Bảy Năm Sau

Chương 13




Tòa nhà của trường St. Jean Baptiste trông như một ngôi đền Hy Lạp.

Theo phong cách đối xứng, mặt tiền bằng đá cẩm thạch màu xám được trang trí những hình khối tam giác trên tường đầu hồi và những chiếc cột Doric được chạm khắc tinh tế.

Scientia potestas est[1]: được khắc sâu vào mặt đá, khẩu hiệu của trường kiêu hãnh tỏa ra hai phía trên chiếc cầu thang đồ sộ khiến ngôi trường trung học này mang dáng dấp một nơi tôn nghiêm. Vẻ lạnh lẽo toát ra từ mặt đá được giảm bớt nhờ tiếng chim hót và những tia nắng lấp lóa qua tán lá màu vàng cam. Khoác lên mình vẻ sang trọng, nơi này toát lên vẻ yên bình, văn hóa và tri thức. Khó có thể tin rằng ta đang ở giữa lòng Manhattan, chỉ cách những trò vui ồn ào và dân dã của quảng trường Thời đại có vài khối nhà.

[1]. “Biết là có thể”

Tuy nhiên, trong thoáng chốc, vẻ tĩnh lặng như chốn tu hành này đã bị xáo trộng. Một nữ sinh đặt bước chân đầu tiên xuống bậc thềm. Rồi, theo từng nhóm nhỏ, đám nữ sinh tản mát khắp vỉa hè.

Tiếng cười và tiếng la hét loang ra. Bất chấp bộ đồng phục nữ sinh cùng chiếc cổ áo cánh sen, những cuộc chuyện trò của họ vẫn hướng vể những chủ để chẳng được cao sang như thế: chuyện về lũ con trai, chuyện đi chơi, mua sắm, chế độ ăn uống, Twitter hay Facebook.

Tựa vào yên xe, Nikki nheo mắt, cố gắng nhận ra bóng dáng Camille giữa những toán nữ sinh này. Dù cô không muốn, vài mẩu chuyện vẫn dập vào tai cô. Vài cảm nhận thoáng qua về một thế hệ không còn là thế hệ của cô nữa. “Tớ phê lòi mắt cậu ấy, Stephen ấy!”, “Tớ in love vãi ra rồi!”, “Khiếp cái bà ấy quá, bà dạy môn xã hội ấy”, “Nẫu mề”, “Tớ đang tức lộn ruột đây”…

Cuối cùng thì cô cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy con gái.

- Mẹ đang làm gì ở đây vậy? Camille ngạc nhiên hỏi mẹ. Con thấy mẹ đã nhắn tin cho con.

- Không có nhiều thời gian giải thích cho con đâu, con yêu. Mấy ngày nay con không nhận được tin tức gì về Jeremy sao?

- Không ạ, cô bé khẳng định.

Nikki nói cho con bé biết vụ mất tích của anh trai, nhưng để không làm con gái hoảng sợ, cô không kể vụ phá hoại nhà cô cũng như việc phát hiện ra ma túy.

- Trong lúc chờ cho chuyện này qua đi, bố muốn con đến nhà bà nội ở vài ngày.

- Nhưng không được! Con phải làm mấy bài kiểm tra trong tuần này! Với lại con đã nhận lời đi chơi cùng các bạn rồi.

Nikki cố tỏ ra thuyết phục.

- Con nghe này, Camille. Mẹ sẽ không ở đây nếu mẹ không nghĩ con đang gặp nguy hiểm.

- Nhưng nguy hiểm gì chứ? Anh con dạt nhà, thế thì sao chứ? Đây có phải lần đầu đâu.

Nikki nhìn đồng hồ thở dài. Chưa đầy nửa tiếng nữa sẽ có một chuyến tàu đến Đông Hampton, nhưng từ giờ đến năm rưỡi chiều thì đây là chuyến cuối cùng.

- Đội cái này vào! Cô vừa ra lệnh vừa chìa chiếc mũ bảo hiểm cho con gái.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết. Mẹ là mẹ của con. Nếu mẹ bảo con làm gì, thì con cứ làm đi, thế thôi! Và không được cãi.

- Y hệt giọng bố! Camille cự nự khi ngồi lên yên sau chiếc mô tô.

- Và đừng xúc phạm mẹ, xin con đấy!

Nikki cưỡi lên xe rồi rời khỏi Thượng Đông Manhattan. Cô lái xe đi dọc Lexington, lao qua những pháo đài bằng kính và bê tông, phóng nhanh hết sức nhưng vẫn tập trung vào việc lái xe.

Nhất là không được để xảy ra tai nạn. Không phải bây giờ.

Do vụ ly hôn, từ trước đến nay mối quan hệ của cô và Camille vẫn luôn xa cách. Cô rất yêu con gái, nhưng lại không có cơ hội thiết lập với con bé mối đồng cảm thật sự. Lỗi đương nhiên là do những điều kiện chia rẽ phi lý mà Sebastian đã áp đặt. Nhưng cũng còn do một rào cản âm ỉ hơn. Bản tính trung thực buộc cô phải thừa nhận rằng thực ra cô luôn tự ti khi đối diện với con gái. Camille là một cô bé xuất sắc, đam mê văn hóa cổ điển. Còn rất nhỏ tuổi mà cô bé đã đọc hàng trăm cuốn sách, xem hầu hết các bộ phim kinh điển. Về khía cạnh này, Sebastian đã dạy dỗ con bé không chê vào đâu được. Nhờ anh, con bé được phát triển trong một môi trường ưu việt. Anh dẫn nó đi xem kịch, nghe hòa nhạc, xem triển lãm...

Camille là một cô gái ngoan, đúng hơn là một cô gái khiêm nhường và không kiêu ngạo, nhưng Nikki thường cảm thấy mình bị qua mặt mỗi khi, ở đoạn rẽ một cuộc chuyện trò, cô mạo hiểm tiến vào lãnh địa của vốn văn hóa “bác học”. Một người mẹ tụt hậu. Một người mẹ thấp kém. Mỗi lần nghĩ tới điều đó, nước mắt cô lại chực trào ra, nhưng cô luôn cố gắng giữ cho nỗi buồn ấy ở xa mình.

Chạy nhanh hết tốc lực, cô băng qua Grand Central, liếc nhìn kính chiếu hậu rồi lách qua dòng xe vượt lên một chiếc xe cứu hỏa.

Cám dỗ, tốc độ, cảm giác choáng ngợp. Cô yêu thành phố này bao nhiêu thì cũng căm ghét nó bấy nhiêu. Sự đông đúc và chuyển động bất tận của thành phố bóp nghẹt cô và khiến cô choáng váng.

Nhỏ bé, kẹt giữa những bức tường thẳng đứng và những con đường chia ô bàn cờ, chiếc mô tô vẫn đang lao nhanh.

Còi hụ ầm ĩ, bầu không khí ô nhiễm lơ lửng, đám taxi kích động, tiếng còi xe, tiếng la hét.

Nikki về số, làm một vòng cua rộng để rẽ vào phố 39, rồi hòa mình vào dòng người trên đại lộ Thời trang. Các hình ảnh cứ nối tiếp nhau hiện ra trước mặt cô: đám đông chen chúc, mặt đường rải nhựa rạn nứt, những chiếc xe chở đầy hàng của mấy người bán xúc xích, ánh kim loại phản chiếu loang loáng từ các cao ốc, vài cặp đùi thon thả được in khổ lớn dán trên mặt tiền một tòa nhà.

Vừa đến Pennsylvania Plaza, cô đỗ được chiếc mô tô kẹp giữa hai chiếc ô tô.

New York là địa ngục đối với xe hai bánh: đường sá đã bị cày nát và lại còn không được đỗ xe bừa bãi.

- Hết tiền, xuống xe thôi!

Camille nhảy lên vỉa hè và giúp cô khóa chiếc BMW lại.

2 giờ 24 chiều.

Tàu sẽ khởi hành trong mười phút nữa.

- Khẩn trương lên con yêu.

Hai mẹ con băng qua phố giữa dòng xe cộ để vào tòa nhà thô kệch nơi có ga Penn.

Cứ nhìn vào những bức ảnh lịch sử dán trong sảnh lớn thì thấy nhà ga có mật độ hành khách đông nhất nước Mỹ này thuở xưa sở hữu một tòa nhà đồ sộ được trang trí với những cột đá hoa cương màu hồng. Được lắp một ô kính ghép màu lớn, phòng đợi dành cho hành khách mang dáng dấp một giáo đường với máng nước, cửa kính ghép màu và tượng cẩm thạch. Nhưng thời vàng son ấy đã qua lâu lắm rồi. Dưới sức ép của các nhà cải cách và ngành công nghiệp giải trí, người ta đã phá bỏ tòa nhà cũ từ đầu những năm 1960 để xây dựng tại đó một tổ hợp vô hồn toàn văn phòng, khách sạn và sân khấu.

Nikki và Camille chen lấn mở đường dẫn vào phòng vé.

- Làm ơn cho một vé đi Đông Hampton.

Nhân viên bán vé, một phụ nữ dáng vẻ ục ịch, rề rà điền thêm thông tin vào vé. Nhà ga náo nhiệt. Là điểm trung chuyển quan trọng trên hành trình từ Washington tới Boston, ga Penn cũng có nhiều tàu tới New Jersey và Long Island.

- 24 đô la. Tàu sẽ khởi hành trong sáu phút nữa.

Nikki cầm tiền thừa rồi nắm tay Camille kéo con gái chạy xuống lòng đất, nơi bắt đầu các tuyến đường sắt.

Trên cầu thang, dòng người xô đẩy nhau. Cảnh hỗn tạp đến ngột ngạt. Tiếng trẻ con la hét. Người người chen vai thích cánh. Đầu gối đụng đâu cũng thấy va li. Mùi mồ hôi.

- Đường tàu số 12, đằng kia!

Nikki kéo tay con gái. Cả hai chạy ngược lên chỗ đoàn tàu tương ứng.

“Khởi hành trong ba phút nữa”, nhân viên soát vé thông báo.

- Con gọi điện cho bố mẹ ngay khi tới nơi nhé, được không?

Camille gật đầu đồng ý.

Khi nghiêng người hôn tạm biệt con gái, Nikki nhận thấy vẻ bối rối của cô bé.

- Con giấu mẹ chuyện gì, đúng không?

Vừa không vui vì bị bắt lỗi vừa thấy nhẹ nhõm vì đã trút được một gánh nặng, rốt cuộc Camille cũng thổ lộ:

- Đó là về chuyện Jeremy. Anh ấy đã bắt con hứa không được nói với mẹ, nhưng...

- Con mới gặp nó phải không? Nikki đoán.

- Vâng. Anh ấy đến tìm con hôm thứ Bảy, giữa trưa, sau buổi học tennis của con.

Thứ Bảy, cách đây ba ngày...

- Có vẻ anh ấy rất lo lắng, Camille nói tiếp. Rất vội vã nữa. Anh ấy gặp rắc rối, rõ ràng là thế.

- Nó có giải thích với con mấy chuyện đó không?

- Anh ấy chỉ bảo với con là anh ấy cần tiền.

- Con có đưa cho nó không?

- Vì con không mang theo nhiều tiền nên anh ấy đi cùng con về nhà.

- Bố con không có nhà sao?

- Không, hôm đó bố ăn trưa ngoài hàng với cô Natalia.

Tàu chuẩn bị đóng cửa. Những hành khách cuối cùng đang chạy lên các toa. Bị mẹ thúc ép, Camille nói tiếp:

- Con đã đưa Jeremy 200 đô con cất trong phòng, nhưng vì chỗ đó chưa đủ cho anh ấy, nên anh ấy muốn con mở két của bố.

- Con biết mã à?

- Dễ mà: là ngày sinh của bọn con!

Hồi còi gióng lên báo hiệu giờ khởi hành đã đến.

- Có 5000 đô tiền mặt, cô bé nói tiếp trong lúc nhảy lên tàu. Jeremy đã hứa với con sẽ trả lại trước khi bố phát hiện ra.

Vẫn còn đứng trên bến, mặt Nikki tái nhợt đi khiến Camille lo lắng.

- Mẹ nghĩ đã có chuyện xảy ra với anh ấy sao, mẹ?

Cánh cửa tàu đóng sập lại sau câu hỏi của cô bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.