Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 45




“Tôi có thể đối Tiểu Lược làm cái gì?” An Trình Điển nháy mắt với Tiểu Càng, đại đa số thời điểm người đại diện đều thật hảo ngoạn.

“Các cậu… Các cậu…” Tiểu Càng phiêu mắt nhìn Văn Lược cách đó không xa, đối phương vừa lúc nhìn qua, tim của hắn hồi hộp một chút.

Hỏng rồi!

Tiểu Càng quả thực sợ hãi, minh tinh nhà mình muốn làm nền tảng coi như xong, thật đúng là làm được việc, còn xưng là yêu thật. Chân ái cái gì nha? Đầu năm nay đùa giỡn cái gì cũng không nên đùa giỡn tình cảm. Hắn nguyên bản liền nắm đúng tính cách Văn Lược, đúng là nam nhân, cho dù là nữ nhân cũng không cua được hắn, không nghĩ tới đại oa (bát tô) nhà mình, cư nhiên khai mở được tảng đá đó.

Tiểu Càng thất bại ngồi ở trên ghế, nghĩ đến phải tốn bao nhiêu tiền vào tay phóng viên, về sau còn phải tốn nhiều hơn cho cái gọi là lễ vật cùng hàn phí.

Trời ạ!

Chuyện lớn như vậy phải nói với Vệ Sanh, cùng nhau mở cuộc họp thảo luận, tốt nhất cũng cho tổng công ty biết một chút. Tương lai nếu bại lộ, tất cả mọi người đều hiểu rõ tình hình để có thể thuận tiện nói lời bù đắp.

Vì thế, một cái đáp án mâu thuẫn của An Trình Điển mà Tiểu Càng phải làm rất nhiều chuyện.

Hắn đầu tiên liên hệ Vệ Sanh, Vệ Sanh chính là đang chiếu cố người mới, vừa nghe lời này di động xém chút nữa rớt xuống. Hai người thương lượng một chút, cảm thấy nên cùng lão bản Đường Lạc thương lượng.

Đường Lạc nghe xong cái gì cũng không làm, trước tiên nói bình tĩnh, đám người trở về rồi thương lượng sau.

Tiểu Càng luôn luôn gọi điện thoại, An Trình Điển biết hắn vội, không nghĩ tới kịch tổ cũng vội như vậy. Sửa sang lại mình một chút, quay đầu nhìn thấy Văn Lược đang ngồi ghế chờ đạo diễn, cười liền bước qua, một phen ôm bả vai đối phương.

“Tái Mấy ngày nữa sẽ kết thúc, tối nay trở về, chúng ta đi chơi một chút đi!’ Cảnh điểm một nửa đều đã tới quay, nhưng chính là không có thời gian đi chơi, An Trình Điển nghĩ hai người tuy rằng không có xác định là quan hệ chính thức, nhưng phân thượng như vậy, cũng phải có một lần ước hội hẹn hò đi! Hơn nữa, nơi này núi cao hoàng đế xa, không có phóng viên, không có đội chó săn, thật tốt!

“Không đi, tôi phải về nhà!” Văn Lược đẩy tay An Trình Điển đặt trên cổ ra, hắn không có biện pháp ở nơi công cộng cùng An Trình Điển câu tam đáp tứ.

“Nếu đến đây rồi, liền đi chơi một chút đi!” An Trình Điển tiếp tục khuyên.

“Không muốn!” Văn Lược tiếp tục cứng rắn cự tuyệt.

“Như vầy đi! Ban ngày đi tối trở về ngủ!” An Trình Điển nhượng bộ, bồi một ngày cùng bồi cả đêm, cũng đủ rộng lượng đi.

“Cậu muốn làm gì?” Văn Lược cảnh giác trừng mắt, “Tôi cho cậu biết, tái có chủ ý méo lệch gì, tôi trực tiếp đánh chết cậu!”

“Cậu nếu không có chủ ý méo lệch gì làm sao biết tôi có?” An Trình Điển nhấc mi, thần sắc đắc ý.

“Tôi…” Văn Lược bị phản bác, thẹn quá thành giận vung nắm tay lên đánh, “Tôi đánh chết cậu!”

Quay phim nhiều, độ đề cao cũng phù hợp, ngẫu nhiên nắm tay đánh qua, còn có thể làm nát vài bông hoa, mấy chiêu không đến nơi đến chốn. Còn tượng mô tượng dạng, người trong kịch tổ cũng đã quá quen với việc hai người đánh tới đánh lui, bất quá Tiểu Càng mới tới nên không biết, vừa thấy hai người đánh nhau, này còn gì nữa, vội vàng đứng chính giữa ngăn lại, Văn Lược một quyền không vung hảo, ở giữa hồng tâm đánh thẳng vào mặt Tiểu Càng.

Tiểu Càng thân mình nhỏ bé, Văn Lược một quyền kia tính không nặng, nhưng cũng làm cho hắn thối lui vài bước, thiếu chút nữa té ngã, nhìn hai nam nhân trước mắt còn đang đánh nhau, Tiểu Càng ở trong lòng khóc rống: Tìm người nào lại không tìm, đi tìm cái người vừa cứng rắn lại còn không hề có tình thú.

Tiểu Càng gia nhập, không khí liền trở nên kỳ quái.

Được rồi, Văn Lược không biết làm sao, An Trình Điển ở một bên cười trộm. Mặt Tiểu Càng bị đánh trúng đều đỏ lên.

Đỗ Minh Thành sau khi cãi nhau cùng phó đạo diễn lần đầu tiên lên tiếng với hắn, “Nếu tiếp theo chúng ta đăng tin diễn viên chính cùng người đại diễn của diễn viên chính kia ẩu đả, bộ phim của chúng ta có phải hay không được chú ý?”

Phó đạo diễn không để ý đến hắn tiếp tục lau máy móc.

Tiểu Càng cảm thấy phải họp chính đốn một chút tâm tình, cùng nghệ sĩ của mình, gần đây hắn không có bên cạnh, mọi thứ hắn đã không thể khống chế.

Hội nghị kết thúc buổi tối Tiểu Càng về khách sạn. Tiểu Càng hạ đạt mệnh lệnh sau khi quay xong sang khách sạn của hắn một lát.

Văn Lược buồn bực, Tiểu Càng cùng An Trình Điển vì cái gì muốn đem hắn vào, bất quá mọi người dù sao cũng không phải rất quen thuộc, cũng không hảo cự tuyệt, nào biết đâu rằng người đại diện của người ta về điểm này rất miêu nị (ta cũng ko hiểu đâu ; ;), còn tưởng rằng là qua ăn khuya.

Sau khi kết thúc công việc, hai người liền tới khách sạn của Tiểu Càng. Trong lòng hai người cùng cảm thán: “Vì cái gì khách sạn của người đại diện so với minh tinh còn tốt hơn!”

“Tôi chỉ ở vài ngày!” Ý của Tiểu Càng là, tôi chỉ ở vài ngày, các cậu nhìn tôi khinh bỉ làm gì?

“Có chuyện gì sao?” Văn Lược luôn luôn nhu thuận, một bộ dáng tính tình tốt lắm, cho dù vừa kết thúc công việc rất muốn ngủ, nhưng cũng chịu đựng đến đây.

“Tôi nghĩ về chuyện của hai cậu, muốn thương lượng một chút!” Tiểu Càng chuẩn bị thật lâu, sau đó đi thẳng vào vấn đề.

“Cái gì mà chuyện của hai chúng tôi?” Văn Lược đang buồn ngủ lập tức liền tỉnh, có điểm kích động: “Hai chúng tôi có thể có chuyện gì?”

“Cậu khẩn trương như vậy làm gì?” Tiểu Càng trừng mắt Văn Lược, thầm nghĩ, hai người kia quả nhiên có miêu nị.

“Không có nha!” Văn Lược xoay đầu.

An Trình Điển thật ra thẳng thắn thành khẩn: “Phải thương lượng thế nào?”

Tiểu Càng bạch liễu tha nhất nhãn, sau đó đem văn kiện để trên bàn: “Các cậu hảo hảo xem, đây là chuyện tương lai phải ứng phó, chúng ta trước tiên bàn tiêu chuẩn một chút.”

“Ứng phó cái gì?” Văn Lược không rõ, hoạt động kế tiếp của hắn có gì phải ứng phó? Hơn nữa còn là Tiểu Càng nói? Vệ Sanh đâu?

“Tôi không nói quan hệ của hai cậu kiến bất đắc nhân (*), nhưng cũng phải có thứ nên làm và không nên làm!” Tiểu Càng có điểm câu nệ, “Dù sao hai người các cậu đều là người của công chúng, nhất cử nhất động đều bị người khác nhìn chằm chằm!”

(*) Người khác không thể nhìn thấy

“Từ từ.. Quan hệ của chúng tôi, như thế nào liền kiến bất đắc nhân?” Tiểu Càng nói lời này, Văn Lược thực không muốn nghe, hắn còn chưa từng nghe qua chính mình kiến bất đắc nhân, An Trình Điển kiến bất đắc nhân ngược lại hắn rất tán thành.

“Được rồi!” Cũng không phải kiến bất đắc nhân!” Tiểu Càng nói nhỏ trấn an, “Nhưng dù sao người có thể tiếp thu cũng rất hữu hạn!”

“Cái gì gọi là hữu hạn?” Văn Lược liền không rõ, hắn cùng An Trình Điển đầu tiên là bất kiến đắc nhân, hiện tại như thế nào lại thành người tiếp thu rất hữu hạn?

“Này!” Tiểu Càng khó khăn, không lẽ hắn phải nói ra chân tướng sao? “Tôi biết hai cậu thẳng thắn vô tư, nhưng mà… Cậu cũng phải biết quốc nội đối với đồng tính luyến ái…”

“Cái gì?” Văn Lược bị ‘chà xát’ liền tức lên.

An Trình Điển thiếu chút nữa cười ra.

Tiểu Càng còn đang: “Tôi biết các cậu không cho là vậy, chúng tôi cũng không phải kỳ thị các cậu, nhưng mà… cậu cũng phải lo lắng một chút cho sự nghiệp cùng tâm tình của fan và đại chúng nha!”

“Tôi.. tôi.. tôi làm cái gì, còn phải lo lắng cho sự nghiệp cùng tâm tình của fan và đại chúng!” Văn Lược tức giận đến não phát đau, nói cũng không tốt.

“Nếu các cậu công khai quan hệ, tôi thực sự là không đồng ý!” Thanh âm Tiểu Càng bắt đầu cường ngạnh, “Tuy rằng tôi không kỳ thị, nhưng mà tôi đang suy nghĩ đến tiền đồ cho các cậu, chẳng lẽ các cậu hy vọng có một ngày không ai tìm đến các cậu để quay phim cùng chụp quảng cáo?”

“Tôi!” Văn Lược xiết chặt nắm tay, nếu không cực lực áp chế, hắn chỉ sợ sẽ nhào qua nhéo Tiểu Càng, “Tôi! Như thế nào… lại thành… đồng tính luyến ái!”

Nghiến răng nghiến lợi nói một chữ rồi lại một chữ, thanh âm biểu đạt đầy đủ tâm tình. Nhưng Tiểu Càng chính là thật sâu thở dài.

“Tôi biết! Các cậu còn có một loại tiêu chuẩn, dù cho cậu không phải đồng tính luyến ái! Chính là cậu thích nam nhân! Không khác nhau, việc này tôi không quản!”

“Tôi..” Văn Lược cuối cùng thấu hiểu cái gì gọi là tú tài gặp binh hữu.

“Chúng tôi có chừng mực, văn kiện này không cần xem!” An Trình Điển chịu đựng cười, cẩn thận liếc mắt nhìn Văn Lược, sợ hắn bỗng nhiên bạo lên nhào qua cắn Tiểu Càng.

“Phải xem! Hai người các cậu bây giờ rất nổi tiếng, không thể để tin tức gây sức ép đến không dậy nổi, tôi đã cùng công ty..”

Đã cùng công ty!

Cùng công ty!

!

Văn Lược trước mặt tối sầm, một hơi ngăn ***g ngực đang tỏa đau. Người đại diện này đầu óc nước vào sao? Hoàn toàn không biết gì đem chuyện trực tiếp nói với công ty.

“Đường tổng đang chờ các cậu trở về tái thương nghị, tôi cảm thấy các cậu trước đây tốt hơn!” Tiểu Càng dù sao cùng Văn Lược tiếp xúc ít, cho nên không biết cá tính Văn Lược, nếu đổi Vệ Sanh hiện tại khẳng định sẽ không dùng ngữ khí thương lượng.

Văn Lược “ba” một tiếng đá chân bàn, phát ra tiếng vang rất lớn, Tiểu Càng không rõ ý tứ tưởng rằng hắn khẩn trương, An Trình Điển vội vàng cầm tay hắn, cười đứng dậy: “Được rồi! Hôm nay đã khuya, tôi cùng Văn Lược đem văn kiện về xem!”

“Ân! Xem hoàn liền tiêu hủy đi!” Tiểu Càng khẩn trương hề hề nhắc nhở.

Còn tiêu hủy, muốn tôi nuốt luôn hay không! Văn Lược một bụng tức giận, nếu An Trình Điển không đúng lúc kéo hắn lại, chỉ sợ Tiểu Càng đã bị đánh rồi. Cảm giác tình huống không ổn, An Trình Điển vội vàng lôi Văn Lược ra ngoài.

Tâm tình của Văn Lược có thể là không xong rồi, ra cừa liền chiếu bụng An Trình Điển đấm một quyền, sau đó đem văn kiện ném vào thùng rác gần đó. An Trình Điển sờ sờ mũi, nhặt văn kiện trên mặt đất, đi theo phía sau Văn Lược trở về. Việc Tiểu Càng làm thật không phúc hậu, nhưng nếu đem tư cách của người đại diện ra thì quả thật đem sự tình hoàn thiện đến không có sơ hở gì.

Lần này là An Trình Điển không đủ phúc hậu.

Cũng khó trách Văn Lược lại sinh khí, cả đời liền hoàn toàn không muốn nhìn thấy An Trình Điển, mãi cho đến lúc sau khi ăn cơm mừng bộ phim đã quay xong, An Trình Điển ở một bên trông mong nhìn hắn, muốn hắn đêm nay đi ăn khuya với mình.

Văn Lược cơm nước xong liền cả đêm thu dọn đồ đạc bay thẳng về nhà, liên tiếp ba ngày không có ghi hình.

Ngủ suốt ba ngày, hắn bị Vệ Sanh từ trên giường nhéo xuống, đã bị thét lên công ty đi. Văn Lược không cần nghĩ cũng biết phải đi chặn lỗ hổng của Tiểu Càng.

“Anh cũng sẽ không thực cho rằng tôi cùng An Trình Điển có quan hệ này đi?” Ở trên xe Văn Lược ôm đầu hỏi Vệ Sanh, hai người bọn họ cũng mấy tháng rồi không gặp đi! Vẻ mặt của Vệ Sanh cũng thực quá nghiêm trọng rồi!

“Chẳng lẽ các cậu không phải loại quan hệ này?” Vệ Sanh hỏi lại.

“Đương nhiên không phải!” Văn Lược vội vàng đáp: “Tôi làm sao có thể thích nam nhân!”

“Được rồi! Cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm!” Vệ Sanh lấy điện thoại ra bấm số điện thoại, “Chính cậu có giới hạn là tốt rồi, chỉ cần không ảnh hướng đến sự nghiệp, cậu thích động vật tôi cũng sẽ không can thiệp!”

Văn Lược thiếu chút nữa nhổ ra một ngụm máu tươi, “Anh sao lại không quan tâm tôi?”

Trong lúc Văn Lược nói thì Vệ Sanh đang gọi điện thoại cho nghệ sĩ mới, không lương tâm, mấy tháng không gặp liền thay đổi thái độ.

Văn Lược nhàm chán sờ di động của mình, mới nhớ ra mấy ngày nay tắt điện thoại, nghĩ liền nhấc chân đá Vệ Sanh: “Tôi muốn đổi số điện thoại!”

Vệ Sanh không để ý đến hắn, còn đang nói điện thoại. Văn Lược trong lòng lạnh đi, lòng người dễ thay đổi nha!

Tới công ty, Đường Lạc đang chờ bọn hắn, biểu tình cũng không có gì không đúng, chính là đợi mọi người ngồi vào chỗ, hắn mới mở miệng: “Cậu cùng An Trình Điển yêu đương tôi không cấm, nhưng mà… Các cậu tốt nhất vẫn nên chú ý một chút, hiện tại hai cậu đều đang nổi tiếng, không cần bởi vì tình cảm mà hủy hoại sự nghiệp, Tiểu Càng có điểm chuyện bé xé to, tôi tin tưởng các cậu sẽ có chừng mực!”

Hết chương 45


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.