Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 22: Lại có một người tới




Vốn các bảo vệ tuy cảm thấy các nàng rất độc ác, bất quá bọn họ bình thường cũng rất bực mấy đứa học sinh này, trường học còn thường xuyên lấy cớ bọn họ công tác bất lực, khấu trừ tiền lương, hôm nay có người giúp bọn họ xả cơn giận, cũng mặc kệ mắt nhắm mắt mở, tùy ý cho các nàng phát uy. Nói đến sau khi xem qua thủ đoạn của các nàng, cũng không dám quản nhiều, miễn dính lửa vào thân.

Không quá vài ngày, số lượng đi trễ trong trường đã giảm xuống cực nhanh, đầu tiên không dám đi trễ nữa chính là nữ sinh, bởi vì các nàng Hạng Kiều chính là quần áo của nữ sinh đại học còn dám lột, thực là cách đánh độc ác, mới bị tòa phán phạt các nàng lao động công ích, việc này tòa tuy không xác định tội danh của các nàng, nhưng học sinh trong trường đều biết rõ ràng, làm sao còn dám để lọt vào tay các nàng, nếu như bị các nàng lột quần áo ở trước cổng trường, thì sau này còn mặt mũi nào mà vào trường nữa.

Các học sinh bị đánh như thế, tư nhiên bắt đầu thành thành thật thật đi học đúng giờ, miễn cho bị ăn đòn nữa, các học sinh khác thấy bạn học ăn đòn càng ngày càng nhiều, cũng thầm nhủ may mắn, tự giác tuân thủ giờ giấc học tập. Vạn nhất xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như hư xe, ngủ quên mà đến muộn, cho dù là đã đến cổng trường, cũng lập tức quay đầu về nhà, dứt khoát không dám đi vào.

Người tiếp tục đến muộn vẫn có, nhưng đều là "huynh đệ tỷ muội" một băng với ba vị man nữ này, bất quá cũng đã làm cho trường học rúng động không thôi, cảm thấy không khi trường học chuyển tốt, hiệu trưởng nhà trường trong đại hội toàn trường đã khen ngợi cống hiến của ba vị man nữ cho nhà trường, làm cho các học sinh ăn đòn dở khóc dở cười. Trường học còn báo tình huống này cho tòa án cùng cha mẹ của ba man nữ, nói ba man nữ này trong lúc làm lao động công ích tại trường học, cần mẫn phụ trách, mệt mỏi cũng không oán, cơ hồ trừ đi cho trường học vấn nạn đi trễ mà đã nhiều năm không giải quyết được, quyết định thưởng cho ba người, hứa hẹn trong tương lai sẽ trực tiếp tuyển thẳng vào đại học, còn mời ba nữ làm giám sát viên, có cả học bổng. Tòa thì cũng không có gì, cha mẹ của ba man nữ này nhất thời cảm thấy không thể tin được, còn nghĩ trường học nói đùa, sau khi hỏi rõ là trường học không nhầm lẫn đương nhiên cũng vui mừng vạn phần, cảm tạ trường học không ít.

Thật ra trường học cũng là thuận dòng mà tặng phần nhân tình, Lý Hiểu Lệ là cháu gái của ông chủ Lý Vạn Cơ, Quách Thiến Vi là cháu gái của lão tam Quách Bỉnh Liêm trong ba huynh đệ Quách gia nắm công ty:"Tinh Hồng Cát tập đoàn" lớn nhất HongKong, tài sản của hai gia tộc đều xếp hạng đầu của HongKong. Hạng Kiều thì càng không cần phải nói, ông nội Hạng Hoa Cường là đại long đầu của bang phái "Hưng Nghĩa An" lớn nhất HongKong, bang chúng có tới mấy vạn người, tại HongKong đã bắt đầu làm ăn hợp pháp, tài sản cũng không ít hơn so với hai nhà Lý, Quách, thế lực lại càng lớn hơn, cũng là người mà trường học không dám đụng đến. Hơn nữa ba nhà các nàng đều có đầu tư vào trường học, cho dù trường học lần này không tỏ ý, tương lai chỉ cần ba người các nàng muốn vào đại học Khoa Học Kỹ Thuật Long Loan, cũng là vào thẳng, dùng ba người các nàng làm Giám Sát Viên, tuyệt đối là độc chiêu lấy độc trị độc để trị các học sinh khác, tuy có dung túng các nàng sử dụng bạo lực đối với các học sinh khác, nhưng dù sao trường học cũng không trông mong là có thể giáo dục các nàng thành thục nữ, có thể nói là trăm lợi mà không một chút hại.

Ba nàng Hạng Kiều vốn đối với chức Giám Sát Viên cũng không cảm thấy hứng thú, các nàng vốn tứ vô kiêng kị muốn làm gì thì làm, thực không cần thân phận đặc thù này, chẳng qua dưới sự giật dây của các "huynh đệ tỷ muội", cũng sảng khoái tiếp nhận. Dù sao trường học cũng không an bài công tác cụ thể của các nàng, cũng chỉ là một cái danh hiệu, lại làm cho các nàng khi dễ người khác biến thành là giáo dục người khác, một chút cao thượng hơn rất nhiều lần, có thể đánh lén đến sảng khoái.

Hôm nay là ngày cuối cùng trong thời hạn tòa quy định các nàng lao động công ích, đợi đã nửa ngày, cũng không có người nào đi muộn, đang buồn bực ba đôi mắt đẹp ngắm tới ngắm tới ngắm lui, tìm kiếm mục tiêu để giải tỏa cơn bực tức, mỗi khi ngắm qua các bảo vệ cổng, các bảo vệ cổng lại cảm giác nổi da gà, run rẩy, sợ các nàng "đói quá ăn tạp" lấy bọn họ làm mục tiêu

Bỗng nhiên ngoài cửa xuất hiện một bóng người nhỏ gầy, muốn né qua ánh mắt của các nàng mà lẻn vào trường học. Cổng trường tuy có chút lớn, nhưng làm sao qua mắt được ba người các nàng, liền vạn phần mừng rỡ xông đến, miệng đều hô lên: "Đứng lại…tiểu tử kia… đừng chạy…"

Người nọ cả người chấn động, nhất thời hai chân như nhũn ra, làm sao còn dám chạy, lúc này Hạng Kiều chạy trước nhất nắm lấy cổ áo hắn, thấy người này trời nóng còn đội nón đeo khăn bịt mặt che quá nửa khuôn mặt, nhìn hai nàng kia cười nói: "Tiểu tử này có tật xấu, nóng như vậy còn đeo khăn bịt mặt" rồi đưa tay lột khăn bịt mặt ném xuống đất.

Lý Hiểu Lệ vừa chạy tới hô lên: "Ồ… Tiểu lão thử( chuột nhắt)… là tiểu tử ngươi!"

Người này đúng là người thấp bé làm chứng ở tại tòa, tên thật là Lao Thư, nhưng người khác đều kêu hắn là "Tiểu lão thử", lúc này thấy đã tránh không khỏi, run giọng nói: "Thì ra là ba vị đại tỷ. Trời nắng gắt quá cho nên mới đeo khăn bịt mặt, hại em không thấy được các chị, thực đáng chết…thực đáng chết…"

Hạng Kiều cười lạnh nói: "Mày quả thật đáng chết, tao hỏi mày… một tháng này trốn đi đâu?"

Lao Thư cố rặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn nói: "Em đâu có trốn, người thân của em ở đại lục có bệnh, không ai chăm sóc, nên em phải đi đại lục chăm sóc một tháng, hôm nay mới trở về, lập tức tới tìm các chị, cơm trưa còn chưa kịp ăn nữa"

Hạng Kiều một cước đá hắn nhào ra trên mặt đất mắng: "Mày mà có người thân ở đại lục, tao còn không biết mày sao?"

Lý Hiểu Lệ cũng đạp cho hắn một cước nói: "Hôm đó mày làm nhân chứng xong sao lại không thấy tăm hơi, chuồn đi nơi nào, nói mau…"

Quách Thiến Vi nói: "Tiểu tử này nhất định là biết chúng ta tìm nó, nên cố ý trốn đi, đừng dài dòng cùng hắn, đánh đi!"

Lao Thư vội la lên: "Đại tỷ… ba chị tha mạng, em ở tại tòa nói đều là dựa theo yêu cầu của các chị mà…"

Quách Thiến Vi đá cho một cước mắng: "Chúng tao đâu có dạy mày nhiều lời như vậy chứ? Lại còn dám nói ba chúng tao không dễ coi bằng con tiện nhân kia…không…là kém quá xa…"

Lý Hiểu Lệ bổ sung: "Còn nói chúng tao gặp nó liền tự ti, lời này cũng là chúng tao dạy cho mày sao?"

Lao Thư hô to oan uổng nói: "Ba vị chị cả, các chị quả thật không dạy nhu vậy, nhưng các chị chỉ nói một ít đơn giản, rồi nói để cho em tự thêm thắt vào, cái này… sao lại trách em, ba chị cả đương nhiên so với… tiện nhân kia xinh đẹp hơn ngàn vạn lần, đây là chuyện toàn nhân loại đều biết, nhưng nếu nói thật, thì chẳng phải là phụ trọng trách mà ba chị giao cho em, ngược lại còn giúp tiện nhân kia, loại chuyện có lỗi với ba chị cả, Lao Thư em tuyệt đối không làm…" Hắn từ ngày đó ở trên tòa nhìn thấy ánh mắt của ba nàng này liền biết dữ nhiều lành ít, cho nên mới trốn đi một tháng mới xuất hiện, hy vọng ba nữ đã quên chuyện ngày đó, không nghĩ tới, ba nữ đối với mỗi câu của hắn đều nhớ rõ, biết tai kiếp hôm nay là tránh không khỏi, nói mấy lời này cũng chỉ hy vọng các nàng có thể đánh ít đi vài cái.

Ba nữ đương nhiên biết Lao Thư ở tại tòa là giúp các nàng, nhưng hắn lại nói thêm mấy câu thật sự là đáng giận, các nàng làm sao mà chịu được, nhớ tới tiểu tử này lại còn dám trốn, lại càng tức giận, Hạng Kiều ra lệnh một tiếng, liền bắt đầu quyền đấm cước đá bay tới, bất quá cuối cùng cũng biết Lao Thư cũng có công, nên không sử dụng bát phụ tuyệt kỷ, đánh một hồi rồi thả cho hắn đi.

Sau khi đánh xong Lao Thư ba nữ hiển nhiên cũng chưa đã cơn, ngược lại dục vọng bạo lực lại càng tăng lên, nhưng mấy ngày nay người đến muộn cơ hồ là tuyệt tích, cũng không thể làm gì, thầm nghĩ hôm nay cũng không có gì hay ho nữa rồi, chuẩn bị quay về phòng học thì Lý Hiểu Lệ bỗng nhiên hô: "Mọi người xem, lại có một người tới…"

Hạng Kiều cùng Quách Thiến Vi hỏi: "Ở đâu?" Theo ngón tay Lý Hiểu Lệ mà nhìn qua, quả nhiên có một nam sinh chưa từng thấy qua đang đi tới trường học, Quách Thiến Vi sau khi thấy rõ, ôm miệng kêu lên: "Thật đẹp trai… trước kia sao lại chưa thấy qua, hình như là người mới tới, hay là đừng có đánh, để mình ra làm quen trước đã…"

Hạng Kiều liếc mắt nhìn nàng ta mắng: "Đồ mê trai, vừa thấy đã mê sao, nếu không giúp bạn kiếm chồng, thì chúng ta đứng đây canh cửa sao!" Các nàng đang ở cuối cấp, mà nam sinh này vừa vặn cũng bị Quách Thiến Vi chấm trúng, vì thế mới xảy ra chuyện này.

Quách Thiến Vi nói: "Tiểu tử kia sớm đã là của mình, loại tiện nữ như Chung Thiếu Phân mà dám thu thư tình, thật không biết lớn nhỏ, lưu lại để làm gì? Nói đến mình cũng chỉ muốn chơi đùa thôi".

Lý Hiểu Lệ nói với Hạng Kiều: "Nó là kẻ mê trai, vứt bỏ nam nhân nhiều như vậy, đến nay vẫn là xử nữ, cũng không sợ dọa người, còn bảo bản thân là tình thánh, thấy ai cũng muốn vứt bỏ" Nói xong cùng Hạng Kiều hai người cười ha hả.

Quách Thiến Vi tức giận nói: "Các ngươi chẳng phải cũng là xử nữ sao chứ, ta ít nhất còn vứt bỏ vài chục người, hai người các người ngay cả một cũng chưa có qua, có tư cách gì nói chuyện với ta".

Lý Hiểu Lệ phản đối: "Đó là vì chúng mình chưa gặp phải người nào thích, ai mà giống như bạn, thấy gã mặt trắng nào liền chảy nước miếng, chúng mình cũng thấy mà…"

Hạng Kiều nói: "Đừng ầm ĩ nữa, nam sinh kia đã tới kìa, xem ra là học ở trường chúng ta, đi, tới thăm hỏi hắn".

Quách Thiến Vi vội la lên: "Đừng… để mình làm quen trước".

Hạng Kiều biết nàng ta thế nào cũng không để yên, vì thế nói: "Cô thì biết cái gì, cô xem nam sinh này bộ dáng hết nhìn đông lại nhìn tây, khẳng định là chưa từng tới nơi này, nói không chừng là một xử nam, cô vội vã câu dẫn như vậy, ngược lại còn muốn đem hắn dọa chạy mất, lại còn không có ấn tượng tốt".

Quách Thiến Vi ngẩn ra nói: "Vậy làm sao bây giờ?"

Hạng Kiều nói: "Đánh đã rồi nói sau". Nguồn truyện: Truyện FULL

Quách Thiến Vi nói: "Đánh hắn, ấn tượng đối với mình không phải càng kém sao?"

Hạng Kiều nói: "Ở trường học ai mà không biết bạn, hắn chỉ cần ở trong này ba ngày là biết, cho nên ấn tượng đối với bạn sớm đã kém rồi, không bằng đánh trước rồi hãy nói, đánh cho hắn sợ, có lẽ sẽ ngoan ngoãn mà đi theo".

Quách Thiến Vi thầm nghĩ cũng đúng, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời nói: "Như vậy đi, các bạn cứ đánh, nhớ đừng có nặng tay quá, mình sẽ đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, thế nào?"

Hạng Kiều nói: "****… vậy mà cũng nghĩ ra… ở trong trường ai mà không biết ba chúng ta là một…"

Lý Hiểu Lệ vẫn nhìn ra hướng cổng trường lúc này chợt hô: "Tiểu Hương Tiêu… mau… mau… nam sinh kia đã vào, đừng nói nữa, chúng ta lên thôi" Rồi lôi kéo Hạng Kiều nhằm hướng nam sinh kia ở cổng trường mà chạy tới, Quách Thiến Vi do dự rồi cũng chạy theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.