Bẻ Em Không Thương Lượng

Chương 12




Cảnh Nhiên không cách nào đấu lại với trưởng tiệm, chỉ phải ngoan ngoãn ở lại chiếu cố Trần Việt, nhìn cô ngủ không quá an ổn trên giường hồi lâu, chỉ cảm thấy mình và cô dây dưa quả thực không giải thích được.

Nhưng nếu không nói chuyện Trần Việt là đồng tính luyến ái, hắn thật thích cô, vô luận là từ tướng mạo bên ngoài của cô, hay là tính tình hào sảng của cô, đều rất được lòng hắn, tuy cô rất mạnh, nhưng cũng là tại trong phạm vi có thể dễ dàng tha thứ, chỉ tiếc cô không thương đàn ông (Chẳng lẽ anh trai Cảnh có khuynh hướng ngược đãi?!! 囧)

Trần Việt lăn vài vòng trên giường, mồm miệng không rõ thì thào nói nhỏ: “Chết khát. . . Nước. . . .”

Cảnh Nhiên ngồi ở một bên luống cuống tay chân rót một ly nước, ngồi vào đầu giường đỡ cô lên, để thân thể mềm nhũn của Trần Việt tựa ở trên người hắn, vừa đút một ngụm, người tựa ở trên người hắn lại không thành thật chấn động, sau đó đã bị sặc, phát ra ho khan liên tiếp.

Cảnh Nhiên vốn vịn cô, tay chân đã không quá mức lưu loát, bị cô quằn quại như vậy, nước trong ly lập tức đổ lên người cô.

“Mẹ nó!” Hắn khẽ nguyền rủa một câu, buông ly nước, vội vàng rút khăn tay ra xoa xoa lung tung trên vạt áo tại trước ngực cô, quần áo màu trắng trong đã ở trong nháy mắt bị nước thấm ướt, dính sát vào phía trên làn da, theo ngực hô hấp phập phồng, hiển lộ hơi thở mập mờ rõ ràng.

Cảnh Nhiên thu ánh mắt vào, vội vàng nghiêng đầu qua một bên! Tự chủ của hắn khi đối mặt Trần Việt thì liền bằng không, hai lần trước, hắn đã sớm lĩnh giáo rồi, hắn cũng không phải đàn ông nặng sắc dục, nhưng trong lòng tựu như giam cầm với một con thú, chỉ cần nhìn đến nửa điểm xuân quang của Trần Việt, một con thú ngủ đông, ở ẩn bị giam cầm, sẽ biến thành một con mãnh thú, làm cho hắn mất đi lý trí!

Có loại trực giác, Trần Việt đối với hắn mà nói, càng giống một phần độc dược, biết rõ cô có độc, rồi lại không khống chế được tự mình muốn đi nhấm nháp.

Ý thức được tâm lý của mình vừa nổi lên gợn sóng, Cảnh Nhiên vội vàng rời đầu giường, đi tới trên ghế sa lon bên cạnh cửa ngồi xuống, tận lực bảo trì khoảng cách xa nhất, an toàn nhất với Trần Việt.

Chắc là nguyên nhân nước trong thấm ướt xiêm y, chỉ thấy Trần Việt không thoải mái nhíu nhíu mày, vươn tay lôi kéo cổ áo, trở mình quay mắt về phía Cảnh Nhiên, sau đó chậm rãi hé mở hai mắt bị sương mù che chắn, tay lôi kéo cổ áo cũng không đình chỉ động tác, mà là thuần thục cởi bỏ hai nút thắt, làn da mềm mịn trắng nõn lập tức mất đi che lấp, bày biện ra sáng bóng xinh đẹp nhất.

Cảnh Nhiên khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết mạnh mẽ trượt, trong nội tâm càng kêu đau liên tục, người phụ nữ chết tiệt này đang làm gì đó! Say thì cứ ngủ ngon đi, cư nhiên còn không thành thật như vậy, mở vạt áo cái gì, rõ ràng là đang dụ hoặc hắn!

Hắn đỏ mặt dời tầm mắt qua một bên, mệnh lệnh mình đừng nhìn cô, nào biết người trên giường cũng đúng lúc này rên rỉ lên tiếng, “Đau đầu quá. . . .”

Tâm lý Cảnh Nhiên vui vẻ, cho rằng cô thật sự đã tỉnh lại, lập tức đứng dậy tiến lên xem xét, tầm mắt lại mờ mịt đối mặt với cô, trong nháy mắt, tâm bị hung hăng tóm một chút, trầm trọng đến khó có thể hô hấp.

Trên mặt trắng nõn, lông mày anh tuấn đậm nhạt vừa phải, mí mắt mở lên có lông mi dày đậm, trong ánh mắt không có phòng bị, lộ ra một cỗ ánh mờ, dưới sống mũi thẳng, môi son khẽ nhếch, giống như đang mời người cúi đầu nhấm nháp!

Cô gái này tại sao lại xinh đẹp như thế!

“Cảnh Nhiên?!” Tầm mắt Trần Việt mê ly, thực sự chuẩn xác hô lên tên của hắn.

Xuất phát từ ý thức bảo vệ, Cảnh Nhiên vừa gật đầu, vừa lén lút lui về sau hai bước: “Cô đã tỉnh? Tôi phải đi về đây.”

Suy nghĩ của Trần Việt vẫn còn trong một mảnh hỗn độn, nhu thuận gật gật đầu, lập tức lại nhíu mày, “Không nên không nên, tôi còn chưa có đánh anh, anh đừng có đi.” Nói xong liền giãy dụa ngồi dậy, xem ra cảm giác say xác thực là biến mất không ít.

Cảnh Nhiên bất đắc dĩ cười khổ, “Chị hai! Chuyện cô và Cảnh Mân chia tay, thật sự chuyện không liên quan đến tôi.”

“Chuyện không liên quan anh? Nếu như không phải anh phản đối cô ấy, sao cô ây đột nhiên chia tay với tôi!” Nói lên hai chữ chia tay, cô nhíu nhíu mày lần nữa, vươn tay đi xoa huyệt Thái Dương, đối với cô mà nói, việc chia tay, thật là đả kích không nhỏ.

“Tôi đã nói với em ấy tôi sẽ không phản đối em ấy kết gi¬ao với con gái rồi, nói sau Mân Mân lớn như vậy, em ấy cũng có ý nghĩ của mình, tôi căn bản là không cách nào can thiệp.” Cảnh Nhiên cảm giác mình thật sự còn oan hơn Đỗ Nga, chẳng lẽ mặt hắn giống người xấu lắm sao?

“Tôi không tin!” Lời còn chưa dứt, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy cô vừa mới đứng người lên, người đã nhanh chóng vượt đến trước mặt hắn, đôi bàn tay trắng như phấn vung lên, đánh trúng mục tiêu là cái cằm Cảnh Nhiên.

Mà Cảnh Nhiên bị nắm tay như trong điện quang hỏa thạch (như sấm sét), đánh cho cả người thẳng tắp ngửa ra sau, chật vật lui vài bước, bụm lấy cái cằm khó có thể tin nhìn cô.

“Cô, người phụ nữ này bị làm sao vậy! Động một chút lại đánh người.” Hắn vuốt vuốt cái cằm, cười khổ an ủi mình, khá tốt cô vừa tỉnh lại chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, một quyền này nhiều nhất cô chỉ dùng hai phần lực, còn không tính đau.

“Đó chính là anh!” Lúc này trong đầu Trần Việt rất hồ đồ, đang làm cái gì chính cô ta cũng khống chế không được, chỉ biết là cần phải đánh hắn vài quyền, đánh hắn mới có thể thoải mái một chút.

Nhớ mang máng tình hình xế chiều hôm nay Cảnh Mân tìm cô, cô gái nhỏ đáng yêu kia vẫn trước sau như một xấu hổ và e sợ, nhưng lời nói ra, lại làm cho cô không biết theo ai.

Làm cho cô cảm thấy buồn cười chính là, vì cái gì nói lời của Cảnh Mân, đều giống với những cô gái trước kia tìm cô chia tay, cái gì cùng một chỗ với cô rất vui vẻ, nhưng không có cảm giác an toàn, cái gì nhìn không tới các loại thiệt tình của cô vừa buồn cười vừa không giải thích được…, làm cho cô chán nản.

Mỗi một lần yêu đương, cô mang thái độ vô cùng nghiêm túc để yêu, vì cái gì kết quả bị bỏ luôn là cô! !

Cho nên cô không muốn tiếp nhận sự thật, tìm một lý do xác thực hơn cho việc cô lại thất tình một lần nữa, thì phải là —— khẳng định có người ở giữa giở trò quỷ!

Nhớ tới điểm ấy, Trần Việt lập tức nổi trận lôi đình, nhất định là hắn, nhất định là Cảnh Nhiên giở trò quỷ!

Cảnh Nhiên đang xoa bóp cái cằm, đột nhiên thấy cô khí thế hung mãnh đánh về phía hắn, không khỏi lật lên khinh khỉnh, người phụ nữ này sao thích bổ nhào người tới như vậy! Muốn lui lại không có đường lui, phía sau lưng đã là tường.

Đành phải bất đắc dĩ vươn tay ra tiếp được thân thể nhào tới của cô, một cái xông tới, hai người ở bên tường chen chúc thành một đống, Trần Việt nắm lại một tay muốn đánh vào eo hắn, bị hắn chật vật bắt được, hai người cứ như vậy cứng tại chỗ.

Cảnh Nhiên dùng sức một cái, đem tay của cô uốn đến sau lưng: “Cô đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, đánh nữa đừng trách tôi đánh lại.”

“Anh có thể đánh lại thì cứ tự nhiên, người lần trước bị đánh đến không biết phương hướng không biết là ai.” Trần Việt cười nhạo lên tiếng, trong nội tâm lại thất kinh, không nghĩ tới khí lực người đàn ông này vẫn còn lớn, trong lúc nhất thời cô giãy không ra.

Bị cô uốn éo động như vậy, mồ hôi lạnh của Cảnh Nhiên ồ ồ ra bên ngoài, lông mày nhíu chặt lại, nhịn không được thấp khiển trách, “Cô đừng động!”

Năng lực chống đỡ của mình đối với cô vốn là thấp, yêu nữ này còn không biết sống chết chà xát lung tung trên người hắn, quả thực muốn chết.

Nghe được hắn gầm nhẹ, Trần Việt ngây cả người, tức khắc lĩnh ngộ đến thứ chống trên bụng cô là cái gì, bên tai rất không chịu thua kém nóng lên, hai chân rõ ràng cũng có chút như nhũn ra, cảm giác như vậy làm cho cô cảm thấy kỳ lạ.

Cho tới bây giờ đều là cô chủ động đùa giỡn người khác, mà dạng mang theo chút ít lòng dạ đàn bà e lệ, cô thật sự chính là lần đầu tiên trải qua, trong nội tâm như là bị người cào một chút, hơi ngứa chút ngứa .

Xem bộ dạng Cảnh Nhiên, lại muốn đẩy cô ra, lại sợ vừa để xuống tay cũng sẽ bị cô đánh, thần sắc do dự thật đúng là có điểm khôi hài.

Mức nước chênh lệch của dòng sông so với biến chuyển của mặt biển cực lớn, làm cho cô trong lúc nhất thời bỏ đi xúc động đánh người, trong đầu càng dâng lên một cái ý nghĩ đùa cợt, mấp máy môi, cô càng có tiết tấu bắt đầu cọ hắn, sau đó rõ ràng nhìn đến một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương hắn rơi xuống.

“Cô. . . .” Cảnh Nhiên cảm giác thân thể mình như là bắt lửa, nóng đến có chút khó chịu, biết rõ nên buông cô ra, tay nhưng lại nhịn không được càng dùng sức nắm, cô gái trước mắt này nhất định cho là hắn không dám xằng bậy đối với cô, mới có thể không kiêng nể gì cọ xát hắn như vậy, không biết cô căn bản chính là đang tức giận, sau khi một người đàn ông bị dục vọng khống chế, cũng là thời điểm dễ dàng mất đi lý trí nhất, cho nên chờ một chút sẽ làm ra cử động gì, chính hắn cũng không dám khẳng định!

Đôi mắt sáng loé đùa cợt, hé mở môi son, răng trắng tinh sáng ngời, làm ra quyến rũ, dụ hoặc không tiếng động lấy hắn đi nhấm nháp, chỉ cần cúi đầu xuống, có thể lần nữa nhấm nháp đến cánh môi ngọt ngào của cô, chỉ cần hắn cúi đầu xuống, kinh nghiệm mỹ diệu trước đó, sẽ lặp lại một lần nữa!

Nguyên lai, cảm giác kích tình chưa bao giờ từng biến mất, chỉ cần tiếp cận cô, trí nhớ tốt đẹp trước kia sẽ giống như thuỷ triều bao phủ hắn.

Trần Việt nhìn đôi mắt dần dần trở nên thâm trầm của hắn, trong nội tâm quát lên hỏng bét, người lại như bị điểm huyệt, không cách nào nhúc nhích, thẳng đến môi của hắn nóng hổi dán lên cô thì đầu lập tức ông ông tác hưởng, rõ ràng là lần đầu tiên cô hôn môi với đàn ông, nhưng cảm giác rất quen thuộc, làm cho cô trong lúc nhất thời tìm không thấy khí lực cự tuyệt.

Hai người cùng là người trưởng thành, đối với việc tình dục, thật cũng không cảm giác lạnh nhạt, vấn đề là, khi một người đàn ông bình thường và một nữ đồng tính luyến ái dây dưa cùng một chỗ nóng bỏng kích hôn thì vấn đề liền lớn!

Trần Việt bị hôn đến hai chân vô lực đột nhiên ý thức được vấn đề này, mặt trong nháy mắt tái rồi, cô rõ ràng yêu phụ nữ vì cái gì đối Cảnh Nhiên hôn một chút cũng không bài xích, hơn nữa còn có điểm say mê trong đó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?

Sau khi đẩy Cảnh Nhiên ra, cô lui lại mấy bước, cau mày nhìn hắn, trên mặt tràn ngập hoang mang.

Mà Cảnh Nhiên bị cô dùng loại ánh mắt xem quái vật nhìn, thì trong nội tâm sợ hãi mà nghĩ, chẳng lẽ cô đang nghiên cứu trước huỷ bộ phận nào trên thân thể của hắn?

Thật lâu mới nghe cô dùng đến giọng điệu hoang mang nói ra: “Cảnh Nhiên, anh cởi quần áo ra đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.