy theo hô hắp của hắn mà lúc lên lúc xuống, truyền đạt tới lửa giận đang được cố kềm chế người này.

(3) trực cư: kiểu áo tay thẳng.

Điền Thất có một loại dự cảm không tốt. Nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt chỉ nhìn chằm chặp vào sợi thắt lưng kia, giả ngu.

Kỷ Chinh ngẩng đầu phát hiện đến sắc mặt không tốt của Kỷ Hành, cẩn thận kêu một tiếng “Hoàng huynh”.

Kỷ Hành trừng Kỷ Chinh một cái, rồi thô bạo nắm Điền Thất đang ngồi trên ghế chạy ra ngoài. Kỷ Chinh muốn rời ghế đuổi theo, nhưng mà còn chưa kịp đứng lên Kỷ Hành đã quay đầu trợn mắt nhìn hắn, hắn đành phải ngồi lại chỗ cũ.

Điền Thất không biết hoàng thượng như thế nào, nhưng rất rõ ràng biết được hắn lại đang tức giận. Nàng nghĩ nghĩ, chuyện sai mà hôm nay mình làm đại khái chỉ có mỗi việc đi nghe hát kịch, trên danh nghĩa nàng là thải phong sứ, rời cung đương nhiên cần cẩn trọng chấp hành công vụ, làm sao có thể tới nơi câu lan ngõa xá (4) mà vui đùa.

(4) Câu lan ngõa xá:

Nghĩa đen, “câu lan” = lan can khúc chiết, về sau được hiểu là những cái lầu, lều được dựng tạm bợ, “ngõa xá” = phòng gạch. “Ngõa xá” là từ chỉ khu vui chơi buôn bán, trong khu chợ này chủ yếu dựng lên những “câu lan” để diễn kịch hát tuồng. Quy mô của “ngõa xá” rất lớn, thường 1 khu “ngõa xá” có đến mấy chục tòa “câu lan”.

Đây là cụm từ chỉ những nơi diễn kịch, hát tuồng, về sau thành từ chỉ khu vực ăn chơi đàng điếm, thanh lâu kỹ quán, hát hò, làm xiếc…Túm lại là nơi ăn chơi không đàng hoàng.

Nhưng mà cứ cho là như vậy đi nữa, thì hoàng thượng hắn cũng không cần tự mình chạy tới giám sát nha?

...Nhất định là lại phạm bệnh thần kinh.

Kỷ Hành kéo Điền Thất ra khỏi rạp hát, lại kéo nàng đi rất xa, thẳng đến một chỗ không người yên lặng mới dừng lại. Hắn bỏ Điền Thất ra, sắc mặt không có chút chuyển biến tốt đẹp nào.

Điền Thất rụt rụt cần cổ, cười nịnh, “Hoàng hoàng hoàng...Hoàng công tử, ngài thế nào lại tới đây?”

Kỷ Hành nhìn chằm chằm mặt nàng, hỏi lại, “Ta không thể tới sao? Có cái gì mà ta không thể xem, không thể biết?”

“Không có...” Điền Thất bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi quá mức khẩn trương, không tự giác lui về sau hai bước, yếu yếu giải thích nói, “Cái kia, ta đi rạp hát, cũng là vì nghe ngóng sưu tầm dân phong. Nơi đó tam giáo cửu lưu, ngư long hỗn tạp, là nơi tập kết tin tức của nhân gian.”

Kỷ Hành hướng về phía trước đi vài bước, khoảng cách giữa hai người thu hẹp, Điền Thất đành phải tiếp tục lui về phía sau, Kỷ Hành lại tiếp tục hướng về trước đi. Dưới chân hắn không ngừng kéo gần, đôi mắt trừng trừng nhìn chằm chằm nàng, rốt cuộc bức được nàng lui đến lúc không thể lui.

Lưng Điền Thất dựa vào vách tường cứng rắn, chân tay nàng luống cuống cả lên. Ánh mắt của Kỷ Hành rất có cảm giác áp bách, nàng bị hắn nhìn chồng chọc khiến cho da đầu run run.

“Điền Thất,” Kỷ Hành cuối cùng cũng mở miệng, “Hai ngày trước ngươi vừa mới đối ta ngày nhớ đêm mong, hôm nay ngươi liền cùng A Chinh tay trong tay đi nghe diễm khúc ư.”

“A???” Điền Thất có chút mê mang, lời này đưa ra quan điểm rất là mới mẻ, nhưng mà hoàng thượng à, ngài muốn biểu đạt cái gì vậy?

“...” Kỷ Hành vốn muốn nói không phải là lời này, thế nhưng vừa rồi nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa sợ vừa ủy khuất của nàng xong thì phẫn nộ trong ngực chưa kịp bùng nổ đã tiêu tán hết, vô ý thức liền nói ra lời kỳ quái như vậy. Sắc mặt hắn lại âm trầm mấy phần, nói, “Ta biết ngươi thích nam nhân.”

“!!!” Điền Thất bị dọa đến mức á khẩu không thể thốt nên lời. Chẳng lẽ hoàng thượng hắn phát hiện ra rồi?! Xong đời!

Kỷ Hành thấy mặt nàng như màu đất, hiểu nhiên biểu hiện vô cùng chột da. Lửa giận của hắn càng tăng, dùng đôi tay nắm lấy vạt áo trước của Điền Thất rồi dễ dàng nhấc nàng lên, mặt nàng lập tức gần ngay trước mắt, chóp mũi của nàng cơ hồ đụng tới chóp mũi của hắn. Hắn thấy được sự kinh ngạc bất an sâu trong đáy mắt của nàng.

Kỷ Hành nhìn xúc động muốn đương trường bóp chết nàng xuống, cắn răng nói, “Nhưng mà ta không cần biết ngươi dụ dỗ những ai, chẳng qua bất kể như thế nào cũng không được phép tiếp cận Ninh vương.”

“???” Điền Thất nhanh bị tên hoàng đế mắc bệnh thần kinh này chọc điên. Bước tiếp theo của việc vạch trần thân phận không phải là nhe răng cười đem nàng nghiêm hình tra tấn hoặc là trực tiếp giết chết sao? Thế nào lại cùng Ninh vương nhấc lên quan hệ?

Thấy mặt nàng toàn vẻ mê mang công thêm vô tội, Kỷ Hành cả giận nói, “Ngươi liền như vậy dục cầu bất mãn sao!”

“...” Ý tứ của dục cầu bất mãn chính là hoài xuân, bởi vì hoài xuân cho nên muốn tiếp cận Ninh vương...Trong đầu Điền Thất rất nhanh làm vài cái chuyển đổi, cuối cùng đổi ra được một cái kết luận kinh người: Hoàng thượng hoài nghi nàng dụ dỗ Ninh vương!

Này này đều là cái gì với cái gì...

Điền Thất biết trên thế giới này có loại sự việc tên là đồng tính luyến ái, hiện tại xem ra hoàng thượng chỉ là hiểu lầm đem nàng trở thành một tên đồng tính, chứ không phải là phát hiện ra bí mật của nàng. Một tên đồng tính, còn là một gã thái giám, có mưu đồ tiếp cận đệ đệ ruột thịt của bản thân, loại chuyện này cho dù là ai cũng nhịn không được. Hoàng thượng phát điên lớn như vậy có thể lý giải.

Nghĩ đến đây Điền Thất yên lòng, chí ít cái mạng có thể bảo vệ. Nàng đập tay của Kỷ Hành, muốn tách ra. Bị người ta xách đến nước phải kiễng cả chân lên thật sự là quá khó chịu.

“Công tử, đây là cái hiểu lầm, ngài có thể buông ta xuống trước được không, nghe ta giải thích...” Điền Thất cố hết sức khẩn cầu.

Sức của nàng không lớn, Kỷ Hành bị bàn tay mềm mại của nàng ma sát, liền có một loại cảm giác không ổn. Hắn buông nàng ra, lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm, chờ đợi nàng giải thích.

Điền Thất nhẹ nhàng vỗ vỗ lồng ngực, nghĩ trong lòng, lấy phản ứng kinh hách quá độ vừa rồi của nàng mà nói, thì cho dù bây giờ nói bản thân mình không thích nam nhân, khẳng định là hoàng thượng cũng không tin, cho nên rõ ràng vẫn là sảng khoái thừa nhận điểm này đi.

“Ta thích nam nhân là do trời sinh, cũng không phải phạm cái gì sai.” Trước tiên là giả bộ ủy khuất.

“Nhưng ngươi không nên mang hư hỏng A Chinh.”

Điền Thất lập tức cười hì hì, nhanh chóng đổi sang hình thức nịnh nọt, “Ta cùng Ninh vương thực sự không có gì, chỉ là cùng nhau chơi chung vài lần. Ngài nghĩ nha, mỗi ngày ta đều có thể nhìn thấy một chủ tử anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong như ngài vậy, thì làm gì phải bỏ gần tìm xa, đi mơ tưởng Ninh vương chứ?”

Mấy câu tâng bốc này nói rất là đúng chỗ, Kỷ Hành tin mấy phần. Thế là hắn hòa hoãn thần sắc một ít, “Bên ngoài đều đồn đãi ngươi là luyến đồng do Ninh vương dưỡng, chuyện này ngươi lại giải thích như thế nào?”

“Ba người thành hổ, ta càng là giải thích, càng nói không rõ ràng. Tóm lại ta và Ninh vương tuyệt đối là thanh thanh bạch bạch, hôm nay cũng là vừa lúc gặp được, rồi hẹn nhau đi xem kịch thôi. Lời đồn dừng ở trí giả (***), hoàng thượng ngài anh minh uy phong như vậy, nhất định sẽ không tin tưởng loại đồn đãi hạng bét này.”

(***) lời đồn dừng ở trí giả: nguyen văn HV “lưu ngôn chỉ vu trí giả”. Có nghĩa là: Lời nói không có căn cứ, truyền đến người có đầu óc liền không thể lại lưu truyền tiếp. Nôm na là người có cái đầu chả bao giờ tin vào lời đồn, cũng không bao giờ phát tán lời đồn, nên lời đồn tới chỗ người khôn cũng tự nhiên mà tan biến.

Lại thêm một cái siêu cấp tâng bốc chụp xuống, Kỷ Hành dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào Điền Thất, Điền Thất bằng phẳng cùng hắn đối diện. Lần này nàng thực sự không có việc gì phải chột dạ.

“Nói như thế, nam nhân mà ngươi tơ tưởng là ai?” Đột nhiên Kỷ Hành hỏi.

“Khụ khụ khụ…Không phải…” Tuy rằng da mặt Điền Thất rất dày, nhưng tốt xấu cũng là cô gái, thảo luận loại vấn đề này khó tránh thẹn thùng, nàng cúi đầu, trên mặt nhanh chóng bay lên hai áng mây hồng.

Loại biểu hiện này ở Kỷ Hành xem tới liền tương đương là thừa nhận. Vừa rồi nhắc tới Ninh vương thì tiểu biến thái này một chút xíu cũng không có thẹn, vì sao nhắc tới hắn, liền thẹn thùng? Đáp án rất rõ ràng.

Trong lòng Kỷ Hành không có cảm giác bị biến thái khinh nhờn mà khó chịu, ngược lại có một loại nho nhỏ đắc ý không dễ mà phát giác ra.

Điền Thất giải thích nói, “Công tử ngài lo xa. Nếu như ngài là áng mây trên trời, thì ta chính là bùn đất dưới chân, ta làm sao dám có ý nghĩ không an phận với ngài chứ!”

Kỷ Hành hừ một tiếng, “Đi thôi, về cung.” Nói xong xoay người, khóe miệng lại không nhịn được hơi hơi cong lên một chút.

Điền Thất theo phía sau hắn, không có thấy được nụ cười nhạt chợt lóe lên này. Nguy cơ đã giải trừ, nàng thở hắt ra một hơi dài, chạy chậm theo sau. Không có biện pháp, chân hoàng thượng dài, bước chân bước được lớn, đi được thật nhanh. Trái ngược với hắn, hai cái chân cũng xem như là thon dài kia của nàng không đủ bon chen, chỉ có thể chạy chậm theo.

Chạy một hồi, Điền Thất hơi mệt, bước chân dần dần chậm lại.

Kỷ Hành thình lình ngừng lại, bất mãn quay đầu nhìn nàng, “Vì sao lại chậm như vậy, con rùa so với ngươi còn nhanh.”

Điền Thất có chút ủy khuất, chạy mau mấy bước, theo sát đến phía sau hắn.

Hắn đột nhiên bắt được tay của nàng,

Điền Thất liền cứ như vậy bị hoàng thượng nắm hồi cung, nhanh đến cửa Huyền Vũ mới bị buông ra. Toàn bộ hành trình này hoàng thượng không co biểu tình, không nói một lời, nhưng bước chân lại như bay. Điền Thất bị hắn kéo, bước chân không ổn, nhiều lần đụng vào trên người hắn.

May mắn là tâm tình của hoàng thượng tốt, không có cùng nàng so đo, Điền Thất thầm vui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.