Bệ Hạ, Không Thể!!

Chương 40: Hài nhi xinh đẹp giống như A Diên




Edit: Han.

Quý Thịnh căn bản chính là một tên đố phu (đầy bụng ghen tuông, đố kỵ), dục vọng chiếm hữu cùng khống chế của hắn đối với Nhiễm Diên đã đạt tới mức tận cùng, bị hắn đê tiện hạ lưu sửa trị một phen này, Nhiễm Diên phải mất hai ngày nghỉ ngơi ở trên giường, cũng ngộ ra không ít đạo lý nhân sinh, trong đó có một cái rất quan trọng.

"Quý trọng sinh mệnh, rời xa biến thái."

Lúc này là bốn mùa đi săn của quân vương, chia thành xuân sưu, hạ miêu, thu tiển, đông thú, giờ đang là tháng năm, đúng là thời tiết hạ miêu tốt nhất, Quý Thịnh dẫn Nhiễm Diên tuỳ theo vương giá đi ra ngoài, Tư Chế cục liền đem một bộ đồ mới đưa tới.

Mấy năm gần đây, nghề dệt của Sở vô cùng phồn thịnh, sau khi truyền vào Yến quốc, các loại xiêm y váy vóc từ kiểu dáng đến màu sắc đều đa dạng phong phú hơn nhiều, Yến thất (người trong hoàng gia, tông thất) tuy chuộng dùng trắng đen, nhưng Nhiễm Diên lại phá lệ thích màu đỏ sẫm thêu tơ vàng, mặc lên trang phục đi săn, càng khiến da thịt trắng noãn như ngọc của nàng được tôn lên đến loá mắt, dáng người lả lướt cực kỳ yểu điệu dã lệ.

Vừa vặn khi Quý Thịnh vào điện, lại thấy một thân trang phục này của nàng, trong ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh thấu xương không giấu được tia sáng ngời, bên môi hiện lên nét cười nhàn nhạt.

"Xem ra Tư Chế cục cũng có chút mắt nhìn."

Dung nhan Nhiễm Diên vốn bắt mắt, ăn mặc như thế giúp che đi vài phần vũ mị của nàng, lại thêm vào chút phóng khoáng tư thế oai hùng, cũng có được mấy phần phong thái của Chiêu Thái hậu khi đi săn năm đó, ánh mắt Quý Thịnh sáng quắc đem nàng ôm vào trong lòng, đối diện với Nhiễm Diên dịu ngoan mỹ lệ trong gương, hắn thân mật khom lưng đem cằm tựa vào đầu vai nhỏ bé của nàng...

"A Diên thật đẹp, làm Bổn Vương thật không muốn đem nàng ra ngoài."

Thân hình tuấn mỹ cơ hồ đem nàng ôm kín không lộ kẽ hở, nghe thanh âm ôn nhu ở bên tai, Nhiễm Diên kinh hoảng quay đầu nhìn mặt nghiêng tuấn mỹ của Quý Thịnh, hắn nhân cơ hội hôn lên đôi môi nàng đỏ thắm tản hương thơm.

"Được rồi, trêu nàng thôi, Bổn Vương chính là gấp đến không chờ nổi muốn mang theo A Diên quang minh chính đại xuất hiện, để cho tất cả mọi người đều biết, nàng là của ta."

Nhiễm Diên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, mới vừa rồi nàng còn thật sự sợ hắn không mang theo nàng ra cung.

Quý Thịnh hơi nhíu mi tâm, mục ưng bén nhọn, đem tay lớn chậm rãi áp lên bụng nhỏ bằng phẳng của nàng, ngón tay đẹp đẽ vuốt ve giữa bụng, bỗng nhiên hạ thấp thanh âm nhẹ lẩm bẩm nói: "Sao vẫn không có chút tin tức gì?"

Sau khi hắn đăng cơ cầm quyền, toàn bộ Yến cung cũng chỉ để ý mỗi Nhiễm Diên, trừ bỏ lúc phải lo liệu xử lý chính vụ, phần lớn thời gian còn lại đều ở bên nàng, gần như là hàng đêm lâm hạnh, chỉ là hai tháng đã qua, bụng của nàng thế nhưng vẫn như cũ không hề có phản ứng.

Nghĩ đến trăm lần cũng không ra.

"Cái đó, đến nay mới được bao lâu chứ......." Nhiễm Diên âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng có quỷ, nàng căn bản không dám đối diện với đôi mắt mỉm cười của hắn, sợ bị hắn nhìn ra chút manh mối nào.

Nàng cũng không dám tưởng tượng, nếu như Quý Thịnh biết được nàng trộm uống canh tránh thai, dưới sự tức giận có thể bóp chết nàng hay không?

Nhẹ nhéo tay nhỏ của Nhiễm Diên, Quý Thịnh thở dài, tuy rằng có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn làm như không có việc gì, hôn hôn vành tai hồng nhạt của Nhiễm Diên, ôn thanh nói: "Không sao, sớm muộn gì cũng sẽ có, ta chỉ là thực khát vọng có một hài nhi xinh đẹp giống như A Diên."

Đúng vậy, khát vọng cực độ có thể cùng nàng dựng dục thật nhiều hài tử nối dõi. Nếu là nam hài, hắn nhất định sẽ đem tất cả truyền thừa cho con, đất nước của hắn, vương quyền của hắn; còn nếu là nữ hài, hắn càng khó có thể tưởng tượng được bản thân sẽ cẩn thận sủng ái nữ nhi đến mức như thế nào.

Hắn chỉ hận không thể đem sở hữu thiên hạ này, đều biến thành của Nhiễm Diên cùng hài tử của nàng.

Quý Thịnh mong đợi về tương lai khiến tâm tình Nhiễm Diên càng thêm trầm trọng vài phần, lo sợ bất an đón ý nói hùa sự thân mật của hắn lúc này, Quý Thịnh như vậy giống như là một trượng thực phu thâm tình, nhưng nàng lại không dám đi thử thật giả trong lời nói của hắn.

Chuyện kia, không thể kéo dài thêm nữa......

Đầu tháng sáu, quân vương ra khỏi thành đi săn, nghi thức mênh mông cuồn cuộn hiển lộ rõ sự suy tôn Yến Quốc bá vương, gần như tất cả mọi người trong nước đều sôi nổi quỳ xuống đất đón chào. Nhiễm Diên ngồi trong xe bảo mã, màn che trọng sa nhẹ bay, diễm nhan khuynh quốc như ẩn như hiện, cũng chọc không ít người trong nước tranh nhau ngưỡng mộ.

Rầm rộ như thế, nàng cũng không phải lần đầu tiên thấy qua, khi lão Yến Vương tại vị, cũng thích đi săn, mỗi lần đều sẽ mang nàng theo, hàng năm như thế làm nàng cũng chẳng còn nhiều hứng thú, quan trọng hơn là trong lòng có điều giấu diếm, nên luôn có mấy phần mất tự nhiên.

Thời điểm hạ miêu đi săn cũng là lúc quân vương đi tránh nóng tốt nhất, một lần ở tại hành cung chính là một tháng, năm nay lại bất đồng, Quý Thịnh đã hướng tân Vệ vương phát chiến thư, ít ngày nữa liền phải ngự giá thân chinh, trực tiếp đem cuộc đi săn sửa thành ba ngày, tính toán làm chút tượng trưng đi qua sân khấut.

Thời đại tôn trọng vũ lực cùng thực lực này, không có việc gì có thể khiến cho nam nhân khí huyết sôi trào hơn chiến tranh, lại thêm cuộc chiến này chỉ sợ sẽ huỷ diệt đi một quốc gia.

Khi tới hành cung, thời tiết nóng bức vô cùng, Nhiễm Diên trực tiếp bị Quý Thịnh cưỡng chế phải đợi ở trong hành cung, sợ nàng cảm nắng sinh bệnh, còn cố ý để thái y lưu lại ở điện bên cạnh, xong xuôi mới mang theo cấm quân đi săn.

"Phu nhân, Đại Vương dặn dò, bảo ngài tốt nhất là không nên ra khỏi điện." Nữ Âm đi theo bên cạnh người Nhiễm Diên, nhịn không được nhắc nhở nàng.

Nhiễm Diên tiện tay bứt lấy một cành liễu thưởng thức, thản nhiên tự đắc mà đi dạo dưới bóng râm, nhìn giáp vệ tuần tra cách đó không xa, nàng cười vũ mị: "Nữ Âm, ngươi mau đi Thiện cục, mang cho ta ít quả lạnh về đây."

"Việc này....Phu nhân, hành cung nhiều người phức tạp, không bằng để nô tỳ ở lại hầu hạ ngài."

Nữ Âm có chút khó xử, Nhiễm Diên bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, mắt đẹp liễm diễm hơi lạnh, trong lòng Nữ Âm lộp bộp một tiếng, ánh mắt lạnh thấu xương như vậy cơ hồ giống hệt Quý Thịnh.

"Làm sao, ta sai sử không được ngươi?"

"Nô tỳ sẽ đi ngay."

Bị ánh mắt Nhiễm Diên nhìn đến phát run, Nữ Âm vội vã hành lễ xoay người rời đi, Nhiễm Diên đứng tại chỗ nhẹ nhàng vuốt cành liễu, nhìn bóng dáng mất tự nhiên của Nữ Âm thần sắc hơi trầm xuống

Nữ Âm xuất hiện ở bên người nàng là khi nào? Tựa hồ là hai năm trước khi nàng vừa mới vào Yến cung, phải đối mặt với hầu hết cơ phi mỹ nhân, lúc đau đầu vô cùng, cung nữ không có chút tiếng tăm gì này đã bắt đầu vì nàng bày mưu tính kế, từng bước một trở thành tâm phúc của nàng, nàng trước nay cũng không có tìm tòi điều tra qua xuất thân của nàng ấy.

Nghĩ đến việc một vị Công tử muốn xếp mật thám vào trong Bàng cung, hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Quý Thịnh đáng chết, cư nhiên từ hai năm trước đã vươn ma trảo đến chỗ nàng, Nữ Âm nhìn như trung thành tận tâm đối với nàng, cuối cùng cũng chỉ là một kẻ giám sát được hắn an bài bên người nàng mà thôi.

Có điều, Nhiễm Diên thật ra rất hiếu kì, Nữ Âm vì sao không đem việc nàng dùng canh tránh thai nói cho Quý Thịnh?

"Phu nhân."

Một thanh âm cực nhẹ đánh gãy suy nghĩ của Nhiễm Diên, nàng cẩn thận ngoái đầu lại nhìn về phía nam nhân đang quỳ trên mặt đất, một thân áo giáp sắt cấm quân uy phong lẫm lẫm, khuôn mặt kia vẫn giống như hai năm trước chẳng chút biến hoá, vẫn là mặt than như cũ.

"Vất vả cho ngươi, Mặc Hành."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.