Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 2: Rình coi




Thạch Thiên tuy không muốn sống lại, nhưng cũng không thể tự sát, bởi vì biết tự sát cũng vô dụng. Hắn từng tự sát qua, nhưng chết không được, cắt đứt yết hầu trong chốc lát liền khép lại, thuốc độc uống vào cũng chỉ bị đau bụng mấy ngày, mà nói đến cho dù tự sát thành công, qua không tới trăm năm cũng sống lại.

Sự thống khổ của tử vong là thứ hắn khó quên nhất, cũng sợ hãi nhất, thật ra Thạch Thiên cũng không chân chính chán ghét sống, mà là chán ghét cảm giác tử vong, bởi vì cách chết của hắn cũng khác với người khác, mỗi lần đều bị sét đánh cháy đen, đó không phải là việc mà thân thể có thể thừa nhận được, mà hắn đã thống khổ đến chín lần.

Hiện tại một khi đã sống lại, vậy chỉ có thể lại ngao du một chuyến, dù sao trên đời vẫn còn vài thứ rất thú vị, ví dụ như nữ nhân, đây là thứ duy nhất hắn sống cả ngàn năm không cảm thấy nhàm chán, mỗi lần trọng sinh đều cảm giác bản thân về phương diện dục vọng càng thêm thịnh vượng. Bất quá Thạch Thiên rất ít động chân tình, cho dù động chân tình cũng che dấu đi. Cảm tình trong mắt hắn là mây khói trôi qua mắt, hắn tình nguyện đi cùng dâm phụ, hoặc tìm kỹ nữ giải quyết, nhưng nếu kỹ nữ, dâm phụ động cảm tình với hắn, thì hắn sẽ lập tức chạy trốn.

Thạch Thiên nhảy vào dòng suối nhỏ trong núi, tẩy rửa các thứ dơ bẩn cả trăm năm trên người, nhưng chưa tìm được thứ gì che thân, nên cứ trần truồng mà chạy ra ngoài núi, tốc độ chạy quả thực như bay, phải nói so với bay còn nhanh hơn, phụ cận nếu có người thì cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng thoảng qua, mà thấy không rõ là vật gì, thật ra đây là bởi vì Thạch Thiên "ngủ say" cả trăm năm, các khớp xương cũng chưa hoạt động tốt, hơn nữa trong núi cũng không có đường, bằng không ngay cả cái bóng của hắn cũng không thể thấy.

Khu núi từng mà hắn chọn làm nơi táng thân phạm vi cực lớn, chạy cả trăm dặm mới thấy một xóm nhỏ có mấy chục hộ dân, trừ người già và trẻ nhỏ ra, nhìn không thấy ai khác, thấy có một hộ dân cửa phòng đóng chặt, thầm nghĩ nhà này không có ai, liền đi vào kiếm bộ quần áo. Sau khi dùng nội lực đẩy cửa sổ ra, phi thân luồn vào trong phòng, lại nghe được tiếng thở phì phò của hai người, thanh âm này hắn rất quen thuộc, vừa nghe liền biết đang làm chuyện nam nữ, trong lòng cười thầm, khó trách đem cửa phòng đóng chặt như vậy, loại sơn thôn này cũng rất ít khi có đạo tặc viếng thăm.

Sau khi tìm quần áo mặc vào, thì tiếng thở kia càng ngày càng nặng, Thạch Thiên nghe được trong lòng cũng ngứa ngày, loại nhà trong xóm núi này đều dùng ngói đen lợp nóc để cho mát, tường cũng không xây lên tới nóc nhà, ở phía trên cũng thông nhau, Thạch Thiên nhịn không được liền nhảy lên tường xem "tình hình chiến sự".

Chỉ thấy một đôi nam nữ quả nhiên đang làm chuyện vợ chồng, người nam dáng người tráng kiện, xem ra cũng gần năm mươi, đang nằm ở trên, đang thở phì phò nhấp nhổm lên xuống, tạo nên âm thanh cót két, nàng kia nhìn qua trẻ hơn nhiều, tuổi không đến bốn mươi, vóc dáng còn chưa biến hình, tuy cũng không thể nói là kiều diễm gì, nhưng mày mỏng miệng nhỏ, cũng tính là xinh xắn, lúc này nàng ta đang lấy tay kéo hai chân, tùy ý để cho người nam kia tàn phá trên người mình, hai mắt nhắm chặt liên tục thở gấp, thấy vậy Thạch Thiên nuốt nước miếng, thực chỉ muốn phi thân tiến lên, đẩy người nam kia ra thế hắn làm việc.

Nàng kia vị trí đối diện với Thạch Thiên, chân mày run rẩy, phảng phất như muốn mở mắt ra, Thạch Thiên không muốn quấy nhiễu bọn họ làm việc, nhảy xuống tường lại theo cửa sổ mà đi ra ngoài, bóng người nhoáng lên thì đã cách xa vài dặm, lên tiếng cười ha hả.

Nàng kia cũng thấy bóng của Thạch Thiên nhảy qua tường, kinh hãi đẩy người nam ở trên người ra, người nam đang vận sức, khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì… sao vậy?"

Nàng kia thần sắc bối rối nói: "Trưởng… trưởng thôn… hình như có người vào phòng, không phải là chồng thiếp trở về chứ…" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Người nam kia nghe thế cũng cả kinh, run giọng nói: "Không thể nào… Đại… Đại Trụ không phải còn đang ở Quảng Châu làm công sao chứ? Không phải nói sang năm mới trở về sao?"

Nàng kia nói: "Không biết, ta vừa rồi hình như thấy ở trên tường có người, chàng đi xem, có phải là có trộm vào nhà không?"

Người nam kia mặc quần áo lại, lấy cây gậy đi một vòng quanh cách gian phòng, trở về cười nói: "Nàng nghi thần nghi quỷ rồi, làm gì có người, cửa vẫn đóng chặt, mà từ trước đến nay ta cũng chưa từng thấy có kẻ trộm nào đến thông của chúng ta, yên tâm đi" Rồi lại tiến lên động tay động chân với nàng kia.

Nàng kia lúc này cũng đã mặc quần áo, vừa rồi bị giật mình đã mất hứng, đẩy người nam ra nói: "Thôn trưởng, hôm nay đủ rồi, lát nữa Oa Oa trở lại, thấy cũng không hay".

Người nam kia vừa rồi đang làm nửa chừng, chưa "phóng" ra được, có chút không cam tâm, bất quá vừa rồi bị dọa làm cho sợ hãi, vật kia đã sớm bị dọa mềm nhũn ra rồi, biết mình tuổi không nhỏ, nếu có ráng cũng là mất mặt, vì thế nói: "Được rồi, ngày mai ta lại đến" Sau đó lại sờ mó trước ngực nàng kia một hồi rồi mới chịu rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.