Bất Như Lai Oản Mạnh Bà Thang

Chương 28: Mèo và chó tại nơi thâm sơn





Biên cảnh Phong Lâm, núi non trùng điệp, rừng rậm hiểm trở.

Trời đêm quang đãng không mây, một vầng minh nguyệt rủ xuống chân trời, ánh trăng lạnh lẽo rọi khắp tứ phía, sáng tựa ban ngày. Qua đó mà có thể thấy rõ sắc đỏ vàng trên những tán cây, tầng tầng lớp lớp nối liền nhau. Lá vàng phiêu diêu theo gió, hệt như bươm bướm khiêu vũ thành đàn, ngập tràn sắc thu.

Trên con đường nhỏ, thềm đá ngoằn nghèo uốn lượn, kéo dài đến tận nơi sâu thẳm trong sơn lâm. Một tấm bia đá được dựng thẳng ven đường, mặt ngoài khắc hai chữ "Thần Ẩn", rêu xanh bao trùm hết nửa thân bia, càng cho thấy tấm bia này đã có niên đại từ rất lâu, mang đậm hơi hướng cổ xưa.

"Thần Ẩn?" Thanh y Phán Quan xem xét bia đá, lẩm bẩm.

Nơi này đích thực là một vùng đất xinh đẹp, tiếc rằng hiện giờ ma chướng sinh sôi quá nhiều, phá hoại địa khí.

"Có yêu khí." Phong Vô Nhai thấp giọng nói, nàng xuất ra một cái minh bàn từ trong ống tay áo, chập hai ngón tay, thôi động nó. Sau khi rót vào linh lực, phù chú tạc trên minh bàn lập tức tỏa sáng, màn ảnh tròn hiện ra.

"Dường như nơi này có gì đó hấp dẫn yêu ma quỷ quái." Trì Hàn bên cạnh coi thử, cực kỳ sửng sốt. Theo lý thuyết, tại nơi dồi dào linh khí nhưng lại ẩn chứa khí tức của thần tiên này, đa phần yêu ma sẽ không thích đến gần, càng không nên chủ động tụ tập thành nhóm ở đây mới đúng. Nàng dõi mắt nhìn tận cuối con đường, rừng rậm bao phủ đầy u ám, nhíu mày.

Rừng sâu núi thẳm, khí tức phức tạp.

Đúng lúc này, minh bàn trong tay Phong Vô Nhai bắt đầu xuất hiện phản ứng kì lạ. Màn ảnh chiếu một vùng sáng xanh đen đang đung đưa, cụm sáng dần dần co lại thành hình dạng quỷ dị, nhìn qua giống như một người đang bước đi loạng choạng, đường nét mơ hồ, cực kỳ khó nhìn.

"Minh bàn cảm ứng được khí tức hồn phách mất tích rồi." Ánh mắt Phong Vô Nhai lóe sáng, nàng nói: "Quả nhiên hắn đang ở khu vực này." Chợt hình bóng trong màn ảnh dần dần phai nhạt, Phong Vô Nhai lại chập hai ngón tay niệm chú, nhưng không có tác dụng.

"Khí tức Trương Khanh bị một yêu khí khác che giấu, cực kỳ mỏng manh, như có như không, rất khó xác định phương vị. Mà nơi này mênh mông toàn núi là núi, hơi khó tìm à nha." Nàng ngẩng đầu nhìn quanh đống thung lũng nối liền nhau không dứt, nét mặt lộ vẻ chán nản.

Hắc bào nữ tử bên cạnh chỉ hờ hững nói: "Đi thôi." Sau đó bước dọc theo đường mòn.

Lúc Trì Hàn lướt qua, Phong Vô Nhai cảm nhận được sát khí ác liệt. Nàng nhìn bóng lưng lạnh lùng kia, nháy mắt liền ngẩn ngơ.

Có lẽ nữ tử trầm tĩnh lãnh khốc, ham sát sinh khiến người khác không dám lại gần này vốn không phải là người như vậy.

Có lẽ trước đây rất lâu, Trì Hàn cũng giống như những nữ tử bình thường khác, cũng nhu mì điềm đạm, cũng thân thiện hiền lành, gương mặt xinh đẹp luôn nở nụ cười tươi tắn, sau đó đến thời điểm vào độ tuổi đẹp nhất mà thích một ai đó, vì người đó mà nhớ nhung da diết. Vì một câu nói, một động tác mà lúc vui lúc buồn, lúc nhăn mày hoặc cười tươi. Hoặc cũng có thể hai người cùng có tình cảm với nhau, từng cùng một chỗ mà tỏ tình hẹn hò, nhu tình mật ý, thề non hẹn biển.

Thế nhưng, tất cả đều đã vỡ tan...

Chợt Phong Vô Nhai nhớ đến hồi ức Diêm U tiết lộ với mình từ đêm mấy hôm trước, đáy lòng lại quặn đau. Trì Hàn đi đằng trước mãi không thấy người phía sau đuổi theo, vì vậy nàng dừng lại, khó hiểu quay đầu, bất ngờ đụng phải ánh mắt dịu dàng quyến luyến từ người bên kia.

Cái nhìn ôn nhu nhưng tràn ngập đau thương, hệt như một tấm lưới mềm mại ấm áp.

Hắc bào nữ tử vội quay mặt, đôi mắt vốn luôn thờ ơ dưới lớp mặt nạ bạc khẽ rung động. "Sao còn chưa đi?" Nàng lạnh lùng nói.

"Giờ ta đi đây." Thanh y Phán Quan lấy lại tinh thần, híp mắt cười, bước nhanh về phía trước.

Thôi được, nếu đã tới rồi thì cũng nên thuận tiện giúp một tay, thu phục yêu vậy.

...

Trên bầu trời đêm, trăng tròn chầm chậm di động, chẳng mấy chốc đã đến giờ Tý.

Tại một khe núi bí ẩn sâu trong rừng rậm, giữa lớp sương mù thấp thoáng thấy vài gian nhà, mái ngói xanh to bản. Ánh trăng bàng bạc xuyên qua tàng cây um tùm, điểm từng nốt chấm nghiêng dọc trên ngói, rọi sáng khoảng sân trống trải.

Sau giờ Tý, chướng khí xanh đen ngập tràn khắp rừng, từ bốn phương tám hướng tụ về cùng một phía. Âm u dày đặc, hòa cùng sương mù, xung quanh trở nên lạnh lẽo rợn người.

Thế nhưng lúc đám chướng khí quỷ dị chảy cuồn cuộn đến sát bờ tường rào bao quanh vài gian nhà, chúng liền khựng lại, không dám tiến thêm nửa bước, như thể có tấm chắn vô hình ngăn cách chúng tại bên ngoài. Một khi sắc xanh đen kia chạm vào tấm chắn, lập tức sẽ bị tiêu hủy, không dư chút tro bụi nào.

Vì vậy, đám chướng khí lùi lại giữ khoảng cách, lượn lờ quanh quẩn không chịu rời đi, dường như trong nhà có thứ gì đó khiến chúng vừa thèm vừa sợ.

Đúng lúc này, cánh cửa bên sườn nhà bị mở toang, một nữ tử cao gầy từ trong bước ra. Nữ tử mặc áo bào xám rộng thùng thình, khuôn mặt thanh tú hơi lạnh lùng. Theo từng cước bộ, vạt áo khẽ bay, tóc đen phấp phới, rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, lộ rõ khí chất thanh cao.

Nữ tử đi tới giữa sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Chỉ thấy trăng nổi giữa trời, quầng bạc sáng tỏ, hào quang lành lạnh như nước.

Sau lưng nữ tử là một con mèo trắng cũng đi theo. Lớp lông óng ánh như đang tắm trong ánh trăng, tinh khiết như tuyết đầu mùa trên đỉnh Thiên Sơn. Chóp tai và đuôi nhuộm màu xanh đen nhạt, khiến nó càng thêm xinh đẹp.

Con mèo nhẹ nhàng bước đến, dáng vẻ hơi biếng nhác, đôi mắt híp lóe sáng sắc xanh ngọc, thoạt nhìn như một con cáo trắng nhỏ. Không thể phủ nhận rằng con mèo này cực kỳ đẹp, mặc dù quanh người nó đậm mùi yêu khí.

Nó lại gần bên chân nữ tử, phút chốc biến thành hình người. Cũng là một nữ tử tuyệt đẹp, nhưng so với người bên cạnh thì nữ tử này nhu mì hơn. Trong mắt đầy ý cười quyến rũ nhưng tiềm ẩn nguy hiểm, tựa như đóa hoa có độc vậy.

"Muốn được nghỉ ngơi mà cũng không yên." Nàng mở miệng nói, thanh âm rất êm tai, cực động lòng người.

Người mặc áo bào xám vẫn duy trì tư thế nhìn thẳng về phía trước, niệm lực xuyên thấu qua tường rào, thăm dò đống chướng khí càng lúc càng đen đằng xa. Trong khoảnh khắc, nàng giơ tay niệm chú, sau đó hất ra, một luồng phong đao màu bạc bay vụt vào khối đen. Thế nhưng phong đao chỉ chém được vài thước liền bị bọn chúng hấp thụ gần hết, khối đen càng thêm dày đặc, cuồn cuộn bao vây.

Lập tức người đứng giữa sân khựng lại, bên trong đôi mắt màu hổ phách hiện rõ sự căng thẳng.

"Chướng khí càng ngày càng nặng." Khôi bào nữ tử trầm giọng, quay mặt nhìn giai nhân mặc váy lụa hồng phấn bên cạnh mình, lạnh lùng nói: "Có chắc là kẻ thù ngươi sẽ không tìm được đến đây không?"

"Mặc dù tiểu nữ tử ta đây xinh đẹp đến mức người người ganh ghét, nhưng cũng không phải là họa thủy, lấy đâu ra nhiều kẻ thù như vậy." Giai nhân liếc mắt trả lời. Sau đó lại cười tủm tỉm, sán đến gần, nàng vòng tay ôm cổ đối phương, tựa hẳn cả thân thể lên người ta, quyến rũ nói: "Đại cẩu, ngươi phải bảo vệ ta đó."

Đôi mắt ướt át, dáng vẻ nhìn đã thấy thương, hơn nữa còn là gái đẹp, bất kì ai cũng không chống đỡ được.

Thế nhưng khôi bào nữ tử này hiển nhiên không phải là người bình thường.

Nàng lạnh lùng xốc mỹ nhân đang quấn lấy mình đi xuống, đặt sang bên, khuôn mặt không hề đổi sắc, giống như hồ nước phẳng lặng, không gì có thể khiến nàng lung lay. Có điều lúc nghe thấy câu "đại cẩu" pha chút nhõng nhẽo kia, đáy mắt màu hổ phách hiện lên chút rung động không ai hay.

Nàng dời mắt nhìn sang chỗ khác, nhẹ giọng nói: "Giúp ta bày trận, diệt trừ chướng khí đi."

...

Lúc này, Minh Giới đang trong thời điểm ồn ào náo nhiệt.

Ánh đèn lung linh tỏa sáng khắp phố xá thành Đông, người đi đường như dệt cửi, các cửa hàng dọc phố nườm nượp khách.

Đầu đường, bên trong quán trà với phong cách cổ xưa thanh nhã, sau khi A Nô thanh toán xong chi phí cho hai khách uống trà, nàng nhanh nhẹn dọn dẹp khăn trải bàn đã qua sử dụng. Chốc sau, đống bàn ghế đã được lau sạch đến bóng loáng, những hoa văn bằng gỗ không còn hạt bụi.

Thế nhưng, lúc xong xuôi mọi việc, bỗng A Nô không còn tý sức lực nào. Nàng luôn cảm giác thiêu thiếu cái gì đó. Ừm... Nàng chọc cằm suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng. Hôm nay thực quá yên tĩnh, thường ngày thanh y Phán Quan sẽ ngồi tại bàn gần nhất, bô bô cái miệng mà tán gẫu những chuyện mắt thấy tai nghe cho nàng biết mới phải.

"Sao không thấy người kia đến đây nhỉ?" A Nô bĩu môi lẩm bẩm. Bà chủ tiệm đi qua nghe vậy liền dừng bước, buồn cười lắc đầu, nói: "Ta nghe nói Phán Quan cùng Ty Mệnh đi dương gian rồi."

"Ồ? Thì ra là thế... nhưng lâu rồi em không thấy hắn tới."

"Sao vậy? Em nhớ hắn à?" Tâm Tuyết thấy đối phương hơi chán chường, nàng cố ý trêu ghẹo hỏi.

A Nô chỉ thản nhiên nhún vai. "Chẳng qua em thấy tên kia rất thú vị, lâu lâu không gặp nên có chút chán thôi."

"...À..." Bà chủ tiệm cố ý kéo dài giọng, híp mắt sát lại gần, chọc tay lên cái trán nhẵn bóng của người kia: "Hóa ra là ở chung với ta rất chán đúng không, hử?"

"Ấy ấy, cứ coi như em ăn nói vụng về, không biết diễn đạt đi."

"Ồ, rõ ràng em nói rất hùng hồn mà..."

...

————————————————————————————————

Tiểu Miêu: Đại Cẩu à, hình như chúng mình đến nhầm studio rồi. Meo meo~

Phàn Thiện: Nếu tác giả đã không biết khi nào mới khai hố cho chúng ta, vậy thì chúng ta đến đây đày tác giả luôn đi!

Tư Đồ Ngu: Tam nhi! Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện! Mau sà vào lòng bổn tiên, gọi "vượng" một tiếng nào!!!

Mộ Dung Ly Túc: Dẹp ngay cái biểu tình phóng đãng kia cho ta!

Phong Vô Nhai: Này này, các ngươi chớ có cướp vai diễn đó!

Cơ Lan: Tiểu Phong Nguyệt đâu rồi? Đất diễn của ta quá ít! Dù gì ta cũng là em gái thân thiết của nhân vật chính. Cũng thuộc dạng ngự tỷ xinh đẹp bẩm sinh, mê hoặc lòng người. Có biết ta rất được chào đón không hả?

Ân Nguyệt: Cùng là quân chủ nơi cõi âm, sao đối xử khác biệt thế?

Thanh Trạc: Đúng đó, tác giả đâu rồi? Nhanh té lại đây cho bổn công chúa coi.

Tiểu trợ lý của tác giả: Các ngươi đừng ồn ào nữa, vừa nãy tác giả đại nhân ức chế quá nên bỏ nhà ra đi rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.