Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt

Chương 23: Phá lần bốn: lão sư, muội muội muốn ăn ngươi!




Ở Nam Xã Tắc có một ngọn núi gọi là Đãn Sơn, dưới chân núi là một thôn xã nhỏ tên gọi Trấn Thuỷ. Cuộc sống bình yên dân dị, người dân hoà thuận ấm no, chưa từng có một việc bất trắc gì xảy ra ở đây, phong cảnh nơi đây luôn khiến cho người ta cảm thấy lòng yên bình.

Trong thôn có một lớp học do phu tử họ Đỗ giảng dạy, phu tử này tên thật là Đỗ Nhạc, nhà ở cuối thôn, gia đình họ hàng chỉ còn một muội tử là thân thích. Năm xưa khi Đỗ Nhạc chuẩn bị sách vở lên kinh thi quan, phụ mẫu đột ngột qua đời, hắn gấp gáp chạy về làm tang, con đường học vấn ngừng lại ở đây, từ lúc đó đến giờ cũng đã hơn ba năm, có người hỏi hắn vì sao không tiếp tục, hắn chỉ cười rồi đáp:

" Nhà mỗ có một muội tử, cả đời  nguyện vọng duy nhất chính là chăm sóc muội tử thật tốt, đợi khi nàng yên bề gia thất xong, mỗ tính chuyện đời còn chưa muộn."

Vì một lý do như vậy hắn liền ngừng học, chuyển sang làm phu tử dạy học kiếm cơm nuôi muội tử, cuộc sống cứ tưởng là sẽ như vậy cả đời, ai ngờ đâu....

*

Cảm giác đầu tiên khi Tô Phá Nguyệt tỉnh dậy chính là nóng. Toàn thân nàng mồ hôi ướt đẫm,  nóng ẩm khó chịu, mặt đỏ gắt, thân nhiệt cao vút, triệu chứng giống như là sốt không nhẹ. Hai mắt mơ màng nhìn lên trần gỗ, miệng lẩm bẩm rên rỉ vài câu mệt nhọc, hình ảnh nàng nhìn thấy trước khi ngất đi chính là một khuôn mặt quen thuộc mờ ảo hiện ra, mà người này hình như là...

" Manh Manh, muội tỉnh rồi. "

Trước mặt nàng là một nam nhân trẻ tuổi, dáng vẻ thư sinh, toàn thân xuất ra một màu khí chất lãnh đạm, quan trọng nhất chính là khuôn mặt này giống y như khuôn mặt của cái tên cầm thú mà nàng phải đi chinh phục ở ba kiếp trước.

Tô Phá Nguyệt đột nhiên cảm thấy đầu ong ong, mắt mờ đi, như thường lệ một lượng ký ức khổng lồ truyền vào đầu nàng, đợi đến khi nàng tiếp nhận xong thì sắc mặt cũng đã trở nên trắng bệch. Không phải bởi vì bệnh tật mà chính là vì cái người mà nàng phải đi thuần phục ở kiếp này chính là vị ca ca dấu yêu kiêm người thân duy nhất của nàng.

Nhìn thấy nàng sững ra, Đỗ Nhạc gấp gáp lấy tay áp vào trán nàng, cảm nhận được nhiệt độ nóng nhẹ, hắn nghi ngờ nhìn lại, rõ ràng lúc nãy đã chườm khăn lạnh giúp nàng giảm sốt, sao bây giờ lại còn ngây ra như vậy??? Hắn nhíu mày khó hiểu.

Một lúc sau, Tô Phá Nguyệt mới cứng ngắc níu lấy tay áo của hắn, giọng khàn khàn nhỏ nhẹ xin xỏ:

" Ca ca, huynh có thể lại đây nằm với ta một lát hay không?"

Đáp lại lời cầu khẩn của nàng là một ánh mắt khó hiểu từ phía Đỗ Nhạc, hắn cười ôn nhu vuốt tóc nàng, giọng trầm ấm nhắc nhở:

" Manh Manh, muội đã đến tuổi trưởng thành rồi, ca ca không thể nằm chung với muội như lúc trước nữa, nếu muội khó chịu ta có thể vỗ lưng cho muội. "

Nói xong hắn quay lưng rót cho nàng ly nước, cũng bởi thế nên hắn không thể nhìn thấy ánh mắt thất vọng của nàng, nếu là lúc trước Đỗ Manh Manh sẽ mắt ướt nhèp nhẹp, nhưng lúc này thân xác đã là của nàng cho nên trong mắt đương nhiên sẽ có sự thay đổi lớn.

Từ khi phụ mẫu mất đi Đỗ Manh Manh cũng không còn vui vẻ như trước, ánh mắt tự nhiên sẽ u buồn hơn vài phần, nhưng một khi đã hoán đổi linh hồn thì trong ánh mắt của nàng chỉ còn lại sự háo thắng, vui vẻ, nhiều hơn chút nữa chính là tình yêu đối với vị mà ai cũng biết là ai kia.

Hắn quay lại, nâng nàng lên, đặt nàng dựa vào cạnh giường, ân cần đưa ly sát vào miệng nàng, từ từ đút cho nàng mấy ngụm nước. Sau đó hắn dùng tay áo lau vệt nước còn sót lại trên miệng nàng, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, đối với sự im lặng của nàng hắn cũng không mấy để ý, chỉ nghĩ rằng có lẽ nàng quá mệt cho nên  yên tĩnh hơn mọi ngày, hắn đâu ngờ rằng trong cái đầu nhỏ đó đang vạch ra những âm mưu đen tối để chuẩn bị lôi hắn vào hang cọp, ăn sạch không chừa một mẩu xương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.