Bé Con Thân Ái

Chương 87




Lúc đó Cố Khái Đường cũng không để ý bệnh trạng của Lưu Hạo Nhiên cho lắm, bởi vì biểu hiện của ông quá mức bình thường, suy nghĩ của ông vẫn rõ ràng minh mẫn, tinh tế thỏa đáng, giảng bài trầm bổng du dương, âm vang hữu lực, không nhìn ra một chút nào không ổn. Hơn nữa Cố Khái Đường trước đây cũng từng vì quá mức mệt mỏi mà cảm mạo nóng sốt, nghĩ chỉ cần vài ngày truyền dịch là tốt rồi.

Khi đó những gì Cố Khái Đường có thể làm được chỉ là khuyên Lưu Hạo Nhiên hãy nghỉ ngơi nhiều, chỉ là ông không nghe lời, Cố Khái Đường cũng không có cách nào.

Đợi đến tháng sáu, khí trời liền trở nên nóng bức không gì so được, trong phố lớn ngõ nhỏ đều vang lên tiếng than thở "Nóng", "nóng quá".

Hôm nay chính là ngày lễ tốt nghiệp của Cố Khái Đường, mới sáng sớm Đậu Tranh đã cho Tiểu Dã mặc quần yếm, đội nón che nắng màu xanh nhạt, bởi vì Tiểu Dã còn nhỏ, nhìn qua cứ như bé gái.

Đậu Tranh kéo kéo áo cho bé con, nói với Tiểu Dã: "Đến trường học của thúc phụ thì không được chạy loạn, cũng không được nói chuyện lớn tiếng."

Tiểu Dã vừa "dạ" vừa gật đầu như giã tỏi, Đậu Tranh vỗ vỗ cái mông bé con: "Đi thôi."

Cố Khái Đường lần này chính là đại biểu ưu tú của lễ tốt nghiệp, mặc quần áo trang trọng là một bộ tây trang màu đen, thấy Tiểu Dã mặc quần áo đáng yêu, liền tiến đến nắm tay bé con.

Tiểu Dã nắm chặt tay Cố Khái Đường, ngửa đầu nói với hắn: "Thúc phụ... hôm nay tốt nghiệp rồi sao?"

Kỳ thực Cố Khái Đường còn phải nghiên cứu thêm nửa năm nửa, bất quá cũng không cần phải giải thích rõ ràng với Tiểu Dã, hắn mỉm cười nói: "Đúng vậy."

"Sau này thúc phụ vẫn có bạn chơi cùng sao?"

Bé con vốn muốn nói là "bạn nhỏ" nhưng nghĩ tới bạn của Cố Khái Đường hẳn đều là "bạn lớn" cả rồi, liền đem cái chữ "nhỏ" kia nuốt vào bụng.

Cố Khái Đường ngẩn ra, sau đó nói: "Có chứ, Tiểu Dã, tốt nghiệp cùng bạn bè, sau này con lên tiểu học rồi phải không? Con sẽ càng biết thêm nhiều bạn mới."

Tiểu Dã "Dạ" một tiếng, bé con cũng sắp tốt nghiệp nhà trẻ rồi, vẫn luôn lo sợ không ai chơi cùng nữa, cho nên mới hỏi Cố Khái Đường như thế.

Cố Khái Đường sờ sờ đầu bé con, ôm bé lên xe.

Ba mẹ Cố cùng Cố Khái Mai ở xa trường học của Cố Khái Đường hơn, không đến đón Cố Khái Đường, nói là hẹn gặp ở cổng trường.

Tiểu Dã lần đầu tiên đến trường học của Cố Khái Đường, bởi vì vẫn luôn nghe Đậu Tranh nói "Không được quậy", hơn nữa có nhiều người như vậy cho nên có chút sợ hãi, lúc bước đi thì dán vào chân Cố Khái Đường, vài lần suýt làm hắn vấp ngã.

Cố Khái Đường đành ôm bé con lên. Trong nháy mắt bị bế lên, Tiểu Dã vươn tay ôm cổ Cố Khái Đường, nhỏ giọng gọi: "Thúc phụ..."

Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng, hỏi: "Sao con nói nhỏ vậy?"

Tiểu Dã ngượng ngùng nói: "Con sợ."

"Đừng sợ, Tiểu Dã." đoàn người Cố Khái Đường đi đến hội trường, hắn sờ sờ đầu Tiểu Dã, nói: "Lát nữa thúc phụ gọi chị đến chơi với con, được không?"

Một vị học trưởng của Cố Khái Đường có con gái, lớn hơn Tiểu Dã một chút, bởi vì đang học thạc sĩ thì mang thai, ở nhà chờ sinh một năm, sau đó mới trở lại tiếp tục nghiên cứu. Bởi vì Cố Khái Đường và người đó học chung ngành, cho nên mới cùng xuất hiện.

Tiền bối đoan trang lễ độ, con gái cũng vô cùng nghe lời, tuổi nhỏ nhưng rất có chủ kiến, nhìn có vẻ sẽ không bắt nạt Tiểu Dã, Cố Khái Đường định để Tiểu Dã và bé chơi cùng nhau.

Cố Khái Đường đi qua tòa nhà giảng dạy, qua cái hồ trong khuôn viên trường, tới hội trường.

Tiểu Dã đã sáu tuổi, không còn giống như lúc trước bé xíu như thế, cái cổ thon nhỏ, đầu lại lớn. Bé con trở nên tròn vo, mặc trang phục mùa hè hơi mỏng, tất cả đều là da thịt mềm mại, có chút nặng.

Đi hai mươi mấy phút, Cố Khái Đường đã toát mồ hôi, hắn lấy khăn tay lau lau mặt, vẫn thấy khó chịu, muốn đi rửa một chút, liền nói với Đậu Tranh: "Anh đi toilet một chút, em với ba mẹ vào tìm chỗ ngồi đi."

Đậu Tranh gật đầu.

"Muốn uống nước không?" Cố Khái Đường nói: "Chỗ kia có máy lọc nước, dùng cái ly của anh nhé."

"Được." Đậu Tranh nói, "Anh đi đi, đừng lo cho bọn em."

Cố Khái Đường tới hơi sớm, hắn rửa mặt xong, ngồi yên một hồi mồ hơi đã khô, thậm chỉ cảm thấy hơi mát mẻ, buổi lễ vẫn chưa bắt đầu.

Hắn để Tiểu Dã ngồi trên đùi mình, sau khi chơi cùng bé con một hồi, Đậu Tranh bế qua, nói không muốn để Tiểu Dã vò nhàu tây trang của hắn.

Tiểu Dã ngồi bên chỗ ông bà nội. Bé con bị Đậu Tranh cảnh cáo nhiều ngày nay là không được quậy, không được lớn tiêng, cho nên tới giờ vẫn không dám thả lỏng. Tiểu Dã cần đồ ăn vặt ông bà nội mang theo cho bé, tay phải bó một cái, lúc ăn cứ như thỏ nhỏ sợ bị cướp.

Cố Khái Đường nghiêng đầu nhìn Tiểu Dã một hồi, yên lặng nhẩm lại bài phát biểu. Hắn đã quen với chuyện này, cho nên không khẩn trương, nhưng muốn tự gây áp một chút, tránh cho mình quá hời hợt.

Qua hơn mười phút, gia đình học tỷ mang theo đứa bé nhà cô tới, Cố Khái Đường nắm tay Tiểu Dã, nói: "Đi, thúc phụ dẫn con đi tìm chị gái nhỏ."

Tiểu Dã có chút sợ người lạ, trốn sau lưng Cố Khái Đường, mày nhíu chặt.

Đứa bé nhà học tỷ cao hơn Tiểu Dã, mặc một chiếc váy tiên nữ màu cam, nói chuyện với cô hơi lớn tiếng. Lúc nhìn thấy Cố Khái Đường và Tiểu Dã, cô bé liền ngừng nói chuyện với mẹ, mở to hai mắt nhìn Tiểu Dã.

Tiểu Dã gãi gãi tai, cũng không nói gì.

Cố Khái Đường cúi người xuống, tới gần Tiểu Dã, nói: "Tiểu Dã, con làm quen với chị gái nhỏ chút đi."

Tiểu Dã mở miệng, có chút xấu hổ nói: "Em là Tiểu Dã, Dã trong Điền Dã."

Hai đứa nhỏ rất nhanh đã chơi cùng nhau, Cố Khái Đường căn dặn bọn họ không được ra khỏi hội trường, sau đó quay lại chỗ ngồi.

Đậu Tranh nhích về phía 1, hỏi: "Anh để mấy đứa nhỏ chạy loạn trong này không sao chứ?"

"Không sao.", Cố Khái Đường nói: "Chỗ này nhỏ, rất an toàn."

"Ý em là ồn ào lắm, nếu không em bế Tiểu Dã ra ngoài nhé?"

Thì ra y nói tới cái này, Cố Khái Đường nói: "Không cần đâu... em đừng lo lắng."

Cố Khái Đường thấy Đậu Tranh khẩn trương, không nhịn cười được, hắn nói: "TIỂU DÃ thật nghe lời, sẽ không quậy."

Tiểu Dã đương nhiên không quầy, khi bé con cùng cô bé kia chơi, cũng thường thường nhắc nhở đối phương không nên quá lớn tiếng.

Cô bé hỏi: "Vì sao thế?"

Tiểu Dã nói: "Bởi vì quá ồn, thúc phụ sẽ không vui."

"Chú sao?" cô bé hỏi.

"Không phải chú, là thúc phụ... thúc phụ."

"Vì sao chú ấy không vui.

Tiểu Dã cũng chẳng biết vì sao, bé con nháy mắt mấy cái, nói ra một cái nguyên nhân cũng chẳng phải câu trả lời: "Thúc phụ không vui em cũng sẽ không vui, cho nên... không được quậy phá."

Cô bé tin tưởng gật gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên vỗ vỗ vai Tiểu Dã: "Hoa, em xem hoa kìa."

Buổi lễ tốt nghiệp của Cố Khái Đường sắp bắt đầu, Đậu Tranh bế Tiểu Dã về chỗ.

Trao giấy chứng nhận tốt nghiệp cho nghiên cứu sinh, bài phát biểu của đại biểu, hiệu trưởng phát biểu... giằng co hơn một giờ, sau khi buổi lễ kết thúc chính là thời gian hoạt động tự do.

Không giống người khác, Cố Khái Đường còn phải ở lại trường nửa năm, trong lòng cũng không có gì không nở, nhưng người nhà không dễ gì đến trường của hắn tham quan, Cố Khái Đường đành trở thành hướng dẫn viên.

Vì cô bé nhà học tỷ chơi với Tiểu Dã rất vui vẻ, cho nên Cố Khái Đường định mời học tỷ cùng đi ăn.

Hắn cởi mũ thạc sĩ ra, nhìn xung quanh, lộ ra ánh mắt mờ mịt.

Cố Khái Đường đi đến bên người Đậu Tranh, hỏi: "Tiểu Dã đâu?"

Đậu Tranh sửng sốt, vừa nói: "Đây này...", vừa đưa tay nắm.

Bàn tay quơ vào chỗ trống không, trong lòng Đậu Tranh phát lạnh, y mạnh mẽ ngẩng đầu lên.

D$ȿt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.