Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 442: Người đẹp nhào vào lòng




Sau khi đến bệnh viện, Cận Tri Thận hỏi: “Anh ở lại đi kiểm tra với chủ nhé?”

Cận Tri Dực lắc đầu nguầy nguậy ngay: “Ôi đừng, anh, anh cứ về công ty đi làm đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa." “Nhưng chân chủ.

Cận Tri Dực chỉ vào bác sĩ và y tá, nói không chút khách sáo: “Có họ là đủ rồi, dù sao anh ở đây cũng không giúp được gì."

Cận Tri Thận cạn lời, quăng cho anh ta một câu: “Ai thèm quan tâm chú.”

Rồi xoay người rời đi.

Rốt cuộc vẫn không yên tâm, cho nên Cận Tri Thận đành phải đi tìm Tổng Thanh Uyển, nhờ cô trông Cận Tri Dực.

Dĩ nhiên Tổng Thanh Uyển đồng ý, đồng thời cũng thầm hâm mộ tình cảm giữa hai anh em bọn họ.

Chẳng phải người ta hay nói trong nhàquyền quý không tồn tại tình thân, nhìn hai anh em bọn họ là biết không phải như vậy.

Mất hai tiếng đồng hồ mới kiểm tra xong, Tống Thanh Uyển hỏi: “Anh có cần gọi anh trai anh đến đón không?” “Đừng, tôi vẫn chưa muốn về

Tống Thanh Uyển im lặng, thầm nghĩ cậu lớn này lại phát điên gì nữa đây.

Cận Tri Dực nhìn cô ấy, ánh mắt sáng lấp lánh: “Cô đi dạo với tôi một lát đi, đã lâu rồi tôi chưa ra ngoài, ở nhà suốt sắp mốc meo cả lên rồi.

Có khi đầu tôi mọc nấm rồi đây này, cô xem giúp tôi đi.”

Tổng Thanh Uyển cạn lời thật sự, rồi cô ấy nói một cách uyển chuyển: “Tôi còn bận việc khác, hay là cậu hai bảo người nhà anh dẫn đi dạo đi.”

Cận Tri Dực lã chã chực khóc: “Côngviệc của cô là chăm sóc tôi cơ mà? Muốn vứt bỏ tôi thì cũng đừng tìm lý do như thế chứ, tôi buồn lắm đấy.” “Tôi không có ý đó...” “Cô có, cô ghét bỏ tôi chứ gì.”

Cận Tri Dực nhỏ giọng: “Thôi vậy, tôi không nên quấy rầy cô, là lỗi của tôi, một mình tôi đi dạo là được rồi, cô không cần để ý đến tôi."

Tổng Thanh Uyển ngơ ngác nhìn anh ta đẩy bánh xe lăn, cố gắng đi về phía trước.

Bóng lưng anh ta trông có chút cô đơn, cô ấy cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

Tống Thanh Uyển đuổi theo, đẩy xe giúp anh ta và xin tha: “Được rồi, được rồi, để tôi đưa anh đi dạo.

Ngay lập tức Cận Tri Dực nở một nụ tươi tắn hơn cả ánh mặt trời, chói lóa đến mức hai mắt Tổng Thanh Uyển sắp mù tới nơi.Sau đó, bọn họ đi ra bệnh viện, dưới sự chỉ huy của Cận Tri Dực, bọn họ đi dạo qua ba con phố, ăn tám món ăn, anh ta còn muốn đến cửa hàng quần áo.

Tổng Thanh Uyển nhìn đôi chân không thể động đậy của anh ta, không nhịn được mà nói: “Anh nhất định phải đến cửa hàng quần áo với tình trạng này à?” “Cũng phải, nhưng mà tôi không mua thì cô có thể mua mà.” Cận Tri Dực nói một cách đương nhiên.



Tống Thanh Uyển từ chối rất kiên quyết: “Tôi không thiếu quần áo.” “Vậy thì tiếc quá, thế tôi tặng thì cô có nhận không?” Cận Tri Dực liếm môi. “Thôi đừng.”

Cận Tri Dực lầu bầu: “Vì sao cơ chứ?” “Nào có nhiều lý do như thế, làm gì có chuyện không làm mà có ăn.”

Cận Tri Dực cười híp mắt: "Cô tận tụy với công việc của mình, nghiêm túcchăm sóc cho tôi, tôi rất hài lòng, như thể có tính là làm việc có công rồi không?” “Đó là chức trách của tôi, là việc tôi cần phải làm. Được rồi, không nói chuyện này nữa.”

Tổng Thanh Uyển cảm thấy rất đau đầu, vội vàng chuyển đề tài, sợ Cận Tri Dực cứ bám riết lấy chuyện này.

Cận Tri Dực điều khiển xe lăn xoay lại, đối mặt với Tổng Thanh Uyển. “Sao thế?”

Thấy Cận Tri Dực đột nhiên xoay người lại, Tống Thanh Uyển rợn tóc gáy.

Cận Tri Dực khẽ mỉm cười: "Chỉ là muốn nhìn mặt cô chút thôi.”

Mặt Tổng Thanh Uyển nóng bừng, không dám đối diện với anh ta.

Cô vô thức tiến lên trước, nhưng quên mất bọn họ đang đợi đèn xanh.Trong nháy mắt, Cận Tri Dực cấp tốc giơ tay lên kéo Tổng Thanh Uyển đến bên cạnh.

Một chiếc xe lao vút qua bên người cô ấy.

Tổng Thanh Uyển sợ tài mặt, nhào vào trong lòng Cận Tri Dực, tim đập như trống. “Nào, nào, không sao rồi." Cận Tri Dực vỗ lưng an ủi cô ấy.

Đây là lần đầu tiên anh ta ôm Tống Thanh Uyển, trông cô khá gầy nhưng cơ thể lại rất mềm mại, có cảm giác đầy đặn.

Anh ta vừa khéo có thể ôm trọn một người trong lòng.

Cận Tri Dực ngửi hương thơm trên tóc cô ấy, chợt cảm giác trái tim nhộn nhạo.

Tống Thanh Uyển bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, trùng hợp đối diện với đôi mắt đen thẩm như đầm sâu của Cận Tri Dực.Tức khắc, trái tim cô đập nhanh hơn khi nay.

Tư thế của hai người bọn họ hết sức ám muội, Tống Thanh Uyển giữ chặt quần áo của Cận Tri Dực, giống như đang ngồi trong lòng anh ta.

Cận Tri Dực ôm eo cô ấy, để phòng cô ấy ngã xuống.

Như thế, mặt của hai người họ gần như kề sát với nhau.

Một vòng lại một vòng, giống như đè lên người Tống Thanh Uyển.

Hai người yên lặng đi suốt một đường.



Cho đến khi trông thấy biệt thự nhà họ Cận, Tống Thanh Uyển mới thở phào một hơi, cuối cùng cũng tới.

Cô ấy đẩy Cận Tri Dực đến cửa nhà, cho rằng nhiệm vụ đã hoàn thành nên muốnmau chóng đi về

Bởi vì đây là nhà họ Cận, tự nhiên sẽ có người đến chăm sóc cho cậu hai nhà bọn họ.

Thật ra, với tu dưỡng nghề nghiệp của Tống Thanh Uyển, cô ấy nên đưa anh ta vào trong nhà mới đúng, chẳng qua hiện tại cô ấy hoàn toàn không có hứng thú làm việc đó.

Hôm nay cô ấy chỉ muốn nhanh nhanh chồng chóng rời đi, thoát khỏi người này ngay lập tức.

Đến nơi rồi, cậu hai Cận, tôi đi trước đây. Tống Thanh Uyển bàn giao một câu rồi xoay người định đi luôn.

Giọng điệu thong dong của Cận Tri Dực vang lên sau lưng: “Cô không đưa tôi vào nhà à?”

Cơ thể Tổng Thanh Uyển cứng đờ: "Đây đã là nhà anh, không có nguy hiểm gì nữa.”

Cô ấy lại dịch bước chân, nhưng khôngđi được.

Bởi vì Cận Tri Dực kéo tay cô ấy lại, làn da ấm áp chạm vào nhau, tim cô ấy đập thình thịch, lại loạn nhịp. “Cậu hai Cận, tôi phải về bệnh viện thôi.”

Giọng nói của Tổng Thanh Uyển hơi run rẩy, đó là kết quả cô ấy cố gắng kiềm chế bản thân. Cô ấy sợ mình vẫn tiếp tục ở đây thì sẽ thất thổ mất.

Cận Tri Dực mãi lâu không lên tiếng, nhưng cũng không buông cô ấy ra.

Tổng Thanh Uyển cảm thấy thật giày vò, không biết Cận Tri Dực có ý gì.

Theo sự hiểu biết của cô ấy, vị thiếu gia này luôn luôn dứt khoát.

Tuy anh ta không đứng đắn nhưng bản tính không xấu, thoạt nhìn bất cần đời thực tế lại rất có chủ kiến.

Nếu là người khác có lẽ sẽ bảo Cận Tri Dực là công tử bột, nhưng cô ấy lại cảm thấy trên người anh ta toàn là ưu điểm.

Tống Thanh Uyển muốn che mặt, toan rút tay ra nhưng không rút được.

Cô ấy cắn môi, lặp lại: “Cậu hai Cận, tôi thật sự phải đi rồi.”

"Tiểu Uyển.” Cận Tri Dực nói rành rọt từng chữ: “Em có muốn thử hẹn hò với tôi không?”

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.