Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 12




Một mình chiến đấu anh dũng là thực không có lý trí cũng không có kết quả. Sau khi người đại diện cùng đạo diễn tán gẫu xong, Văn Lược cầm kịch bản thở phì phì tức giận bước lên xe.

“Anh cũng không xem kịch bản mà đã nhận lời?” Văn Lược khó hiểu nhìn Vệ Sanh đang tính toán cái gì giàu to rồi.

“Đã xem từ ba tháng trước!” Vệ Sanh vững vàng lái xe, một chút cũng không bị tính khí Văn Lược ảnh hưởng đến, “Khi đó tôi cảm thấy cậu đóng loại phim này không thích hợp lắm!”

“Cũng bởi vì ảnh chụp kia, anh hiện tại cảm thấy tôi thích hợp?” Văn Lược lo lắng mặc dù chưa tới, nhưng nóng nảy là vẫn phải có.

“Tôi cảm thấy đây là thời điểm để biến hình tượng của cậu trở nên thành thục hơn. Cậu cũng không thể cả đời diễn vai tiểu sinh đi! Hơn nữa Đỗ Minh Thành tuy là đạo diễn mới, nhưng tiếng tăm của hắn còn có sự nổi tiếng của hai cậu đã đủ để làm bộ phim này được chú ý!” Vệ Sanh lo lắng tất cả mọi điều đều theo phương diện có lợi.

“Cho dù phải diễn thành thục cũng không nhất định phải diễn đồng… tính luyến đi!” Nói đến ba chữ kia Văn Lược vẫn là không tự chủ được xấu hổ một chút, trong đầu thực tự nhiên hiện ra hình ảnh An Trình Điển, cùng một người thực là đồng tính luyến ái diễn một bộ phim về đồng tính luyến ái, hắn cảm thấy chính mình bị nguy hiểm.

“Tôi đã xem qua kịch bản, rất hay!” Vệ Sanh thực kiên định, “Nếu cậu diễn bộ phim này, về sau nếu cùng An Trình Điển làm cái gì cũng sẽ không trở thành nhược điểm cho giới truyền thông, hiểu không?”

“Tôi cùng hắn không có gì!” Văn Lược cuối cùng bắt được trọng điểm, Vệ Sanh căn bản cảm thấy được hắn cùng An Trình Điển có cái gì đó.

“Không có gì, hắn có thể hôn cậu? Đừng nói với tôi, hắn vẫn thầm mến cậu, lúc học đại học đã yêu thầm cậu, sau đó một mực yên lặng chú ý cậu, gần đây mới bắt đầu theo đuổi cậu!”

“Anh….” Làm sao biết? Ba chữ sau Văn Lược theo lý trí nuột ngược vào bụng. Nếu không phải nắm chắc An Trình Điển sẽ không đem chuyện này loạn nói ra, hắn đã tưởng rằng mình là đương sự.

“Anh cái gì mà anh… Cậu cho rằng đây là phim chiếu lúc tám giờ sao!” Vệ Sanh không thèm nhắc lại.

“Văn Lược xấu hổ ngồi ở phía sau, nói như vậy, thật đúng là phim cẩu huyết lúc tám giờ. Không phải là đương sự, hắn cũng sẽ không tin cuộc nói chuyện này đều phát sinh trên người mình.

Vệ Sanh đem Văn Lược về nhà, chính mình trở lại công ty. Văn Lược ở nhà nhàm chán đem kịch bản bị nắm đến nhăn nhúm kia ra nhìn.

Nói như thế nào đây! Kịch bản quá thật rất hay! Nhưng mà, Văn Lược hoàn toàn không thể tưởng tượng, chính mình lại đối với An Trình Điển nói, cho ta một cơ hội, chấp nhận ta được không?

Những lời này hảo quen mắt, mấy hôm trước không phải An Trình Điển đã đối hắn nói qua sao. Văn Lược quẩy người một cái, cố gắng đem chính mình vùi đầu vào kịch bản, thử nhiều lần, phát hiện vẫn là không có biện pháp, hắn căn bản không có biện pháp đối An Trình Điển làm loại vẻ mặt này, chỉ mới nghĩ muốn cũng đã làm không được, sau này mặt đối mặt thì làm sao bây giờ?

Văn Lược lần đầu bị kích phát trong sự nghiệp diễn xuất của mình. Hắn khó chịu ở trên giường lăn lộn, hoàn toàn không có biện pháp suy nghĩ tình cảnh trong kịch bản nha!

Vừa lật trang, kịch bản đã bị lật đến trang thứ 45. Văn Lược cả người run lên, lúc ấy đã đi xuống cái quyết định, hắn nhất định phải từ chối bộ phim này!

Không đợi đến Văn Lược từ chối, Vệ Sanh đã đem giao kịch bản cho lão bản. Lão bản xem xong hoàn toàn đồng ý. Sau đó hai bên bắt đầu ký hợp đồng.

Cho nên thời điểm Văn Lược nhìn thấy Vệ Sanh có thể ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, đã là một vòng sau.

Vệ Sanh đến liền đưa cho hắn xem bản hợp đồng, thực hoàn mỹ, Đỗ Minh Thành trên thị trường vẫn là có một ít phân lượng, tiền hắn nhận được còn không ít, thù lao tự nhiên sẽ không ít.

“Hảo hảo chuẩn bị một chút, một thời gian ngắn sẽ có họp báo. Một thời gian ngắn sau tôi sẽ đem ảnh chụp kia phát tán ra. Đến lúc đó giả giả thật thật chân chân giả giả…”

Cáo già! Văn Lược căm giận trong lòng mắng.

Bất quá nhìn hợp đồng mắt Văn Lược liền mờ đi, ma xui quỷ khiến liền thỏa hiệp. Đỗ Minh Thành kia nhìn không đáng tin cư nhiên lại có nhiều tiền như vậy.

Xem ở khoản tiền bạc, Văn Lược tạm thời thỏa hiệp. Vệ Sanh cũng không phiền hắn nữa, kế tiếp trong thời gian này an bài cho hắn vài cái quảng cáo, tham dự vài cái hoạt động. Không tính quá mệt mỏi, nhưng bôn ba vẫn có chút rườm rà, mỗi ngày đều đồng dạng biểu tình hiện ra trước mặt công chúng.

An Trình Điển phỏng chừng gần đây cũng bị quản rất nghiêm, cũng không có trước mặt Văn Lược gây sự, bất quá tin nhắn điện thoại loại gửi liên tục.

Tôi bị Tiểu Càng canh giữ, Tiểu Lược mau tới cứu tôi đi!

Văn Lược tức giận mắng nhàm chán, tiếp tục quay quảng cáo.

Đại ma vương Tiểu Càng phải ăn thịt uống máu của tôi, cứu mạng nha! Tiểu Lược!

Văn Lược bất đắc dĩ mắng ngu ngốc, chuẩn bị lên đài tham dự hoạt động.

Tiểu Lược, cậu cũng không đến cứu vương tử điện hạ sao? Đại ma vương Tiểu Càng phải chiếm đoạt thân thể tôi!

Tiểu Càng khẩu vị thật đúng là lạ! Lúc này Văn Lược nhịn không được trả lời tin nhắn của hắn.

Oa! Tiểu Lược, cậu rốt cuộc trả lời tin nhắn của tôi!

Văn Lược lập tức liền hối hận.

Tiểu Lược, cậu có phải hay không bị quái thú Vệ Sanh canh giữ!

Văn Lược yên lặng nhìn thoáng qua một bên Vệ Sanh, ở trong lòng thầm gật gật đầu, quái thú Vệ Sanh! Hắn gần đây bị canh giữ muốn chết, xuất môn đều có trợ lý đi theo, còn muốn báo cáo hành trình. Vệ Sanh nói, bây giờ là thời điểm khẩn trương, mới vừa nháo lớn như vậy, nếu hắn xảy ra vấn đề gì cũng đều không tốt. Hiện tại phóng viên đều đi theo hắn hỏi ngày hôm đó giữa hắn cùng An Trình Điển và Ngả Thước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn cũng không biết trả lời thế nào, may mắn có Vệ Sanh ở bên.

Rốt cuộc do công tác tốt, tin tức bắt đầu chậm rãi phóng xuất.

Phóng viên vẫn còn chưa công khai những tấm ảnh đó trước khi đợt tuyên truyền phim bắt đầu, còn muốn định trang đăng và vân vân, các loại trước tuyên truyền gì đó.

Văn Lược mấy ngày nay bị Vệ Sanh buộc đọc kịch bản, mỗi lần không cam tâm tình nguyện, ngẫm lại thù lao, liền nhịn xuống.

Bất quá những điều này hết thảy khi thấy An Trình Điển đều làm tan rã.

An Trình Điển sớm đã tới phim trường, mặc phục trang cổ ngồi trước bàn nghịch di động.

Đúng vậy, đây là điện ảnh cổ trang!

Cho nên nói, Đỗ Minh Thành là một đạo diễn không đáng tin!

Bất quá Văn Lược thực thích tạo hình nhân vật của hắn, là giang hồ thiếu niên, không nhiễm một hạt bụi thế sự.

“Tiểu Lược đến đây!” An Trình Điển nghiêng đầu sang hướng của hắn mỉm cười.

Văn Lược sửng sốt một chút, hắn không phải chưa thấy qua tạo hình cổ trang của An Trình Điển, kinh diễm cũng không phải không có, nhưng tạo hình tang thương còn mang điểm quái đản giống như vậy quả thật làm cho người ta dễ dàng loại bỏ tâm lý đề phòng.

“Tiểu Lược!” An Trình Điển hướng hắn khoát tay, “Làm sao vậy?”

“Không… Không có gì!” Văn Lược có điểm xấu hổ hoàn hồn, diện mạo của An Trình Điển quả thật có điểm dễ dàng làm mê hoặc người khác.

“Quái thú rốt cuộc thả cậu rồi?” An Trình Điển còn giống như chìm đắm vào trò đùa của chính mình.

“Quái thú?” Vệ Sanh một bên khó hiểu.

Văn Lược mắt trắng liếc An Trình Điển một cái, “Đại ma vương cũng đem cậu phóng xuất?”

“Ân! Tiểu Càng đi mua điểm tâm cho tôi, cậu có muốn ăn gì đó không? Tôi bảo hắn mua cho cậu!” An Trình Điển da mặt dày thoải mái thừa nhận.

Cái này Vệ Sanh đã hiểu, quái thú kia chính là hắn. Nhất thời có tâm lý của cha mẹ muốn nói với tiểu hài tử, hắn rất muốn nói cho Văn Lược, về sau ít cùng An Trình Điển chơi đùa, không thôi lại học cái xấu.

Đợi Tiểu Càng trở về, Văn Lược đã muốn thay xong y phục. Bữa sáng quả nhiên có phần hắn, còn rất phong phú. Tiểu Càng trừ bỏ một lần kia lộ khí phách ra ngoài, cả người hiện tại lại thoạt nhìn nhu thuận, phía trước phía sau đều bị An Trình Điển sai phái. Lại nhìn quái thú nhà mình, ngồi ở chỗ kia cùng một tòa phật thực giống nhau, làm mọi chuyện đều là trợ lý.

Nhìn ra được lúc này đây là đại chế tác nha! Ngay cả người trang điểm cũng là số một số hai trong nước, Văn Lược cùng An Trình Điển trang điểm ròng rã mấy tiếng đồng hồ, kết quả xuất hồ ý liêu (không ngờ) thật là tốt, trang phục cũng rất tinh xảo.

Chụp ảnh sư cũng thỉnh người giỏi nhất, xem ra Đỗ Minh Thành là tính chỉ quay một bộ phim, nơi chốn cầu tinh. Phỏng chừng đến lúc đó phòng bán vé không tốt, cả đời cũng chỉ có thể quay đúng một bộ này.

Trừ bỏ lần trước cùng An Trình Điển ở bên ngoài đối diễn, Văn Lược cùng An Trình Điển hợp tác cơ hồ vi linh (bằng không). Cho nên chụp ảnh sư ở đây hô, “Mang chút cảm tình, cảm tình, tốt! Văn Lược cậu xem An Trình Điển kìa, nhất định biểu tình phải có yêu! Yêu… Cậu yêu hắn đến chết, biểu tình phải hơn nữa cho tôi!” Biểu tình của Văn Lược không hề có cái gì gọi là “Yêu”.

Nói gần nửa giờ, chụp ảnh sư nhục chí, thất bại ngồi một bên hướng trợ lý phát giận. Trợ lý bị dọa muốn chết, hai bên cũng không thể đắc tội, tốt nhất là đi cầu Vệ Sanh.

Vệ Sanh đứng một bên nhìn Văn Lược cũng thúc thủ vô sách – bó tay không biện pháp, chính là hiện tại mỗi phút đều là tiền, Văn Lược không có người khác chọc liền không dậy nổi nha! Vệ Sanh hướng trợ lý ngoắc, dán vào lỗ tai đối phương nói vài câu. Trợ lý lộ ra biểu tình hồ nghi, Vệ Sanh hướng hắn gật gật đầu, ý tứ chỉ cần làm là được.

Trợ lý không muốn đi đến một bên, nhỏ giọng nói thầm: “Không phải là chuyên nghiệp sao? Như thế nào ngay cả biểu tình cũng làm không được?”

Thanh âm không tính là lớn, nhưng hiện tại Văn Lược rất mẫn cảm so với nhím là giống nhau, lập tức nghe được. Thiếu chút nữa tạc mao, căm tức nắm tay lại đứng lên.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Tiểu Lược nhà chúng tôi hôm nay trạng thái không tốt, nghỉ ngơi một chút liền trở lại tiếp tục!” Vệ Sanh vội vàng ra ngoài hòa giải.

“Đúng vậy nha! Tiểu Lược có thể lập tức không có biện pháp yêu tôi, chuyện có thể hóa giải! Chuyện có thể hóa giải!” An Trình Điển cũng cười hì hì đi theo hòa giải.

Văn Lược một phen bị người “chiếu cố” thiêu cháy. Bàn tay to duổi đến ôm lấy thắt lưng An Trình Điển, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hướng về phía chụp ảnh sư quát: “Chúng ta có thể tiếp tục!”

“Tiểu Lược, cậu đang cùng tôi bồi dưỡng cảm tính sao?” An Trình Điển tựa vào đạo cụ đằng sau, tùy ý để Văn Lược ôm thắt lưng hắn, dù sao hai người tại đây diễn, hắn chính là bị động.

“Đúng vậy!” Văn Lược nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm An Trình Điển.

“Thực xin lỗi! Ánh mắt của ngươi có thể ôn nhu hơn được không?” Một bên chụp ảnh sư đã muốn cầm camera lên, nhưng hai người trước mặt thật làm cho hắn đau đầu, này làm sao là người yêu, rõ ràng là cừu nhân.

“Ta cơ khổ cả đời, lại gặp ngươi!” An Trình Điển bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười, “Chúng ta người như thế này làm sao có tương lai, những ngày tinh phong huyết vũ không phải là điều ta muốn, làm sao giống ngươi! Sinh ra trong gia đình danh môn!”

Nụ cười kia tràn ngập tang thương, bộ dáng buồn khổ cô đơn thu hết vào ánh mắt. Văn Lược vẫn còn ôm thắt lưng hắn, hiểu được An Trình Điển đang nói lời trong kịch bản, vẫn nhịn không được bị mang vào trong vở diễn.

Khó trách có người nói An Trình Điển là một diễn viên rất giỏi. Cũng có người bảo An Trình Điển diễn thực nhẹ nhàng. Nguyên lai cùng hắn đáp diễn, nhẹ nhàng như vậy liền nhập vai.

“Ta cuối cùng suy nghĩ, nếu ngày đó đao của ta không ngộ thương đến ngươi, hôm nay có phải hay không ta đã chết dưới kiếm của người nào đó.” An Trình Điển hơi hơi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mắt Văn Lược.

Văn Lược lắc đầu, đầu hơi hơi tiến lại gần, gần sát đến lỗ tai đối phương, “Một đao kia là một đao chính xác nhất trong cuộc đời ngươi!”

Hai tầm mắt dây dưa cùng một chỗ, Văn Lược cũng không rõ khi nào thì buộc chặt mạnh yếu, hai người rất gần nhau, gần đến mức ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe được.

Bịch! Bịch! Bịch!

Yết hầu chuyển động, Văn Lược dùng sức nuốt nước miếng!

“Đúng! Gần thêm nữa! Gần thêm nữa!” Chụp ảnh sư một bên nhỏ giọng thúc đẩy bọn họ.

Khoảng cách ngày càng gần, càng gần, sau đó, An Trình Điển bỗng nhiên nghiêng đầu.

Môi chạm nhau!

Hết chương 12.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.