Bát Phú Lâm Môn

Quyển 1 - Chương 7




Tiểu Thiên hạ buông mí mắt.

“Đại phu Sở Dực thật ra là sư huynh của tỷ tỷ ta.”

“Tỷ tỷ của ngươi? Ai?”

“Đương kim hoàng hậu.”

Bốn chữ vừa nói làm ta kinh ngạc.

“Sở Dực là thám tử mà tỷ tỷ xếp vào bên cạnh ta, cũng là người truyền tin, tỷ tỷ muốn ta nhận hắn để giúp thu thập tin tức, mà người cung cấp tin tức cho ta chính là Nam Cung Thu Nguyệt. Gia tộc Phong gia chúng ta luôn dưỡng ảnh vệ, từ trong nhóm ảnh vệ lấy ra một người đưa vào tộc để kịp thời cung cấp tin tức, là nam sẽ lấy nữ, còn nữ sẽ lấy nam. Ta bây giời không thể bại lộ, cho nên ngươi phải thay ta tiếp tục sứ mệnh.”

Ta lẳng lặng nghe lịch sử về gia tộc Phong gia so với tưởng tượng của ta thì thế lực của Phong gia đã vượt qua sự khổng lộ.

“Tam phu thị Viễn Trần ko phải tên thật của hắn, ngươi cũng ko cần biết tên thật của hắn, tóm lại, ngươi chỉ cần biết hắn ở lại Phong gia là ở rể, hắn vốn là đã quy y xuất gia (*), Viễn Trần là pháp danh của hắn.”

(*) quy y xuất gia: cạo đầu đi tu

“Hòa thượng mà ngươi cũng lấy! Ngươi thật sự rất khác người.”

“Ngươi câm mồm! Ngươi cho là ta muốn sao? Nếu không phải…” Tiểu Thiên lập tức im miệng.

Ta cười hắc hắc. “Nếu không phải cái gì?”

Ánh mắt tiểu Thiên có chút đề phòng.

“Hoàn hảo! Nhìn ngươi không với vẻ ngoài ngu ngốc của mình, có lẽ ngươi thật sự có thể…”

Tiểu Thiên một lần nữa dừng lại, ta buồn bực nhìn nàng.

“Có thể cái gì? Ngươi có gì nói luôn đừng nói một nữa thì dừng lại.”

“Không có gì.”

Nàng nghiêng mặt đi, hít sâu một cái, hơi nước phía dưới bốc lên làm toàn thân nhỏ nhắn của Tiểu Thiên ửng hồng. Sau đó nàng một lần nữa quay mặt lại.

“Đại phu thị Ly Ca là mỹ nam tử đẹp nhất thiên hạ, cho nên…người này ngươi tuyệt đối không thể đụng vào!”

“Tại sao?”

“Đụng hắn ngươi sẽ chết!”

Khóe mắt có chút co giật, Tiểu Thiên nói không giống như đùa nhưng hắn ta toàn nói một nửa, nào là cái này không được cái kia cũng không được mà không nói ra nguyên nhân. Vì vậy, ta nheo mắt cười.

“Nhìn xong mới có thể nói.”

Tiểu Thiên nghe xong lắc lắc đầu.

“Đồ mê trai, hết thuốc chữa!”

“Trai đẹp dùng để ngắm nha.”

“Ai, tùy ngươi, tóm lại ngươi khôg thể đụng vào. Nhị phu thị Hậu Huyền, ngươi phải tận lực tránh né, ngươi hiện tại không có võ công. Nếu trêu chọc hắn, rất có thể sẽ bị hắn ăn sạch!”

“Ăn sạch!”

Ta vuốt cầm trầm tư, nhìn Tiểu Thiên khuôn mặt khẩn trương.

“Ngươi là vì sĩ diện đi!”

Tiểu Thiên mặt đỏ lên, đôi mắt nghiêng đi.

“Coi như là ta lấy hắn vì còn nguyên nhân khác đi, cho nên nước sông không phạm nước giếng.”

“Thì ra là thế, ta sẽ không quyến rũ hắn, người còn lại?”

“Tam phu thị là người mới vừa gặp Thuần Vu San San, người này ngươi cần phải cẩn thận, hắn là người của tỷ phu xếp vào bên cạnh ta.”

“Tỷ phu? Chậm đã, ngươi nói tỷ tỷ ngươi là hoàng hậu, vậy tỷ phu của ngươi chính là…”

Ta trợn tròn mắt, hút một ngụm khí lạnh, khó trách ngày đó Nam Cung Thần nói hắn vào hoàng cung.

“Không sai, chính là hắn, đương kin Thánh thượng Hiên Viện Dật Phi!”

“Hiên Viên Dật Phi!” Ta kinh hô

“Làm sao vậy!”

“A, không có gì!”

Như thế nào không phải họ Lý? Hay ta đã đi lộn vào thế giới không có trong lịch sử đi?

“Còn một người nữa, chính là Trọng Thiên, hắn là vương gia hòa thân, đứa con nhỏ nhất của Trọng Lệ, đây là hôn nhân chính trị, cho nên ngươi không cần chú ý tới, hơn nữa Trọng Thiên đã không còn tồn tại, sau này ngươi đi đâu cũng phải mang theo ta, nghe chưa!”

“Đã rõ! Đã rõ! Kia…”

Ta đảo tròn con mắt.

“Gương bảo vật Linh Lung là vật gì?”

“Gương bảo vật Linh Lung!” Tiểu Thiên nheo mắt lại nói.

“Ngươi hiện tại đã mất trí nhớ, chuyện này liền dừng ở đây!”

Tiểu Thiên nói xong không nói thêm gì nữa, Tiểu Nhược một bên phục vụ cho Tiểu Thiên, nhìn tiểu Nhược ta nghĩ hiện tại dù sao cũng là chủ trên danh nghĩa của nàng, nàng như vậy bỏ mặc ta, thật sự quá đáng a. Hiện tại Phong Thanh Nhã thật bắt nàng phải tiếp nhận bảy lão công, đã nhờ vã còn dám uy hiếp nàng, mà mỗi lão công của nàng điều có lai lịch riêng, có thể nhìn mà không thể ăn. Sợ Dực tâm phúc của Hoàng Hậu, cung cấp tin tức Nam Cung Thần, Viễn Trần người tu hành thần bí, Ly ca thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, giao dịch của Hậu Huyền và Phong Thanh Nhã, Thuần Vu San San mật thám của Hoàng Thượng, cũng không quên người hiện tại Phong Thanh Nhã thật đang trọng sinh, vương tử hòa thân Trọng Thiên, thật là thảm họa nhân sinh. Hừ hừ! Cho dù Phong Thanh Nhã thật không đụng vào bảy lão công nhà nàng thì sao! Ta bây giờ mới là Phong Thanh Nhã, không làm gà bay chó sủa không phải là tích cách của ta.

Uy, ngươi còn chưa nói ngươi là ai?”

Tiểu Thiên đột nhiên nhớ ra, ta cười đến vô hại.

“Ta? Hắc hắc, ta chỉ là một tiểu nhân vật, người qua đường, ngươi có thể xem nhẹ ta, đợi khi có phương pháp đổi hồn, ta có thể làm BL.”

“BL?”

“Ách…Nam nhân cùng nam nhân có tình cảm ở đây gọi là gì?”

“Nam nhân cùng nam nhân? Nam sủng?” Tiểu Thiên mở to hai mắt nhìn.

“Ngươi có sở thích này?”

“Ách…”

“Sở thích? Nhiều lắm là biến thái đi, các đồng nghiệp nữ của ta đều thích a, tại sao nữ nhân ở nơi này lại không đón nhận được.”

“Ngươi…đúng là nữ nhân biến thái, ta nghiêm khắc cảnh báo ngươi, ngươi không thể làm ra hành vi bất nhã trái đạo lý luân thường này ở bên ngoài, nếu không đừng trách ta sử dụng gia pháp!”

Tiểu Thiên xanh mặt ta có thể giải thích cảm xúc của hắn khi nghe ta nói vậy, dù sao hiện tại ta đang dùng thân thể của nàng, nàng là nữ tử sợ ta làm tổn hại danh tiếng của nàng. Hừ! Phong Thanh Nhã ơi Phong Thanh Nhã ngươi làm sao có thể quản ta?

Kỳ thật ở cổ đại cũng tốt có thể làm một con sâu gạo, buổi sáng dẫn Tiểu Thiên đi tắm nắng, sau đó dùng cơm sáng, ăn xong cùng hắn dạo chơi, ta giờ thật thích đùa nghịch tóc của hắn, đen óng ả, vừa mềm vừa mượt, cảm thấy khí trời trong xanh mát mẻ, làm ta có chút buồn ngủ.

“Bảo bối, ngươi có cảm thấy nóng không?” Ta ân cần hỏi, nhìn đôi chân ngắn ngủn mủm mỉm của hắn đá tới.

“Không được gọi ta bảo bối!”

“Bảo bối, ngươi làm vậy thật không giống đứa trẻ sáu tuổi a, cẩn thận người khác phát hiện a.”

“…”

“Ta thì không quan hệ, dù sao cũng có mất trí nhớ làm bia đỡ, ai cũng sẽ không hoài nghi, cho nên ngươi cần phải chú ý a.”

“…”

“A, được.”

Ta làm như hiểu ra nói bên tai tiểu Thiên.

“Sau này chúng ta nhỏ giọng nói chuyện bên tai để tránh khỏi tai vách mạch rừng.”

Tiểu Thiên bỗng nhìn về phía ta, ta lui về sau đi đến chỗ Thiên Thượng Bạch Vân.

“Bảo bối, ngươi nhìn, đóa hoa kia thật giống cái đùi gà a, oa, ngươi nhìn đóa kia, hình như mỹ nữ a.”

Vì vậy, một buổi chiều như thế trôi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.