Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 28: C28: Gặp diêm vương




Long quốc, bên trong phủ đệ thần bí nào đó, chỗ này có một hồ nước rất lớn, chính giữa hồ

có một cái đình.

Lúc này, trong đình có một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu tím đang đánh cờ

với một ông lão mặc thường phục.

Người đàn ông mặc trường bào hạ cờ, ngay lập tức sát khí nở rộ trên bàn cờ, hình thành cục

diện khốn long!

“Chiêu cờ khốn long này của chủ công rất lợi hại, lão phu nhận thua!”

Ông lão mặc thường phục vuốt râu nói.

“Ninh lão khách khí!

“Sao tay nghề chơi cờ của tôi có thể so được với ông chứ!”

Người đàn ông mặc trường bào mỉm cười.

Lúc này, một người đàn ông mặc quần áo đen đi đến trước mặt người đàn ông mặc trường

bào, nói: “Chủ nhân, vừa rồi bên thành phố Giang truyền đến tin tức.”

“Thành phố Giang?”





Nghe mấy chữ này, ánh mắt của người đàn ông trung niên mặc trường bào tối lại, nói: “Tin

gì?”

“Nghiệt chủng năm đó đã xuất hiện, còn tiêu diệt nhà họ Tôn!”

Người đàn ông này khom người nói.

Trong nháy mắt, sắc mặt của người đàn ông mặc trường bào biến đổi, một uy áp vô hình hiện

ra, không khí bốn phía đọng lại, thậm chí ngay cả hồ nước kia cũng bị uy áp trấn áp giảm

xuống vài cm.

“Quả nhiên nó còn sống!

Người đàn ông mặc trường bào nói.

“Nếu xuất hiện, vậy giải quyết là được!”

“Chủ công không cần phí sức vì điều này!”

Ông lão mặc thường phục cầm lấy cốc trà bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói.

“Đúng vậy, mười tám năm, chuyện này cũng nên hạ một dấu chấm câu hoàn mỹ!”

“Cho người đi tìm nó, xử lý đi!”

Người đàn ông mặc trường bào nhìn người đàn ông mặc quần áo đen, nói.

“Vâng!”

Người đàn ông này gật đầu rời đi.

“Chỉ cần giải quyết tên nghiệt chủng còn sót lại kia, chủ công có thể bắt đầu bước tiếp theo!”

Ông lão mặc thường phục lạnh nhạt nói.

“Mười tám năm, cuối cùng ngày này cũng đến!”

Trong mắt người đàn ông mặc trường bào lập lòe ánh sáng, dã tâm hiện ra, cực kỳ khí phách!

Diệp Phàm không biết, hắn đã bị người theo dõi.

Lúc này hắn và Đường Sở Sở đang lái xe với tốc độ hai trăm km chạy về Thiên Hải.

“Chiếc xe phía trước lập tức giảm tốc độ dừng xe, cậu đã vượt tốc độ nghiêm trọng, hãy tiếp

thu kiểm tra!”


Đột nhiên một âm thanh truyền đến phía sau xe Diệp Phàm.





Một nữ cảnh sát đang đi xe máy đuổi theo xe của Diệp Phàm, kết quả Diệp Phàm không để ý

đến lời nói của đối phương, dẫm chân ga, trực tiếp biến mất trong tầm mắt của nữ cảnh sát.

“Khốn nạn!”

Chị gái cảnh sát này dừng xe lại, cực kỳ tức giận.

“Nhãi ranh, chờ đấy, tôi sẽ bắt được cậu!”

Triệu Dung cởi mũ xuống, tức giận nói.

Diệp Phàm dùng tốc độ cao nhất chạy về Thiên Hải.

Hộ vệ của nhà họ Bạch đã đi đến Thiên Hảu, chuẩn bị mở ra giết chóc.

Nhưng bọn họ vừa mới hành động, Thiên Hải xuất hiện một đám người khác, trực tiếp đánh

nhau với hộ vệ nhà họ Bạch.

Nhóm người này chính là chi nhánh của Bách Hoa Lâu và điện Long Vương ở Thiên Hải.

Bốn người Xuân Lan và Từ Thiên tự mình ra tay!

Sau khi biết được tình hình Thiên Hải, Diệp Phàm lập tức liên hệ với Xuân Lan và Từ Thiên,

làm hai người bọn họ điều động lực lượng của Bách Hoa Lâu và điện Long Vương đến ngăn

cản người nhà họ Bạch!

Người của Bách Hoa Lâu và điện Long Vương ra tay ngăn chặn người của nhà họ Bạch.

“Chị cả, thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch mang theo một nhóm người ngựa đi về hướng nhà họ

Đường!”

Sau một trận chém giết, Hạ Trúc đi đến trước mặt Xuân Lan, nói.

“Thiến chủ nói, nhà họ Đường tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!”

“Đông Mai, đi theo tôi đến nhà họ Đường!”

“Những người khác tiếp tục đối phó với nhà họ Bạch!”

Xuân Lan nói.

Sau đó, Xuân Lan và Đông Mai mang theo một bộ phận người chạy đến nhà họ Đường.

Bên trong nhà họ Đường.

Thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch mang theo người giết đến nhà họ Đường.





“Gia chủ có lệnh, bắt hết dòng chính nhà họ Đường lại, còn những người khác, giết không

tha!”

Đám người Đường Chính Nhân, Đường Chính Nghĩa, Đường Phong, Dương Ngọc Lan nhìn

đám người nhà họ Bạch giết đến, tất cả trắng bệch mặt, ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng.

“Đều tại mấy người, nếu không phải mấy người nuôi ra một đứa con gái tốt, nhà họ Đường

chúng ta cũng sẽ không rơi vào kết cục này!”

Đường Phong tức giận chỉ vào vợ chồng Đường Chính Nhân, Dương Ngọc Lan,

Lúc này, hộ vệ nhà họ Bạch và nhà họ Đường đang chém giết.

Nhưng đứng trước mặt hộ vệ nhà họ Bạch, đám hộ vệ nhà Đường không chịu nổi một đòn.


Trong nháy mắt, tất cả hộ vệ nhà họ Đường chết thảm.

đúng lúc hộ vệ nhà họ bạch chuẩn bị ra tay với nhà họ Đường, một âm thanh lạnh băng vang

lên.

“Mấy người thật to gan, dám ra tay với nhà họ Đường!”

Một đoàn người vọt vào.

Cầm đầu là một người đàn ông hơn 30 tuổi, cả người tản ra khí thế thiết huyết, sắc mặt lạnh

băng.

“Chính Đạo!”

“Chú ba!”

Đường Chính Nhân và Đường Chính Nghĩa nhìn người đàn ông này, gọi, Đường Phong cũng

gọi theo.

Người đàn ông này chính là Đường Chính Đạo, tam gia nhà họ Đường.

Thời trẻ Đường Chính Đạo nhập ngũ mấy chục năm, rất ít trở về nhà họ Đường, bởi vậy bên

trong nhà họ Đường rất ít khi nhắc đến vị tam gia này!

“Anh cả, anh hai!”

Đường Chính Đạo đi đến trước mặt Đường Chính Nhân và Đường Chính Nghĩa.

“Em ba, sao lại trở về vào lúc này, em không nên trở về!”

Đường Chính Nhân nhìn Đường Chính Đạo, thở dài nói.

“Anh cả, em đã biết chuyện nhà họ Đường, yên tâm, em sẽ không để nhà họ Đường xảy ra





chuyện!”

Đường Chính Đạo nói, nhìn về phía thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch: “Tao biết bọn mày là người

nhà họ Bạch, nhưng hôm nay có tao ở đây, mấy người đừng mơ động vào nhà họ Đường!”

“Mày cho rằng mày là ai?”

Thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch khinh thường, lạnh nhạt nói.

“Tao là quân đoàn trưởng quân đoàn 4 quân Thiên Lang, Đường Chính Đạo!”

Đường Chính Đạo nhìn thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch, lạnh lùng quát.

“Quân Thiên Lang?”

Nghe ba chữ này, sắc mặt của thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch thay đổi.

Quân Thiên Lang chính là một trong chín quân đoàn lớn của Long quốc.

Đối phương còn là một quân đoàn trưởng quân Thiên Lang, thân phận địa vị rất khác!

Mặc dù nhà họ Bạch không sợ một quân đoàn trưởng, nhưng sau lưng đối phương là quân

Thiên Lang, không phải thế lực nhà họ Bạch có thể tùy tiện đắc tội.

“Mày là quân đoàn trưởng quân đoàn 4 quân Thiên Lang? Bằng chứng đâu?”

Thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch nhìn Đường Chính Đạo, nói.

“Đây là lệnh Thiên Lang, nhìn cho rõ!”

Đường Chính Đạo lấy ra một khối ngọc bài màu trắng, bên trên điêu khắc một con sói ngửa

mặt lên trời thét dài, hung ác thô bạo!


Đó là lệnh Thiên Lang của quân Thiên Lang!

Nhìn thấy đối phương lấy ra lệnh Thiên Lang, thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch không thể không

tin tưởng thân phận này.

“Rút!”

Ánh mắt của thống lĩnh hộ vệ lóe lên, nói.

Bây giờ quân Thiên Lang trộn lẫn vào, bước tiếp theo nên hành động như thế nào, cần thiết

xin mệnh lệnh của gia chủ mới được, chỉ có thể rút trước!

Người nhà họ Bạch rời khỏi nơi này.

“Em ba, không ngờ em lại là quân đoàn trưởng quân Thiên Lang!”





Lúc này, Đường Chính Nghĩa kinh ngạc nhìn Đường Chính Đạo, nói.

“Chú ba, chú quá lợi hại, nếu hôm nay không có chút, cả nhà chúng ta xong rồi!”

Đường Phong hưng phấn nói.

Người của nhà họ Đường đều hiện lên bộ dáng sống sót sau tai nạn, bọn họ nhìn Đường

Chính Đạo, liên tục cảm ơn.

“Là một phần của nhà họ Đường, bây giờ nhà họ Đường gặp nạn, nên ra tay!”

“Đúng rồi, mẹ đâu?”

Đường Chính Đạo nói.

“Mẹ nghe thấy nhà họ Bạch ra tay với nhà họ Đường, tức giận ngất xỉu!”

Đường Chính Nghĩa lắc đầu.

“Cái gì?”

“Dẫn em đi xem!”

Sắc mặt Đường Chính Đạo thay đổi, trực tiếp kêu lên.

Hai mươi phút sau.

Diệp Phàm lái xe đi đến nhà họ Đường.

Hắn và Đường Sở Sở bay thẳng vào trong nhà họ Đường.

Khi nhìn thấy người nhà họ Đường còn sống, đều thở phào nhẹ nhõm.

“Ba mẹ!”

Đường Sở Sở chạy vào, kêu lên.

“Con nhóc này con biết trở về, tao còn tưởng mày đi theo thằng chó này bỏ lại chúng tao cơ!”

Dương Ngọc Lan nhìn thấy Đường Sở Sở xuất hiện, liên tục mắng chửi.

“Lúc nhà họ Đường gặp nạn không thấy mày đâu, hiện tại nhà họ Đường không sao lại trở về,

Đường Sở Sở, mày thật lợi hại!”

Đường Phong nhìn Đường Sở Sở, châm chọc nói.

“Ba mẹ, lúc trước con cùng anh Tiểu Phàm……”





Bốp!!!

“Không cần nói, tao không có đứa con gái như mày!”

Đường Sở Sở vừa mới mở miệng, Dương Ngọc Lan giơ tay tát một cái lên mặt cô.

Sắc mặt Diệp Phàm lạnh như băng, đang định đi lên, nhưng lại bị Đường Sở Sở ngăn lại.

“Nhớ kỹ, Sở Sở là vợ tôi, mặc dù bà là mẹ của cô ấy, nhưng không có tư cách đánh cô ấy,

còn có lần sau đừng trách tôi không khách khí!”

Diệp Phàm nhìn Dương Ngọc Lan, lạnh lùng quát.

“Mày……”


Dương Ngọc Lan tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

“Cậu chính là tên nhóc đã giết Bạch Cảnh Thiên?”

Lúc này, một âm thanh trầm thấp vang lên.

Đường Chính Đạo đi ra, đôi mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

“Chú ba!”

“Chú đã về rồi!”

Đường Sở Sở nhìn thấy Đường Chính Đạo, nói.

“Con nhóc này, nếu chú trở về muộn một bước, nhà họ Đường đã không còn!”

Đường Chính Đạo nghiêm túc nói.

“Chú ba, xin lỗi, con……”

“Chuyện này không liên quan đến con!”

Đường Sở Sở đang định mở miệng, Đường Chính Đạo ngắt lời, nhìn về phía Diệp Phàm:

“Người trẻ tuổi, lá gan rất lớn, ngay cả cậu cả nhà họ Bạch cũng dám giết!”

“Nhưng cậu giết người lại làm người nhà họ Đường chịu trận cho hành vi của cậu, chuyện

này lại rất không ổn!”

“Chuyện này dựng lên vì tôi, tôi sẽ đi giải quyết!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.





“Giải quyết? Cậu dùng gì để giải quyết?”

“Mặc dù bây giờ nhà họ Bạch không xuống tay với nhà họ Đường vì mặt mũi của tôi, nhưng

thù này khẳng định sẽ không yên như vậy!”

“Nếu là một thằng đàn ông, vậy đi đến nhà họ Bạch lấy cái chết tạ tội đi, dùng cái chết dẹp

yên lửa giận nhà họ Bạch!”

Đường Chính Đạo nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, mày đi ngay đến nhà họ Bạch lấy chết tạ tội đi, đừng kéo chúng tao chôn cùng

mày!”

Đường Phong vội vàng hét lên.

“Chú ba, anh Tiểu Phàm……”

Đường Sở Sở vừa định mở miệng lại bị ngắt lời.

“Sở Sở, cháu có biết bà nội đã ngất xỉu vì chuyện này hay không, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại,

không lẽ cháu thật sự muốn nhìn thấy nhà họ Đường cửa nát nhà tan?”

Đường Chính Đạo nhìn Đường Sở Sở, quát to.

“Cái gì? Bà nội ngất xỉu?”

“Bây giờ bà sao rồi?”

Sắc mặt Đường Sở Sở thay đổi.

“Con ranh mày còn biết quan tâm đến bà nội của mày!”

Dương Ngọc Lan lạnh lùng nói.

“Tôi sẽ đi đến nhà họ Bạch, nhưng không phải lấy chết tạ tội, mà đưa bọn họ đi gặp Diêm

Vương!”

Diệp Phàm nói.

“Giọng điệu rất lớn?”

“Chỉ bằng cậu cũng muốn chống lại toàn bộ nhà họ Bạch? Cậu cho rằng cậu là ai?”

Đường Chính Đạo khinh thường, nói.

“Sở Sở, chờ anh trở về!”

Diệp Phàm không để ý đến sự khinh thường của Đường Chính Đạo, nói với Đường Sở Sở

một câu, sau đó xoay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.