Bảy Năm Vẫn Là Yêu Em

Chương 1: Tuyệt đối không phá thai




"Ngọc tiểu thư, chúc mừng cô. Thai nhi đã được 1 tháng rồi" Y tá cười đưa giấy khám thai cho cô.

"Cảm ơn, vậy tôi về đây."Cô nói rồi rời đi. Suốt cả dọc đường cô vẫn nhìn vào tờ giấy suốt...cô có con rồi...là con của anh và cô.

Bây giờ chỉ còn ba cô là phản đối cô và anh ở bên nhau chỉ vì anh là một cô nhi. Ba cô luôn nói với cô rằng người có thân phận thấp kém như anh không xứng đáng để cưới cô...nhưng cô không quan tâm tới điều đó. Có đứa bé này...có lẽ ba cô sẽ dần dần chấp nhận anh thôi. Dù gì đứa bé này cũng có một nửa dòng máu của Ngọc gia.

Về đến nhà cô đưa giấy cho ba cô xem. Nhưng sau khi xem xong sắc mặt ông lại càng đáng sợ...giận dữ. Ông đập mạnh tay xuống bàn rồi mắng cô.

"Tại sao mày có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy chứ?" Ông tức giận chỉ thẳng tay vào mặt cô quát tháo.

"Ba...con..." Cô không ngờ ông lại tức giận đến như vậy...vậy mà trên đường cô còn nghĩ ông sẽ rất vui vì sắp được làm ông ngoại...

"Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, phá bỏ cái thai này đi, cắt đứt mọi thứ với thằng đó tao sẽ coi như chưa có gì xảy ra!!"

"Ba...ba đang nói gì vậy...đây là cháu của ba, lại còn là con của con...Sao ba có thể nhẫn tâm như vậy được!?"Cô sợ hãi mặt trắng bệch lùi lại về phía sau.

"Thứ nghiệt chủng này không phải cháu tao. Mày mau đi phá cái thai này đi...rồi chúng ta sẽ đến Lâm gia nói lại chuyện cưới xin."

"Lâm gia? Ba! Bây giờ ba còn muốn đính hôn cho con và Gia Lân sao? Con không muốn!"

"Gia Lân tốt hơn thằng đó gấp vạn lần. Hơn nữa thế lực của Lâm gia không hề nhỏ. Nó vẫn luôn thích con, chẳng phải con gả cho nó sẽ tốt hơn sao"

"Không! Con không muốn!!" Dù ông có nói gì đi nữa, Gia Lân có tốt đến thế nào người cô yêu cũng chỉ có một...Làm sao cô có thể gả cho người khác được chứ?

*Bốp* Ba cô đã tát cô, một vết hằn đỏ trên má.

"Đừng nghĩ tới việc mày và Hoàng Thiên Vũ có thể ở bên nhau. Tao tuyệt đối không chấp nhận nó làm con rể tao. Người đâu? Đưa đại tiểu thư đến bệnh viện phá thai."

"Không!!" Cô sợ hãi đến nỗi ngất xỉu.

Nhìn cô ngất đi như vậy ông cũng cảm thấy đau đớn. Dù gì cô cũng là con gái của ông...làm như vậy cũng không đúng. Có lẽ là do ông đã quá tức giận nên mới phản ứng như vậy. Đúng lúc đó thì người hầu đi vào để đưa cô đến bệnh viện, ông cũng liền đi theo.

Tại bệnh viện...

"Ai là người nhà của bệnh nhân Ngọc Linh Hoa?"

"Tôi là ba của Linh Hoa...bác sĩ...con bé không sao chứ?"

"Ngọc tiểu thư bị bệnh máu trắng...cũng may là phát hiện kịp thời...vẫn có thể chữa trị được...nhưng...tôi vẫn khuyên là nên để bệnh nhân qua nước ngoài thì hơn."

"Máu trắng?" Ông hoảng hốt nói. Bệnh máu trắng ông biết...điều trị không phải là dễ cho dù là giai đoạn đầu hay cuối...ông thật sự không muốn mất cô.

"Bác sĩ...thật sự còn có thể chữa được sao?"

"Ngọc tiên sinh, mong ông bình tĩnh. Như tôi đã nói thì vẫn còn có thể chữa được...nhưng...bệnh nhân lại đang mang thai...nếu không muốn tổn hại đến thai nhi thì tuyệt đối không thể điều trị bây giờ, ít nhất là phải sau khi sinh con thì có thể."

"Được rồi, tôi hiểu...Tôi sẽ khuyên con bé."

Ông vào đến phòng bệnh thì cô đã tỉnh lại. Ông rất lo cho cô...bệnh máu trắng...tại sao lại như vậy chứ? Lẽ nào là do di truyền từ mẹ sao?

"Ba...có phải con...bị bệnh đúng không?"

"Con...sao con biết?"

"Vừa nãy nhìn thấy ba với bác sĩ như vậy con cũng đã hiểu được vài phần rồi..."

Ông thở dài, dù gì cô cũng sẽ phải chữa bệnh, nói muộn hay sớm cũng như nhau cả thôi

"Con...bị bệnh máu trắng...có lẽ là do di truyền từ mẹ con..."

"Linh Hoa...ba thật sự không muốn mất con...nghe ba một lần thôi được không...bỏ cái thai này đi rồi con ra nước ngoài chữa bệnh"

Cô mím chặt môi lại, nước mắt dường như sắp tuôn rơi. Ba không muốn mất cô...vậy còn cô thì sao chứ...cô cũng không muốn mất con. Càng không muốn chính mình lại vì mạng sống mình mà giết con.

"Ba...con tuyệt đối không phá thai. Còn về việc ra nước ngoài...con đồng ý...sau khi sinh con sẽ chữa bệnh...Được chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.