Bất Khả Kháng Lực - Uncontrolled Love

Chương 22




Trong phòng im ắng rất lâu, hai người không nói không rằng đối diện nhau, sự tĩnh lặng khó lường khiến tim Thư Niệm ngày càng đập dữ dội, chóp mũi cũng bắt đầu rịn mồ hôi li ti, mạch máu nhàn nhạt cũng nổi lên rõ nét hơn dưới lớp da tái nhợt.

“Tiểu Niệm.”

Nghe ngữ khí của hắn, cậu biết Tạ Viêm sắp sửa ra lệnh cho mình, yết hầu giật lên, cậu mở to mắt ra. Người ngồi bên cạnh đang lùa ngón tay vào mái tóc hắn vừa lau khô, mơn xuôi nếp tóc như đang vuốt ve.

“Cậu quay về đi.”



“Ngày mai dọn về ngay nhé.”

“Thiếu gia?”

“Không, đêm nay cứ ở đây, sáng mai cũng đừng đi. Đồ đạc để tôi sai người lấy về cho cậu.”

Thư Niệm trầm mặc một lúc, cũng chẳng lộ vẻ hưng phấn của chú cún trung thành như hắn những tưởng, trái lại còn quay đầu né khỏi tay hắn, ủ rũ nói: “Thôi đi mà, thiếu gia.”

“Cố ý bảo tôi về làm gì? Không đầy một tháng lại đuổi tôi đi.”

“Lần nào cậu cũng thế. Toàn bắt tôi loăng quăng chạy tới chạy lui, tôi cũng biết mệt mà,” Cậu tự giễu cười khổ một tiếng, “Thiếu gia, cậu cũng lớn rồi, đừng mê chơi hoài, tôi đã từng tuổi này, cũng chẳng hợp chơi đùa.”

“Từ lúc cậu lên tám luôn ném thứ nọ thứ kia đi rồi bảo tôi lượm về, còn đứng một bên bấm giờ, nếu không về kịp thời gian quy định thì phải chạy đi lượm lần nữa, cậu có nhớ cây ná cậu thường xài không? Sức cậu thì mạnh, lần nào cũng bắn đi xa tít…” Thư Niệm cười khổ hồi tưởng lại, lông mi cậu ươn ướt, “Đúng là thiếu gia bốc đồng… Vậy mà lần nào tôi cũng đều ra sức chạy, aiz…”“Lúc nhỏ khờ thiệt, cậu có rút ngắn thời gian cách mấy tôi cũng cắm đầu cắm cổ chạy mải, chạy miết. Biết rõ với tốc độ mình thì có cố chạy thục mạng cũng chẳng thể làm cậu vừa lòng được, vậy mà hễ nghe thấy tiếng là cứ lao ù tới trước. Tuổi trẻ… đúng là giàu sức sống… Thế nhưng tôi hiện giờ đã không chạy nổi nữa rồi.”

Bất ngờ bị cậu nhắc lại vanh vách những chuyện xấu ngày xưa, Tạ Viêm có phần chật vật ho khan: “Đó, đó là chuyện xa xưa lắm rồi, bây giờ không giống vậy đâu…”

Thư Niệm dường như vẫn muốn nói gì đó, yết hầu lại giật lên giật xuống vài lần mới thở dài: “Giống nhau cả thôi, thiếu gia. Giống nhau cả.”

“Tôi là loại người đó, tôi chỉ thích đàn ông,” Cậu khó nhọc nói, nhưng giọng nói vừa chậm vừa rành mạch, chỉ có sự tuyệt vọng cùng cực mới cho cậu dũng khí nói hết những lời này từng chữ từng chữ một, “Hơn nữa lúc nào tôi cũng thế với cậu…” Dừng lại một chút, cuối cùng cậu vẫn khó mà mở miệng, “Cậu biết rồi đó, thiếu gia. Cho nên tôi dọn về là không nên đâu. Có một người như tôi ở cạnh cậu làm việc, không được dăm bữa nửa tháng cậu lại thấy bức bối, rồi vẫn phải đuổi tôi đi thôi.”

“Thế nên cũng chẳng cần tốn công dọn về chi đâu, thiếu gia.” Giống như cam chịu mà cũng như ngượng ngập, cậu cười, kéo cao chăn, “Đêm nay thật lòng cảm ơn cậu, sáng mai tôi đi.”

Mặt cậu đột nhiên bị giữ chặt, Thư Niệm chẳng kịp phản ứng lại, do dự ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt hắn dí sát lại.

“Không phải thế…”

“Không phải, lần này không giống đâu… Tôi…”

Có thứ gì đó khô ráo ấm áp chạm tới môi cậu, Thư Niệm chỉ cảm thấy thân thể mình dần dần cứng lại, trở nên máy móc.

Môi đè lên môi, động tác mút nhẹ làm cả người cậu cứng đờ, khó tin mở tròn mắt, muốn xem rõ người trước mặt và vẻ mặt của hắn, nhưng lại đang ở quá gần, có cố cách mấy cũng chỉ thấy được một mảng mơ hồ, hơn nữa mỗi lúc càng mơ hồ, hỗn độn thành một khối.

“Tiểu Niệm…”

Trái tim sắp nhào khỏi lồng ngực, tay chân run run không nghe cậu sai khiến, yết hầu thắt lại từng đợt.

“Tiểu Niệm…”

Thế này là thế nào? Cùng hắn… hôn môi?

“Anh thích em.”

Lại nằm mơ rồi sao? Đến giờ này vẫn không biết liêm sỉ mơ mộng kiểu này… Khi tỉnh lại cứ cảm thấy xấu hổ. Vọng tưởng cái gì chứ? Đừng ngốc thế nữa…

“Tiểu Niệm, dọn về đi mà, anh thích em.”

Mặt đã dịch ra sau đến khoảng cách cậu có thể nhìn rõ, Thư Niệm cố hết lần này đến lần khác xác nhận gương mặt người đàng ông trước mặt mình, là Tạ Viêm, thực sự là Tạ Viêm, nhìn sao cũng vẫn là Tạ Viêm.

Nhưng có thế nào cậu cũng chẳng thể tin được.

“Mình ở cùng nhau nha.”

Ngón tay túm chặt ngực áo sơ mi của hắn, cậu muốn đẩy hắn ra, muốn giải thoát mình khỏi giấc mộng hoang đường, nhưng dường như lại sợ chỉ một chớp mắt thôi hắn sẽ thực sự tan biến vào hư không, thành ra không dám buông tay. Một câu cũng nói không nên lời.« Được không ? »

« Thiếu gia… »

« Ừa ? »

Cậu cố gắng nói : « Đừng đùa tôi nữa, thiếu gia, đừng đùa tôi… Đừng lấy tôi ra làm trò đùa… Thiếu gia… »

Tạ Viêm chẳng nói năng gì ghé môi lại hôn cậu, đoạn dùng sức ôm cậu vào lòng, ghì mạnh đến nỗi lưng cậu đau nghiến : « Ngốc ơi, khóc gì mà khóc ? Bộ em ghét anh sao ? »

Cậu cũng không muốn khóc trước mặt hắn, thế mà nước mắt cứ bất tri bất giác trào ra, có dừng cũng chẳng được. Hạnh phúc tới quá sức đột ngột, cũng quá sức to lớn, cho dù không có cảm giác chân thực, cho dù có lẽ chỉ là mơ, cậu vẫn không ngăn nổi mình khóc.

Cho dù là ảo giác giả tạo cũng được, hãy để cậu được người kia ôm như vậy, cùng nằm bên nhau suốt đêm, cậu thấy cũng đủ rồi.

***

Thư Niệm theo lời hắn dọn về Tạ gia đã được một thời gian, cũng tiếp tục làm việc ở Tạ thị, lại làm trợ lý của hắn, nhưng Tạ Viêm vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng. Rõ ràng mọi thứ đều như hắn hằng mong muốn, nhưng lại chẳng giống lắm mong muốn của hắn.

Thư Niệm vẫn ngoan ngoãn cung kính như xưa. Nhưng không phải kiểu ngoan ngoãn ỷ lại giữa người yêu với nhau, mà là sự phục tùng còn do dự cẩn thận hơn cả lúc ban đầu.

Ôm cậu, cậu không phản kháng, hôn nhẹ lên môi cậu, cậu cũng không cự tuyệt. Điệu bộ đỏ mặt, khẩn trương, thở dồn dập cũng là phản ứng bình thường, nhưng mà ngay đến người chẳng biết quan tâm và thiếu dây thần kinh mẫn cảm như Tạ Viêm cũng cảm nhận rất rõ ràng, rằng cậu không phải đang ngọt ngào đáp trả, mà là đang cẩn thận phối hợp.

Tuy rằng bảo là đang quen nhau đó, nhưng cũng không hoàn toàn là yêu.

« Ôi… » Nhớ tới sáng nay khi ngồi trong xe hôn cậu, cậu cứng người không dám thở mạnh lấy một hơi, Tạ Viêm thất vọng ném bút ký tên đi, day day ấn đường.

Kỹ thuật của mình đã tụt dốc không phanh đến mức kinh khiếp vậy sao ?

Hay là tình cảm của cậu ấy dành cho mình đã không còn như lúc trước ?

Chậc, hai vụ này coi bộ gay go đây.

Tạ Viêm mím môi không cam tâm, ấn đường dây nội bộ : « Bảo quản lý Thư tới đây ngay lập tức. »

« Đây là tài liệu anh cần. » Thư Niệm hơi thở dốc, đem một tệp hồ sơ đưa hắn. Cậu quả thật đã tới « ngay lập tức », bởi vì chạy gấp, trên trán có chút mồ hôi, má cũng ửng màu hồng nhàn nhạt ít thấy.

« Ừ, » Hắn mỉm cười vươn tay ra, không phải để nhận hồ sơ, mà ngược lại, để ôm thắt lưng cậu thình lình kéo lại.

« Á… »

« Bộp… »

Thư Niệm ngã vào đùi hắn, hồ sơ rơi xuống sàn nhà.

« A, thôi chết… »

Tạ Viêm còn chưa kịp lấy tay kia ghì cậu trong lòng mình, cậu đã nhanh chóng thoát ra, quỳ xổm xuống khẩn trương thu thập những trang giấy rải rác trên đất.Tạ Viêm chưng hửng để nguyên hai tay đang vươn ra thành một tư thế xấu hổ, đối diện tấm lưng nghiêm chỉnh của cậu, trên mặt co giật mấy cái.

Cái tên này, chẳng lẽ đến nửa phân ý thức « Cơ hội hai người một chỗ » cũng chẳng có luôn sao ?

Được rồi, có nền nếp đâu ra đấy đích thực là một trong những điểm hấp dẫn của cậu (really ?), nhưng những thời điểm nhạy cảm như thế này vẫn thật thà chuyên tâm chẳng giống ai thật khiến Tạ đại thiếu gia bắt đầu nghi ngờ mị lực của bản thân.

« Tiểu Niệm… » Nhặt xong mớ hồ sơ mà hiện tại hắn chẳng muốn ngó tới chút nào, hắn cuối cùng đã thành công tóm gọn Thư Niệm, ấn lên đùi mình, « Tan sở, chúng ta ra ngoài chút ha. »

« À ừ, được. » Thư Niệm ngồi thẳng lưng, có vẻ cả người đều không tự tại.

Theo lẽ thường, với tư thế hắn ôm cậu từ đằng sau, mờ ám cọ vào cổ cậu, thì người đang yêu nồng nhiệt chẳng phải đều nên ỡm ờ quay đầu lại, sau đó sẽ tới một nụ hôn sâu cuốn lấy môi lưỡi nhau sao ? Nhưng Thư Niệm cứ một hai nghiêng mặt như tránh né, khiến hắn chỉ có thể cắn được vành tai phơn phớt đỏ.

Mỡ treo mèo không ăn được, Tạ Viêm uất ức nghiến răng, cảm thấy mình hơi bị tổn thương.

« Thế em muốn đi đâu không ? » Dán ngực vào tấm lưng gầy gò của cậu mà làm nũng.

« Tuỳ anh… đâu cũng được. » Thư Niệm hoàn toàn như gánh đống chông, như ngồi đống lửa, bất cứ lúc nào cũng bất an vặn vẹo như muốn bỏ chạy.

Bị đả kích nặng nề, Tạ Viêm ôm cậu càng chặt hơn, không cho cậu cơ hội sểnh ra trốn, một tay còn tiện thể thò vào khoảng hở giữa áo sơ mi của cậu. (Ông Viêm a, dê xồm quá ông ơi > »<)

« A… » Vừa cảm nhận được mấy ngón tay của hắn, Thư Niệm quả nhiên bối rối hẳn lên, nhưng vì cánh tay bị ôm chặt nên không thể ngăn lại, chỉ có thể cố gắng vùng vẫy, cong lưng muốn né tránh, « Đừng, đừng như thế… »

« Sao vậy ? » Tạ Viêm chưa từng kiên nhẫn trêu ghẹo người khác thế cả, « Anh chỉ mới sờ một tí thôi mà, ngoan nào… »

« Có, có gì hay đâu mà sờ… » Vì những ngón tay đang sờ sẫm ngực mình, Thư Niệm xấu hổ đỏ rần cả cổ, liều mạng né ra.

Tạ Viêm chỉ cảm thấy điệu bộ cậu thế này đáng yêu chết được, tiếc rằng đang ở công ty, họ cũng chưa dâm loạn tới mức làm loạn chốn văn phòng, mà nếu cứ tiếp tục đùa rỡn kiểu này, chỉ e một lúc nữa thôi hắn sẽ tràn đầy hoả dục không giải toả được, căng lều mà đi thì khó coi quá thể, đành phải miễn cưỡng rút tay lại.

« Được rồi, không ăn hiếp em nữa, sau khi tan sở mình đi dùng cơm trước, sau đó đến khách sạn ha. »

« Hả ?! » Thư Niệm lại chấn động mạnh, sắc mặt thoắt hồng thoắt trắng, thoắt trắng thoắt hồng, « Đến… đến khách sạn làm chi ? »

« Em nói coi ? » Cố ý cười tà ác.

Thư Niệm dĩ nhiên nói không nên lời, làn da mỏng thoáng chốc đỏ như cháy, xấu hổ cả một buổi : « Không cần phải đến những nơi như thế đâu, ở nhà… »« Chỗ đó so ra có không khí hơn. » Hắn cũng muốn cùng người mình thích thưởng thức sự ngọt ngào của một đôi tình nhân bình thường ra ngoài ‘vui vẻ’.

« A…, thế… » Trước khi tay hắn không yên phận lần xuống sờ sẫm, Thư Niệm đẩy hắn ra đứng dậy, « Để, để sau hẵng nói, em… về làm việc trước. »

Tạ Viêm há hốc mồm nhìn cậu bỏ đi, mất mát không thôi nằm vật ra bàn, trăm phần trăm là bộ tịch ông chồng bị bỏ rơi.

Rốt cuộc vấn đề là ở đâu nhỉ? Hôm đó Thư Niệm chẳng đã nói « Tôi vẫn thế với cậu… », nhưng đến tận giờ hắn vẫn không hề cảm nhận được Thư Niệm có tí ti gì với hắn cả.

Dùng bữa tối tại một nhà hàng đã đặt trước, Thư Niệm vẫn rất câu nệ, càng gần lúc sắp ăn xong cậu càng khẩn trương rõ rệt.

Thay vì nói khẩn trương, chẳng thà cứ bảo là sợ hãi. Cái vẻ lo âu này thật nhìn chẳng đặng, khiến Tạ Viêm cũng từ từ ăn mất ngon.

Hiển nhiên cậu đang sợ hãi chuyện sắp sửa diễn ra tiếp theo.

Lên giường với cậu mà nói, lẽ nào là một chuyện chẳng cam lòng đến thế sao ?

Tạ Viêm nhíu mày, tận lực cứu vớt tinh thần hăng hái sắp sửa suy sụp của mình, ra vẻ thoải mái trêu cậu : « Kế tiếp chúng ta đi đâu đây ? »

Chỉ cần Thư Niệm nhăn nhó một câu « Chẳng phải anh đã đặt chỗ sẵn rồi sao ? » (nằm mơ Niệm Niệm mới nói, ông nì đúng là đầu bò), hoặc thậm chí chỉ cần thẹn thùng giữ im lặng, hắn cũng sẽ vui vẻ dẫn cậu đến căn phòng đã đặt trước.

Nhưng Thư Niệm bối rối một lúc, lại ngập ngừng trả lời : « Không biết. »

Nét mặt Tạ Viêm không nén được thất vọng.

Đối mặt với kiểu không tình nguyện gần như kháng cự này, hắn khuất nhục cảm thấy như mình đang sắm vai kẻ nghiện sex trường kỳ đói khát thế nào ấy.

Xin lỗi chứ về phương diện sex, cho tới nay hắn cũng chưa từng miễn cưỡng ý thích của một ai.

« Bỏ đi. » Hắn tuyệt nhiên chẳng hề toan tính che giấu thái độ bỗng nhiên nguội lạnh của mình, « Về nhà thôi. »

« A ?! » Nhẹ nhàng thở ra, vẻ thả lỏng thoáng lướt qua mặt Thư Niệm.

Tạ Viêm chỉ cảm thấy tức ngực anh ách, phẫn nộ chen lẫn ngán ngẩm, nhất thời chẳng biết nên trút vào đâu, cơn oán khí nghẹn cứng giữa cổ họng, sắc mặt hắn khó coi hết chỗ nói, ngước mắt lên vừa thấy người quen, bèn chẳng nghĩ ngợi gì vẫy tay chào : « Hi, Lizzy. »

« Trùng hợp vậy, » Một cô gái tóc xoăn má hồng mắt to như búp bê barbie, cặp chân dài được tôn thêm bằng đôi giày gót nhọn thướt tha bước tới ngồi, « Lâu rồi mới gặp anh, dạo này bận gì lắm thế, cũng chẳng chịu tới tìm bọn em. »

Cô là nhà thiết kế hắn quen được trong một cuộc thiết kế gian hàng triển lãm trưng cầu bản thảo vào khoảng thời gian Thư Niệm tạm dừng công tác, trùng hợp bạn trai cô cũng là bạn làm ăn của hắn, giao tình giữa đôi bên rất tốt đẹp.« A, vị này là ai thế ? Phong cách hoàn toàn khác anh nha, nhìn rất hoà nhã ~~ »

« Nhân viên công ty anh. » Tạ Viêm ác ý trả lời, cố tình liếc qua cậu.

Thư Niệm chẳng hề so đo cách gọi “nhân viên công ty” không chút khách khí như vậy, nhã nhặn cười chào cô, rồi lại cúi đầu, vẻ mặt điềm nhiên mà chú tâm cắt thức ăn trong dĩa.

Hay gớm, cả dấm chua cũng không thèm ăn.

Tạ Viêm hít một hơi, tâm trạng thất vọng đè nặng cả ngày khiến hắn ngay cả sức lực để nổi giận cũng không còn.

Thẳng thừng gạt cái người đang toàn tâm toàn ý đối phó với phần còn lại của bữa tối qua một bên, hắn giận dỗi tán chuyện thân thiết với cô gái, thường xuyên phác những động tác nhỏ ám muội, làm cô ngạc nhiên không thôi, che miệng cười phì. Thư Niệm vẫn miệt mài giải quyết bữa tối của mình, nét mặt bình thản như chẳng thể bình thản hơn được.

Chờ dùng xong thức ăn trong dĩa, cậu ngồi im lìm một bên, mặt mày chẳng chút dao động, hoàn toàn an nhiên điềm tĩnh như chuyện chẳng can chi tới mình. Tạ Viêm cảm thấy tim mình lạnh đi. Hắn quả thật như một thằng hề, thằng hề cứ cố sức muốn chứng thực vị trí của mình trong cảm nhận Thư Niệm. Tự rước nhục đến nông nỗi đó ư? Hắn cóc cần.

“Cậu ăn no rồi thì tự mình đi xe về nhà trước đi,” Chán chường, hắn hếch cằm với cậu, “Lát nữa tôi định lái xe đưa cổ ra ngoài.”

“Được.” Thư Niệm đứng lên, hơi khom người chào hắn, rồi quay lưng đi thật.

Ngay cả nửa câu cũng không hỏi, quả đúng là dứt khoát, Tạ Viêm nắm ly rượu vang cứng ngắc, suýt chút nữa đã bóp cái ly tinh tế nứt toang toác.

“Anh sao vậy?” Một bàn tay vươn tới chạm vào hắn, “Mới cãi nhau với người ban nãy ư?”

Tạ Viêm cáu kỉnh lắc đầu, rồi gật đầu, chửi khẽ một tiếng, thật sự “Rắc” một cái bóp vỡ ly rượu.

Khán giả đã không còn, hắn cũng không cần thiết phải vất vả diễn trò nữa. Sau một phen làm nhân viên nhà hàng tất bật chạy ngược chạy xuôi, hắn mang hai ngón tay dán băng Ok phóng xe về nhà.

Đỗ xe vào ga ra xong, hắn lại giậm ình ình mấy cái mới nén được lửa giận mà vào nhà.

Lên lầu liền nghênh ngang đẩy cánh cửa đang khép hờ ở phòng Thư Niệm ra. Gì thì gì, hắn cũng phải xách tai tên kia lên nói cho rõ ràng, bằng không với tính cách của mình, muốn hắn coi như chẳng có gì nín nhịn tới sáng, thể nào cũng ứa gan.

“Em đang làm gì đó?!”

Tiếng nước chảy ào ào trong buồng tắm át hẳn tiếng chân hắn bước tới, mãi đến khi hắn đứng sau lưng đặt câu hỏi, Thư Niệm mới giật mình phát hiện, hơi ngước đầu lên khỏi bồn rửa mặt.

“A… tôi… đang rửa mặt.”

“Tôi có chuyện muốn nói với em.” Giọng cứng đanh.

“Ừm…” Thư Niệm ậm ờ đáp, nhưng không quay đầu lại.

“Quay qua đây.” Tạ Viêm càng khó chịu, “Có rửa cái gì thì cũng chờ tôi nói xong hẵng rửa tiếp.”Thư Niệm vẫn không chịu quay đầu qua, lưng càng cúi gục hơn, tiếng cậu mơ hồ, “Chờ một chút…”, dùng sức vã nước vào mặt cọ rửa lung tung, rửa liền mấy lần mới hơi cúi đầu do dự vươn tay lấy khăn lông, Tạ Viêm dĩ nhiên đã mất kiên nhẫn, hắn túm lấy bả vai cậu kiên quyết kéo về hướng mình.

Cái vẻ mặt mày rườn rượt nước của Thư Niệm rất là thảm hại, cậu cúi đầu như lẩn tránh, không chịu đối diện hắn. Tạ Viêm lấy tay nâng cằm cậu, buộc cậu ngẩng mặt lên, hắn chần chờ một chút rồi dùng tay trái lượn vòng quanh khoé mắt đỏ hoe của cậu, giọng hắn bất giác mềm mỏng lại rất nhiều: “Em sao thế?”

“Không sao hết… Có cái gì đó bay vào mắt, nên tôi… rửa…”

Khoé mắt hơi cụp xuống nhìn vào càng cảm thấy đáng thương, Tạ Viêm thở dài: “Em khóc à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.