Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 37: Càn khôn đại na di




Thạch Thiên vừa đi đến cổng trường thì nghe có người gọi hắn: "Thạch tiên sinh… chờ một chút…" Thạch Thiên xoay người lại nhìn, thì thấy một cô gái ngực tấn công mông phòng thủ, dáng người mười phần mê người mặc đồ đen từ một chiếc Ferrari bước xuống, đi về phía hắn. Thạch Thiên cảm thấy cô gái áo đen này có chút quen mắt, bất quá nàng ta lại đeo kính mát, làm cho thấy không rõ gương mặt, hơn nữa cô gái này mặc đồ trễ cổ, có thể thấy được rãnh ngực cùng hai nửa ngực căng phồng, hơn nữa nàng ta lại mặc đồ đen, cho nên lại càng tôn thêm một màu trắng chói mắt, Thạch Thiên chỉ liếc nhìn lướt qua mặt nàng ta, rồi đem tầm mắt hạ xuống ngực.

Cô gái áo đen này chính là Hạng Hồng, thấy ánh mắt của Thạch Thiên hướng xuống ngực mình, lại rất ngoài ý muốn, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn không phải là không gần nữ sắc, mà là không thích Hạng Kiều. Cái này cũng không có khả năng, Hạng Kiều so với mình còn xinh đẹp hơn rất nhiều. Xem ra có cơ hội thì phải tìm người thử hắn một chút mới được. Lúc này đã tới trước mặt Thạch Thiên, Hạng Hồng lấy kính mát xuống cười nói: "Thạch tiên sinh, còn nhớ tôi chứ? Tôi là chị của Hạng Kiều, ngày đó khi anh cứu Tam muội của tôi thì đã gặp qua".

Thạch Thiên gật đầu nói: "Nhớ rõ". Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

Hạng Hồng nói: "Ngày đó Thạch tiên sinh đi quá nhanh, chưa kịp cảm ơn anh, hôm nay tôi đưa Tam muội đến học, thuận tiện muốn tìm anh cảm ơn".

Thạch Thiên thuận miệng đáp: "Ồ… biết rồi" hai mắt vừa ngắm bộ ngực của Hạng Hồng, phát hiện nàng ta bên trong cái gì cũng không mặc, trên hai đỉnh núi cao ngất đang đội vải mà lên kia, có thể thấy rõ hai cái núm nho nhỏ, phảng phất như muốn phá vải mà ra, nhất thời cảm giác miệng khô nóng, nhịn không được liếm liếm môi. Phải biết rằng Thạch Thiên đối với loại nữ nhân quần áo hở hang, tính cách rõ ràng phóng đãng này không có tâm lý phòng ngừa, huống chi từ tư thế mà Hạng Hồng bước xuống xe xem ra, thì không phải là xử nữ.

Hạng Hồng thấy vậy, thử dò xét đưa tay quyến rũ nói: "Chúng ta làm quen đi, tôi gọi là Hạng Hồng" Thạch Thiên đang thần hồn điên đảo, nắm lấy tay nàng ta, cảm giác tay của nàng ta nhỏ bé mềm mại nhẵn nhụi, ngón tay thon dài tinh xảo, cầm vào tay cảm thấy trơn mềm, nhịn không được bóp nhẹ một cái. Mà Hạng Hồng nhìn thấy cánh tay của Thạch Thiên đang nắm tay mình, trong lòng càng thêm giật mình, nàng vốn vẫn rất tự tin về cánh tay đẹp của mình, cho rằng đó là chỗ đẹp nhất trên người mình, nhưng sau khi thấy cánh tay của Thạch Thiên, lại có loại cảm giác tự ti, một đôi tay bóng loáng sáng bóng, trắng nõn hồng hào, như bạch ngọc tạc nên lại sinh trưởng trên người một nam nhân, chỉ là so với mình bàn tay lớn hơn một ít, khi tay mình bị hắn vuốt ve, lại giống như là điện giật vậy, cả người muốn nhũn ra, thật muốn dựa vào người thiếu niên thoạt nhìn như chưa thành thục này. Thật không thể tưởng tượng được một cánh tay như thế, lại có sức mạnh xé toạc cánh tay của người khác.

Hai người đứng ở cổng trường, như là tự say mê một hồi, vẫn là Thạch Thiên tỉnh táo lại trước, buông tay ra nói: "Được rồi, làm quen thì xem như là bạn bè, còn có chuyện gì khác không?"

Hạng Hồng phát hiện bản thân thất thố, trên mặt đỏ bừng, định thần lại nói: "Có, không biết Thạch tiên sinh khi nào thì rảnh, ông nội của tôi muốn gặp anh để tự mình cảm ơn".

Thạch Thiên ghét nhất là gặp các người lớn tuổi, hắn làm sao chịu được mấy "hậu bối" này trước mặt "tổ tông" hắn ỷ già, nên lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi gần đây cũng không rảnh, không có chuyện gì khác thì tôi đi học đây, hẹn gặp lại" Sợ nàng ta lại tiếp tục dây dưa mời, liền xoay người chạy vào trong trường học.

Hạng Hồng không thể tưởng được hắn vừa rồi còn sắc sắc mê mê nhìn mình, chỉ chớp mắt nói đi là đã đi, giống như cũng không đem mình để vào mắt, không khỏi có một loại cảm giác thất bại, trong lòng thầm sinh oán hận, cúi đầu nhìn bộ ngực vừa rồi phảng phất đã hấp dẫn thiếu niên này, thầm nghĩ: chẳng lẽ thiếu niên chỉ có chút tò mò đối với thân thể của phụ nữ, chứ không phải là háo sắc. Nhớ tới ngày đó hắn đối với ba nàng Hạng Kiều cũng coi như là không nhìn thấy, thì cũng thư thái trở lại, bất quá cũng nên thử hắn một lần, nên lấy điện thoại ra gọi cho trợ thủ của mình ở tại " Yongxing entertainment" nói: "Đưa hoạt náo viên mới nhận của công ty đến đây, bảo các nàng chờ tôi trong phòng họp, tôi đang muốn lựa mấy người".

Thạch Thiên đi vào phòng học, liền thấy chỗ mình ngồi bị ba nàng Hạng Kiều chiếm cứ, đang vây quanh bàn hắn mà tô tô vẽ vẽ cái gì đó, Thạch Thiên làm gan tới gần nhìn, thì thấy trên bàn của mình bị các nàng ghi tràn ngập những chữ như "khốn kiếp, dã man, trùng thối…", còn có một bức họa, vẽ một người thân như chuột, tuy nét vẽ thô sơ, nhưng Thạch Thiên cũng biết các nàng đang vẽ mình, không khỏi rất bực tức, thầm nghĩ chẳng lẽ thực xem lão tử sợ các cô sao chứ, cả giận nói: "Các cô muốn ăn đòn nữa sao…"

Ba người Hạng Kiều ngẩng đầu liếc nhìn hắn, rồi lại không để ý tới hắn, cui đầu tiếp tục "sáng tác".

Thạch Thiên giận quá, đe dọa nói: "Tôi… tôi sẽ ra tay đó…"

Hạng Kiều cũng không ngẩng đầu lên, vừa vẽ vừa nói: "Anh đánh đi, dù sao chúng tôi đánh không lại anh, anh cũng sẽ khi dễ ba cô gái chúng tôi mà thôi".

Thạch Thiên tức giận đến không biết nói gì, sửng sốt hồi lâu mới nói: "Lão tử không cùng mấy tiểu quỷ các cô chấp nhặt" rồi đi đến Lao Thư ở bàn bên cạnh, đang cười trộm nhìn hắn nói: "Hôm nay hai ta đổi vị trí, ngươi qua ngồi bàn của ta".

Lao Thư trợn mắt nói: "Vì… vì sao…"

Thạch Thiên trừng mắt nói: "Không thấy các nàng đang vẽ ngươi lên trên bàn chứ? Bảo lão tử làm sao mà ngồi?"

Lao Thư nhịn không được nói: "Các nàng vẽ đâu phải là tôi mà…"

Thạch Thiên tức giận nói: "Đó không phải là lão thử sao, không phải ngươi thì là ai?" rồi cũng không nói nhiều, liền đẩy Lao Thư rồi đi ngồi vào chỗ của hắn. Lao Thư một bụng ủy khuất, trong lòng nghĩ chiêu Càn khôn đại na di này dùng thật tuyệt, quả nhiên là cao thủ.

Lúc này lớp trưởng Vương Húc chạy tới chào hỏi Thạch Thiên: "Bạn Thạch Thiên, bạn còn nhớ chuyện bạn nói hôm đó không?"

Thạch Thiên gật đầu nói: "Nhớ rõ, đá cái gì đó có đúng không?"

Vương Húc nói: "Là đá bóng, hôm nay tập hợp tại sân vận động Phủ Sơn Đạo, hai giờ bắt đầu, đừng quên, đây là đồng phục của bạn" nói xong lấy từ trong túi ra một bộ đồ thể thao màu vàng đưa cho hắn.

Thạch Thiên nhận lấy đồ, khó hiểu hỏi: "Đá bóng cũng phải thay đổi quần áo sao?"

Vương Húc giật mình nói: "Đương nhiên, nếu không làm sao phân biệt ai là đối phương, ai là người một nhà" thầm nghĩ Thạch Thiên này chẳng lẽ thực cái gì cũng không hiểu sao, trong lòng thầm kêu khổ, hắn mấy ngày nay tìm cũng không ít người, nhưng đều không muốn đi, thậm chí ngay cả xem cũng không muốn đi xem, nguyên nhân chính là trường mỗi lần đá bóng, cơ hồ đều là thua với tỷ số đậm, đi tham gia thân thể có mệt một chút cũng không có gì, nhưng chẳng ai lại muốn đi để mất mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.