Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 74: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [74] (Hoàn)




Hà Tử Tường từ túi công văn lấy ra một phần văn kiện, đưa cho Cố Hướng Bồi.

Cố Hướng bồi có chút khó hiểu nhận lấy, này là cái gì?

Nghi hoặc không phải chỉ có Cố Hướng Bồi, bà Cố bà Hà cũng thực hiếu kỳ, bà Cố sáp qua, cùng Cố Hướng Bồi xem phần văn kiện kia.

Bà Hà không xem, chỉ là chăm chú quan sát phản ứng của Cố Hướng Bồi cùng bà Cố.

Cố Hướng Bồi vừa nhìn thấy tên bệnh viện ở bên trên thì trong lòng đã ‘lộp bộp’ một chút, có dự cảm không tốt, bất quá cũng không nghĩ là quá nghiêm trọng, nào ngờ vừa nhìn nội dung bên trong thì trái tim anh cơ hồ đình chỉ, bệnh biến trước ung thư!

Cố Hướng Bồi trừng to mắt, ngẩng đầu dùng ánh mắt hỏi: Tử Tường, này, không phải sự thật! Đúng không!

Hà Tử Tường cười thản nhiên, nhìn thẳng vào ánh mắt hoảng sợ cùng không dám tin của Cố Hướng Bồi, gật gật đầu.

Sắc mặt bà Cố trắng bệch, bà quả thực, không thể tin, Tử Tường thế nhưng…

Bà Hà thấy Cố Hướng Bồi cùng bà Cố phản ứng như vậy, trong lòng nhất thời luống cuống, bật dậy giật lấy phần văn kiện trong tay Cố Hướng Bồi, chờ thấy rõ nội dung bên trong, thân thể bà lập tức loạng choạng đứng không vững, được Hà Tử Tường nhanh tay đỡ lấy: “Mẹ.”

“Sao có thể? Sao lại có thể… Tử Tường.” Bà Hà quay đầu nhìn con trai, hốc mắt đỏ ửng, Tử Tường của bà, Tử Tường của bà sao lại gặp phải chuyện này.

“Mẹ, không có việc gì, con cũng không thể xem là mắc bệnh ung thư, chỉ là giai đoạn bệnh biến thôi, chỉ cần phẫu thuật là có thể khỏi hẳn.” Hà Tử Tường giải thích, so với đời trước, tình huống này đã có thể xem là tốt lắm rồi.

“Thật sự?” Bà Hà không rõ cái gì là bệnh biến, bà chỉ biết, con trai thế nhưng lại bị ung thư dạ dày, nó rất có thể sẽ đi trước cả bà, bỏ lại hai bà cháu bơ vơ.

“Là thật, dì.” Lần này là Cố Hướng Bồi, hướng bà Cố bà Hà, cũng là bản thân mình nói: “Bệnh biến trước ung thư không thể xem là ung thư, tuy cần phẫu thuật nhưng độ nguy hiểm khác biệt rất lớn. Dì, mẹ, hai người yên tâm đi, Tử Tường nhất định không có việc gì.”

Cố Hướng Bồi cùng Hà Tử Tường khuyên nhủ mãi, rốt cuộc mới thuyết phục được hai cụ  tin tưởng chứng bệnh của Hà Tử Tường không phải ung thư, cũng không phải nan y, hoàn toàn có thể trị liệu, hơn nữa còn có thể khỏi hẳn.

Bà Hà ôm chầm lấy Hà Tử Tường chảy nước mắt, khoảnh khắc vừa nãy, bà cơ hồ nghĩ là ông trời sụp xuống, may mắn, may mắn, Tử Tường có thể trị liệu hết bệnh.

“Bác sĩ không phải nói nhanh chóng tiến hành phẫu thuật sao? Chúng ta lập tức tới bệnh viện đi, Hướng Bồi, gọi cho ba con, bảo ổng qua đây. Chúng ta lập tức vào viện, bảo bác sĩ sắp xếp phẫu thuật cho Tử Tường. Bà Cố sau khi hiểu bệnh tình của Hà Tử Tường thì nhớ tới lời hai đứa nói ban nãy, phải nhanh chóng tới bệnh viện trị liệu, lập tức nôn nóng, ước gì không thể ngay bây giờ để Hà Tử Tường phẫu thuật trị tận gốc.

“Dì, mẹ, trước khi phẫu thuật cần làm chút chuẩn bị…” Hà Tử Tường giải thích, Cố Hướng Bồi lấy di động gọi cho ông Cố.

Hơn mười phút sau, ông Cố chạy tới, vừa vào cửa đã lo lắng hỏi: “Rốt cuộc là sao, Tử Tường thế nào, ung thư gì?”

Bà Cố kéo ông Cố ngồi xuống, kể lại sự tình, ông Cố rốt cuộc hiểu ra, sợi dây đàn căng cứng trong đầu rốt cuộc cũng thả lỏng, vừa rồi Hướng Bồi gọi qua nói không rõ, chỉ nói Tử Tường ở bệnh viện kiểm tra ra biến chứng trước ung thư, làm ông sợ tới mức hốt hoảng chạy qua đây.

Hai nhà ngồi xuống, hảo hảo thương lượng một phen, không cần nhiều lời, phẫu thuật nhất định phải làm, hơn nữa còn phải làm sớm một chút.

Cho nên, kết quả cuối cùng là ngay mai ông Cố, bà Hà cùng Hà Tử Tường tới bệnh viện, chuẩn bị thủ tục phẫu thuật, bà Cố ở nhà chăm sóc Hà Thần, Cố Hướng Bồi tới công ty xin nghỉ dài hạn cho hai người (vốn ông Cố bảo Cố Hướng Bồi cứ đi làm bình thường, chỉ là Cố Hướng Bồi kiên quyết xin nghỉ để chăm sóc Hà Tử Tường), sau đó sẽ tới bệnh viện hội hợp với nhóm ông Cố bà Hà.

Một tuần sau, Hà Tử Tường nằm trên giường bệnh, được đẩy vào phòng phẫu thuật, Cố Hướng Bồi, ông bà Cố, bà Hà ôm Hà Thần mở mịt, năm người dõi theo bóng dáng Hà Tử Tường biến mất sau cánh cửa lạnh băng của phòng phẫu thuật.

Ngọn đèn đỏ phía trên bật sáng, ngăn cách thành hai thế giới.

Bên ngoài hành lang, bà Hà, bà Cố, Cố Hướng Bồi liếc mắt nhìn nhau, bà Hà ôm Hà Thần tới ngồi xuống dãy ghế ngoài hành lang, chờ Hà Tử Tường.

Bà Cố kéo ông Cố, cùng Cố Hướng Bồi đi xuống bãi cỏ dưới lầu, tìm một nơi không có người qua lại.

Hai ngày nay, bà Cố, bà hà cùng Cố Hướng Bồi đã thương lượng, hôm nay sẽ nói cho ông Cố biết.

Đêm qua bạn già đã nói, lúc chờ Tử Tường phẫu thuật, có chuyện quan trọng muốn nói, vì thế khi nãy bạn già lôi đi, ông Cố cũng đi theo, chính là con trai sao cũng đi theo!

“Bạn già à, tôi có chuyện muốn nói với ông, ông…. Lát nữa đừng quá kích động a.” Bà Cố nói với ông Cố.

Ông Cố có chút nghi hoặc, chuyện gì mà bạn già bảo ông chuẩn bị tâm lý trước như vậy!?

“Ừ, tôi sẽ không chế cảm xúc, bà nói đi.”

“Tử Tường cùng Hướng Bồi là người yêu.” Bà Cố nói ra một câu giật gân.

“Cái gì?” Ông Cố căn bản không nghe rõ, hoặc nên nói là nghe rõ mà không tin nổi.

“Ba, con thích Tử Tường, chúng con ở cùng một chỗ.” Cố Hướng Bồi dứt khoát tự mình mở miệng.

Ông Cố quay qua nhìn bà Cố, lại quay qua nhìn Cố Hướng Bồi, nửa ngày mới bình tĩnh hỏi: “Bắt đầu từ lúc nào?”

Bà Cố vốn nghĩ ông Cố sẽ khiếp sợ giận dữ, hoặc căn bản không tin bọn họ, nhưng ông chỉ kinh ngạc một chút rồi lập tức trấn định, bà Cố cùng ông Cố làm vợ chồng mấy chục năm, đối với thói quen cũng động tác của ông hiểu rất rõ, đột nhiên, bà có cảm giác ông Cố đã biết chuyện này: “Ông sớm đã biết rồi?”

Ông Cố thở dài, thừa nhận: “Chỉ biết một chút, chẳng qua không xác định lắm.”

Ông Cố có một người bạn, con trai người này là đồng tính, đối với giới đặc thù này cũng có chút hiểu biết. Quan hệ của Cố Hướng Bồi với Hà Tử Tường, ông cũng không nghĩ nhiều lắm, sau đó có lần tới nhà người bạn kia ăn cơm, vừa vặn gặp con trai bạn ông cùng chàng người yêu ở đó.

Nhìn phương thức ở chung của hai đứa, nhiệt tình gắp đồ ăn rồi lột vỏ tôm, tất cả đều làm ông Cố cảm thấy thực quen mắt, cũng thực chói mắt.

Khi đó ông liền nghĩ tới con trai cùng cháu họ, trong lòng có chút nghi hoặc.

Sau đó nữa, trong một lần vô tình, ông Cố ở phòng sách Cố Hướng Bồi nhìn thấy một phần văn kiện xin phép xuất ngoại, thời gian là lúc Tử Tường kết hôn được nửa năm. Kỳ thực, văn kiện xin xuất ngoại cũng không lạ, chỉ là liên tưởng tới thời gian Tử Tường kết hôn, còn có chuyện lớn như vậy mà con trai không hề thương lượng với bọn họ, hơn nữa còn đột nhiên từ bỏ tất cả, hết thảy đều không thích hợp.

Có một vài ý tưởng, khi không nghĩ thì không hề cảm thấy khác thường, nhưng một khi chú ý tới, còn đặc biệt quan sát thì sẽ phát hiện trước kia mắt mình đúng là mù rồi, biểu hiện rõ ràng như vậy, cư nhiên không hề phát giác!

Mới đầu, ông Cố không thể nào tiếp nhận, định nói cho vợ cùng em vợ biết, sau đó ngăn cản Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi tiếp tục lún sâu, muốn khuyên nhủ để chúng đúng lúc quay đầu.

Nhưng, ông Cố không làm vậy, thông qua thời gian quan sát, ông hiểu ra tình cảm của hai đứa đã vô cùng bền chặt, không thể nào tiêu tan, cũng không thể quay đầu lại.

Đã không còn kịp nữa rồi.

Hơn nữa, thân là một người cha, một người dượng, ông cũng không nhẫn tâm ngăn cản hành phúc của hai đứa, ông biết, chúng ở cùng một chỗ thực hạnh phúc.

Cho nên, không thay đổi được hai đứa thì chỉ có thể thay đổi chính mình, tiếp nhận quan hệ người yêu của con trai cùng cháu trai.

Vốn, ông Cố còn tính toán giúp Cố Hướng Bồi gạt bà Cố bà Hà, lúc bạn già thúc giục con trai kết hôn thì trợ giúp một chút, khuyên can bà đừng bức ép con trai đi xem mắt, điều duy nhất ông có thể làm là khuyên bạn già tôn trọng sự lựa chọn của đứa con.

Nói rõ ràng, hai bên mới biết hóa ra đối phương đã sớm biết mà cứ nghĩ bên kia không biết, đương nhiên, ông Cố so với bà Cố biết sớm hơn nhiều.

Đối với kết cục này, nói thật, Cố Hướng Bồi mới đầu nghĩ cũng không dám nghĩ ba mẹ mình lại khoan dung như vậy, bao dung tiếp nhận chuyện của mình cùng Tử Tường.

“Ba, mẹ, cám ơn hai người.”

“Đứa ngốc, ba mẹ mình mà cám ơn cái gì.” Thân là ba mẹ, bọn họ chỉ hi vọng con mình hạnh phúc vui vẻ, chỉ cần con cảm thấy tốt, bậc ba mẹ bọn họ cũng không phản đối.

Ông Cố vỗ vỗ bả vai Cố Hướng Bồi, không nói gì.

… …

Một năm sau.

Hà Tử Tường sau ca phẫu thuật hoàn toàn khang phục cùng Cố Hướng Bồi, ông bà Cố, bà Hà cùng Hà Thần qua du lịch Bỉ, đồng thời đi đăng ký kết hôn.

Một tuần sau, hai người ở giáo đường tiến hành một hôn lễ giản đơn mà ấm áp, bọn họ không mời bất kỳ thân bằng hảo hữu nào, tham gia chỉ có ông bà Cố, bà Hà cùng Hà Thần.

Mục sư chủ hôn chậm rãi đọc lời thề bằng tiếng anh, hỏi Cố Hướng Bồi: “Anh có nguyện ý gả cho cậu ấy không?”

“Yes, I do!”

Mục sư lại chậm rãi đọc lời thề, sau đó hỏi Hà Tử Tường: “Cậu có nguyện ý gả cho anh ấy không?”

“Yes, I do!”



-Toàn Văn Hoàn-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.