Bắt Cóc

Chương 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhiên Nhiên Vi Vũ

Beta: Mimi

****C2Cậu tận lực lắc lư cơ thể, muốn mượn rung động trên người để lắc cho đám kiến rớt xuống. Nhờ vào ánh đèn từ hành lang hắt tới, cậu thấy vô cùng rõ những con sâu xấu xí đang không ngừng bâu trên da thịt mình, thậm chí còn có những vật thể đen dài hệt như con đỉa bám dính lên đầu nhũ bên trái. Vì thế, cậu cuống quít ma sát thân thể trần truồng của mình vào vách tường, muốn đem những vật thể kia vứt xuống.

Song vật thể giống như con đỉa nọ không hề rơi xuống, trái lại hai đầu nhũ trước ngực cậu lại bị cọ sát đến sưng đỏ cả lên.

‘Cạch’.

Cửa mở ra, một người đàn ông diện mạo rất bình thường xuất hiện. Nhìn thấy cậu, vẻ mặt đối phương vô cùng ngạc nhiên.

Trần Nghị nhớ đến bộ dạng của mình, khuôn mặt anh tuấn nhất thời đỏ rực.

“Tiên sinh, giúp đỡ một chút, tôi bị kẻ gian tập kích… Mở cửa cho tôi được không?”

Người nọ ngẩn ra, vội vàng để cho Trần Nghị vào nhà.

“Thật cảm ơn anh.” Trần Nghị cảm kích nói lời đa tạ, cố hết sức tiêu sái mà bước vào nhà, không hề chú ý tới ánh mắt đang đặt ở giữa hai chân mình cửa người đàn ông nọ. Người kia tựa hồ đang chăm chú nhìn vào hai tiểu cầu bị thắt đến căng lên, theo từng bước đi mà đong đưa qua lại của cậu, tròn trịa vô cùng.

“Vì sao cậu lại thành ra cái dạng này?” Người đàn ông bắt đầu giúp Trần Nghị gỡ đống côn trùng đang bu trên người xuống.

“Tôi cũng không biết… Khả năng là bị bỏ thuốc mê… Ưm…” Tay người nọ chụp lên một con kiến lớn ngay trên đầu nhũ bên phải, Trần Nghị vì thế xấu hổ rụt vai, “Tiên sinh, có thể phiền toái anh gỡ dây thừng trên tay tôi ra không? Sau đó, tôi sẽ tự mình xử lý…”

“Được, tôi đi lấy kéo.” Người đàn ông xoay người bước vào phòng trong, vừa đi vừa nói, “Sao cậu lại gặp phải loại đỉa hút máu này? Chờ một chút, tôi giúp cậu xử lý, cứ cố tình để vậy sẽ bị nhiễm trùng.”

Trần Nghị không trả lời, chấn động bên trong cơ thể bất chợt tăng lên càng thêm kịch liệt, khiến cho cậu tựa như mắc nghẹn, cặp chân thon dài không tự chủ mà kẹp chặt lại, dần dần cúi gập thắt lưng xuống.

Người đã ông tựa hồ không chú ý đến tình trạng kì lạ của Trần Nghị, cắt dây thừng trói chặt hai tay cậu ra, sau đó để cậu ngồi lên trên ghế sofa.

“Ngồi một chút đi, trước tiên cậu uống chén nước, tôi đi lấy hòm thuốc tới giúp cậu xử lý vết thương do đỉa hút máu gây ra.”

Trần Nghị quả thật cảm thấy hơi khát, vì thế liền uống hết chén nước.

Nhưng động tác ngồi xuống này lại làm cậu cảm thấy dị vật cắm trong hậu huyệt càng tiến sâu vào cơ thể hơn. Thứ kia gần như đã đâm tới điểm mẫn cảm rồi, vì thế cậu vội vàng định đứng lên, song lại bị người đàn ông ấn ngồi xuống ghế.

Tuyến tiền liệt không nặng không nhẹ bị công kích một cú, sống lưng Trần Nghị nhất thời mềm nhũn, cả người ngồi phịch xuống ghế sofa, không cách nào bảo trì tư thế nghiêm chỉnh như lúc trước.

“Đừng đứng lên nha, tôi giúp cậu xử lý miệng vết thương.” Người đàn ông hoàn toàn không để ý đến những giọt mồ hôi đang không ngừng túa ra cùng với nhịp hô hấp bất thường của đối phương, động tay phủi đám côn trùng trên thân thể cậu xuống, mở hòm thuốc lấy thuốc bột và dụng cụ y tế ra.

Trần Nghị lúc này thật sự là có nỗi khổ mà không thể nói nên lời, chỉ đánh nhìn người kia cầm nhíp và một đống thuốc bột chẳng biết có công dụng gì, bắt đầu xử lý con đỉa trên đầu nhũ trái của cậu.

Nhíp kim loại lạnh như băng chạm vào đầu nhũ mẫn cảm, Trần Nghị căng thẳng cả người, liều mạng cắn răng nhịn xuống tiếng rên rỉ suýt nữa tràn ra khỏi miệng.

Sau khi con đỉa xấu xí khó coi bị gắp đi, đầu nhũ sưng đỏ dựng thẳng của Trần Nghị liền chảy xuống một sợi tơ máu rất nhỏ, thoạt nhìn thực sự mê người.

Người đàn ông nọ lại tiếp tục giúp Trần Nghị xử lý những chỗ bị đỉa cắn khác, chính là, khi anh ta bảo cậu tách chân ra, câu lại vội vàng từ chối.

“Nhưng chỗ này của cậu có ba con đỉa nha, nếu không mau xử lý nó rồi xoa thuốc, nhất định sẽ bị nhiễm trùng.” Người đàn ông nghiêm túc nói.

Trần Nghị cũng từng nghe tới chuyện bị nhiễm trùng, thế nhưng ở dưới ánh đèn sáng chói trong nhà cậu mới biết, chính mình hiện tại đang mặc một cái quần lót bằng da chuyên dùng để điều giáo, chỉ thấy trong các bộ phim đen. Bây giờ người kia lại bảo cậu mở rộng hai chân, để bộ vị tư mật nhất phơi bày ngoài không khí…

Chần chừ một hồi lâu, Trần Nghị miễn cưỡng tách mở hai chân mình.

Giữa hai bắp đùi rộng mở, hai tiểu cầu bởi vì tiền liệt tuyến bị kích thích liên tục mà thoạt nhìn căng tròn như sắp nứt ra. Bên trên bộ vị non tơ phấn nộn ấy thế nhưng lại có ba con đỉa đen xì bám chặt, Trần Nghị nhìn vào mà cảm thấy từng trận bất an.

Người đàn ông dịch chuyển bàn tay hướng về nơi đó, Trần Nghị nhất thời chấn động toàn thân, khẽ hỏi, “Anh đang làm cái gì!?”

“Tôi muốn xác định rõ vị trí rồi mới xuống tay, đừng nhúc nhích.”

Trần Nghị không biết đây có phải là ảo giác của bản thân hay không, dù sao cậu vẫn cảm thấy người đàn ông đang tận lực vuốt ve xoa nắn hai tiểu cầu tròn trịa giữa cặp chân mình. Phải mất gấp đôi thời gian tìm kiếm thông thường, anh ta mới bắt ba con đỉa kia ra.

Chờ khi tay người đàn ông nọ rời đi, Trần Nghị tức khắc khép chặt hai chân lại, kinh ngạc phát giác toàn thân mệt mỏi đến không còn chút sức lực nào.

“Anh…” Vừa sợ, vừa giận mà nhìn người nọ, Trần Nghị khẩn trương khi thấy đối phương lại một lần nữa định duỗi tay với tới vùng giữa hai chân mình.

“Tôi giúp cậu tiêu độc.” Người đàn không chút thiện ý mỉm cười, đem bông băng thấm đẫm ô xỳ già chà sát lên da thịt non mềm yếu ớt của cậu.

“A…” Trần Nghị không ngừng hút vào từng ngụm lãnh khí, đau đến hai mắt trợn trừng, nhưng không cách nào ngăn cản động tác chà sát ở hai nhũ điểm và những chỗ bị thương khác của đối phương, chỉ có thể liều mạng mà gào thét.

“Cậu xem, bị cắn nghiêm trọng thế này, sưng lên hết cả rồi.” Một bên vuốt ve quai hàm cậu, một bên lại nhéo nhẹ đầu nhũ non mềm kia, người đàn ông lộ ra ánh mắt chứa đầy quang hưng phấn đến lạ lùng.

“Buông tay! Tôi là cảnh sát… Mau buông tay…” Trần Nghị phẫn nộ mắng, chính là thanh âm lại rất chênh vênh. Không xong, liên tục bị kích thích khuấy động vào điểm mẫn cảm, hiện giờ cậu hoàn toàn vô pháp chống cự lại khoái cảm mà bàn tay người đàn ông này mang tới.

“Cậu là cảnh sát? Cảnh sát mà lại có loại trang phục này sao?” Ngón tay cái của người nọ lướt ra phía sau, cách lớp quần da, dùng sức đè lên vị trí hậu huyệt của đối phương.

“Làm cái… Đừng chạm vào…” Chấn động như sóng triều theo thao tác của người đàn ông đánh úp vào thân thế, Trần Nghị khó chịu nhíu mày.

/Vi Vũ lồng tiếng/ “Làm cái… Đừng CHỈ chạm vào…” :))))))

“Bên trong mông cảnh sát sẽ cắm mấy thứ đồ loạn thất bát tao này sao? Phải không?” Người đàn ông vừa cười vừa nói, thò tay vào ngăn kéo dưới bàn, lấy ra một cuộn băng dính.

“Anh muốn làm gì? Không được làm bậy, tôi thật sự là cảnh sát…” Trần Nghị thấy người nọ bắt đầu cột hai chân mình lại thì căng thẳng kêu lên.

“Tôi sợ sau khi dược hiệu hết tác dụng, cậu sẽ vùng vẫy chống cự, trói chặt một chút vẫn an toàn hơn.” Người đàn ông nghiêm túc nói, đồng thời đem hai chân Trần Nghị một trái một phải vắt lên tay vịn sô pha, mắt cá chân thì dùng băng dính cố định nơi chân ghế, đầu gối được đặc biệt quấn thêm mấy vòng nhằm dán chặt trên tay vịn.

Hai tay Trần Nghinh cũng bị băng keo quấn chặt, rồi dùng dây thừng buộc vào cái giá đỡ của bức rèm ở đằng sau chiếc sofa. Như vậy, cho dù dược hiệu không còn, Trần Nghị cũng đã biến thành miếng thịt bò trên thớt, mặc người hiếp đáp, vô pháp làm ra bất cứ phản kháng gì.

Trong suốt quá trình bị trói lại, thân thể Trần Nghị bởi vì dược tính phát huy công hiệu mà không có sức chuyển động, chỉ biết lớn tiếng chửi rủa đối phương. Cho đến khi người đàn ông nọ hoàn thành toàn bộ công việc của mình, cậu vẫn không ngừng rống giận và gào thét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.