Bầu Trời Sao Của Thiên Kim Thật

Chương 47: Anh Thích Anh Ghen Anh Cưỡng Hôn





Cố Duẫn chỉ thấy miệng Trịnh Tây Tây mấp máy nhưng không nghe thấy gì.
Anh vô thức tiến lại gần, nhưng Trịnh Tây Tây đã nói xong.
Sau khi tiếng chuông cao vút vang hết, Cố Duẫn hỏi: “Em vừa nói gì vậy? Anh nghe không rõ.”
Trịnh Tây Tây đỏ mặt lắc đầu: “Ở đây cao như vậy, có thể nhìn ra rất xa.”
“Anh, anh xem, bên kia có phải chỗ chúng ta ở không?” Trịnh Tây Tây chỉ vào nơi xa hỏi.
“Hướng ngược lại.” Cố Duẫn nắm tay cô đổi hướng: “Ở bên này.”
“Ồ.”
Vòng quay khổng lồ đã xoay lên điểm cao nhất, bây giờ nó đang từ từ đi xuống, tầm nhìn cũng đang dần thu nhỏ lại.
Chỉ cô biết 5 giờ vào lúc tiếng chuông vang lên, ở nơi cao nhất của vòng quay, cô đã để lại những gì cô muốn nói nhất.

Ngày hôm sau, Trịnh Tây Tây về nước.
Cố Duẫn đưa cô ra sân bay: “Chậm nhất tháng sau anh sẽ về.”
“Vâng.”
Cố Duẫn nói tiếp: “Khai giảng bảo chú Lâm giúp em mang đồ đến trường, buổi tối đừng một mình ra ngoài chơi với người ta, nếu ra ngoài đến tối muộn thì gọi chú Lâm đến đón em, đừng tự gọi xe.”
“Anh, anh yên tâm đi, em biết rồi.”
Sau đó Cố Duẫn ôm cô, có vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng anh chỉ nói: “Tây Tây, đợi anh trở về.”
“Được.”
Cố Duẫn nhìn cô đi qua cửa kiểm tra an ninh, đúng lúc Tề Thịnh gọi điện thoại đến, hỏi: “Em gái đi rồi?”
“Ừ.” Cố Duẫn nói: “Tối tăng ca, lương gấp bốn.”
Trước khi Tề Thịnh oai oán thì đã kịp nuốt vào vì nghe thấy số tiền lương.
Cố Duẫn nói: “Tôi muốn về nước.”
Tề Thịnh: … Nhưng tôi không muốn a a a!
Lương gấp bốn cũng không thơm.

Sau khi về đến nhà Trịnh Tây Tây ngủ thiếp đi cả ngày hôm đó.
Sau khi ở nhà nghỉ ngơi đến ngày 30 cuối cùng cô cũng có chút năng lượng quyết định đến trường.
Phạm Tri Tri đã đến trường vào ngày 25, ngày 30 Tằng Ngữ cũng vội vàng về trường.

Ở nhà hai người bọn họ ăn no uống say, trên cơ bản đều tăng cân.
Lúc nhìn thấy Trịnh Tây Tây, Tằng Ngữ không tin nổi, nói: “Vì sao tớ và Tri Tri đều béo lên, nhưng cậu vẫn không béo.”
“Vì người mà tiều tụy cũng đáng, không ốm cũng không sao.” Phạm Tri Tri nói tiếp.
“Haha đúng rồi, cậu và anh Cố Duẫn không ở chung nữa, nhưng mà không phải tháng 8 cậu đi tìm anh ấy sao? Sao cậu vẫn không béo lên?”
“Ngày nào tớ cũng chạy bộ với anh ấy.” Trịnh Tây Tây nói: “Nếu mỗi ngày cậu vận động một hai lần, cậu sẽ không béo đâu.”
“Vậy tớ không cần.” Xin tha thứ cho kẻ bất tài với chạy bộ là Tằng Ngữ, cô ấy véo thịt trên mặt mình: “Tớ có thể làm một cô gái mập mạp đáng yêu.”
Trưa Tằng Ngữ đến, các cô đến nhà ăn ăn cơm, nhân tiện thưởng thức các đàn em vừa vào năm nhất.

Sinh viên năm nhất nhập học sớm hơn nửa tháng, bây giờ đang huấn luyện quân sự.
Gần đây thời tiết đẹp, ngày nào cũng nắng, sinh viên năm nhất kêu khổ không ngừng, cả người đen như than.
Tằng Ngữ nói: “Nhớ lúc trước chúng ta huấn luyện quân sự cũng vậy, cả ký túc xá chúng ta ai cũng đen thui, chỉ có Tây Tây trắng như tiên nữ.”
“Tớ cũng đen đi.” Trịnh Tây Tây nói thật: “Đó là vì tớ trắng hơn các cậu thôi.”
Cô dùng một tuýt kem chống nắng lớn giá mấy chục đồng ở siêu thị, kết quả cả ký túc xá đi mua theo, mua về dùng thấy không có tác dụng lại trách cô lừa đảo.
“Đàn em bàn bên kia có phải vẫn luôn nhìn cậu không?” Tằng Ngữ lặng lẽ chọc cánh tay Trịnh Tây Tây.
“Không biết.” Trịnh Tây Tây không có hứng thú với đàn em, cũng không nhìn lại.
“Không hổ là người khó theo đuổi 5 sao đứng đầu bảng.” Tằng Ngữ nói: “Tây Tây, tớ hy vọng học kỳ này cậu sẽ tiếp tục duy trì.”
Phạm Tri Tri ho khan một chút.
“Duy trì không được nữa.” Trịnh Tây Tây nhỏ giọng nói: “Tớ cũng muốn thoát độc thân.”
“Hả? Không phải cậu nói đại học không yêu đương sao?” Tằng Ngữ quay đầu tìm Phạm Tri Tri làm đồng minh: “Trước kỳ nghỉ đông cậu nhớ không? Ở KTV, lời thề son sắt.”
“Tớ đổi ý không được hả.” Trịnh Tây Tây cúi đầu, tai đỏ bừng.
“Đương nhiên có thể đổi ý… A, đổi ý? Cậu thích ai?”
Giọng Tằng Ngữ bất giác trở nên to hơn vì kích động, Trịnh Tây Tây vội vàng lấy tay bịt miệng cô ấy lại: “Cậu có thể nói nhỏ chút không.”
“Xin lỗi, vừa rồi tớ kích động quá.”
Nhưng nếu nhìn lại người có thể khiến Trịnh Tây Tây đổi ý cũng chỉ có một người.
Lại nhìn dáng vẻ của Trịnh Tây Tây, Tằng Ngữ đắc ý nói: “Lúc trước tớ đã nói gì rồi? Có phải tớ liệu sự như thần không?”
“Đúng, đúng.” Bây giờ Trịnh Tây Tây chỉ muốn lấp kín miệng cô ấy: “Đừng nói gì cả, cũng đừng nói với anh tớ.”
“Yên tâm, tớ sẽ ngậm chặt miệng.” Cô ấy làm một động tác khâu miệng lại.
“Đúng rồi, Tằng Ngữ, cậu biết chỗ nào bấm lỗ tai không?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Cậu muốn bấm tai?”
Trịnh Tây Tây gật đầu.
Mấy ngày nay ngoại trừ ở nhà ngủ, cô còn tìm một số video trang điểm, thậm chí còn định học trang điểm.
Cô không biết cách theo đuổi người khác, dù có Phạm Tri Tri hướng dẫn nhưng phần lớn thời gian hai người đều đọc sách, hai người cái biết cái không nhưng nếu trang điểm cho bản thân đẹp hơn chắc không sai đâu.
“Tớ cũng muốn đi, nếu không chiều nay chúng ta cùng đi đi.” Tằng Ngữ lại hỏi Phạm Tri Tri: “Cậu đi không?”
Phạm Tri Tri lắc đầu: “Tớ không, hai cậu đi đi.”
Vì vậy sau khi ăn cơm xong, Phạm Tri Tri về ký túc xá, Tằng Ngữ và Trịnh Tây Tây ra ngoài trường đi bấm tai.
Trịnh Tây Tây vốn cho rằng sẽ rất đau, kết quả chỉ cần một phát bắn là được, cơn đau chỉ có một lúc, sau vài phút là hết.
Vành tai của Trịnh Tây Tây trắng và nhỏ, rất đẹp, nhưng sự chú ý của mọi người thường không tập trung ở đây, bây giờ bấm lỗ tai, quả thật càng dễ thu hút sự chú ý, ngay cả Tằng Ngữ cũng nhìn chằm chằm vào chỗ đó một lúc lâu.
“Tây Tây, tớ cảm thấy anh Cố Duẫn không thể không thích cậu.” Sau khi nhìn xong Tằng Ngữ đưa ra kết luận: “Cậu đẹp như vậy, cậu chỉ cần quyến rũ anh ấy một chút sẽ không sợ anh ấy không đầu hàng.”
Trịnh Tây Tây hỏi: “Quyến rũ kiểu gì?”
Thật ra cô cũng muốn quyến rũ nhưng cô không biết.
Tằng Ngữ gãi đầu, suy nghĩ một lúc: “Chuốc say anh ấy, gạo nấu thành cơm?”
Trịnh Tây Tây: “…”
Tửu lượng của anh cô không thể rót say nổi mà chắc chắn cô sẽ say trước.

Buổi tối, Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn gọi video cô cố ý dùng tóc che lỗ tai của mình.

Hôm nay cô vừa bấm lỗ tai, vẫn chưa lành nên bây giờ cô không dám cho Cố Duẫn xem.
Mấy ngày nay Cố Duẫn rất bận, thường xuyên tăng ca, Trịnh Tây Tây chia sẻ ngắn gọn về một số chuyện ở trường, sau khi nói chuyện được một lúc thì có người đến tìm Cố Duẫn, hai người cúp máy.
Gần đây mới vào học, chuyện trong trường khá ít, niềm vui lớn nhất mỗi ngày của Tằng Ngữ là đi đọc bài viết trên diễn đàn của trường, sau đó buôn chuyện với mọi người.
Vì sinh viên năm nhất nhập học, khóa trên tương đối rảnh rỗi, mấy ngày nay trên diễn đàn vô cùng sôi nổi, khoa nào có soái ca mỹ nữ, huấn luyện viên nào rất đẹp… Loại chuyện này đăng rất nhiều.
Danh sách soái ca mỹ nữ trong trường lại thay đổi, thậm chí còn bầu lại lần nữa.
Học viện vật lý của các cô cũng có một đàn em rất đáng yêu, dáng người nhỏ xinh, mặc quần áo huấn luyện, đôi mắt như chuông đồng vô cùng đáng yêu.
Một người nào đó đã đăng một bức ảnh của nữ sinh này trong một bài thảo luận, nói:〘Nói cô ấy là hoa khôi khoa vật lý không ai phản đối chứ.〙
Phía dưới có người phụ họa nói:〘Không phản đối, khoa vật lý năm nay có mười ba nữ sinh, diện mạo của cô ấy lập tức hạ gục những người khác, so với các nữ sinh ở khoa khác cũng không kém.〙
Lập tức có người nói:〘Trên lầu đều là sinh viên năm nhất hả? ZXX là hoa khôi khoa vật lý, sao còn có người khác?〙
〘Sinh viên năm nhất phải nhìn nhiều hơn rồi, trường mình không chọn hoa khôi trường, nếu không tôi đã bầu cho ZXX một phiếu.〙
〘+1 phiếu.〙

Bên dưới là một hàng bình luận như vậy.
Lập tức có tân sinh viên không ngại hỏi:〘ZXX là ai vậy, anh chị có ảnh không?〙
〘Đây là bảo bối anh trân quý trong bộ sưu tập, cho các em xem một tấm ảnh ZXX lúc huấn luyện quân sự, anh phải dùng tất cả khả năng mới chụp lén được đấy.〙
Đối phương đăng một tấm ảnh Trịnh Tây Tây đang uống nước.
Trong ảnh, Trịnh Tây Tây buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, hất ra sau đầu, để lộ chiếc cổ thon dài.

Lông mi của cô vừa dài vừa cong, đường nét tinh xảo, dù đang mặc quân phục nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể thấy cô giữa đám đông.
〘Giá trị nhan sắc của ZXX tôi thật sự phục.〙
〘Mỹ nữ còn là đại học bá, điểm trung bình cao đến 4., tôi hỏi cậu có sợ không.〙
〘Nói một câu, mỹ nữ chỗ nào cũng tốt, nhưng khó theo đuổi.〙
〘Quá khó mới đúng.〙

Đây vốn dĩ là một bài nói chuyện, mọi người tán gẫu rồi bắt đầu buôn chuyện.
Có người hỏi:〘Gần đây ZXX có phải đẹp hơn không? Lần trước tôi gặp cô ấy ở khu dạy học, có cảm giác gặp được ở khoảng cách rất xa.〙
〘Xinh đẹp hơn +1, trước đây rất đơn giản, gần đây hình như cô ấy đã chú ý đến việc trang điểm, trông rất đẹp… vv, tôi muốn biết cô ấy mua khuyên tai ở đâu, đẹp vãi, trước kia cô ấy không bấm lỗ tai.〙
〘Sao nghe có cảm giác không hay nhỉ, không phải mỹ nữ có người yêu rồi chứ?〙
〘Tôi không nghe nói có chuyện như vậy, trong ký túc xá của tôi có một người học cùng lớp cô ấy, không thấy ai nói cô ấy đang yêu ai, cũng không có tin đồn ai theo đuổi cô ấy, chắc chưa yêu ai đâu.〙

Ngày nào Tằng Ngữ cũng thích thú đọc các bài đăng, còn phát tin tức cho Trịnh Tây Tây: “Mọi người đều đang đoán có phải cậu đang yêu ai không… Aiss, nếu họ biết cậu thích người ta thì chắc chắn một loạt nam sinh trong trường sẽ rất đau lòng.”
Trịnh Tây Tây đang nghe hát, không nghe thấy lời Tằng Ngữ nói, ngay cả nghe thấy cô cũng không có hứng thú với mấy chuyện này.


Truyện Việt Nam
Nửa tháng trôi qua rất nhanh.
Cố Duẫn đã hoàn thành việc bàn giao hầu hết công việc của mình ở thành phố T.

Trịnh Tây Tây thường xuyên gọi điện thoại cho anh, mặc dù Cố Duẫn không nói cụ thể hôm nào anh về nhưng Trịnh Tây Tây có thể đoán được Cố Duẫn sẽ sớm về nước.
Gần đây Trịnh Tây Tây đã học trang điểm một thời gian, mặc dù không thể nói trang điểm đẹp xuất thần nhưng trang điểm nhẹ bình thường vẫn khá ổn.
Lớp nền của cô vốn đã xuất sắc, trang điểm chỉ cần kẻ một chút lông mày và kẻ mắt, sau đó bôi son, những chỗ khác cũng không cần xử lý nhiều.
Vì không biết ngày nào Cố Duẫn về, mấy ngày nay ngày nào Trịnh Tây Tây cũng ăn mặc xinh đẹp còn trang điểm nhẹ, đi ở sân trường, tỉ lệ người quay đầu nhìn gần như 100%.
Ngay cả Tằng Ngữ cũng trêu chọc cô nói: “Nếu anh Cố Duẫn vẫn không về, anh ấy sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ nam sinh Văn Đại.”
Không phải Cố Duẫn không muốn về, mà bị mấy chuyện vặt vãnh cản trở, làm xong nốt công việc cuối cùng, cuối cùng anh cũng lên máy bay về nước.
Sau hơn mười mấy tiếng bay, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Văn Thành.
Cố Duẫn không nói với Trịnh Tây Tây hôm nay anh sẽ về nước nên chỉ có chú Lâm đến đón anh.
Cố Duẫn về dinh thự Dục Minh trước.
Anh về tắm rửa, thay quần áo, sau khi nhìn thời gian, Cố Duẫn mới đến Văn Đại tìm Trịnh Tây Tây.
Anh không trực tiếp gọi điện cho Trịnh Tây Tây, mà gửi tin nhắn hỏi Tằng Ngữ có biết Trịnh Tây Tây đang ở đâu không, muốn tạo bất ngờ cho cô.
Đúng lúc Tằng Ngữ đang cầm máy nên lập tức nhìn thấy tin nhắn, cô ấy liếc mắt nhìn Trịnh Tây Tây bên cạnh đang bị mọi người đẩy lên hát, đoán được có lẽ Cố Duẫn đã về nên cô ấy gửi định vị cho anh.
Mấy ngày nay Trịnh Tây Tây nhìn sao nhớ trăng, lần này xem như người cô mong chờ đã trở lại.
Mọi người đang hát trong ktv ở ngoài trường.
Hôm nay là sinh nhật của lớp trưởng lớp họ.

Lớp trưởng rất tốt, hòa đồng với mọi người và rất được chào đón trong lớp.

Vì vậy vào ngày sinh nhật của lớp trưởng, ngoại trừ những người có việc không đến được thì hầu hết mọi người trong lớp ai cũng đến.
Sau khi Tằng Ngữ trả lời tin nhắn xong, cô ấy không nói với Trịnh Tây Tây.

Cố Duẫn cố ý tìm cô ấy mà không tìm Trịnh Tây Tây, có lẽ muốn cô bất ngờ, vui vẻ, đương nhiên cô ấy không thể phá hư.
Lúc Cố Duẫn theo địa chỉ đến đây, Trịnh Tây Tây đúng lúc đang đứng ở ngã rẽ ngoài phòng riêng nói chuyện với Kỷ Lai.
Cô trùng hợp gặp Kỷ Lai, trong phòng ký túc xá của Kỷ Lai có một người bạn thất tình, những người khác đi giải sầu với anh ta.

Ở phía đối diện có tiếng quỷ khóc sói gào gầm rú “Chết cũng vẫn yêu” đúng là phòng riêng của bọn Kỷ Lai.
Trịnh Tây Tây đi vệ sinh, lúc về cô gặp Kỷ Lai ở hành lang.
KTV này vốn gần Văn Đại, thường phát phiếu giảm giá cho sinh viên, gặp bạn cùng trường ở đây cũng không có gì lạ.
Nhưng trong mắt Cố Duẫn đó là Trịnh Tây Tây đang vui vẻ nói chuyện với một nam sinh ở góc.
Hôm nay Trịnh Tây Tây trang điểm, tóc bên trái vén ra sau tai, để lộ một chiếc khuyên tai hình trái tim.
Cố Duẫn cũng có thể nhìn ra những thay đổi của Trịnh Tây Tây trong khoảng thời gian này, nhưng khoảng thời gian trước anh bận xử lý công việc nên không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ đến, cô học trang điểm từ khi nào, bấm lỗ tai từ lúc nào, anh đều không biết.
Điều duy nhất anh biết là những chuyện này đều xảy ra sau khi cô từ thành phố T về, hoặc là sau khi cô đi học lại.
Trong lòng Cố Duẫn đột nhiên dâng lên một dự cảm rất xấu.
Anh đi tới, kéo cổ tay Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây quay đầu lại, khi nhìn thấy Cố Duẫn, đầu tiên cô kinh ngạc, sau đó vui mừng, hai mắt sáng lên: “Anh?”
“Anh ơi, anh về từ lúc nào thế?” Nói xong cô lại oán trách: “Không nói em biết, nếu không em có thể ra sân bay đón anh rồi.”

Nói xong có lẽ cô nhận ra mình đã hoàn toàn gạt Kỷ Lai sang một bên, cô vội giới thiệu nói: “Đây là em… anh Cố Duẫn.”
Sau đó cô giới thiệu với Cố Duẫn: “Anh ấy là đàn anh trong trường em, học khoa Toán, tên là Kỷ Lai.”
Kỷ Lai nhìn Cố Duẫn, lại nhìn một loạt phản ứng vừa rồi của Trịnh Tây Tây, anh ấy lập tức hiểu ra.
Người anh trai trong lòng cô chính là người trước mắt.
Sau khi về nhà Cố Duẫn thay một bộ quần áo mới, ăn mặc khá tùy tiện, trông giống sinh viên đại học, nhưng khí thế trên người lại rất mạnh, tuyệt đối không phải người bình thường có thể có.
Chưa nói đến diện mạo tìm khắp Văn Thành cũng không tìm được người thứ hai.

Anh còn cao hơn Kỷ Lai, đứng đâu cũng có cảm giác áp đảo.
Thua trong tay một người như vậy, có vẻ Trịnh Tây Tây cũng không oan.
Kỷ Lai chào hỏi rồi rời đi, không quấy rầy hai người.
“Hôm nay lớp em có bạn sinh nhật.” Trịnh Tây Tây vừa đi vừa nói: “Em vào chào một tiếng, anh ơi, anh muốn đi không…”
Trịnh Tây Tây đang định đi vào phòng riêng thì bị Cố Duẫn kéo lại ép vào tường.
Đèn trong hành lang không sáng lắm, đặc biệt ở chỗ ngoặt này ánh sáng rất tối.
Cố Duẫn chống một tay lên tường, ngón cái niết nhẹ cánh môi cô, lưu lại một vệt đỏ trên ngón tay: “Em trang điểm.”
Mắt anh rơi xuống vành tai cô.

Tai Trịnh Tây Tây nhỏ xinh, màu sắc tươi sáng trên đó vô cùng rõ, gợi cảm và tinh xảo.
“Còn lén bấm lỗ tai, sao thế, có người thích rồi.”
Trịnh Tây Tây trộm nhìn Cố Duẫn, mặt cô đỏ đến mức có thể chảy máu, cô cụp mắt xuống “Ừm” một tiếng.
Trong mắt Cố Duẫn là Trịnh Tây Tây đột nhiên xấu hổ khi nghĩ đến người mình thích, hơn nữa cô còn thừa nhận điều này.
Cố Duẫn tức đến bật cười, lồng ng/ực lấp kín nỗi buồn, lý trí lập tức sụp đổ.
“Là người vừa nãy? Thích cậu ta? Hai người yêu nhau?” Cố Duẫn chết lặng.
Rõ ràng cô đã nói dù muốn tìm bạn trai cũng phải tìm người đẹp trai hơn anh, giàu hơn anh.
Cái tên Kỷ gì đó vừa nãy có chỗ nào đẹp hơn anh, sao có thể hơn anh?
Trịnh Tây Tây vội vàng lắc đầu: “Không có, không phải, em…”
Cô còn chưa nói xong, Cố Duẫn đột nhiên áp cô.
Hai mắt Trịnh Tây Tây mở to, môi Cố Duẫn đã hạ xuống, cướp lấy cánh môi cô, hôn cô, cướp đi cánh môi cô.
Mọi thứ xung quanh đang dần dần đi xa, đầu Trịnh Tây Tây lập tức trống rỗng, cô ngơ ngác nhắm mắt lại, xung quanh hơi thở tràn ngập hơi thở của Cố Duẫn, hơi thở của Cố Duẫn, môi của Cố Duẫn, nụ hôn của Cố Duẫn…
Môi bị anh cắn m.út, không khí bị cướp lấy.
Phải rất lâu sau, Cố Duẫn mới buông cô ra.
Lý trí dần bình ổn.
Vừa rồi, chưa được sự đồng ý của Trịnh Tây Tây anh đã… Cưỡng hôn cô.
Trịnh Tây Tây đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn anh.
“Anh…” Anh muốn giải thích nhưng lại nhận ra không có gì để nói.
Anh thích cô, anh ghen, anh cưỡng hôn cô.
Cố Duẫn đứng ở trước mặt cô, con ngươi cất chứa bóng đen nặng nề: “Anh là cầm thú.”
Trịnh Tây Tây ngẩng đầu nhìn.
Cô kiễng chân, dưới cái nhìn của Cố Duẫn, cô hôn nhẹ lên môi anh một cái.
“Anh Cố Duẫn.” Trịnh Tây Tây nhìn anh nói: “Nếu anh là cầm thú, em cũng vậy.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.