Tô Phá Nguyệt sợ hãi nhìn khung cảnh xung quanh, một không gian lạnh lẽo chỉ có mình nàng. Nàng như rơi vào vực thẳm, miệng không ngừng gọi tên hắn:
" Nguyệt! "
" Nguyệt, ngươi ở đâu?! "
" Nguyệt! "
Trước tình cảnh này, hai bóng đen trắng bỗng từ trên rơi xuống, cái bóng đen nhanh như chớp lao đến cạnh nàng, vung tay đập thật mạnh cây gỗ vào đầu nàng, Tô Phá Nguyệt lập tức bất tỉnh.
Nhìn nàng nằm bất động dưới chân, cái bóng đen hoảng sợ nhảy lên, miệng không ngừng than vãn. Cái bóng trắng bước từ bên cạnh tới, bịt lấy cái miệng không ngừng kêu la kia, giơ tay làm động tác chém cổ, cái bóng đen lập tức hiểu ra, vận dụng phép thuật đưa cả ba đi đến câu chuyện tiếp theo của nàng và hắn.
*
Hôm nay là ngày Chiêu Tỷ tướng quân vận mệnh hoàng thượng đem ba ngàn đại quân đến Sa Châu đánh giặc. Nghe nói, các bộ lạc ở biên ngoại Nam An quốc đã tập hợp lại chủ ý chính là muốn đánh phá Nam An.
Nhiều năm trước Nam An là đế quốc đứng đầu đại lục, tuy nhiên hiện tại đương kim hoàng thượng đã quá già yếu, triều chính lại lục đục nội bộ, đất nước suy yếu, giặc ngoại xâm lại lợi dụng thời cơ đánh phá, trong ngoài nước loạn thành bầy, không cách nào giải quyết.
Nay đến cả Chiêu Tỷ tướng quân cũng đã phải xuất quân đến Sa Châu hoang vu để đánh giặc ngoại xâm thì nhân dân cũng đã biết rõ, đất nước lâm nguy rồi. Trước cổng thành, người dân tụ tập lại để đưa tiễn Chiêu Tỷ tướng quân, nhìn bóng lưng thẳng tắp trên con hắc mã, nỗi lòng của người dân lại nhiều thêm một nỗi xao xuyến.
Từ Kinh thành đến Sa Châu cũng phải mất hơn 7 ngày đi đường, ba ngàn đại quân đã được lệnh xuất phát đến Sa Châu từ sớm, nên hiện tại chỉ có một mình Chiêu Tỷ tướng quân cùng hơn 20 vệ binh thân cận đi đến Sa Châu mà thôi, hy vọng quãng đường này sẽ không quá nhàm chán.
Nếu đứng trong đoàn 20 vệ binh nhìn lên sẽ thấy một tử y đỏ rực lưng thẳng tắp ngồi trên ngựa, ánh nắng ban mai phủ lên một lớp vàng rực lại làm cho khung cảnh thêm hữu tình, tuy nhiên, ít ai biết rằng sâu trong đáy lòng của Chiêu Tỷ hiện tại nên gọi là Tô Phá Nguyệt đã nhiều hơn một lời than vãn.
Không trách được nàng, trước kia Chiêu Tỷ tuy là nữ nhưng lại cũng là tướng quân nên ngồi ngựa lâu sẽ không cảm thấy ê mông, nhưng hiện tại nàng chỉ vừa mới xuyên qua đã phải leo lên ngựa ngồi, cảm giác ngồi trên yên ngựa thật khác xa so với lúc ngồi trên kiệu, nàng chỉ mong sao có thể mau mau tìm được hắn, trở lại những ngày tháng ngồi trên kiệu hoa với hắn có phải là tốt hơn không!
*
3 ngày sau.
Tô Phá Nguyệt nghiêng đầu nhìn nhúm rau xanh trên dĩa, lòng thầm cảm khái, không hổ danh là Mỹ Thực thành, nàng chỉ dừng chân ở đây có một buổi mà đã được ăn không biết bao nhiêu là đồ ngon, tuy nguyên liệu nấu vẫn là những thứ đồ bình dân nhưng không ngờ sau khi chế biến xong nó lại trở thành mỹ thực, nhìn ngon mắt, ăn ngon miệng.
Ăn nốt miếng cuối trong chén, nàng đưa tay cầm ly rượu, hớp một hớp, không giống như khuê nữ thuỳ mị nết na ăn xong sẽ lấy khăn thấm nhẹ quanh miệng, nàng thô lỗ dùng tay áo quẹt qua miệng sau đó đứng dậy, nhìn nam nhân trước mặt, ra lệnh:
" Đi thôi."
Nam nhân kia khẽ gật đầu, khuôn mặt lạnh không chút cảm xúc, tuy nhiên, khi nhìn theo bóng dáng nàng trong đáy mắt lại loé lên một tia sáng khó giải thích. Y cầm kiếm bước nhanh theo nàng, ra đến ngoài cửa, y lại thuần thục dắt con hắc mã của nàng đến, Tô Phá Nguyệt đương nhiên rất vừa lòng với sự chu đáo của hộ vệ thân cận này, trong nháy mắt hảo cảm không khỏi tăng lên vài bậc.
Giống như bản năng, Tô Phá Nguyệt thuần thục tung người lên rồi hoàn chỉnh ngồi trên yên ngựa, ngay cả nàng cũng không nhịn được mà thầm cảm khái, quả thật nhìn động tác lúc nàng leo lên ngựa đúng là rất uy phong a!
Đi được một đoạn ngắn, Tô Phá Nguyệt đã thấy phía trước hai bên đường người dân bu đông nghẹt, cách đó không xa là một chiếc xe ngựa thanh nhã đang đi tới, không lâu sau trước mặt nàng đã là một con bạch mã cộng thêm một cỗ xe hoa to lớn.
Tô Phá Nguyệt thật sự không có ý gây rối, chỉ có điều con đường này quá nhỏ, người dân lại bu đông nghẹt hai bên đường coi như cũng chiếm mất một phần, lại nói, nàng dù gì cũng là tướng quân, theo lý thì bên kia phải lùi lại để nàng đi qua mới đúng.
Hình như nghe thấy suy nghĩ của nàng, Nhất Đao - Đại hộ vệ bên cạnh nàng cũng là người lúc nãy mặt không đổi sắc bước xuống ngựa, Tô Phá Nguyệt cũng không cản y lại để cho y tiến tới thương lượng với chủ xe.
Bởi vì khoảng cách đứng cũng không quá xa, Chiêu Tỷ thân lại là tướng quân nên đã rèn luyện các giác quan rất tốt, Tô Phá Nguyệt nghe rõ ràng khi Nhất Đao đến hỏi, người bên trong chỉ thững thờ phun ra một từ:
" Không "
Không hiểu vì sao Tô Phá Nguyệt lại cảm thấy cách nói này quen thuộc đến như vậy, cả âm điệu cũng rất quen, nàng bắt đầu nghi ngờ về thân phận của người ngồi trong xe, tuy nhiên để tránh làm mất thời gian nàng cũng không muốn dây dưa nhiều, chỉ hô một tiếng gọi Nhất Đao quay lại rồi lùi ngựa về sau để cỗ xe kia đi qua trước.
Tô Phá Nguyệt để ý khuôn mặt của tiểu nô đánh xe vô cùng thững thờ, thậm chí khi nhìn thấy Nhất Đao suýt chút nữa rút kiếm ra cũng không có biến hoá gì, loại tiểu nô này một người bình thường làm sao có thể có chứ?!
Nghĩ tới điều gì đó, Tô Phá Nguyệt liền dời mắt gắng nhìn người ngồi đằng sau tấm mành, dù chỉ là bóng dáng lướt qua nhưng lại làm cho Tô Phá Nguyệt cảm thấy vô cùng quen thuộc, như nghe được ý nguyện của nàng, một cơn gió bất chợt thổi qua để lộ diện mạo của người bên trong, vừa nhìn Tô Phá Nguyệt lập tức hoảng hốt.
Là hắn!
Chính là hắn!!
Lão công của nàng!!!
Tô Phá Nguyệt lập tức hét lớn:
" Đứng lại! "
Nàng bảo đảm tiểu nô lái xe chắc chắn có thể nghe thấy giọng của nàng tuy nhiên y không những không dừng mà còn đánh nhanh hơn lúc trước. Mồi đã tới miệng, Tô Phá Nguyệt đâu dễ dàng để nó chạy mất, nàng thúc ngựa chạy theo thân thể nhẹ tựa như lông hồng, hắc mã lấy đà phóng qua cỗ xe ngựa, hoàn chỉnh đứng đối diện với bạch mã như lúc nãy.
Tô Phá Nguyệt không xuống ngựa mà ngồi trên yên, thúc ngựa chậm rãi tới gần, đến khi nàng xác định được hắn có thể nghe nàng nói mới dừng lại. Nàng thong dong bình thản bắt đầu nói:
" Sư phụ, người còn định ở trong đó đến bao lâu nữa hả?!"
Mọi người xung quanh ai nấy đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, riêng chỉ có người trong xe là hơi có phản ứng một chút. Liếc mắt thấy người bên trong vẫn chưa chịu ra, nàng lại tiếp tục nói:
" Sư phụ, nếu người không ra thì sẽ có chuyện lớn a!"
Tiểu nô đánh ngựa dùng vẻ mặt ngàn năm không đổi sắc hỏi nàng:
" Ngươi làm gì?!"
Tô Phá Nguyệt nhếch mày, cong môi thững thờ phun ra một câu:
" Gia là đang đào người a!!"
Không đợi tiểu nô đáp lại bên trong đã truyền ra một từ:
" Không. "
Tiểu nô vừa quay đầu đã sợ đến vỡ mật, chủ nhân ngàn năm không lộ diện của y cuối cùng cũng xuất hiện, hơn nữa lại còn rất chắc chắn phun ra một câu:
" Ta chấp nhận bị đào."