Bất Chấp Tất Cả

Chương 8: Đàm phán




Không có bất kỳ câu nói dư thừa nào, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính, đây chính là tác phong trước sau như một của Cảnh Diễn, gọn gàng, mà cô lại không có cảm giác lo sợ điều đó.

Cảnh tượng giằng co như vậy cô đã sớm suy nghĩ qua vô số lần, cho là mình đã có thể chấp nhận, không ngờ lúc chân chính đối mặt cô cũng sẽ khó chịu, trong khi giãy giụa thoát khỏi cái chết, sự khó chịu này vẫn không thể biểu hiện ra.

Tô Hiểu Mộc không nhúc nhích, ánh mắt sáng ngời lạnh lùng nhìn khuôn mặt thanh nhuệ của anh,, thời gian rất ưu ái anh, không để lại bao nhiêu dấu vết, nhưng tính tình càng trở nên trầm ổn, lạnh lùng. Hôm nay đề cập đến vấn đề này mặt anh không biến sắc, đoán chừng đã tra được rất rõ ràng cuộc sống của cô, cũng rõ ràng thân thế của tiểu Nghiêu, sự xuất hiện tối nay nhất định là có chuẩn bị.

Sắc mặt cô không chút thay đổi, mang theo chút trào phúng cười cười: "Ngài Cảnh không cảm thấy yêu cầu này thật là quá đáng?" Giọng nói của cô tăng thêm một chút, đặt ra những câu hỏi ép sát, "Tiểu Nghiêu lần đầu tiên mở mắt, lần đầu tiên ngã bệnh, lần đầu tiên học đi, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, lần đầu tiên đi học. . . . . . Tất cả tất cả toàn bộ ngài cũng chưa từng tham dự, hôm nay sau mười năm, tại sao ngài tới đòi hỏi quyền nuôi dưỡng?"

Trong xe hơi, ánh đèn hơi tối có loại ảnh hưởng không khí hiệu quả, từng chữ từng câu tố cáo làm yêu hận giữa bọn họ thể hiện vô cùng tinh tế.

Ánh sáng giao thoa ở giữa, Cảnh Diễn hơi nhếch môi, giọng nói vẫn cứng rắn như cũ: "Chỉ bằng việc tước đi quyền chăm sóc con, chuyện này cô vốn không nên gạt tôi...tôi là cha đứa bé."

"Ngài Cảnh đang giảng pháp luật cho tôi? Xác thực, trên phương diện máu mủ ngài cha cha Tiểu Nghiêu, trên luật pháp tôi là mẹ hợp pháp của nó, ngài. . . . . . Cũng không phải là cha hợp pháp của nó." Tô Hiểu Mộc rũ mắt xuống, đem âm thanh đè nén rất thấp rất thấp, lại làm cho khí thế cân bằng.

"Tôi sẽ làm cho nó trở thành hợp pháp." Cảnh Diễn nâng lên lông mày sắc bén như đao, trực tiếp đâm vào trong lòng của Tô Hiểu Mộc, "Về phần tổn thất của cô, tôi có thể bồi thường."

Tô Hiểu Mộc cuộn lại ngón tay đang cầm phiếu điểm, không sợ hãi cười yếu ớt: "Tôi nghĩ chúng ta không có gì cần thiết để nói." Cô vươn tay dùng sức mở cửa xe, nhưng cánh tay rất nhanh bị anh bắt lấy, thân thể cô run lên, nhưng không có biểu hiện lâu, cũng không dám quay đầu lại. Cô hít vào một hơi thật sâu, mới giận dữ và quyết liệt mở miệng, "Ngài Cảnh, đừng quên, mười năm trước là ngài nói chia tay trước, ngài nên cảm thấy may mắn tôi chưa bao giờ yêu cầu bất luận trách nhiệm làm cha gì từ ngài cả." Cô đột nhiên cảm thấy mệt chết đi, giống như Tử Kỳ nói, cô kiên trì nhiều năm như vậy là vì cái gì? Chính là vì đánh cuộc lần nữa, cô và anh có khả năng sao?

Nghe vậy, tay của anh trượt xuống, lực trên tay cũng biến mất theo, cô lập tức thoát khỏi không gian có hơi thở của anh. Nếu như anh có thể nhìn thấu, anh sẽ phát hiện, tuy biểu hiện vẫn rất kiên cường rất ung dung nhưng cô đã sớm lệ rơi đầy mặt, cho là anh vô tình hay cô hèn mọn, chỉ trách người yêu đối phương trước luôn là người bị tổn thương.

Mà yêu càng nhiều, thì dường như hận cũng càng nhiều, không yêu thì sẽ không hận.

Tô Hiểu Mộc hiểu rõ Cảnh Diễn, anh sẽ không từ bỏ ý đồ, cũng biết mình cuối cùng sẽ thỏa hiệp với anh, bất kể bằng hình thức nào.

Như cô đoán, mặc dù Cảnh Diễn không xuất hiện nữa, nhưng lại thông qua luật sư của anh, Linzey, không ngừng liên lạc cô, còn đưa ra đủ loại điều kiện bồi thường hấp dẫn, nhưng toàn bộ bị cô cự tuyệt. Linzey không còn cách nào khác rốt cuộc đưa ra thông điệp, nếu như cô sẽ không đồng ý thỏa thuận, chỉ có thể nhờ đến luật pháp, chờ phán quyết của tòa án .

Tô Hiểu Mộc cũng không sợ, còn có thể ung dung đáp lại: " Luật Sư Lâm, làm phiền nói với ngài Cảnh, tôi không bán con trai, muốn quyền nuôi dưỡng thì hãy gặp mặt mà trao đổi với tôi, chỉ sợ tôi muốn . . . . . . Ngài ấy đáp ứng không nổi."

Linzey thuật lại những lời này cho Cảnh Diễn lúc anh đang ngồi đối diện, anh do dự một lát, một chữ không lọt thuật lại cho Cảnh Diễn những lời Tô Hiểu Mộc nói, đối với Tô Hiểu Mộc anh có chút bội phục, dù sao anh chưa từng thấy qua người dám trực tiếp khiêu chiến như vậy với Cảnh Diễn giống như cô.

Cảnh Diễn vẫn trầm mặc không nói, mở ra cuốn bản vẽ trên bàn làm việc, ngừng ở chuyện xưa trên tờ cuối cùng, cô gái hướng về phía dây chuyền bông tuyết trong tay, yên lặng rơi xuống một giọt lệ, góc phải phía dưới còn có một hàng chữ — vì sao cố tình thích anh. (nguyên văn là chữ “ngươi” nên mình không rõ ở đây là anh hay em, nên mình theo mạch truyện mà để là “anh” nhé)

Anh cau mày, ngón trỏ sờ nhẹ những chữ trên bề mặt, mới lạnh nhạt nói: "Cậu hẹn thời gian và địa điểm với cô ấy." Sau đó quả quyết đem bản vẽ khép lại.

Thời gian gặp mặt cùng địa điểm là do Tô Hiểu Mộc quyết định, thời điểm cô đến thì Cảnh Diễn cùng luật sư Linzey đã ngồi ở chỗ đó, cô mới nhớ lại, anh nhất định đúng giờ, làm việc càng thêm gần như cứng nhắc cẩn thận cùng tỉ mỉ, người đàn ông nghiêm với kỷ luật như vậy, thật làm cho người ta vừa yêu vừa hận.

Tô Hiểu Mộc gọi một ly cà phê, bình tĩnh nhìn anh chăm chú, sau đó nói ra điều kiện của bản thân: “Anh, kết hôn với tôi”.

Lần này không chỉ là Linzey, Cảnh Diễn xưa nay gặPchuyện đều không kinh sợ cũng đến mức choáng rồi, anh nhướng mi liếc mắt nhìn chằm chằm Tô Hiểu Mộc, mới quay đầu lại nói với Linzey: " Luật sư Lâm, mời tránh đi trước."

Linzey gật đầu, cầm lên cặp công văn rất thức thời biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

Không có người ngoài, Tô Hiểu Mộc càng thêm lộ ra vẻ nhẹ nhõm, từ trong túi lấy ra một lá thư đưa cho anh: "Nếu như anh đồng ý, chúng ta có thể cùng tham gia."

Cảnh diễn thuận tay mở ra, là thư thông báo của nhà trường, viết thời gian đại hội thể dục thể thao mùa xuân của trường học tiểu Nghiêu, mời cha mẹ cùng đi tham dự. Anh mất hồn trong chốc lát mới thả thông báo ra, nhàn nhạt nhìn lại cô: "Tại sao muốn cùng tôi kết hôn?"

Cô nên hiểu bọn họ chỉ là chung đụng một thời gian rất ngắn ngủi, bất kể năm đó hay là hiện tại, tình cảm của bọn họ cũng không sâu đến mức có thể kết hôn, gặp mặt hôm nay chỉ vẻn vẹn vì quyền nuôi dưỡng đứa bé. Cũng không thể là vì tiền, nếu không cô sẽ không cự tuyệt điều kiện mà luật sư của anh đã nói.

Tô Hiểu mộc nâng môi lên, học giọng điệu của anh rất nhanh tiếp lời: "Vậy không bằng anh trả lời tôi trước, tại sao phải kiên trì lấy được quyền nuôi dưỡng tiểu Nghiêu? Quá khứ mười năm không có nó, anh không phải vẫn có cuộc sống bình thường sao?"

Cảnh Diễn ngắm nhìn cô một hồi lâu, trầm giọng nói: "Tôi biết rồi thì không thể mặc kệ mà buông tay làm cha nó, tôi đã bỏ lỡ thời gian chín năm nó lớn lên, tôi hi vọng về sau nó có thể cùng sống với tôi."

Lời tuy như thế, nhưng Tô Hiểu Mộc lại biết lý do mà anh không ngừng giành quyền nuôi dưỡng, nhưng rất dễ nhận thấy anh không muốn nói chuyện.

Cô che cái ly, nhẹ nhàng cười cười: "Vậy không liền kết thúc? Tiểu Nghiêu chỉ có một, nếu như mà tôi cùng anh đều muốn cùng sống với nó, vậy trừ chúng ta kết hôn, anhi cho là còn có biện pháp gì tốt hơn sao?" Dừng một chút, lại bổ sung nói, "Hơn nữa theo tôi được biết, đến nay ngài Cảnh còn chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, tôi đề nghị điều kiện này, không tính là thật khó khăn, có thể giải quyết vấn đề tốt lắm."

Cảnh Diễn không lộ ra nửa điểm tâm tình, không sâu không cạn liếc nhìn cô, hếch mày lên nói: "Tòa án chưa chắc sẽ xử phần thắng thuộc về cô."

"Mà phần thắng của tôi rất lớn, tôi độc lập nuôi dưỡng tiểu Nghiêu chín năm, nó từ lúc bắt đầu sinh ra liền theo tôi...tôi có năng lực tiếp tục nuôi dưỡng nó. Mà toà án cũng sẽ suy tính ý nguyện của đứa bé, tin tưởng tiểu Nghiêu cho dù biết còn tồn tại người ‘ cha ’ vẫn sẽ chọn cuộc sống với tôi. Dĩ nhiên, bối cảnh của anh sâu rộng, mời luật sư cũng rất chuyên nghiệp, khẳng định điều tra rất cẩn thận, tôi lần thứ hai nằm viện trong ba tháng, thiếu chút nữa vào phòng bệnh ICU, cũng không có đủ thân thể khỏe mạnh chăm sóc đứa bé, từ chuyện nghề nghiệp của tôi là vẽ tranh, mặc dù xuất bản qua mấy quyển họa tác, tiền nhuận bút phong phú, nhưng thu vào không ổn định tùy thời đón gió tây bắc, hơn nữa còn có cái khác các người biết nhưng tôi còn không biết có thể đánh đánh khuyết điểm của tôi, phần thắng cũng không nhỏ. Nhưng. . . . . . Nếu như người kết hôn với anh không phải là tôi, anh có thể bảo đảm tương lai vợ của anh sẽ đối tốt với tiểu Nghiêu được chứ?"

Tô Hiểu Mộc rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm cà phê đã lạnh, rất hợp với tên macchiato, tiếng Ý nghĩa bên trong là"Dấu ấn", người đàn ông trước mặt cô này, chính là dấu ấn cả đời cô.

Nàng đều đâu vào đấy tự thuật không thể không khiến Cảnh Diễn lau mắt mà nhìn, anh thu lại ý định, nói: "Điểm này cô có thể yên tâm, tiểu Nghiêu sẽ không có mẹ kế, bởi vì tôi cho tới bây giờ cũng không tính kết hôn."

Là bởi vì anh còn đang chờ Tần Trăn sao? Tô Hiểu Mộc thiếu chút nữa dựa vào suy đoán trả lời anh, cô cũng không muốn thừa nhận sự thật này.

Cô khẽ gật đầu: "Vừa đúng tôi cũng không có ý định kết hôn, đề nghị này chỉ là vì giải quyết mâu thuẫn, kết nhóm ăn cơm mà thôi."

Cảnh Diễn hạ tay xuống, khuôn mặt anh tuấn thủy chung là mặt không vẻ gì: "Cô chỉ là muốn hôn nhân?" Hắn quan sát kỹ cô đồng thời, không khỏi nhớ lại tập tranh vẽ tay kia.

"Nếu không thì sao đây? Ngài Cảnh cho là tôi vì cái gì?" Cô bình tĩnh hỏi ngược lại, ở nơi tràn ngập mùi thơm này, là một cuộc đấu tình cảm, cô không thể trả lại, vừa lui lại sẽ bị anh nhìn ra.

"Không có gì." Anh hé mở môi mỏng, cười như không cười: "Vậy thì như cô mong muốn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.