Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 50: Ước Hẹn Mười Năm




Lâm Dịch ôm quyền khom người, trầm giọng nói:

- Bái kiến tiền bối. Hai người chúng ta bị nhốt ở trong trận này đã hơn hai mươi ngày, bỏ lỡ cơ hội trở về tông môn. Hôm nay không gian bên ngoài rung chuyển, không có chỗ đặt chân. Không biết tiền bối có thể cứu hai người chúng ta ra ngoài hay không? Ta nguyện dùng một lá thần dược Thái cổ kính dâng tiền bối.

Vũ Tình bất đắc dĩ, tiểu tặc này cũng thật là, cầu người hỗ trợ lại trực tiếp như vậy, không nói một chút lời hữu ích nào cả.

Nào ngờ đại hán kia không coi ra gì, chỉ ừ nhẹ một tiếng, gật đầu, lại từ chối cho ý kiến.

Lâm Dịch không rõ thái độ của đại hán, hắn đành yên lặng đợi.

Đại hán nhìn chằm chằm vào đan điền của Lâm Dịch, ánh mắt thâm thúy, lẩm bẩm nói:

- Hóa ra là tại chỗ này của ngươi.

Lâm Dịch chột dạ, hắn không biết thứ đại hán này nói là đoạn kiếm thần bí, hay là Ma Chỉ.

Đại hán im lặng hồi lâu, rồi hỏi:

- Thanh kiếm kia là của ngươi hay sao?

Trong lòng Lâm Dịch căng thẳng, nghĩ ngợi:

- Không phải đại hán này coi trọng đoạn kiếm thần bí này đó chứ?

Hắn gật đầu, cũng không nhiều lời.

Hai mắt đại hán lộ ra vẻ suy nghĩ sâu sắc, nửa ngày sau, đột nhiên hắn hỏi:

- Ngươi là ai?

- Lâm Dịch.

Lâm Dịch sửng sốt một chút, ngoan ngoãn đáp lại, không có một chút giấu diếm nào cả.

Đại hán nhíu mày, dường như đã rơi vào trong hồi ức, một lát sau, hắn mới nói:

- Không có ấn tượng, chưa từng nghe qua.

Lâm Dịch không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, trong lòng cười thầm. Ta tu đạo mới chỉ được sáu năm, cường giả cấp bậc như ngươi sao có thể nghe nói tới ta cơ chứ.

Đại hán suy nghĩ một chút, lại hỏi:

- Ta là ai?

Lâm Dịch trợn mắt há hốc mồm nhìn đại hán, vấn đề này đã làm khó hắn a.

Dường như thần chí của đại hán này không rõ, có phần cổ quái.

Lâm Dịch lắc đầu nói:

- Ta không biết tiền bối là ai, chỉ là lần này tiền bối đã cứu không ít người ở trong Thần ma chi địa, bọn họ sẽ cảm tạ người.

- Thần ma chi địa... Ngươi cũng không biết ta là ai sao?

Trong ánh mắt của đại hán lộ ra một tia mê man.

Hắn đột nhiên xé y phục trên ngực, lộ ra một bộ ngực rộng rãi, trên ngực có máu me nhễ nhại, đỏ chói mắt. Nhìn kỹ, không ngờ lại là một chữ.

Đại hán hỏi:

- Ngươi nhận ra chữ này không?

Lâm Dịch nhìn vết máu kia, cảm giác như Nguyên thần cũng bị hút vào, hắn vội vã ổn định tâm thần, trầm giọng nói:

- Liệt, phía trên là một chữ Liệt.

- Liệt, Liệt...

Đại hán trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, dường như hài lòng như chưa bao giờ có. Hắn nặng nề vỗ vỗ vai của Lâm Dịch, lớn tiếng nói:

- Tốt, tiểu huynh đệ, sau này ta sẽ tên là Liệt! Ha ha ha, Liệt!

Lâm Dịch bị đại hán chụp vào vai, đau tới mức nhe răng nhếch miệng, cũng may thân thể của hắn đủ mạnh, đại hán này cũng không chân chính dùng sức.

Tuy rằng dáng vẻ của hắn đần độn, thế nhưng lại là người cơ linh. Hắn vội vã trơ mặt ra hô một tiếng:

- Liệt Đại ca.

Tiểu tử này không kiềm được mà phải thầm nói xuống:

- Lần này đã nhặt được bảo rồi...

Đại hán không có để ý tới hắn, vẫn đắm chìm trong trong vui sướng. Vũ Tình ở một bên nghe thấy Lâm Dịch thầm nói, nàng không khỏi mỉm cười, nghĩ ngợi:

- Tại sao tiểu tặc này lại vô sỉ như thế chứ? Cũng may đại hán này không câu nệ tiểu tiết, cũng không để ý.

Mới vừa rồi Lâm Dịch đối thoại một phen với đại hán, nhìn như đơn giản, nhưng Vũ Tình lại biết, Lâm Dịch đã ôm được một cái bắp đùi rất mạnh.

Đại hán này có thực lực cường đại, lai lịch lại thần bí. Có chút điên khùng, nếu như thực sự trấn áp hai người các nàng thì cũng chỉ cần dùng một ngón tay mà thôi.

Nhưng nghĩ tới hai người sắp rời khỏi nơi đây, trong lòng Vũ Tình không khỏi thương cảm một hồi, ánh mắt khi nhìn phía Lâm Dịch cũng có thêm một phần nhu tình.

Vũ Tình lẳng lặng nhìn Lâm Dịch, dường như muốn khắc ghi dáng vẻ của hắn vào trong lòng nàng.

Nụ cười trên mặt của Liệt không giảm, nhìn qua phóng đãng không câu nệ, hắn lớn tiếng nói:

- Ta đưa các ngươi ra ngoài.

Vừa dứt lời, Liệt mỗi tay lôi một người, dẫn bọn họ ra ngoài đại trận.

Liền dẫn tới từng đạo khe nứt không gian, hai người Lâm Dịch sợ đến mức biến sắc. Thế nhưng sau đó lại phát hiện ra khi đứng ở xung quanh đại hán, khe hở không tạo ra được một chút thương tổn nào đối với bọn họ.

Đại hán này nhếch miệng cười, kéo chân hai người một chút, một đạo gợn sóng như ẩn như hiện xuất hiện, trong chớp mắt, ba người đã thoát xuất hiện ở nơi cách đó hơn mười trượng.

Trong chốc lát, đại hán nhìn chằm chằm vào một chỗ không gian rồi suy nghĩ tới mức xuất thần. Đột nhiên hắn hét lớn một tiếng, một đạo sóng âm dùng mắt thường có thể thấy được bắn trúng vào trong không gian, xé rách, tạo ra một lối đi.

Lâm Dịch vô cùng cảm khái, nói:

- Đây mới là cường nhân a, bằng vào tiếng quát đã đương tương với Nguyên Anh đại tu sĩ, đả thông tiết điểm không gian.

Ba người ở trong không gian thăng trầm, xuyên qua không được bao lâu thì hai chân lần nữa đặt lên trên mặt đất rắn chắc. Lâm Dịch nhìn ra bốn phía, nơi này là một sơn cốc, cũng không biết cách Dịch Kiếm Tông bao xa.

Hắn không khỏi lên tiếng hỏi:

- Đây là đâu?

Vũ Tình phóng thần thức ra ngoài, cảm nhận một phen rồi mới nói:

- Đây là địa vực trung bộ của Hồng hoang đại lục, cách Nghiễm Hàn Cung rất gần.

- Ồ? Dựa vào tốc độ của ta, chẳng phải muốn về tới Dịch Kiếm Tông sẽ là mấy năm sau hay sao?

Lâm Dịch biến sắc.

Liệt vỗ vỗ vai của Lâm Dịch, cười nói:

- Không sao, một lát nữa ta sẽ đưa ngươi về.

Lâm Dịch cảm động một hồi, hắn vừa muốn nói thì đột nhiên Vũ Tình lạnh lùng nói:

- Đã như vậy, chúng ta từ biệt tại đây. Liệt tiền bối, đa tạ ân cứu mạng của người.

Liệt gật đầu, xem như là đáp lại lời của nàng.

Lâm Dịch nhìn về phía Vũ Tình, chậm rãi đi đến chỗ nàng.

Vũ Tình lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt không có một chút tình cảm nào, giống như đang nhìn một người đi đường vậy.

Lâm Dịch nhìn ánh mắt của nàng, trong lòng cảm thấy đau đớn, nhẹ giọng nói:

- Vũ Tình tỷ...

- Đừng gọi như vậy nữa. Ta nói rồi, ra khỏi Thần ma chi địa, từ nay về sau chúng ta không quen biết. Có một số việc ta không muốn nhớ, ngươi cũng quên đi, coi như chưa bao giờ xảy ra chuyện đó.

Lâm Dịch bật thốt lên:

- Vì sao, dù sao giữa chúng ta cũng đã cùng chung hoạn nạn...

Lời còn chưa dứt thì Vũ Tình đã cắt ngang lời nói của hắn, nàng thản nhiên nói:

- Từ nay về sau, ta không biết người nào tên là Lâm Dịch, ta cũng không còn là Vũ Tình nữa. Ta chỉ là Nghiễm Hàn thánh nữ. Ngươi cũng đã từng nói qua, vốn chúng ta không có cơ hội làm người quen. Chỉ là vận mệnh trêu ngươi mà thôi.

Dừng một chút, Vũ Tình chậm rãi nói:

- Ngươi chỉ là tu sĩ Ngưng Khí, ta khuyên ngươi một câu. Đừng có đi chọc vào Công Tôn Hoàng tộc, nội tình của tứ đại Hoàng tộc không phải là thứ mà ngươi có thể tưởng tượng ra được. Ở trong Thần ma chi địa, mọi người đều là Ngưng Khí, có lẽ ngươi có một ít ưu thế. Như ra tới Hồng Hoang, Trúc Cơ cũng có thể giết chết ngươi.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, thấp giọng nói:

- Vũ Tình tỷ, mặc dù hiện tại ta là Ngưng Khí, nhưng mà ta sẽ không phải là Ngưng Khí mãi mãi. Ta mới tu đạo sáu năm, sớm muộn gì sẽ có một ngày, ta sẽ đánh bại Công Tôn Cổ Nguyệt!

- Tu đạo sáu năm? Lúc Công Tôn Cổ Nguyệt tu đạo sáu năm đã sớm là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ từ lâu rồi. Ngươi đi đấu với hắn cũng không có một chút ý nghĩa nào cả, sẽ chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

Vũ Tình lạnh lùng nói:

- Còn nữa, sau này ngươi đừng tới tìm ta, ta không muốn có bất kỳ quan hệ gì với ngươi nữa.

Lâm Dịch chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, sắc mặt trắng bệch, cảm giác ngực như bị một quyền nặng nề đánh vào, có chút hít thở không thông.

Trên mặt hiện lên thống khổ vô tận, lẩm bẩm:

- Hóa ra nàng muốn như vậy, hóa ra là ta tự mình đa tình.

Trong mắt của Vũ Tình hiện lên vẻ đau đớn, nhưng thoáng qua đã khôi phục lại vẻ lạnh lẽo.

Lâm Dịch không tin tất cả mọi chuyện xảy ra trong trận đều là giả, vẻ mặt có thể làm bộ. Lời nói có thể làm bộ, nhưng ánh mắt tuyệt đối không lừa được hắn.

- Vũ Tình tỷ có tình đối với mình, loại ánh mắt này tuyệt đối sẽ không sai. Nhất định nàng có nỗi khổ trong lòng, ngại áp lực của Nghiễm Hàn Cung cho nên mới như thế.

Lâm Dịch nghĩ lại, trong lòng lại trở nên sinh động.

- Vũ Tình tỷ, ta biết nàng lo lắng thực lực ta quá yếu, sợ liên lụy tới ta, nhưng một ngày kia...

- Một ngày kia? Ba năm, mười năm, hay là một trăm năm?

Vũ Tình cười lạnh cắt ngang lời của hắn.

Lâm Dịch khẽ cắn môi, một cỗ nhiệt huyết dâng lên đầu, hắn lớn tiếng nói:

- Mười năm, chỉ mười năm!

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Mười năm sau, ta sẽ đi Nghiễm Hàn Cung tìm nàng! Ta không dám cam đoan không có địch thủ trong Hồng Hoang, nhưng ta có thể bảo đảm. Trong đám người trẻ tuổi, ta là người duy nhất xứng với nàng!

Vũ Tình cũng không liếc mắt nhìn Lâm Dịch mà xoay người đạp không rời đi, thanh âm vọng lại:

- Đợi mười năm sau rồi hãy nói, có thể đến lúc đó, ngươi đã hối hận.

Sau một lát, nàng đã biến mất trong tầm mắt của Lâm Dịch.

Liệt đi tới, dò hỏi hắn:

- Ngươi ổn chứ?

Lâm Dịch cười nói:

- Liệt Đại ca, ta không sao.

Nụ cười còn chưa thu lại. Khi hắn lên tiếng, miệng phun ra một ngụm máu, nụ cười rất thê lương.

Lâm Dịch đẩy tay của Liệt ra, cười tự giễu nói:

- Không cần phải gấp gáp như vậy!

Liệt đột nhiên nói:

- Kỳ thực nữ tử kia cũng không tệ, ta nhìn rất thuận mắt.

Lâm Dịch lắc đầu, hắn chỉ coi Liệt đại ca đang an ủi hắn mà thôi.

Liệt lại nói:

- Nàng cự tuyệt ngươi quyết liệt như vậy nhất định là có nỗi khổ. Kỳ thực trong lòng nàng rất để ý tới ngươi, mặc dù trí nhớ của ta không tốt, nhưng ta lại có thể nhìn thấu tâm ý của mọi người.

Liệt vỗ nhẹ vai của Lâm Dịch, nói:

- Ngươi không hiểu rõ thì đừng nghĩ nữa, đỡ phải phiền não. Chỉ là nếu sau này thật sự có người ngăn cản các ngươi, ngươi cứ tới tìm ta, ta sẽ đi đánh người giúp ngươi.

Lâm Dịch gật đầu, nói:

- Cảm ơn Liệt đại ca, chúng ta đi thôi.

Lâm Dịch chỉ một phương hướng, Liệt chộp lấy hắn, trực tiếp dùng nắm đấm xé rách không gian, nhanh chóng bước vào bên trong.

Nửa ngày sau, khi xuất hiện đã là ở phía bắc của Hồng hoang đại lục.

Liệt lôi kéo Lâm Dịch, dưới chân liên tục bước đi. Một mảnh sóng gợn như ẩn như hiện từ dưới chân truyền đến, trong nháy mắt hai người đã ở phía xa cách chỗ trước đó hơn mười trượng.

Lâm Dịch bị Liệt lôi kéo chạy như bay, hai mắt mở to ra nhìn sóng gợn. Hắn muốn nhìn thấu thứ này, bộ pháp này quả thực quá huyền diệu và thực dụng. Nếu như có thể học được nó, sau này đánh không lại người khác thì cũng có thể chuồn êm.

Liệt phát hiện ra, sóng gợn dưới chân trong nháy mắt đã trở nên vô cùng rõ ràng, dường như có ý định cho Lâm Dịch có cơ hội học tập.

Cũng không lâu sau, hai người đã về tới chân núi bên ngoài Dịch Kiếm Tông.

Lúc này đêm đã khuya, không có lấy một tiếng động.

Trong ánh mắt của Liệt hiện lên vẻ tang thương vô tận và mê man, hắn thổn thức nói:

- Bộ pháp này vốn là một loại bí thuật nghịch thiên, là người khác truyền cho ta. Thế nhưng ta đã quên pháp quyết, chỉ biết đạo văn của bộ pháp này, ngươi có thể học được bao nhiêu thì cứ học bấy nhiêu a.

Trong đầu Lâm Dịch thôi diễn đạo văn của bộ pháp thần bí này nhiều lần, nhưng không có tâm pháp khẩu quyết tương ứng cho nên làm cho đạo văn này có vẻ tối nghĩa khó hiểu.

Liệt nhìn Lâm Dịch như có điều ngộ ra, hắn không muốn quấy rối, lập tức nói:

- Ta đi đây, ngươi trở về đi.

Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi, dưới chân thoăn thoắt, thoáng cái đã chạy ra ngoài hơn mười trượng.

Trong lúc Lâm Dịch ngây người, lúc này hắn mới kịp phản ứng, vội vã lớn tiếng nói:

- Liệt Đại ca, ta cho ngươi một lá thần dược này!

- Đâu rồi, Liệt Đại ca, ta phải tìm ngươi thế nào đây?

Không có tiếng trả lời, Liệt sớm đã biến mất không còn tung tích.

Liệt nói đi là đi, hành sự không chút dề rà nào cả. Phóng đãng không kềm chế được, khắp nơi lại lộ ra một loại cảm giác cởi mở, đây là đệ nhất kỳ nhân mà Lâm Dịch từng gặp.

Lâm Dịch nắm thần dược Thái cổ trong tay, chậm rãi chạy đi về phía Dịch Kiếm Tông.

Lâm Dịch không biết, không lâu sau khi hắn rời đi, Vũ Tình lần nữa quay lại chỗ này.

Nàng vô lực ngồi xuống dưới đất, lên tiếng khóc lớn, nước mắt như suối trào, thê lương nói:

- Xin lỗi, xin lỗi, tiểu tặc, không phải ta cố ý.

- Ta đã mất đi tấm thân xử nữ. Khi trở lại tông môn, nhất định sẽ phải chịu hình phạt tàn khốc nhất, có thể cũng bị rơi vào trong băng quật, vĩnh viễn không thể đi ra được nữa. Ta ở cùng với ngươi sẽ chỉ hại ngươi mà thôi. Kết cục của chúng ta còn kém hơn so với Dịch Kiếm tổ sư và cung chủ. Bởi vì năm đó bọn họ là Nguyên Anh đại tu sĩ, như vậy mà cũng không phá tan được trở ngại, tu thành chính quả. Như vậy chúng ta càng không thể nào.

- Tiểu tặc, ta hy vọng có một ngày, ngươi có thể đạp mây bảy màu, cứu ta từ trong băng quật vực sâu ra ngoài.

- Hy vọng mười năm sau, chúng ta còn có thể gặp lại, khi đó không ai có thể ngăn cản được chúng ta, không ai có thể chia rẽ được chúng ta nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.