Tử Khê thấy Lâu Tử Hoán đã dao động rồi, cô vội vàng lại cầu xin hắn:
"Lâu Tử Hoán, em van cầu anh, nếu còn ở chỗ này em sẽ hỏng mất, em sẽ
điên mất. Em thậm chí không dám tưởng tượng cảnh Nhạc Nhạc nhìn thấy tin tức hôm nay sẽ thế nào. Hiện tại nó ra bộ dạng này, nó sẽ chịu không
nổi nữa."
Lâu Tử Hoán nhìn bộ dạng Tử Khê đấu tranh thống khổ mà vẫn còn muốn quan tâm đến Nhạc Nhạc đang nằm ở bệnh viện. Có lẽ hắn
thực sự nên gọi Thạch Nam đưa hai người họ đi. "Những điều em nói này
cũng không phải chuyện nhỏ, anh sẽ kêu Thạch Nam mau chóng sắp xếp đưa
hai người xuất ngoại."
Tử Khê thở phào nhẹ nhõm, bấy luận thoát khỏi nơi thị phi này như thế nào, cô đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Ở đây gió lớn, quay về đi!" Lâu Tử Hoán ôm cô rời khỏi khuôn viên, khuôn mặt trước sau không có chút thay đổi.
Bọn họ còn chưa đi tới tầng trệt liền nghe được tiếng Nhạc Nhạc khóc, bọn
họ vội vàng chạy tới, Nhạc Nhạc ngã sấp xuống ở dưới giường không thể di chuyển, chỉ có thể gọi lớn: "A Tử, A Tử mẹ ở nơi nào, ở nơi nào?"
Lâu Tử Hoán sải bước nhanh đến ôm lấy Nhạc Nhạc đặt lên đùi: "Nhạc Nhạc, con có bị đau ở đâu không?"
Sắc mặt Nhạc Nhạc trắng bệch, nó ngẩng đầu cười: "Con mới vừa tỉnh lại,
muốn đi vệ sinh. Nhất thời con quên chân mình đã không còn, con nghĩ
mình có thể đi tới đó, kết quả khẽ động liền ngã xuống, chân con thật vô dụng."
"Xin lỗi, Nhạc Nhạc xin lỗi." Tử Khê đem Nhạc Nhạc ôm vào trong lòng. "Mẹ không nên rời khỏi con, xin lỗi."
"A Tử thật kỳ quái!" Tay Nhạc Nhạc lau đi nước mắt của cô "Mẹ cũng đâu
nghĩ tới con bị như vậy! Con bị như vậy cũng đâu phải do lỗi của mẹ,
đúng không ?"
"Nhạc Nhạc sau này nếu như không có ai, con có thể ấn cái nút ở đầu giường, sẽ có y tá đến giúp con, không nên lộn xộn
biết không." Lâu Tử Hoán cúi đầu nhẹ giọng căn dặn.
Nhạc Nhạc
gật đầu: "Ba à, ba đưa A Tử trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi. Con không sao
rồi, A Tử ở đây chăm sóc con đã rất nhiều ngày cũng không có nghỉ ngơi
rồi."
Tử Khê lắc đầu: "Nhạc Nhạc, mẹ có nghỉ ngơi nha! Có con ở bên cạnh, mẹ mới có thể nghỉ ngơi tốt. "
Lâu Tử Hoán thả Nhạc Nhạc xuống nhưng thấy ống quần bên trái của nó có vết
máu, hắn nhìn về phía Nhạc Nhạc. Sắc mặt Nhạc Nhạc rất trắng, trán đầy
mồ hôi, thế nhưng trên mặt nó vẫn là dáng vẻ tươi cười, ngực hắn hung
hăng cầm cự: "Nhạc Nhạc, con biết không, con chảy máu rồi! Hắn nói xong
liền rời khỏi đầu giường gọi bác sĩ đến.
Tử Khê cũng thấy được,
nước mắt tuôn trào: "Nhạc Nhạc làm sao con lại không nói cho mẹ biết.
Băng vải của con đều ướt, con lại còn nói con không có việc gì, con lại
còn nói con không đau, làm sao con có thể lừa gạt mẹ như thế."
Nhạc Nhạc vội vàng lau đi nước mắt của Tử Khê, giải thích : "Con thực sự tốt mà, A Tử! Kỳ thực, thực sự không phải rất đau mà! Là bản thân con không cẩn thận tự ngã xuống, lập tức sẽ tốt thôi."
"Nhạc Nhạc!" Tử Khê đau lòng khóc lớn. Nhạc Nhạc làm sao lại khờ như vậy, cô phải làm như thế nào mới được đây.
Bác sĩ vừa nhìn vết thương của nó, sắc mặt thay đổi: "Làm sao lại động vết
thương vậy?" Vừa nhìn sắc mặt tệ hại của Lâu Tử Hoán, lập tức nói "Lâu
thiếu, hai người đi ra ngoài trước đi! Chúng tôi phải xử lý vết thương. "
"Ba an tâm đi, an ủi A Tử, mẹ cứ như một đứa trẻ thích khóc."
Nhạc Nhạc trên mặt vẫn là bộ dạng tươi cười. "Con không sao, ba mau dẫn A Tử đi ra ngoài đi!"
Lâu Tử Hoán liền gật đầu, ôm An Tử Khê đi
ra ngoài. Tử Khê ngồi ở trên ghế, căn bản là nước mắt không cầm được. Cô rất muốn có thể giúp Nhạc Nhạc chịu khổ, thế nhưng một chút biện pháp
cô cũng không có.
Lâu Tử Hoán thì ở bên cạnh đờ ra. Trong đầu
hắn là khuôn mặt trắng bệch lại tươi cười của Nhạc Nhạc. Rõ ràng nó
thống khổ như vậy, đau như vậy nhưng vẫn muốn cười trước mặt bọn họ.
Nhạc Nhạc của hắn kiên cường khiến hắn nghĩ muốn giết chết chính mình.
Qua nhiều giờ đồng hồ, bác sĩ đi ra: "Lâu thiếu, vết thương được khâu lại
tốt rồi, trên cơ bản đã ngừng chảy máu. Nhạc Nhạc đúng là một hài tử rất kiên cường vết thương bị như vậy sẽ mang đến đau đớn nếu là một người
người trưởng thành cũng khó chịu thế nhưng vừa nãy tôi thấy Nhạc Nhạc,
nó một giọt nước mắt cũng không chảy ra, thực sự rất kiên cường."
"Tôi có thể đi vào trong xem sao?" cô thầm nghĩ đi ôm Nhạc Nhạc đi ôm bảo bối của cô.
Bác sĩ gật đầu, Tử Khê đi vào phòng bệnh trước.
" Nếu như bây giờ tôi muốn đem Nhạc Nhạc đi máy bay, thân thể của nó có thể chịu được không?" Lâu Tử Hoán hỏi.
Bác sĩ lắc đầu: "Lâu thiếu, Nhạc Nhạc hiện tại rất yếu, tình trạng thân thể của nó thực sự không thích hợp di chuyển đi xa, tôi đề nghị chờ vết
thương Nhạc Nhạc phục hồi như cũ, tình hình tốt hơn rồi quyết định."
Lâu Tử Hoán gật đầu hắn không thể để thân thể Nhạc Nhạc mạo hiểm, hành trình cần tạm thời hoãn lại.
"Nhạc Nhạc sau này đau nhất định phải nói cho A Tử, có biết hay không?" Tử
Khê ngồi ở bên giường Nhạc Nhạc. Cô giúp nó lau mồ hôi lạnh, không nỡ
nhìn nó chịu khổ.
"A Tử, mẹ không nên lo lắng như vậy." Nhạc
Nhạc nói: "Ba ba bại hoại còn ở đây, con sẽ không có việc gì, ba nói sẽ
giúp con tìm lại chân, con tin tưởng ba nhất định có thể làm được, mẹ
nói có phải không?"
Tử Khê gật đầu, trong cảm nhận của Nhạc Nhạc đại khái Lâu Tử Hoán là không có gì làm không được đi! "Ngoan ngủ đi!
Nhạc Nhạc hiện tại đã khuya rồi!"
Nhạc Nhạc lắc đầu: "A Tử, mẹ hát cho con nghe đi! Hay là trò chuyện cũng được, bây giờ con vẫn ngủ không được."
"Con vẫn còn rất đau đúng hay không?" Tử Khê nói xong lại nghẹn ngào. Sắc
mặt nó tái nhợt, không lừa được ai, Nhạc Nhạc của cô, cô phải làm thế
nào mới được đây.
"Vẫn là không lừa được A Tử." Nhạc Nhạc cười
cười, biểu tình trên mặt thay đổi có chút thống khổ. "A Tử, là con gạt
mẹ, con thực sự rất đau. Bác sĩ chích thuốc giảm đau nhưng mà vẫn đau
quá.
"Nhạc Nhạc không sợ!" Tử Khê cầm tay nó, "mẹ hát cho con nghe!"
Tử Khê nhẹ giọng ngâm nga, Nhạc Nhạc dựa vào trong lòng cô, đau đớn trên
mặt dần dần tan biến, tay nhỏ cầm tay lớn, nhàn nhạt tươi cười.
Lâu Tử Hoán tiến vào thì chợt nghe thấy Tử Khê đang ngâm nga lời hát,
hắn ngồi ở bên cạnh, trong đầu của hắn vang lên từng tiếng dịu dàng của
cô, sau cùng Nhạc Nhạc cũng ngủ mà Tử Khê thì rơi lệ đầy mặt.
Mấy ngày này, tinh thần An Dạ Vũ đều rất hoảng hốt. Bà thường thường tự
nhốt mình trong gian phòng thì thào tự nói. Bà và Lâu Ngọc Đường đã phân phòng. Lâu Ngọc Đường cho người hầu hạ bà, bình thường căn bản không
muốn để ý đến bà.
Bà muốn đi gặp Tử Khê nhưng không có dũng khí, lần trước gặp một lần liền mang đến cho Tử Khê phiền phức lớn như vậy.
Nhạc Nhạc là đứa bé dễ thương như vậy, không biết thế nào rồi.
Lâu Nhược Hi đẩy cửa đi vào, cô ta thấy mẹ kế ngồi ở ghế quý phi đờ ra,
khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười. Cô ta đi tới trước mặt bà ngồi xuống: «
Dì An, làm sao dì không xuống dưới ăn. »
"Ăn"An Dạ Vũ nghi hoặc
nhìn cô ta. Lâu Nhược Hi tuy rằng không giống Lâu Tử Hoán nhìn bà theo
kiểu hung thần ác sát, thế nhưng hận ý của cô ta đối với bà sẽ không ít
hơn anh trai cô ta.Bình thường trong gia đình này, từ trước đến nay cô
ta không đem bà để vào mắt, vậy mà lúc này đây lại gọi bà đi ăn, thật là kì lạ nha.
"Đúng vậy, đã đến giờ ăn!" Lâu Nhược Hi cười nhìn
bà, "Dì An, ba tôi đang ở dưới lầu chờ bà, nếu bà không xuống dưới ông
ấy chắc tức giận lắm!"
Vừa nghe đến Lâu Ngọc Đường, An Dạ Vũ
theo bản năng sắc mặt cực kỳ sợ hãi. Hiện tại, trên danh nghĩa ông ta là chồng bà nhưng bà rất rõ ràng Lâu Ngọc Đường vẫn cho phép bà ở lại Lâu
gia là bởi vì bà là mẹ của Tử Khê, mà ông ta cho rằng Tử Khê là con gái
của ông, "Tôi xuống ngay"
"Dì An, tôi đang suy nghĩ , mấy năm
nay có phải là tôi cho dì quá an nhàn rồi." Hai tay Lâu Nhược Hi đặt
trên ghế, cười nhìn bà, "Tôi và dì lúc này vẫn còn nhiều thứ chưa tính
toán rõ ràng lắm."
"Nhược Hi, cô, cô nói cái gì?" An Dạ Vũ bị ép buộc, ngồi xuống, kinh hoảng nhìn cô ta.
"Hiện tại, anh trai tôi đã biết chân tướng, tôi thực sự không cần lại phải
gạt ba tôi." Mặt Lâu Nhược Hi áp sát một chút, cô ta nhìn thấy sợ hãi
trong mắt bà, thần sắc cô ta rất hài lòng. "Bà cũng biết sở dĩ ba tôi
vẫn cho bà ngồi ở vị trí Lâu phu nhân là bởi vì ông ta cho rằng Tử Khê
là con gái ông. Nếu như biết rằng chuyện kia đã không có, tôi nghĩ sự
tồn tại của bà tại đây đã không còn giá trị nữa."
Trên mặt An Dạ Vũ đã không còn một giọt máu, thời điểm bà sợ nhất đã tới, bà biết biết Lâu Nhược Hi sẽ không bỏ qua bà. "Nhược Hi, cô muốn thế nào? Nếu như cô muốn đi nói cho Lâu Ngọc Đường chân tướng thì cô đã sớm nói, căn bản sẽ không thông báo cho tôi, vậy còn muốn nói riêng với tôi chứng minh cô
có mục đích khác."
"Thế nhưng tôi để cho bà làm Lâu phu nhân có
phải là lại tiện nghi cho bà quá hay không?" Lâu Nhược Hi không có nghe
đến câu hỏi của bà, dường như tự quyết định. "Tôi không thể quên bà năm
đó đối xử với mẹ tôi thế nào, hình ảnh này luôn hiện về trong đầu tôi
mỗi đêm."
An Dạ Vũ chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh. Năm năm
trước, đợt âm mưu đó bà đã thấy Lâu Nhược Hi đích đáng sợ, thế nhưng đến bây giờ ngay tại lúc này, người đàn bà này so với bà tưởng tượng còn
phải đáng sợ hơn nhiều lắm.
"Bà nói xem, đối với một người đàn
bà như bà, tôi cho bà sung sướng nhiều năm như vậy có phải là rất nhân
từ rồi không?" Lâu Nhược Hi rất hài lòng nhìn An Dạ Vũ đang sợ đến kinh
hoảng, cô ta muốn từng bước một bức bà. "Bà biết tôi muốn làm gì nhất
không? Tôi muốn cho bà thống khổ tuyệt vọng phải chết đi tựa như mẹ tôi, mà không, so với mẹ tôi lại càng thống khổ càng tuyệt vọng hơn gấp trăm lần."
"Cái chết ấy tôi cũng không muốn, hơn nữa tôi không phải
cố ý." An Dạ Vũ bị dọa sợ đến nước mắt chảy ra, "thực sự không phải cố
ý."
"Dì An đừng căng thẳng" Lâu Nhược Hi vỗ vỗ mặt của bà, "tôi
cũng không phải lập tức muốn cho bà trả giá, bất quá tôi thực sự thương
cảm thay cho An Tử Khê có một người mẹ như bà vậy."
"Tử Khê, Tử Khê." Cô ta nhất định hại đến An Tử Khê. An Dạ Vũ bắt đầu hoảng loạn, " Ta xin lỗi,Tử Khê."
"Bà thật sự có lỗi với cô ta" Lâu Nhược Hi đứng thẳng lên, "Bà biết rõ An
Tử Khê yêu anh trai tôi bao nhiêu, bà biết rõ nếu như cô ta đã biết cô
ta và anh trai tôi là anh em ruột sẽ thống khổ bao nhiêu, vậy mà bà còn
có thể hạ quyết tâm nói dối, dì An tôi rất bội phục bà."
"Tử Khê Tử Khê."Lời Lâu Nhược Hi nói đâm vào lòng bà, An Dạ Vũ khóc càng thương tâm.
"Ngẫm lại xem, năm đó An Tử Khê là vì bà mới vào bệnh viện. Cô ta thiếu chút
nữa sinh mạng cũng không còn, chính là vì cứu bà mà bà lại hồi báo cô ta như vậy, mắt bà chứng kiến Hắc Diệu Tư từng bước một bức cô ta, bà thấy cô ta thống khổ, tuyệt vọng nhưng bà lại là cánh tay đắc lực của Hắc
Diệu Tư bức cô ta gả cho hắn. Có người mẹ ruột như vậy, thực sự là bi ai và bất hạnh của An Tử Khê." Lâu Nhược Hi cố ý nhấn mạnh câu nói sau
cùng, cô ta chú ý cẩn thận tỉ mỉ nhìn biến hóa của An Dạ Vũ, khóe miệng
cười càng ngày càng thâm ý.
An Dạ Vũ run rẩy lui lại trên ghế.
Bà không muốn nghe Lâu Nhược Hi nói thêm một câu nào, thế nhưng lời nói
của cô ta rất rõ ràng xuyên thấu qua tai, đâm vào trong lòng bà.
"Nhìn lại đi, ngày hôm nay sau năm năm! Khi ba tôi đến bệnh viện chất vấn Tử
Khê thì bà đã làm cái gì? Bà tùy ý để ba tôi thương tổn Tử Khê bởi vì bà ích kỷ và nhu nhược không dám phơi bày chân tướng. Nhạc Nhạc chạy ra
bệnh viện bị tai nạn xe cộ và cuối cùng mất đi một chân, bà đại khái
không có thấy An Tử Khê nhìn thấy Nhạc Nhạc mất đi chân thì có bao nhiêu thống khổ sao! Tuyệt vọng, thương tâm, sụp đổ. Vậy mà bà là một người
mẹ nhưng lại chốn ở chỗ này như con rùa rụt cổ. Dì An, bà thực sự là
người mẹ vĩ đại nhất trên thế gian."
"Không, đừng nói nữa, không nên nói nữa!" An Dạ Vũ suy sụp, kêu lớn. Bà làm hại Tử Khê thống khổ
như thế. Chính bà là kẻ đầu sỏ gây nên! Bà là kẻ gây nên!
"Bà
cho là ai cũng không nói thì bà có thể trốn tội của bà sao?" Lâu Nhược
Hi vui sướng thưởng thức An Dạ Vũ thống khổ, nhìn bà ra bộ dạng này, cô
ta biết mục đích của mình rất nhanh sẽ đạt được. "Hiện tại anh trai tôi
muốn kết hôn với Niên Mạn Linh, mà An Tử Khê muốn bên cạnh anh trai tôi. Nhạc Nhạc cũng không thể là con tư sinh, buồn cười có phải không. Đúng
là con gái có di truyền, sau cùng cũng biến thành kẻ thứ ba trong hôn
nhân của người khác. An Tử Khê và bà thật bi ai như nhau."
"Không được nói Tử Khê như vậy!" An Dạ Vũ kích động, xông lên bóp cổ Lâu Nhược Hi "Cô không được nói con gái tôi như vậy."
Lâu Nhược Hi vẫn đang cười nhìn bà: "Lẽ nào nếu tôi nói thì có thể cải biến cái hiện thực này sao? Dì An, nếu như tôi là bà, nếu như bà đối với con gái bà thực sự còn có một chút thương tiếc, hiện tại bà nên đến nói cho cô ta biết cô ta và anh trai tôi không phải anh em, mà Nhạc Nhạc sinh
ra cũng không phải sai lầm, giải trừ ma chú của cô ta không để cô ta cứ
tiếp tục thống khổ như thế."
Nói cho Tử Khê, nói cho Tử Khê! An
Dạ Vũ buông lỏng cô ta ra, ngồi trở lại trên ghế bà phải chăng là nên
nói cho Tử Khê. Bà đã từng phạm lỗi khiến Tử Khê không biết mình không
có sai mà Nhạc Nhạc cũng là một đứa con bình thường.