Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 46: 46: Chương 45





Sau khi đến thăm các ngôi chùa và tu viện Phật giáo địa phương, tham quan hồ thánh, xem qua các bộ phim truyền hình hành động lịch sử, uống rượu lúa mạch vùng cao và ăn thịt cừu nướng nguyên con xong.

Chiều hôm sau, Khương Chiếu Tuyết, Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao lên đường trở về theo đúng kế hoạch.
Phòng chờ VIP do hãng xây dựng ở sảnh làm thủ tục tầng 3.

Ba người đi thang máy lên, men theo biển chỉ dẫn, đi qua hành lang rồi lập tức nhìn thấy cửa ra vào.
So với dòng người đông đúc trong hội trường, nơi đây yên tĩnh hơn rất nhiều.

Trên ghế sô pha chỉ có lác đác vài người ngồi, không gian rộng rãi, đầy lịch sự và tao nhã.
Khương Chiếu Tuyết, Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao bước qua tiền sảnh, chuẩn bị đến khu vực nghỉ ngơi bên cửa sổ.
Lúc đi ngang qua khu vực ghế sô pha đôi được bao phủ bởi những tấm bình phong trang nhã, Khương Chiếu Tuyết bỗng dừng bước.
Từ khoảng trống giữa hai tấm bình phong, nàng nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp đối diện mình, ngồi cạnh nhau và nói điều gì đó.

Sau khi người phụ nữ có gương mặt hiền hậu nói đôi ba câu, cô ấy liền mỉm cười, rồi nằm trên vai người phụ nữ có vẻ mặt lạnh lùng, như thể đang làm nũng.
Còn người phụ nữ đang được dựa vào chỉ cau mày trong chốc lát, rồi bỗng dịu lại, trông vừa bất lực vừa nuông chiều.
Đó là một sự dịu dàng mà thế giới bên ngoài không thể nhìn thấy, mặc dù bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được tình yêu giữa cả hai.

Cảnh đẹp, ý vui.
Là Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú.
Khương Chiếu Tuyết không khỏi ngoảnh nhìn vài lần.

Nàng đoán rằng địa điểm Tây Tạng luôn được giới truyền thông đồn đại rộng rãi là một trong những nơi mà cả hai đến với nhau là sự thật.
Hơn mười năm trước, cả hai đã hẹn nhau đến đây du lịch ngay khi cuộc thi kết thúc, và cũng đã bị chụp được.

Sau vài năm công khai hẹn hò, hầu như năm nào cũng sẽ tình cờ thấy họ du lịch đến đây cùng nhau.
Rõ ràng là họ có tình cảm đặc biệt với nơi này.
Dư quang của Sầm Lộ Bạch vẫn luôn chú ý đến Khương Chiếu Tuyết.

Lúc nhận thấy nàng không đi theo, cô cũng dừng chân lại, ngoảnh đầu nhìn theo tầm mắt nàng.
"Còn một lúc nữa mới làm thủ tục bay, có muốn qua đó làm quen một chút không?" Cô cũng nhận ra Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú, dịu dàng nói.
Khương Chiếu Tuyết định thần lại, cong cong môi, lắc đầu nói:" Không cần đâu ạ, phiền lắm."
Nàng không phải là người thích giao tiếp và diễn đạt, dù có qua đó cũng chẳng biết nên nói gì cho phải.

Có thể thấy họ ở khoảng cách gần trong đời như thế này đã là niềm vui bất ngờ của nàng rồi.
Nàng thu hồi tầm mắt, nhấc chân tiếp tục tiến về phía trước.


Sầm Lộ Bạch lẳng lặng nhìn Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú, thoáng cong môi, không nói gì thêm.
Sầm Dao tò mò:" Chị dâu, chị thích Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú hả?"
"Ừm, cứ cho là vậy đi." Khương Chiếu Tuyết không chắc liệu sự hâm mộ không đủ cuồng nhiệt của mình có được xem là yêu thích trong mắt công chúng không.
"Tinh mắt quá đi! Em cũng thích nữa!" Sầm Dao như tìm được bạn tri kỷ.
Khương Chiếu Tuyết bật cười, thuận theo lời tán gẫu của cô ấy:" Em đã xem qua bộ phim nào của Cảnh Tú chưa?"
"Xem rồi, xem rồi! Em đã xem《 Sấm sét 》đấy.

Lúc vừa bấm máy em đã đi rồi, còn vào hậu trường để xin chữ ký nữa." Sầm Dao không quên nói tốt cho chị mình:" Em đã đi cùng chị em đấy."
Khương Chiếu Tuyết ngạc nhiên: " Trùng hợp thế.

Lúc đấy, chị cũng đến đó, không biết có phải cùng lúc hay không.

Lúc đó chị cũng muốn đến xin chữ ký, nhưng đông quá nên không xếp hàng được."
Sầm Dao bỗng dưng nhớ đến chuyện gì đó, ý cười thoáng đọng lại, lẳng lặng nhìn Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch không nói gì, chỉ luôn mỉm cười dịu dàng, không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào.

Sầm Dao cũng không tiện trả lời thay cho chị mình—— là cùng một lúc.
Việc gặp nàng và Minh Nghiên cũng là chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng, bọn họ đã nhìn hai người rời đi.

Lúc đấy, vẻ cô đơn, tĩnh mịch hiện rõ trên gương mặt chị của cô ấy, khiến cô ấy rất đau lòng.
Sầm Dao hắng giọng, lảng sang chuyện khác:" Vậy em sẽ mang tấm poster có chữ ký trong nhà cho chị nhé."
"Không cần đâu, sao có thể giành đồ dành riêng cho người khác được." Khương Chiếu Tuyết từ chối.
Cả ba ngồi xuống một chiếc bàn trống, gọi cà phê và bánh ngọt, trò chuyện trong lúc chờ lên máy bay.
Sầm Lộ Bạch không hề nghe xem họ đang nói gì.

Cô chỉ nhắn tin, sau đó đứng dậy, nói rằng phải đi một lúc.

Khương Chiếu Tuyết và Sầm Dao nghĩ rằng cô muốn đi vệ sinh nên cũng chẳng hỏi gì thêm.
Không ngờ vài phút sau, cô đã trở lại.

Dáng người đầy yểu điệu, duyên dáng và điềm đạm, trên tay còn cầm thêm hai tấm bưu thiếp mà lúc bước ra ngoài không hề có.
Khương Chiếu Tuyết bỗng sinh ra một loại trực giác, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Sầm Lộ Bạch tiến lại gần, rũ mắt nhìn nàng rồi đặt hai tấm bưu thiếp trước mặt nàng.
Trên tấm bưu thiếp, có chữ viết tay rõ ràng của Quý Hựu Ngôn và chữ ký ngay ngắn, đầy ấn tượng của Cảnh Tú.
Khương Chiếu Tuyết vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng ngẩng đầu lên.


Nàng vốn định dè dặt, nhưng hoàn toàn không tài nào kiềm lại được.
Ý cười của Sầm Lộ Bạch ngày càng sâu hơn.
Cô hé môi, có vẻ ranh mãnh, bình thản nói:" Cô Quý và cô Cảnh có tặng cho chúng ta một lời nhắn đấy."
Khương Chiếu Tuyết nói khẽ:" Dạ?"
Sầm Lộ Bạch nói: "Họ nói rằng, chúc chúng ta trăm năm hòa hảo."
Mặc dù đây chỉ là những lời chúc phúc bình thường, nhưng khi được nói ra bởi chất giọng trầm và nhẹ nhàng của cô, dường như lại mang một tầng ý nghĩa sâu sắc khác, cực kỳ êm tai.
Sóng mắt Khương Chiếu Tuyết trong như nước, lồng ngực thoáng dâng lên loại tình cảm mãnh liệt, vô bờ bến.
Cổ họng nàng thoáng động, cố gắng thu hết can đảm, chăm chú nhìn vào Sầm Lộ Bạch.

Nương theo việc Sầm Dao đang ở đây, nàng bèn đánh trả lại, nửa đùa nửa thật nói:" Mượn những lời tốt đẹp của họ vậy."
Có những gợn sóng trong mắt Sầm Lộ Bạch.

Sau đó, cô ngồi xuống, lẳng lặng mỉm cười.
Khương Chiếu Tuyết cắn môi, cong cong mắt, cũng cười theo.
Bầu không khí quá mức ái muội.

Sầm Dao nhìn đến nín thở, muốn đăng xuất ngay tại chỗ.
Cô ấy không nên ở đây, cô ấy nên núp dưới gầm bàn mới phải.
*
Máy bay đến sân bay Bắc Thành vào đêm muộn.
Rời xa vùng đất hoang vu và cao nguyên mà họ đã trở nên quen thuộc trong mười ngày qua, và nhìn thấy cảnh đêm nhộn nhịp của phố thị phồn hoa một lần nữa, cả hai bỗng có cảm giác như trở lại thực tại.
Đêm đó, Sầm Dao trở về nhà, còn Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch cùng trở về Quân Đình.

Sau khi tắm rửa, cả hai nói lời chúc ngủ ngon và về phòng.
Sự tự do đã mất từ ​​lâu, có thể được cuộn và duỗi người thoải mái mà không cần phải chịu đựng sự kiểm tra mỗi đêm đã trở về, nhưng Khương Chiếu Tuyết lại không quen với điều này.
Nàng vẫn duy trì thói quen mười mấy ngày qua, chỉ ngủ một bên giường, nghiêng người nhìn chiếc gối trống rỗng phía bên cạnh, cảm thấy lòng mình cũng rỗng tuếch, hệt như thiếu mất điều gì đó.
Sầm Lộ Bạch đã ngủ chưa? Nàng không khỏi suy nghĩ.
Điện thoại đột nhiên rung lên trong khoảng không yên lặng.

Khương Chiếu Tuyết xoay người, vươn tay cầm lên.
Trên màn hình là tin nhắn WeChat từ Sầm Lộ Bạch.
Cô hỏi:" Ngủ rồi sao?"
Đây là lần đầu tiên Sầm Lộ Bạch gửi tin nhắn cho nàng sau khi chúc nhau ngủ ngon.
Nụ cười chợt ánh lên trên má Khương Chiếu Tuyết.

Có một loại cảm nghĩ rằng cô cũng đang nghĩ về nàng, và cũng đang chờ đợi cảm giác được nàng đáp lại.
Nàng trả lời:" Chưa ạ."
Nàng nghĩ rằng Sầm Lộ Bạch muốn nói chuyện quan trọng nào đó.
Kết quả là, dòng chữ đang nhập văn bản trên hộp thoại của Sầm Lộ Bạch lúc ẩn lúc hiện.

Cuối cùng, sau hai phút, cô cũng chẳng gửi được gì qua, bất động.
Khương Chiếu Tuyết:"..."
Không phải gõ gõ rồi ngủ luôn đấy chứ?
Nàng hỏi:"?"
"Sao thế?"
Sầm Lộ Bạch trả lời trong vài giây: "Không có gì."
Khương Chiếu Tuyết:"..."
Nếu không có gì thì hỏi người ta ngủ chưa làm cái gì? Khương Chiếu Tuyết nói thầm, nhưng độ cong nơi khóe môi lại không khỏi nhếch lên.
Nàng có thể cho rằng Sầm Lộ Bạch ngủ không được và cũng nhớ nàng, nên mới tìm chuyện để nói không?
Nàng mỉm cười:" Thật sự không có việc gì ạ?"
Sầm Lộ Bạch:" Không có gì đâu." Một lúc sau, cô lại nói chúc ngủ ngon:" Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon nhé."
Không hề giải thích, đầy vô nghĩa.
Khương Chiếu Tuyết nhìn chằm chằm vào những dòng đối thoại này, nhưng sự long lanh đong đầy đáy mắt không tài nào dừng lại được.
Sầm Lộ Bạch có phải là một người nhàm chán đến mức có thể nói ra những điều vô nghĩa như vậy không?
Không phải.
Nàng đáp lại "Vâng, ngủ ngon." Sau đó ôm lấy chiếc gối trống không thật chặt, vùi mặt vào đấy và mỉm cười.
Sầm Lộ Bạch cũng không ngủ được vì nhớ nàng đúng không?
Có đôi khi, cô lại đáng yêu đến không tưởng.
Khương Chiếu Tuyết ngại vì sự tự luyến của bản thân, nhưng dường như lại có vại mật chảy đầy trong lòng mình.
Nàng ôm gối, tưởng tượng ra dáng vẻ của Sầm Lộ Bạch, cuối cùng cũng mê man chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng, nàng vô thức sờ soạng, mò mẫm bên cạnh nhưng lại không sờ được gì ngoại trừ lạnh lẽo và lạnh lẽo.

Nàng tủi thân nhíu mày, trằn trọc cả đêm.
*
Ngày hôm sau, cả hai cùng nhau trở về trang viên Bắc Sơn để thăm Sầm Hán Thạch, sau đó đến nhà họ Khương.

Kế tiếp, các nàng tách ra, tiếp tục công việc cũng như cuộc sống thường lệ.
Sau hơn mười ngày không gặp, Khương Chiếu Tuyết bước vào trường Đại học Bắc Thành với một túi đồ, xuất hiện trước mặt bạn học của mình và nhận được rất nhiều sự ngưỡng mộ.
"Chiếu Tuyết, sao em không đen một chút nào thế? Không phải đã nói bên kia nắng rất gắt sao?" Chị Phương vừa hỏi vừa mở hộp sữa yak mà Khương Chiếu Tuyết mang đến cho mọi người ra.
Cô đàn em nhỏ phụ họa:" Đúng rồi, hơn nữa chẳng những không bị đen, mà còn rạng rỡ, có vẻ còn đẹp hơn nữa kìa!"
"Không hiểu à?" Thẩm Dịch làm mặt quỷ:" Đây gọi là tình yêu nuôi dưỡng con người đấy!"
Khương Chiếu Tuyết bị họ trêu chọc đến mức nóng tai.

Không còn loại cảm giác khó chịu, chột dạ như trước đây nữa, mà thay vào đó là loại cảm giác ngọt ngào thầm kín và ngại ngùng thực sự.
Nàng giả vờ bình tĩnh, bông đùa:" Chỉ là một chút đồ ăn vặt thôi, mọi người không cần phải bán linh hồn của mình như vậy đâu."
Các bạn cùng khoa phá lên cười ngay lập tức, vẫy tay nói: " Ôi trời, chúng tôi nói toàn là sự thật mà."
Khương Chiếu Tuyết không để bụng, ý cười trên mặt bất tri bất giác rạng rỡ hơn.

Dung Trĩ đã tạm thời rời đoàn phim của Đàm Thù Như hai ngày trước vì yêu cầu công việc và quay về Bắc Thành.

Khương Chiếu Tuyết đã mời cô ấy ăn tối, đưa cho cô ấy một túi quà.
Hai người hẹn nhau tại một quán nước bình dân bên ngoài Đại học Bắc Thành.
Ngay khi gặp nhau, Dung Trĩ đã nở một nụ cười chế nhạo, đùa cợt:" Chà chà chà, nhìn vẻ mặt rạng rỡ sắc xuân của tiến sĩ Tiểu Khương nhà chúng ta này, xem ra tuần trăng mật nhỏ này diễn ra rất tốt đẹp nhỉ?"
Khương Chiếu Tuyết buồn cười.
Lại nữa rồi, có cần làm quá lên như vậy không? Đúng là quỷ bỡn cợt mà.
Nàng nghiêng người nhìn cô ấy rồi ngồi xuống, bất lực dỗi:" Cậu đủ rồi đấy."
Dung Trĩ chống hai tay lên má và mỉm cười, vẫn giữ gương mặt đáng yêu, quyến rũ không tương đồng với nét mặt anh hùng búng ra sữa của mình:" Ai da, ghen tị chút thôi mà."
Khương Chiếu Tuyết:"..."
Có vẻ như cô ấy đang có tâm trạng tốt.
Nàng đưa quà cho Dung Trĩ, hỏi han cuộc sống gần đây của cô ấy trong đoàn làm phim, không thể tránh khỏi việc nhắc đến Đàm Thù Như.
Trông Dung Trĩ có vẻ khá thoải mái:" Không có tiến triển gì đâu, cậu đừng mong đợi nữa."
Cô ấy nói:" Đêm nọ, chúng tôi đang nằm trên giường để trò chuyện, bỗng chị ấy nói với tôi rằng tôi là người quan trọng nhất đối với chị ấy ngoại trừ bố mẹ mình.

Tôi thực sự có thể cảm thấy rằng thậm chí chị ấy đối xử với tôi còn tốt hơn người yêu cũ của chị ấy nữa."
Từ khi còn bé đến lúc trưởng thành, Đàm Thù Như luôn là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, soi sáng cho đêm đen trong cô ấy.

Chính chị ấy là người đã bịt tai, dỗ cô ấy ngủ khi bố mẹ cô ấy ly hôn, cãi vã.

Chính chị ấy là người đã dạy cho cô ấy không cần sợ hãi khi lần đầu tiên có kinh nguyệt, còn chuẩn bị cho cô ấy nhiều loại băng vệ sinh với đủ kích cỡ khác nhau.

Khi không có ai chăm sóc cho cô ấy trong kỳ thi tuyển sinh Đại học, chị ấy đã từ bỏ cơ hội gia nhập đoàn làm phim, quay về Bắc Thành để chăm sóc cô ấy trong một tháng.
Những gì mà bố mẹ làm cho cô ấy chẳng mảy may so với Đàm Thù Như.
"Có đôi khi tôi cũng sẽ ảo tưởng, nhưng khi đã nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của chị ấy khi nhìn lại mối tình đầu của mình, tôi không thể tự lừa mình dối người được nữa, thực sự chị ấy cũng có chút tình cảm với tôi."
"Chị ấy thực sự chỉ xem tôi như em gái".
"Hôm đó, tôi nằm cạnh chị ấy, ngắm nhìn chị ấy ngủ và chợt nghĩ, sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể ở bên cạnh chị ấy mọi lúc như thế này."
Cô ấy nói thật tuyệt, nhưng vẻ mặt lại không giấu nổi sự cô đơn.
Ánh mắt Khương Chiếu Tuyết dịu lại, nghe cô ấy kể, nhưng cũng không phá vỡ lớp ngụy trang của cô ấy.
Nếu là trước đây, nàng có thể tin rằng, rồi sẽ có một ngày Dung Trĩ thực sự làm được.
Nhưng hôm nay, dùng bụng ta suy bụng người, nàng lại hiểu điều này hơn bất kỳ ai hết.
Trừ khi không thích.

Nếu không, lúc thật sự thích một ai đó, làm sao có thể thực sự cam tâm tình nguyện chỉ làm bạn bè thay vì có được họ?
Có đôi khi, chỉ là do biết rằng không có khả năng, nên mới tự lừa mình dối người như thế.
Bầu không khí có chút nặng nề, Dung Trĩ bỗng nói ái chà rồi đột ngột thay đổi chủ đề chuyện trò, tò mò hỏi:" Đừng nói về tôi nữa, bạn của cậu đâu? Thế nào rồi?"
Khương Chiếu Tuyết bỗng dưng bị hỏi đến mức ngớ ra, vẻ mặt trở nên mất tự nhiên.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Một bí ẩn chưa được giải đáp, Sầm – ngồi yên nhưng tâm vẫn không loạn – Lộ Bạch đã trải qua bao nhiêu đêm thử thách trong mười hai ngày này?
Sầm tổng: Không có ham muốn trần tục.jpg.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.