Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 21: Đâu Chỉ Là Thiên Vị





Sân bay, người đàn ông bị ánh đèn flash chiếu vào kia, quả nhiên là Kiều Phong Khang.

Nhân vật nữ chính trong tin đồn là Tô Hoàng Quyên mang theo kính râm, đi song song với anh.

Đối mặt với sự truy hỏi của truyền thông về quan hệ của hai người, hai người bọn họ đều rất ăn ý, giữ im lặng không nói lời nào.

Kiều Phong Khang vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, cho dù là mùa hè, cách một màn hình TV, Du Ánh Tuyết cũng có thể cảm nhận ra được hơi lạnh trên người anh.

Cô quả thật cảm thấy đồng tình cho những người đang liều mạng phỏng vấn kia, từng người đều bị sợ đến mức đông cứng.

“Người đàn ông này rất giỏi, nhìn rất ngầu!”
“Tô Hoàng Quyên này là người có khí chất, ánh mắt của cô ấy tốt thật đấy.”
Ngay sau đó lại là những tiếng bàn tán sôi nổi, đủ các loại lời đồn bay đầy trời.

Lực chú ý của Du Ánh Tuyết dừng lại một lúc lâu trên tin tức giải trí mà ngày thường một xíu hứng thú cô cũng không có.

Thì ra Kiều Phong Khang đã có bạn gái, hơn nữa một người đàn ông trăm công nghìn việc như anh, lần này đi nửa tháng, thế mà không phải đi công tác, mà là đi nghỉ phép, có thể nghĩ, anh coi trọng cô gái này đến mức độ nào.

Cô nhớ rõ, trong năm năm qua, Kiều Phong Khang không có tin đồn gì, càng không có tin đồn về bạn gái.

Cô đã từng tám chuyện với Kiều Minh Đức, liệu chú ba nhà họ Kiều có phải là gay hay không, kết quả bị Kiều Minh Đức dạy dỗ một trận.

Hiện tại xem ra là cô đã hiểu lầm.

Anh đã có bạn gái, ngày đó, anh có phản ứng kia với cô… Thật sự chỉ là phản ứng của một người đàn ông bình thường, không có suy nghĩ xấu xa nào khác ư?
Nói không chừng, khi đó, cho dù chỉ là búp bê vải nằm sấp trên người anh, anh cũng sẽ có phản ứng.

Cô ngồi ở đó, suy nghĩ miên man, mãi cho đến khi tàu điện ngầm liên tục kêu “leng keng” một vài lần cảnh báo, cô mới đột nhiên lấy lại tinh thần.

Đã đến trạm dừng chân.

Du Ánh Tuyết đứng dậy muốn đi xuống, cửa tàu điện ngầm đã đóng lại.


Thôi xong! Cô chắc chắn sẽ đến muộn tiết tự học.

Đều là do tên Kiều Phong Khang này!
Du Ánh Tuyết phiền muộn.

“Ánh Tuyết, thì ra người bạn trai thần bí mà Tô Hoàng Quyên che giấu lại là chú ba của cậu à?” Sau giờ học, Phùng Linh Nhi tám chuyện với cô.

“Chắc là thế.” Cô vùi đầu vào học thuộc từ mới tiếng Anh, mất hết cả hứng.

“Tớ chắc 100% đấy, mặc dù Tô Hoàng Quyên này là nhân vật của công chúng, trong giới giải trí này, cô ấy khá hot, hơn nữa bối cảnh cũng rất lợi hại, thật đúng là rất xứng với chú ba của cậu.”
“À.”
“Trời ạ, haizz, thái độ của cậu là gì thế, mất cả hứng.” Đối với thái độ lạnh lùng của cô, cuối cùng Phùng Linh Nhi chẳng còn tí sức lực nào.

Du Ánh Tuyết thở dài: “Đến lúc nào rồi mà cậu còn có tâm tư bà tám như thế.”
“Tớ như thế, chẳng phải là vì quan tâm đến cậu à, cậu suy nghĩ thử xem, tuổi tác của Tô Hoàng Quyên và chú ba của cậu không còn nhỏ, hiện nay tin tức lan truyền, nói không chừng còn tính đến chuyện kết hôn đấy.” Kết hôn ư?
Du Ánh Tuyết sững sờ một lúc, hỏi: “Vậy thì sao chứ?” Chuyện này liên quan gì đến cô?
“Sao cái gì mà sao, nếu như bọn họ kết hôn, chú ba của cậu sẽ có gia đình của mình, chú ấy còn rảnh rỗi chú ý đến cậu à? Đến khi đó, cậu có thể đường hoàng yêu cầu chuyển ra ngoài, chắc chắn chú ba của cậu sẽ không từ chối nữa.”
Du Ánh Tuyết không nói gì, chỉ buông tầm mắt xuống, thất thần nhìn những từ tiếng Anh kia.

Trước đó, cô thật sự muốn chuyển ra ngoài, nhưng bây giờ nghe Phùng Linh Nhi nói như thế, trong lòng cô lại sinh ra mấy phần cảm giác mỉa mai.

Đúng thế, cô thiếu chút nữa đã quên mất, sau cùng, nơi đó không phải là nhà của cô.

Chờ sau khi Kiều Phong Khang lập gia đình, cô sẽ lại một lần nữa trở thành đứa bé mồ côi không nhà để về.

Một ngày này, sớm muộn cũng sẽ đến.

“Ánh Tuyết à, có thể chuyển ra ngoài sống, cậu không vui ư?” Phùng Linh Nhi không bỏ qua vẻ mặt lúc này của cô.

“Sao có thể như vậy được?” Du Ánh Tuyết lắc đầu, không nói gì nữa, mà chính là tiếp tục vùi đầu vào ôn bài, chỉ là… Cô hoàn toàn không có tâm tư gì.

Hôm nay tất cả người lớn nhà họ Kiều đều đến khu nhà cũ để ăn cơm với ông bà cụ Kiều, mỗi tháng một lần.

Nếu như không phải có việc gì đột xuất, một ngày này, người nhà họ Kiều gần như đều có mặt đông đủ, để hai ông bà hưởng thụ niềm vui gia đình, sau khi Du Ánh Tuyết tan học, cô mang theo cặp sách, đi thẳng đến khu nhà cũ.


Lúc cô đến nơi, trong nhà ngoại trừ hai ông bà cụ thì chỉ còn có cô của Kiều Minh Đức là Kiều Vân Nhung và con gái của bà ta là Kiều Thanh Hằng đã đến.

Hai người bọn họ đang ngồi trong phòng khách uống trà.

Từ trước đến nay, Du Ánh Tuyết không hợp với Kiều Thanh Hằng, ngày thường có thể tránh càng xa càng tốt, nhưng lúc này đây, cô tránh cũng không thể tránh.

“Dì cả.” Cô chào hỏi, nhìn quanh một lượt rồi nói: “Sao cháu không thấy ông bà nội đâu?”
“Ông cụ đang nói chuyện ở trên lầu, còn bà cụ thì đang ở dưới sắp xếp bánh ngọt cho mấy đứa.”
Kiều Vân Nhung đặt chén trà trong tay xuống, cười nói: “Sao chỉ có một mình cháu đến đây, chú ba của cháu đâu?”
Nhắc đến chú ba, Kiều Thanh Hằng cũng nhìn ra ngoài, nhưng không nhìn thấy người đâu, cô ta lại ngượng ngùng thu hồi tầm mắt.

“Có lẽ chú ba còn đang công tác ở nước ngoài, cháu đến thẳng đây sau khi tan học.” Lúc này, đại khái Kiều Phong Khang còn đang đi nghỉ phép với Tô Hoàng Quyên ở nước ngoài.

“Hình như cháu đã đủ 18 tuổi rồi đúng không?” Kiều Vân Nhung nhàn rỗi không có chuyện gì làm, câu được câu không tán gẫu với cô.

“Đúng thế.” Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn treo cặp sách của mình lên trên kệ.

“Mới ngày nào chỉ là một cô bé con, hiện tại càng lớn càng xinh đẹp, chuyện của cháu và Minh Đức thế nào, dự định khi nào thì chính thức vào nhà họ Kiều của dì?”
Du Ánh Tuyết lắc đầu: “Hiện tại tuổi của chúng cháu còn nhỏ, còn chưa nói đến chuyện này.”
“Đã 18 tuổi rồi, sao lại còn nhỏ? Chẳng lẽ cô muốn ỷ lại vào cậu ba, ở chung với cậu ba suốt đời à?”
Người chen vào chính là Kiều Thanh Hằng, vừa lên tiếng đã giống như ăn vào thuốc nổ, giọng điệu sắc bén.

“Thanh Hằng, con nói gì thế?” Kiều Vân Nhung khẽ quát một câu, nhưng trong giọng nói không nghe ra trách cứ gì.

“Những lời con vừa nói vốn dĩ là thật, cậu ba đã nuôi cô ta nhiều năm như thế, hiện tại cô ta trưởng thành rồi, sao còn chưa chuyển ra ngoài? Con nhìn thấy cô ta đi dạo bên cạnh cậu ba là đã cảm thấy chán ghét.” Kiều Thanh Hằng nhanh mồm nhanh miệng, có tâm trạng gì đều không che giấu.

Trái một câu cậu ba, phải một câu cậu ba, Du Ánh Tuyết cảm thấy buồn cười, hơn nữa, cô đi dạo với chú ba khi nào chứ?
“Cô Kiều cảm thấy chán ghét, nhưng hình như chú ba không xíu nào cảm thấy chán ghét đâu, là chính miệng chú ba nói không cho tôi chuyển đi.” Du Ánh Tuyết làm ra dáng vẻ vô tội, giang tay ra: “Cô cũng biết tính cách của chú ba rồi đấy, chú ấy nói một, tôi đâu dám nói hai.”
Dáng vẻ đó của cô, ở trong mắt Kiều Thanh Hằng chính là đang đắc ý, cô ta tức giận không nhẹ: “Cô đừng có mà đắc ý, cậu ba nhìn thấy cô là kẻ đáng thương không cha không mẹ, đồng tình với cô, cho nên mới giữ cô lại.”
Trái tim Du Ánh Tuyết giống như bị đâm, vẻ mặt lạnh lùng.


Kiều Vân Nhung nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt, bà ta giả vờ giả vịt nói: “Được rồi, Thanh Hằng, con vừa mới nói gì đấy? Càng ngày càng tùy hứng, Ánh Tuyết, con bé chính là như vậy, tính tình của con bé ngay thẳng, có gì nói đấy, cháu đừng để trong lòng nhé.”
Du Ánh Tuyết lạnh lùng trừng mắt nhìn qua Kiều Thanh Hằng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Không sao, cô ta nói như thế cũng đâu phải lần một lần hai, cháu quen rồi.”
Lần này đổi thành sắc mặt của Kiều Vân Nhung không tốt cho lắm, con gái của mình, chính mình muốn nói gì cũng được, sao lại có thể cho phép người ngoài nói chuyện không khách sáo như thế?
Kiều Thanh Hằng nghe xong, cô ta cũng rất tức giận, đang muốn nổi cáu với Du Ánh Tuyết, một giây sau, dường như nhìn thấy chuyện gì, cô ta lập tức vui vẻ ra mặt.

“Cậu ba.” Kiều Thanh Hằng ngọt ngào gọi một tiếng, dáng vẻ ngượng ngùng, giống như cô nữ sinh nhỏ, đâu còn dáng vẻ xù lông như khi đối mặt với Du Ánh Tuyết?
Kiều Phong Khang?
Sao anh lại ở đây?
Du Ánh Tuyết nhìn theo tầm mắt của hai mẹ con bọn họ, quả nhiên nhìn thấy Kiều Phong Khang.

Áo sơ mi đen, quần dài, trang phục đơn giản, nhưng mặc trên người anh lại tôn lên khí chất cao quý, nghiêm nghị.

Anh lạnh nhạt ừ với Kiều Thanh Hằng một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn thẳng về phía Du Ánh Tuyết.

Giờ phút này đây, Du Ánh Tuyết cũng đang nhìn anh, ánh mắt không kịp thu hồi, bốn mắt chạm nhau.

Ánh mắt của anh tĩnh mịch.

Cô thoáng hoảng hốt.

Ngày đó chuyện ở trong thang máy, gần như lập tức xuất hiện trong đầu cô.

Trong lúc nhất thời, mặt cô nóng lên, da đầu căng lên, ngay cả một câu chào hỏi cô cũng không nói, chạy trối chết vào trong nhà bếp.

“Con nhóc này, vừa rồi như ăn phải thuốc súng, vừa thấy em đến là như chuột thấy mèo vậy.” Kiều Vân Nhung hừ một tiếng.

Kiều Phong Khang nhìn bóng lưng kia thật lâu, ánh mắt sâu xa, không biết anh đang suy nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, ánh mắt anh không nặng không nhẹ nhìn về phía mẹ con Kiều Vân Nhung, thái độ lạnh nhạt: “Sau này đừng ở trước mặt Du Ánh Tuyết nói lung tung.”
Nói xong, Kiều Phong Khang đi lên lầu với ông cụ Kiều, để Kiều Vân Nhung và Kiều Thanh Hằng ở đó.

Kiều Vân Nhung nhìn bóng lưng kia, lại nhìn về phía nhà bếp, bà ta hơi nhíu mày, giống như có điều suy nghĩ.

Kiều Thanh Hằng khó chịu giậm chân: “Mẹ à, rõ ràng cậu ba thiên vị cô ta.”
Cũng không phải, đâu chỉ là thiên vị, đây là trắng trợn thiên vị.

Chẳng lẽ con nhóc này rót thuốc mê cho Kiều Phong Khang?
Lúc này, Du Ánh Tuyết nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, trước đó không cách nào bình tĩnh được, hoàn toàn là vì hôm nay bất ngờ gặp mặt Kiều Phong Khang, không có dự báo trước.


Chẳng phải anh đang đi nghỉ phép với bạn gái, nửa tháng nữa mới về à, sao lại đột nhiên kết thúc ngày nghỉ sớm như vậy?
Lúc ăn cơm, tất cả người nhà họ Kiều đều đến đông đủ.

Từ ông bà cụ Kiều, đến con gái lớn Kiều Vân Nhung, con thứ hai là cha của Kiều Minh Đức – Kiều Nam Thành, còn có con thứ ba là Kiều Phong Khang, cùng với Kiều Quốc Thiên – Người cùng cha khác mẹ với ba người bọn họ.

Bậc con cháu chỉ có Kiều Thanh Hằng và Du Ánh Tuyết.

Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, nghe người lớn tán gẫu.

Một đám người trò chuyện, ông cụ Kiều đem chủ đề đến trên người con trai thứ ba.

“Hôm nay ông Tô gọi điện thoại đến cho cha, nói bóng nói gió hỏi cha về chuyện giữa con và Hoàng Quyên, con và Hoàng Quyên đã ngầm hiểu lẫn nhau nhiều năm, đến bây giờ còn chưa có tin tức gì, con nói đi, rốt cuộc con có tính toán gì, khi nào thì cưới con bé về nhà, cha cũng có câu trả lời với ông Tô.”
Ép hôn?
Du Ánh Tuyết nhìn thoáng qua, đúng lúc nhìn thấy Kiều Thanh Hằng vểnh tai lên nghe.

“Còn chưa phải lúc kết hôn.” Kiều Phong Khang nói.

“Làm sao còn chưa phải lúc, con đâu còn nhỏ nữa.”
Động tác ăn cơm của Kiều Phong Khang hơi dừng lại, giương mắt, ánh mắt như có như không đảo quanh, Du Ánh Tuyết có một loại ảo giác, dường như ánh mắt của anh rơi vào trên người mình.

Sau đó, chỉ nghe thấy anh không nhanh không chậm nói: “Cô ấy còn nhỏ.”
Cô ấy? Đang nói đến Tô Hoàng Quyên à?
“Hoàng Quyên không còn nhỏ nữa, con bé đã 28 tuổi rồi, đã có thể lấy chồng.” Bà cụ ôn hòa nói: “Con hỏi mọi người xem, có phải mọi người người đều hy vọng còn sớm lập gia đình không?”
Tính tình của Kiều Phong Khang, tất cả mọi người đều biết, Kiều Vân Nhung không dám nói linh tinh, loại trường hợp này, Kiều Quốc Thiên càng không có quyền phát ngôn gì.

Quan hệ giữa Kiều Nam Thành và anh tương đối tốt, không có kiêng kỵ gì, chỉ nói: “Em cũng đã 30 rồi, cho dù không kết hôn thì cũng nên đính hôn trước.”
“Cháu không đồng ý, 30 tuổi chính là độ tuổi đẹp nhất, kết hôn quá nhàm chán, cháu ủng hộ cậu ba tạm thời chưa kết hôn.” Người nói chuyện chính là Kiều Thanh Hằng, là fan điển hình của Kiều Phong Khang.

“Trẻ con thì biết cái gì.” Kiều Vân Nhung trừng mắt nhìn cô ta, Kiều Thanh Hằng ngượng ngùng lè lưỡi.

Sắc mặt Kiều Phong Khang không cảm xúc gì, chỉ là đem ánh mắt nhìn về phía Du Ánh Tuyết ngồi đối diện mình.

Du Ánh Tuyết sững sờ, không hiểu vì sao anh lại nhìn cô, sau đó chỉ nghe thấy anh hỏi: “Cháu thấy thế nào?”
“Cháu?” Du Ánh Tuyết ngạc nhiên, đang yên đang lành, sao lại hỏi cô.

“Không cần hỏi ý của Ánh Tuyết cũng biết, không lâu nữa, con bé và Minh Đức sẽ đính hôn, con là người lớn, dù sao cũng phải làm gương cho bọn nhỏ.” Bà cụ trả lời thay cho Du Ánh Tuyết.

Đính hôn?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.