Bắt Em Về, Tiểu Nha Đầu

Chương 8




Chi Linh càng nói càng cười, những cô tiểu thư khác cũng thấy thế mà làm tới, đánh Hy Tranh tơi tả. Vương Kha định bất chấp xông vào

_Ngừng Tay!

Các người là?

Hy Tranh gượng không nổi, mở hé mắt, chỉ biết có rất nhiều người đến rồi cô lịm dần. Cô chỉ nghe được họ gọi cô rất nhiều, không phải Hy Tranh, cũng không phải Nha Đầu, mà là..."Tiểu Thư"

Ánh mắt nặng trĩu mở ra, Tiêu Dũ? Anh ở đâu, đây không phải là Tiêu Hàn Cực.

_ Tiểu thư, cô đã tỉnh

Một cô gái rất trẻ trông như người hầu cung kính chào cô rồi hấp tấp lui ra, cô muốn gặp Tiêu Dũ.

Cô ngồi dậy, đầu chợt thấy choáng vô cùng. Nhìn quanh căn phòng, hơi của bác quản gia và các chị hầu ở Tiêu Hàn Cực đều không có, ngay cả của Tiêu Dũ cũng không, đây là đâu?

Cạch, cánh cửa được mở ra. Cô bần thần nhìn người đàn ông đó, ông chắc đã có tuổi, nhưng phong thái và khí chất còn rất mạnh.

_ Là con, là con thật rồi_ ông rơi nước mắt, chiếc xe lăn lăn đến gần người cô

Ơn trời, đúng là con, ta thật có lỗi đã để đến tận bây giờ mới tìm thấy con, cháu gái của ta

Ông vừa khóc vừa nói, tay vẫn ôm chầm lấy cô

_ Cháu gái?

Cô cau mày, xô ông ra

_ Phải, ta là ông nội của con, con là cháu gái, con ruột của con trai ta_

_ a...t..tôi không có cha..không có_ cô run lẩy bẩy, chui vào một góc giường.

Trên đời này, cô chỉ có Tiêu Dũ, ông nội là ai chứ? Cha là ai chứ?

Ông nhìn cô cháu gái mà đau lòng. Cha mẹ mất hết, mất mười mấy năm không ngừng tìm kiếm, Phật Tổ phù hộ, ông đã tìm được cô. Mọi thông tin về bà Tú Loan, ông Đoãn, Tiêu Dũ, và anh em nhà họ Vương liên quan đến cô đều nằm trong tay ông. Tội nghiệp, đừng lo, từ nay con đã có ông, ông sẽ bảo vệ con

_ Tiêu Dũ, muốn Tiêu Dũ_ cô rơi nước mắt nói, miệng cứ nằng nặc đòi Tiêu Dũ

_ được được, gọi Tiêu thiếu gia đến đây. Ngoan nào, con muốn gì ông cũng chiều, nín đi

Cô ngừng khóc, lúc đầu cứ tưởng ông ta không đồng ý chứ. Là người tốt, cho cô gặp Tiêu Dũ, chắc chắn là người tốt.

_ nghe ta nói, được không?

Gật

_ Con thật ra chính là tiểu thư duy nhất của Mộc gia, cha là Mộc Bá, mẹ là Hứa Lam, ông ngoại con ta sẽ báo với ông ấy là đã tìm được con sau. Ông ấy và ta đều hợp tác với nhau truy tìm con khắp nơi. Ta là ông nội con, Mộc Đế, ông ngoại con là Hứa Viên. Bên ngoại, con cũng chỉ là cháu gái duy nhất. Tên của con chính là Mộc Trà

Ông thở dài một lát rồi nói tiếp

_ Chỉ tiếc, mẹ con vì sinh con mà mất mạng, cha con vì bệnh nặng qua đời cách đây 3 năm. Chỉ còn ta với lão Hứa là không ngừng tìm kiếm con.

_ Vậy tại sao (chỉ ngón tay về phía mình ý "con") lại ở bãi rác?

Ông có hơi bất ngờ khi chưa kể đến vụ bắt cóc mà cháu ông đã hỏi vậy, theo thông tin thì Nha Đầu được ông Đoản "nhặt" được ở bãi rác, cô hỏi là đúng. Nhưng cũng may là cô cũng chấp nhận được vấn đề trước mặt, câu hỏi được đặt ra rất liên quan

_ Vì lúc trước có một người, đã từng là bạn của cha mẹ con. Nhưng vì đem lòng yêu mẹ con nên dẫn đến thù hận khi Hứa Lam chọn cha con Mộc Bá là người để mình nương tựa đến cuối cuộc đời.

_ Thế mẹ mất, ông ta bắt cóc và đem bỏ ở bãi rác.

Mộc Đế mắt mở to nhìn cô cháu gái, suy đoán rất nhanh, đúng là y hệt cha mẹ nó. Câu nói có lủng củng, cứ như con bé rất ít nói hoặc mới học nói vậy.

Í, là mùi của Tiêu Dũ. Cô ngửi ngửi, hếch mũi lên

_ Tiêu Dũ đến!

Cô nhảy phóc xuống giường

_ Để đẩy_

Thấy người hầu đẩy xe cho ông rất chậm, cô ngứa mắt chạy lại làm. Ở Tiêu Hàn Cực, ai cũng nhanh nhẹn, đâu ai làm việc chậm chạp như vậy đâu... hai tay cầm nắm lấy hai đầu xe, đẩy ông xuống lầu, ông cười đưa tay vệt đi giọt nước mắt vui mừng, gật gật bảo ngoan.

Tiêu Dũ đứng dưới lầu chờ, lúc đến trường được tin Nha Đầu bị mang đi làm anh sợ hãi biết nhường nào. Chạy khắp nơi tìm cô, nếu Mộc gia không điện báo thì chắc anh đã lật tung cái thị trấn này lên chỉ trong hôm nay rồi.

Mà khoan, Nha Đầu tại sao lại ở Mộc gia? Cô ấy đã đắc tội gì chăng? Mộc gia là tập đoàn rất nổi tiếng trên thị trường và các nước về mọi mặt. Tập đoàn của Tiêu Dũ cũng từng đã hợp tác với một trong những công ty lớn của Mộc gia, phải nói là rất thuận lợi, giữ uy tín và tính toán rất tốt. Nha Đầu không hay ra ngoài nhiều, sao Mộc gia lại biết đến cô cơ chứ?

Ting, tiếng chuông thang máy kéo Tiêu Dũ ra khỏi những suy nghĩ phức tạp đó. Thấy Nha Đầu không sao, anh thở phào nhẹ nhõm.

_ Tiêu Dũ_ cô chạy nhanh đến ôm lấy anh

_ Nha Đầu, ý tứ một chút_ khẽ vỗ đầu cô, anh nhìn lên người chủ tịch của tập đoàn MT-Mộc Gia.

_ không sao không sao. Nó đang vui, cứ để thế_ Mộc Đế cười nói

Tiêu thiếu gia, mời cậu ngồi

_ Vâng_ anh lễ phép bước đến ghế, Nha Đầu buông anh ra chạy tới đẩy xe cho ông làm anh ngạc nhiên

_ Được rồi, mau đến bên cậu ta đi. Xem kìa, nhìn chúng ta khó hiểu mà thấy tội_ Mộc Đế vỗ tay cô cháu gái cười

Chủ tịch của Mộc gia nổi tiếng sắt đá, ít khi xuất hiện ngoài đời. Vậy mà anh có thể nhìn ông cười thoải mái như thế, chắc là tin đồn nhảm, báo lá cải rồi.

_ Chắc cậu cũng thắc mắc nhiều điều. Thôi thì ta cũng nói ngắn gọn, Nha Đầu, à không, hình như chỉ có cậu mới được gọi thế này nhỉ. Hy Tranh, Hy Tranh của cậu chính là cháu gái ruột đệ nhất thất lạc bao năm của ta

_ D..dạ? Chủ tịch nói gì cơ?

_ Đừng gọi ta là chủ tịch, hãy gọi là ông, đều là người quen mà

_ à, vâng, ông

Mộc Đế gật đầu hài lòng, đúng là cháu trai của Tiêu Điền, rất lễ phép, thông minh.

_ Ta quyết định sẽ giữ nó lại

_ hả? Ông nói gì cơ? Không được, Nha Đầu không thể rời con nửa bước, con cũng không muốn cô ấy rời con.

Rất có khí phách, rất có khí phách

_ Này, Tiêu Dũ, cậu lấy cớ gì để tôi giao cháu gái tôi cho cậu đây?

Tiêu Dũ nhìn thẳng vào mắt ông

_ Nha Đầu từ lúc được cháu đưa về đã được xem như một mạng sống thứ hai của cháu, có khi còn quý hơn cả mạng sống của Tiêu Dũ này. Cháu thề sẽ bảo vệ cô ấy đến cùng

_ Được lắm, nhưng, ta nghe nói cậu đã có hôn ước với cháu gái Hứa gia, cha cậu là người khó tính. Cậu có chắc là con bé là "người" duy nhất của cậu không, Tiêu Dũ?

Nhắc đến anh mới nhớ, hôn ước này đã lập ra từ lúc anh còn trong bụng mẹ. Đúng là, thời đại này còn đem cái đó ra chèn ép anh. Người lớn thật khiến con cái họ khó khăn

_ Cháu sẽ hủy hôn

Chắc?

_ Chắc chắn

Thế thì càng không được rồi

_ Ông sao lại nói thế?

Tiêu Dũ càng lúc càng khó hiểu, anh cứ như đang bị ông trêu đùa.

Nha Đầu ngồi im không nói gì, chỉ im lặng nghe ngóng, trông sách có nói khi người đàn ông hoặc người lớn nói chuyện với nhau, tốt nhất đừng nên xen vào. Chợt

Khịt, hít hà..

_ Tiêu Dũ, có mùi rất giống anh

Em nói gì cơ? Làm sao có thể

_ Chắc chắn mà, khí chất cũng giống. Nhưng có vẻ không còn mạnh như Tiêu Dũ a

Nghe thế, ông Mộc bật cười. Thông minh lắm, biết có người đến trước ông, Mộc Trà, con rất thông minh. Dĩ nhiên, người đó có khí chất giống Tiêu Dũ rồi, không giống thì đâu phải....

_ vào đi, Tiêu Hạo

chào bác Mộc

_ Cha?_ Tiêu Dũ đứng bật dậy

Nha Đầu thấy thế liền nhìn xem, a cha của Tiêu Dũ đúng thật là vóc dáng rất giống a.

Tiểu tử, con mà hủy hôn thì làm sao cưới được cô bé này chứ_ Tiêu Hạo nghiêm khắc nhìn con trai, ông chính là chủ tịch của tập đoàn TG (*Tiêu Gia), Tiêu chủ tịch, Tiêu Hạo.

Cha nói gì vậy, con không hiểu? Chả phải con có hôn ước với cô cháu gái của Hứa gia gì đó sao, cứ báo với Hứa tiểu thư là con hủy hôn. Con đã có người mình yêu, con sẽ không bỏ cô ấy đâu_ Tiêu Dũ ôm lấy Nha Đầu, nhìn ông bằng cặp mắt quả quyết.

Tiêu Hạo nhìn Mộc Đế, hai người phá lên cười. Tiêu Dũ cau mày, có gì đáng cười chứ.

_ Đây có lẽ là cháu gái thất lạc của bác Mộc, con của Mộc Bá huynh, Mộc Trà tiểu thư

Mộc Trà? Là tên thật của Nha Đầu

_ Phải phải, đúng vậy. Tiêu Hạo, cháu xem có phải rất dễ thương không, lại rất thông minh nữa đấy.

_ Vâng, đúng vậy_ cha anh cười trả lời

Tiêu Dũ, tuy hôn thê của con là cháu gái của Hứa gia, nhưng không phải là Hứa tiểu thư_ Tiêu Hạo ôn tồn nói, rất ra dáng của một người chủ tịch uy nghiêm

_ Con mặc kệ, Nha Đầu sẽ là vợ con, con sẽ cưới cô ấy

Ông Mộc Đế liên tục gật đầu hài lòng

_ Cháu gái Hứa gia là con gái của Hứa Lam, cha họ Mộc, tên là Mộc Bá. Tên cô ấy là Mộc Trà, cũng chính là người ngồi bên cạnh con

Tiêu Dũ mất 5 giây để nhận ra được niềm vui mà ông trời ban cho anh. Quá đổi vui mừng, anh bế cô lên và liên tục nói : "Em là vợ anh, em là hôn thê của anh"

Cha anh cùng ông nội cô cũng nhìn nhau cười, đúng là trái đất tròn. Nha Đầu là Mộc Trà, lại là cháu gái của Hứa gia, con Hứa Lam, là vị hôn thê của Tiêu Dũ. Cứ như là đã có một mối liên kết, sắp đặt sẵn do ông trời dành cho hai đứa.

Nha Đầu bị bế lên xoay vòng vòng đến chóng mặt, đầu vẫn còn choáng vì vụ lúc sáng với Quách Chi Linh. Nhưng cô thấy Tiêu Dũ vui mừng, đây là lần đầu tiên cô thấy hạnh phúc. Có gia đình, bạn bè, và có tình yêu của Tiêu Dũ, không thể ngờ là có ngày hôm nay.

Tiêu Dũ dừng lại, anh không chóng mặt, chỉ thở hổn hển vì la hét vui mừng. Trên môi vẫn giữ nụ cười

_ Lúc nảy ta nói giữ Mộc Trà ở lại để hai ông cháu có thời gian dành cho nhau hơn, cháu thật là, không lẽ có được con bé trong tay, lại không nhường lão đây phần nào?

_ Dạ không, cháu không dám

_ Mộc Trà, con có chịu không?_ Mộc Đế hỏi cháu gái mình, vấn đề là cô có chịu hay không, ông thật sự muốn bù đắp cho cô.

_ Được, nhưng Tiêu Dũ sẽ buồn khi không có (lại đưa ngón tay chỉ vào mình ý "con")

A, thì ra là lo cho tên này. Nghe Nha Đầu nói thế, anh gãi đầu ngượng ngùng không biết nói gì hơn ngoài vui mừng. Cha anh gật gật đầu, rất hài lòng về cô con dâu này, trong thời gian ngắn mà con ông có thể thay đổi thế, đúng là kỳ tích.

Tiêu Dũ sau khi dặn dò cô và hứa sẽ không buồn, liền bị phụ thân Tiêu Hạo chủ tịch kéo về, ông dọa anh nếu không cố quản được công ty, thì đừng hòng ông giao cô cho anh.

Thật ngược đời, đáng lẽ là ông giao con trai mình cho cô, sao lại giao cô cho anh. Đúng là phân biệt thấy rõ mà...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.