Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt

Chương 46: Kích tình




Minh Nguyệt Nhan một thân hắc y chắp tay đứng ngoài cửa đợi nàng. Ba ngày qua đối với hắn là một chuỗi ngày dài hơn cả những năm tháng hắn chờ đợi nàng, trong ba ngày mọi hương vị trần gian hắn đều được nếm trải, đau khổ, tuyệt vọng, dằn vặt, thậm chí cả những ý nghĩ điên cuồng đều xuất hiện trong đầu hắn, nhưng mà hắn lại không có can đảm làm việc đó, hôm nay hắn đánh cuộc thêm một lần, nếu như nàng chấp nhận thì tốt rồi.

Tô Phá Nguyệt chậm rãi tiến vào từ ngoài cổng, nàng hôm nay đã không còn một màu trắng thuần khiết như xưa mà thay vào đó chính là sắc tím u buồn, nàng muốn cho hắn biết nàng hiện tại đã thay đổi, cũng sẽ không là một nữ hài suốt ngày bám đuôi hắn, làm lỡ việc tình duyên của hắn.

Minh Nguyệt Nhan thấy nàng liền mừng rỡ, nỗi thấp thỏm lo âu nàng sẽ không đến của hắn đã biến mất, nhưng khi ánh mắt hắn dời xuống tay nải trên vai nàng, lập tức hắn liền thay đổi, không phải thất vọng mà là tàn nhẫn, áy náy lúc trước đã mất, hiện tại hắn đã có thể bắt đầu.

" Đến đây, ngồi đi. "

Nàng nhìn bàn ăn đơn giản như mọi ngày, tim hụt mất một nhịp, tuy khuôn mặt vẫn không có bất kì biểu cảm nào nhưng trong lòng luôn cố gắng đè ép những kỷ niệm lúc xưa đang cố trỗi dậy.

Nàng ngồi xuống, thấy hắn rót rượu vào ly thì nhíu mày, hắn nhếch môi cười, nhàn nhã trả lời:

" Hôm nay không phải nàng đã trưởng thành rồi sao."

Nói xong hắn đưa ly rượu qua cho nàng, chính mình thì tự nâng ly uống cạn, Tô Phá Nguyệt dù có chút nghi ngờ nhưng cũng không nói gì chỉ đành uống hết. Đột nhiên nàng có cảm giác choáng váng, lòng tự cười khinh, không ngờ tửu lượng của nàng lại thấp đến thế, người ta ngàn ly không say còn nàng một ly đã gục. Chuyện đời đúng thật là...

Nàng còn chưa cảm thán xong liền phát hiện dưới thân truyền đến cỗ nóng rực, cái gì đó cứ khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu, lập tức nàng đưa mắt lên nhìn người vẫn còn đang uống ở phía đối diện, không cần hỏi hắn đã cho nàng biết câu trả lời.

" Biết rồi sao?!"

" Sư phụ, ngươi...."

Nàng đứng bật dậy, chưa nói hết câu đã thấy toàn thân vô lực rơi vào vòng tay của hắn, nàng sững sờ trơ mắt nhìn hắn vô cảm đem nàng đặt lên giường. Một người đã từng xem nàng là bảo bối nay lại bỏ xuân dược vào rượu cho nàng uống, cảm giác hiện tại của nàng không phải đau khổ mà là có chút vui, mừng, lo lắng, bối rối. Nàng nên làm gì mới đúng đây?

Hắn chậm rãi đem y phục của nàng từ trên xuống dưới tất cả đều xé rách, đằng sau lớp vải dày chính là một cơ thể vô cùng hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức hắn muốn đem nó sáp nhập vào cơ thể của chính mình để thương yêu chiều chuộng, đáng tiếc, nàng không cho hắn cơ hội để làm vậy.

Hắn rũ mắt, nhắm chặt, ổn định tâm trí một lần nữa rồi bắt đầu tiến hành bản án dành cho nàng. Hắn đưa tay nâng phần eo nàng lên, chậm rãi hôn lên vùng da ấm mịn màng của nàng, Tô Phá Nguyệt ngứa ngáy phía dưới theo bản năng liền cựa quậy, tay bám chặt vào hai vai hắn, giọng khẽ rên rỉ gọi hắn, thân thể nàng kiều mị mời gọi hắn nhưng lý trí lại không cho phép nàng làm vậy, bởi vì nàng biết chuyện này là đại nghịch bất đạo, nếu hắn thật sự phát sinh chuyện gì với nàng, nàng sợ rằng thứ gì đó sẽ tới đem hắn đi mất.

Hắn đưa tay xuống phía dưới, tàn nhẫn vô tình đâm thẳng vào nơi khô khốc của nàng, nhận một cỗ đau nhói từ dưới thân truyền đến Tô Phá Nguyệt không nhịn được nữa liền nức nở. Nếu là trước đây hắn sẽ không bao giờ để nàng rơi một giọt nước mắt dù là phải mất cả mạng sống, còn hiện tại hắn đã không thể làm được nữa rồi.

Hắn dùng tay ép nàng đối mặt với mình, cúi đầu xuống, hắn in một nụ hôn lên đôi mắt đang đẫm lệ của nàng, tay dưới cũng không tiếp túc hành hạ nàng nữa mà rút ra, linh hồn nhỏ bé của nàng lại được cứu rỗi, chợt, hắn thô bạo đâm thẳng vào mà không một lời báo trước, nơi đó của nàng vẫn còn chưa đủ ướt để tiếp nhận vật to lớn của hắn, oà một tiếng, nỗi uất ức bấy lâu nay của nàng trào ra, không phải vì đau mà là vì đây là lần đầu tiên hắn đối xử thô lỗ với nàng như vậy, uất ức dâng trào, nước mắt tuôn rơi, hiện tại đến hiình tượng nàng cũng không cần giữ nữa cứ vậy mà khóc cho thoả thích.

Nàng khóc hắn đương nhiên cũng đau lòng, tuy nhiên hắn vẫn còn chưa có nguôi giận đâu, mặc kệ nàng, hắn bắt đầu đâm sâu vào bên trong, điên cuồng chiếm lấy thân thể nàng, từ trên xuống dưới mọi thứ đều bị hắn quét sạch qua một lần. Hắn cúi đầu tham lam quấn quýt ở chỗ hai bầu sữa non của nàng, tay vẫn không ngừng khiêu khích làm nụ hoa cứng hết lên.

Bên dưới hắn vẫn không quên nhiệm vụ của mình làm nàng vừa đau lại vừa giận, một làn khói trắng bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu của nàng, tuy nhiên chưa kịp làm gì thì nó đã bị hắn dùng tay ném ra ngoài cửa sổ, giải quyết xong chướng ngại vật, lúc này hắn lại tiếp tục trừng trị nàng cho đến khi nàng nhận lỗi mới thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.