Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 34: Ngọt như cô ấy




Editor: Thùy Linh

Vân Tri ngây ngốc hồi lâu, cho đến khi Lộ Tinh Minh đi tới, cô mới thu hồi ánh mắt, đầu ngón tay ngại ngùng gãi gương mặt đang nóng đỏ: “Lộ thí chủ còn chưa về sao?”

Lộ Tinh Minh không trả lời, chỉ chăm chú nhìn lòng bàn tay của cô.

Vân Tri sửng sốt, mở tay ra, “Không có đau chút nào cả.”

Bàn tay cô nhỏ nhỏ, vệt đỏ còn chưa tan đi, lan đỏ ra cả lòng bàn tay. Vân Tri không thấy đau chỉ thấy nóng rát, nhưng thổi qua là đã đỡ.

Ánh mắt anh ảm đạm.

Trong đầu hiện ra hình ảnh cô thổi thổi vào lòng bàn tay lúc nãy.

Vừa khờ vừa ngọt.

Vừa làm người ta đau lòng.

Vẻ mặt Lộ Tinh Minh nhàn nhạt, không để lộ tâm tư của mình ra với Vân Tri, im lặng không nói mà đến bên cạnh cô.

Anh rất cao, chân lại dài, vì muốn đi cùng Vân Tri nên cố tình đi chậm.

“Cậu…” Lộ Tinh Minh mở miệng, muốn nói lại thôi.

“Cậu thực sự thiếu tiền sao?” Anh hỏi.

Vân Tri cũng không giấu diếm, vì thế gật đầu, “Mình muốn tự mình nộp tiền học phí học kỳ sau với cả học phí đại học sau này.”

Thật là tham vọng.

Lộ Tinh Minh hừ cười, “Có chí khí.”

Vân Tri nâng cằm lên, biểu tình kiên định: “Sư phụ mình nói, thạch xem hoa, văn sơn xem mạch, người xem chí khí, thụ xem tài (*người muốn có chí khí phải có chí hướng xa). Mình muốn tự mình kiếm tiền.”

Lúc nói ra những lời này, vẻ mặt lại rạng rỡ.

Vân Tri nhìn về phía Lộ Tinh Minh, gương mặt sùng bái hâm mộ: “Nếu mình mà được thông minh như Lộ Thí chủ thì không cần khổ cực kiếm 300 đồng rồi.”

Sư phụ có nói: Người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn, thông minh chiếm đại đa số, cô phải bảo trì sơ tâm, không được đua đòi như người khác.

Vân Tri vốn không để lời này ở trong lòng.

Cho đến khi gặp Lộ Tinh Minh.

Ở trong mắt Vân Tri, Lộ Tinh Minh là người thông minh, đẹp trai lại tốt bụng, cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu. Giống như mặt trời vậy, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào.

Vân Tri thật ngưỡng mộ anh.

Lộ Tinh Minh không lên tiếng, vẻ mặt đạm nhiên, thần sắc khó lường, cuối cùng lại nói: “Cậu có muốn kiếm thêm nhiều tiền nữa không?”

Vân Tri dừng chân, không rõ nguyên do.

“Phòng tôi thiếu một người làm việc nhà, cậu có muốn xem xét thử không? Tiền lương thì… Một tháng 5000, việc cũng không nhiều, mỗi ngày quét nhà lau bàn gì đó, có rảnh thì làm thêm bữa ăn khuya cho tôi, sẽ thêm tiền.”

Vẻ mặt Lộ Tinh Minh hơi mất tự nhiên.

Tiền bạc đối với anh không có khái niệm gì, không biết giá thị trường, cũng không biết làm lương giúp việc nhà là bao nhiêu, giá cả chỉ là nói đại, để cô gái nhỏ có thể xem xét.

Nhưng mà…

Có thiếu không nhỉ?

Lộ Tinh Minh lén nhìn cô, không có phản ứng gì cả, thoạt nhìn không vừa lòng.

Quả nhiên là thiếu.

Lộ Tinh Minh nói, “Vậy năm…”

Vạn đi.

Lời nói còn chưa rõ, Vân Tri đã nhảy ra trước mặt Lộ Tinh Minh, trong giọng kích động, “Năm trăm!”

Rất gần, thanh âm rất cao, làm màng nhĩ của Lộ Tinh Minh ong ong lên.

Anh nghiêng người về sau, ngón tay đẩy bả vai của cô ra xa một chút.

Vân Tri cũng thấy mình quá kịch liệt, lui về sau kéo ra khoảng cách, hít thở sâu bình phục tâm tình, đôi mắt trong sáng, kiềm chế trái tim đang loạn xạ, “5000 nhiều quá, thí chủ cho mình 500 là được rồi.” Nói rồi ngượng ngùng cúi đầu, “Bình thường cậu tốt với mình như vậy, nếu có làm miễn phí cho cậu mình cũng đồng ý…”

Vừa nói vừa thẹn thùng.

Lộ Tinh Minh ngơ ngẩn, trong đầu rối loạn.

Chỉ nhớ rõ một câu.

Làm miễn phí cho cậu…

Bên tai Lộ Tinh Minh ầm ầm vang lên, hô hấp rối loạn, anh vốn dĩ không phải là thiếu niên thuần khiết, những lời này của Vân Tri càng làm anh không khống chế được mà tưởng tượng ra nhiều chuyện xấu.

Gân xanh trên trán Lộ Tinh Minh nhảy lên, cổ họng nghẹn lại.

Yết hầu khẽ nhúc nhích, móng tay bấu chặt vào da thịt, miễn cưỡng làm mình thanh tỉnh trở lại.

“500… 500 ít quá.” Lộ Tinh Minh nhắm mắt, chịu đựng xao động nói, “Vậy, vậy 3000 đi, một tháng 3000, không nói nữa, mỗi tối cậu giúp tôi dọn dẹp một chút là được, phòng có một mình tôi, thật ra cũng không dơ lắm.”

Lộ Tinh Minh không giống như những người khác, phòng ở ký túc xá như là phòng anh mua riêng, anh không thích người khác xâm nhập vào thế giới của mình cho nên bình thường đều là tự mình dọn dẹp.

Lần này thuê cô chỉ là cho cô một công việc.

Vân Tri cảm kích, hốc mắt hồng hồng.

Mũi cô chua xót, lại muốn khóc.

Đôi mắt Vân Tri ướt át ở trong màn đêm, môi nhấp, đáng thương như một con mèo nhỏ.

Trái tim Lộ Tinh Minh co lại, “Này…” Anh cong lưng, nhẹ giọng ra lệnh, “Không được khóc.”

“Mình… Mình không khóc.” Vân Tri cắn môi, ráng nuốt nước mắt xuống, “Thí chủ, cậu quá tốt, mình không biết làm gì để báo đáp lại cậu cả.”

Giây tiếp theo, cái mũi hít hít, đôi mắt nhỏ nước.

Lộ Tinh Minh lại cau mày, sờ soạng vào túi lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau mặt cho cô.

“Cậu không khóc là báo đáp rồi.” Thấy cô gái nhỏ khóc đến đáng thương, Lộ Tinh Minh xấu tính, tay véo lấy chóp mũi cô một cái.

Vân Tri nức nở, thút tha thút thít.

Lộ Tinh Minh cong môi, nắm khăn giấy thật chặt ở lòng bàn tay.

Chờ cô ổn định lại, Lộ Tinh Minh cúi người lại gần, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Vậy… cậu có cần ứng tiền trước không?”

Hơi thở anh phả vào cổ cô, vừa nóng mà vừa ngứa.

Làn da trắng nõn của Vân Tri nổi lên da gà, thân mình run lên, không khỏi co rúm về phía sau, không ngờ ở dưới chân giẫm phải bậc cầu thang. Mắt thấy cô sắp ngã vào người đi đường, thiếu niên duỗi tay, ôm lấy cô vào lòng ngực.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai người kề sát, không có kẽ hở.

Bàn tay anh dày mà rộng, cánh tay rắn chắc. Cho dù cách một lớp quần áo, Vân Tri cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.

Nóng, nóng muốn bỏng tay.

Trên người Lộ Tinh Minh có mùi quế, còn mát lạnh.

Thịch thịch thịch.

Đó là tiếng tim đập của Lộ Tinh Minh.

Vân Tri nín thở, hoảng hốt, mắt mở to, làn da chậm rãi nóng lên, tứ chi bỗng cứng đờ, cảm động vừa rồi đều bỏ qua một bên.

Chỉ có một suy nghĩ.

Cô, cô đang ôm Lộ thí chủ.

Lộ thí chủ cũng đang ôm cô.

Dừng một chút.

Toàn thân Vân Tri ửng hồng, dựa vào ngực anh một lúc, ngay cả cử động nhỏ cũng không dám.

Lộ Tinh Minh cũng kinh ngạc như cô.

Eo cô thon nhỏ, càng mềm, cảm giác chỉ cần anh dùng sức một chút là dễ dàng nghiền nát.

… Còn rất thơm ngọt.

Lộ Tinh Minh nhắm mắt, không khỏi suy nghĩ.

Con gái ai cũng ngọt như vậy sao?

Hay là chỉ có mỗi Vân Tri.

Lâm vào hoảng hốt.

Xung quanh yên tĩnh, ý thức Vân Tri trở về.

Hô hấp cô hỗn loạn, luống cuống tay chân đẩy Lộ Tinh Minh ra, lảo đảo vài bước, cuối cùng khó khăn lắm mới đứng vững, đỏ mặt vuốt quần áo ngay thẳng, tiếng nói thấp thấp: “Cảm ơn thí chủ.”

Lộ Tinh Minh nắm chặt cái tay lúc nãy ôm Vân Tri, nhẹ e hèm, im lặng đi về phía trước.

Lông mi Vân Tri chớp chớp, không tự chủ được mà tự nhéo eo nhỏ của mình, mềm mại, không thừa thịt.

Nhẹ nhàng thở ra.

Quay đầu lại chắc chắn nghĩ, nếu cô béo thì Lộ thí chủ vẫn sẽ ôm.

— Thí chủ tốt bụng như vậy sẽ không phân biệt đối xử đâu!

“Nhanh lên.”

Cách đó không xa, thiếu niên lười biếng thúc giục.

Vân Tri nhanh chạy tới, một lát lại lẻn đến trước mặt anh.

Giống như một con thỏ.

Lộ Tinh Minh liếc xéo cô một cái, dặn dò, “Chậm thôi, lại ngã tôi mặc kệ bây giờ đấy.”

Vân Tri nghe lời, ngoan ngoãn đi bên cạnh Lộ Tinh Minh.

Đến đường cái.

Lộ Tinh Minh nhìn thấy Vân Tri như đang lạc vào cõi thần tiên, trầm tư vài giây, giả vờ bình tĩnh mở miệng: “Cậu nắm lấy dây đai cặp của tôi đi, kẻo bị đụng xe.”

Vân Tri vốn muốn nói cô sẽ nhìn đèn xanh đèn đỏ, sẽ không bị đụng, nhưng mở miệng nói “À” một tiếng đáp ứng.

Cô giơ ra hai ngón tay, cẩn thận nắm lấy dây đai cặp của Lộ Tinh Minh.

Thấy đèn đổi màu, thiếu niên đi ở phía trước, Vân Tri nắm lấy đai cặp sách ở phía sau, ánh mắt nhìn quanh.

Vài sợi tóc của anh bay bay giữa thành phố rực rỡ sắc màu. Phía sau lưng của thiếu niên không rộng lớn chắc nịch, nhưng thẳng tắp giống như một cây thông biết đi bộ.

Vân Tri cảm thấy an toàn.

Lúc đi theo lộ Tinh Mih.

Cô thấy tâm tình nhỏ bé của mình đã tìm được chỗ dựa.

Rất mau qua đường cái, cô chậm rãi buông tay.

Phía trước chính là tiểu khu, Vân Tri bỗng nhiên không muốn trở về, bước đi thật chậm, cuối cùng thì hoàn toàn dừng lại.

Lộ Tinh Minh ngoái đầu nhìn.

Ngón tay Vân Tri không thành thật mà kéo cặp, trong đầu này ra một ý tưởng.

“Thí chủ, mình mời cậu đi ăn cơm nhé!”

Cô cười rộ lên quá mức xinh đẹp.

Ý cười phát ra từ tận đáy mắt, lúm đồng tiền say động lòng người, dễ dàng xâm nhập vào trái tim cứng rắn của anh.

“Cậu đói bụng sao?”

“Mình không đói, chỉ là muốn mời cậu đi ăn thôi.” Thí chủ luôn giúp cô, nên cô muốn báo đáp.

Lộ Tinh Minh hừ nhẹ, “Cậu có tiền à?”

Vân Tri nhéo nhéo cặp sách, nơi đó có 5000 đồng ông cụ cho lúc nãy, nộp xong tiền tài liệu còn muốn giữ để dành, mời người ăn cơm hình như là không đủ.

Anh biết.

Lộ Tinh Minh bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại tìm được ảnh đại diện của Vân Tri, trực tiếp chuyển 3000.

“Nhận đi.”

Vân Tri ngẩn người nhìn thông báo chuyển tiền.

“Đi thôi.” Thiếu niên lạnh giọng nói xong, bước chân đi ngược hướng với ký túc xá, thấy Vân Tri còn ngốc đứng đó, “Đi thôi, không phải cậu muốn mời tôi đi ăn cơm sao?”

Vân Tri nhận, xuất thần năm giây với 3000 đồng, nhanh chóng chạy theo.

“Thí chủ, cậu muốn ăn cái gì? Đừng có mắc quá có được không.”

Lộ Tinh Minh cảm thấy buồn cười.

Đại gia trẻ lúc nãy còn muốn mời anh ăn cơm, bây giờ lại trở thành tóc giả keo kiệt bủn xỉn.

Lộ Tinh Minh càng nghĩ càng thấy buồn cười, vì thế khóe mắt hơi cong cong, giở giọng trêu đùa: “Tôi muốn ăn cua lông, ở nhà hàng cua phía trước kia kìa.”

Vừa nghe đến cua lông, mí mắt Vân Tri thình thịch nhảy lên.

Lần trước chị dâu có mua cua lông một lần, giá cả đắt muốn chết, cô lại không ăn thịt, một miếng cũng không đụng nhưng còn thấy tiếc.

Vân Tri nuốt nước miếng, nhỏ giọng cẩn thận hỏi: “Cái đó là bao nhiêu tiền?”

Lộ Tinh Minh giả vờ suy nghĩ, nói: “Một con là một ngàn năm, cậu với tôi là đủ 3000.”

Một ngàn năm.

Đối với Hàn Vân Tri nghèo khổ mà nói là giá trên trời.

Cô cân nhắc, cuối cùng nhịn đau nói: “Thí chủ muốn thì đi thôi, nhưng mà mình không ăn, mình ăn mì sợi là được rồi.”

Vân Tri cảm thấy mình thật may mắn vì cô ăn chay.

Ăn chay có thể giúp cô để dành một ngàn năm.

Nhìn khuôn mặt nhỏ đang rối rắm, Lộ Tinh Minh giật mình, cười ra tiếng, tay dài kéo cô qua, xương ngón tay búng một cái trên trán cô, “Đùa cậu thôi, tôi không thích ăn cua lông.”

Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, dẫn Vân Tri vào một quán cơm nho nhỏ, “Vậy nơi này đi.”

Quán ăn này rất nhỏ, cũng không phải sạch sẽ bằng quán ăn Tây anh thường hay tới, mỗi bàn đều đầy khách, tiếng người ồn ào, khói mù mịt, pháo hoa tràn đầy sức sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.