Bất Tiểu Tâm

Chương 13: Tướng quân ngươi nhưthế nào lại giống như là e thẹn




Ngày thứ hai tan học Thường Kiện liền đến siêu thị mua thức ăn, cát cho mèo cùng với các loại vật dụng khi nuôi mèo, đến gần thời điểm ăn tối, Thường Kiện liền hí ha hí hửng chạy đến nhà Hà Luật.

Hà giáo sư hôm nay không có tiết, ở nhà nhàn nhã xem phim cùng chơi với mèo, nói thật, trước khi nhận nuôi hai con mèo này Hà Luật còn có chút hoài nghi mình có thể cùng chúng nó sống chung vui vẻ hay không, thế nhưng sau nửa ngày, Hà Luật cảm thấy cảm giác cũng không tệ lắm.

Thường Kiện gõ cửa đi vào, liền nhìn thấy dưới chân giáo sư nhà cậu có thêm một đôi dép lông xù. Miêu một tiếng, quả cầu vòng quanh chân Hà giáo sư vui chơi hai vòng mới nhìn thấy Thường Kiện bước vào cửa, liền cấp tốc chạy tới trước Thường Kiện đang đổi dép đi trong nhà, duỗi chân đẩy đẩy dép, Thường Kiện dừng lại, con mèo lại đẩy đẩy, lần này móng vuốt của nó rút ra một sợi len nhỏ. Mèo con ngẩng đầu nhìn chủ nhân đi dép, Thường Kiện tiếp tục bất động, lại tiếp tục cúi xuống, lại tiếp tục nghịch cái dép. Thường Kiện cười cười dùng dép đá đá bụng mèo con làm nó nhanh chóng chạy trốn khỏi Thường Kiện, miêu một tiếng dùng đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm động tác kế tiếp của Thường Kiện.

Thường Kiện nở nụ cười: "Công Binh, Tướng Quân nhà ngươi đâu?"

"Vào nhà trước đã." Hà giáo sư híp híp mắt, chờ Thường Kiện đi vào mới đóng cửa lại, "Làm sao cậu biết đây là Công Binh mà không phải là Tướng Quân?" Hà Luật tuy rằng không có ý kiến gì về cái tên Thường Kiện đặt, nhưng là dễ gọi còn hơn là cầu kì. Nhưng mà hai con mèo màu sắc giống nhau, Hà Luật không rõ con nào là Tướng Quân, con nào là Công Binh, trừ khi hai con mèo cùng ở trước mặt, bằng không Hà Luật đều là kêu loạn.

"Ầy," Thường Kiện ngồi xổm xuống, động tác vô cùng nhanh chóng bắt được Công Binh, kéo kéo lỗ tai phải, "Công Binh tai phải có một vết bớt màu vàng, Tướng Quân không có."

Lúc này một tiếng mèo kêu yếu ớt từ sau ghế sô pha vang lên, Tướng Quân thò cái đầu tròn vo ra khổi ghế, Hà Luật đã thấy rõ, quả nhiên trên tai Tướng Quân không hề có vết bớt. Tướng Quân khẽ kêu một tiếng, Công Binh lập tức giãy khỏi tay Thường Kiện, Thường Kiện thả tay ra, Công Binh liền vọt tới chỗ Tướng Quân. Hai con mèo lăn thành một đoàn, Tướng Quân vóc dáng có điểm nhỏ, bị đụng phải cái bụng liền hướng lên trên trời.

"Đây là thức ăn cho mèo, ta mua mấy loại không giống nhau." Thường Kiện đưa túi nilon đựng đồ vật ra, lại cùng Hà Luật nói một số lưu ý cậu tra được trên Internet.

Hà Luật trầm mặc một hồi: "Kì thực ăn cơm là được rồi, Tướng Quân cùng Công Binh xem ra là đã cai sữa." Lúc này Tướng Quân đánh cái lăn từ trên mặt đất bò lên, sợ hãi chạy đến bên chân Hà Luật, Hà Luật cúi xuống, hứng thú chọc chọc bụng Tướng Quân: "Trước đây mẹ tôi cũng nuôi mèo, con mèo kia cai sữa liền được mang đến, mẹ tôi liền cho ăn cơm tẻ có lúc có thêm mấy con tôm tép nhỏ. Cậu nói xem thời cổ đại không có thức ăn mèo, mèo liền không thể sống sao? Cậu bây giờ nuôi sủng vật cũng thật là có chút chủ nghĩa giáo điều quá mức."

Hà Luật rất ít khi nói nhiều như vậy, còn hơi có chút ý tứ biểu lộ cảm xúc, bạn học Thường Kiện suy tư một thoáng, dùng một loại ngữ khí nhu hòa từ trước tới nay chưa từng trải qua nhẹ nhàng hỏi Hà giáo sư: "Giáo sư...Không cùng cha mẹ thầy ở cùng sao?"

"Bọn họ đều không ở," Ngón tay Hà Luật hướng bụng Tướng Quân vẽ vòng tròn, Tướng quân rất ngoan ngoãn phối hợp với cậu, khóe miệng Hà Luật giương lên một độ cung nhỏ, "Bọn họ đều không ở, trước khi tôi tốt nghiệp một năm, cha tôi mất, tốt nghiệp năm ấy, mẹ tôi cũng đi theo." Hà Luật quay đầu lại nhìn Thường Kiện vẻ mặt thành thật: "Kỳ thật tôi cũng không cảm thấy quá thương tâm, cha mẹ tôi cả đời này kỳ thực rất hạnh phúc, bọn họ hơn ba mươi tuổi mới có tôi, thời điểm rời đi thế giới này đã dắt tay quá bốn mươi năm. Một đời người, có thể cùng người mình quý trọng bốn mươi năm, còn có cái gì tiếc nuối."

Nhưng là thầy nhất định thật đáng tiếc. Người chưa tới trung niên cũng đã mất cả cha mẹ, lúc có thể báo hiếu phụ mẫu thì cha mẹ đều đã không còn. Thường Kiện mũi chua xót, buồn buồn nói: "Giáo sư, thời điểm thầy cảm thấy cô quạnh, không muốn ở một mình, nhớ tới có thể tìm em a, gọi liền đến."

Hà Luật nhẹ nhàng nở nụ cười, dùng một bàn tay khác vỗ nhẹ đầu Thường Kiện: "Nói tới nghiêm túc như vậy làm gì, cậu lại không phải vợ tôi."

Thường Kiện ở trong lòng hừ nhẹ, em ngược lại càng muốn cho thầy làm vợ em.

Miêu một tiếng, Tướng Quân vô tội nhìn Hà Luật, đối với lực đạo trên bụng bị mất khống chế oan ức oán giận. Hà giáo sư rút tay về: "Đói bụng không, để cho cha các ngươi đi làm đồ ăn đi."

Thường Kiện đứng dậy, quen thuộc mở cửa tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, từ khi Thường Kiện ở nhà Hà Luật trổ tài xong, nhà Hà giáo sư cũng dần dần có dụng cụ nấu ăn thông thường, trong tủ lạnh cũng không còn trống rỗng một mảnh nữa. Thường Kiện lấy mấy quả trứng gà, lại rửa sạch rau cần, Thường Kiện không thành công chiếm lĩnh người và tâm Hà giáo sư, nhưng dĩ nhiên đã hoàn toàn chiếm lĩnh nhà bếp Hà giáo sư.

Nhà bếp truyền ra hương vị đem Công Binh hấp dẫn lượn quanh chân Thường Kiện, Tướng Quân ngồi xổm ở cửa bếp nhìn dáo dác, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hà Luật đang thảnh thơi ngồi trên ghế salon xem ti vi.

"Hà giáo sư, tuần này thầy có rảnh không?"

"Hả?" Hà Luật đang chuyên tâm đang xem phân tích trận thi đấu cờ vây mấy ngày trước.

"Em cùng mấy người bạn hẹn đi vùng ngoại thành, có chút tương tự nông gia nhạc, giáo sư có đi hay không?" Thường Kiện tùy ý hỏi, lỗ tai dựng thẳng chăm chú lắng nghe động tĩnh.

"Cuối tuần? Cuối tuần này hẳn là rảnh rỗi đi," Hà Luật suy nghĩ một chút, "Nhưng mà cậu cùng bạn học đi, tôi đi các cậu chơi sẽ không dễ chịu.

"Không có không có," Thường Kiện mặc cái tạp dề màu phấn hồng kia chạy thẳng đến phòng khách, vọt tới trước mặt Hà giáo sư, ân cần nói rõ, "Là bạn bè trước đây em chơi cùng, không phải bạn học, mọi người đều mang bạn bè cùng đi, nhiều người náo nhiệt mà."

Hà Luật lại suy nghĩ một lúc, sau khi mỗi cái cuối tuần đều bị Thường bạn học quấy rối đến nhiệt tình lên, Hà giáo sư cảm thấy cuối tuần không có hoạt động gì kỳ thực có chút nhàm chán, vì lẽ đó Hà giáo sư gật gật đầu.

Trong phòng bếp truyền đến tiếng dầu sôi, Thường Kiện bạn học ngâm nga trở lại phòng bếp, khà khà, lần này hai ngày một đêm phải đem vợ bắt được!

Lúc này Hà giáo sư còn không biết gì, tâm tình không tệ mà mà đem Tướng Quân ôm ở trên đùi, Tướng Quân nhìn xuống từ đầu gối Hà Luật, cân nhắc trong chốc lát, lập tức ngoan ngoãn nằm ở trên đùi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.