Bất Chấp Tất Cả

Chương 5: Giả vờ




Cô ấy là bạn gái của anh — nhưng trên thực tế bọn họ chỉ là gắp mặt qua mấy lần, thậm chí ngay cả bạn bè cũng không bằng.

Tần Trăn cùng Trình Vũ mời anh cùng nhau cùng đi ăn tối, Tô Hiểu Mộc rõ ràng có thể không đi, cô không cần chịu trách nhiệm vì sự nổi hứng tạm thời của Cảnh Diễn, nhưng tựa như ngày đó cô bị mê muội, chẳng những đồng ý lời mời, còn phải trở thành một diễn viên nhập vai bất đắc dĩ.

Không khí so với trong tưởng tượng của Tô Hiểu Mộc tốt hơn rất nhiều, bởi vì Tần Trăn rất hoạt bát, lại cười rất đáng yêu, phần lớn thời gian đều là nghe cô ấy nói chuyện, nói chuyện lý thú của cô cùng cùng Cảnh Diễn khi còn bé, nói cô ở nước ngoài học được những kinh nghiệm gì, cũng nói về việc cô và Trình Vũ quen biết như thế nào.

Cứ như vậy, Cảnh Diễn, vốn là lời nói cũng không nhiều, càng thêm trầm mặc, theo ánh sáng long lanh của ly thủy tinh, rượu đỏ chậm rãi chảy xuống họng, giống như dải tơ lụa màu hồng , một ly, tiếp một ly, giống như che giấu điều gì.

Tô Hiểu Mộc cảm thấy mặt của anh càng ngày càng hồng, không nhịn được nhỏ giọng nói: "Anh thật giống như lên cơn sốt, không uống rượu nữa được không?"

Cảnh Diễn ngẩng đầu lên thâm trầm nhìn cô một cái, cũng không nói chuyện, mà ly rượu trên tay đã bị Tần Trăn cướp đi, giọng nói êm ái của cô mang theo sự không đồng ý: "Anh Cảnh Diễn, anh không thoải mái như thế nào không nói sớm cho em biết?"

Ngay sau đó anh rũ mắt xuống, che giấu một chút tâm tình, môi mỏng mấp máy, lạnh nhạt nói: "Anh không sao ."

Nhưng chỉ vì câu nói này của anh, bữa ăn tối của bốn người giải tán sớm.

Tối hôm đó không có ánh trăng, đêm đen nhánh giống như lụa đen trải dài trùng điệp đến phía chân trời.

Ánh mắt tĩnh mịch của Cảnh Diễn theo Tần Trănrời đi mà sa sút, thật lâu sau đó, anh mới xoay người khàn khàn nói: "Xin lỗi, làm trễ nãi thời gian dài của cô, tôi đưa cô về nhà."

"Ngài Cảnh, ngài không phải đang phát sốt sao, hơn nữa còn uống rượu, tình trạng như vậy làm sao có thể lái xe?" Tô Hiểu Mộc nhẹ nâng lông mày .

Cảnh Diễn có chút khó chịu: "Tôi không sao." Anh nói xong thì xoay người, hướng nhà để xe đi tới, nhưng không đi được hai bước thì thân hình liền bắt đầu ngã xuống.

Tô Hiểu Mộc nhanh tay lẹ mắt đỡ anh, nhưng khi đụng phải bàn tay, nhiệt độ trên người anh đã không thể xem thường, cự ly của bọn họ rất gần, mùi thuốc lá cùng rượu đỏ xen lẫn trên người anh phất vào chóp mũi của cô, cô than nhẹ, người đàn ông này đoán chừng do bệnh mà hồ đồ, cũng say mà hồ đồ, cô đoạt cái chìa khóa của anh, không nói lời nào đem anh nhét vào xe tắc xi trước.

Dìu anh ngồi vào xong, cô mới nói: "Anh tài xế à, phiền anh đi đến bệnh viện gần đây nhất."

Vừa dứt lời, tay của cô liền được bao trùm bởi một tầng ấm áp, bên tai nghe được âm thanh trầm thấp mê sảng của anh: "Tôi không đi bệnh viện." Lại báo một địa chỉ, cô hơi hơi nghiêng mặt nhìn, anh nhắm mắt lại mềm mại tựa vào trên vai của cô, hô hấp lúc nặng lúc nhẹ, rơi vào bên tai trêu chọc lòng cô, cô định thần, dời ánh mắt đi.

Cảnh Diễn sống ở khu nhà cao cấp nào đó trong trung tâm thành phố, chỉ chốc lát sau đã đến, cô cố hết sức nâng anh lên lầu đến được phòng ngủ để anh lên giường, nhưng anh quá mức cao lớn, cho nên khi buông tay trong nháy mắt cô cũng theo quán tính ngã xuống, anh mơ mơ màng màng một tay ôm lấy cô, theo bản năng điều chỉnh tư thế của hai người - lưng của cô dán trên lồng ngực của anh, giống như hai cái muỗng kết hợp, sau đó anh dùng cằm cọ xát ở tai và cổ cô, hỗn loạn ngủ.

Tô Hiểu Mộc nghĩ đẩy anh ra, lại bị anh ôm càng chặt hơn, loại tư thế thân mật của tình nhân này khiến cô không biết có nên thuận theo hay không, cô thậm chí có thể nghe được trái tim của anh nhảy lên một tiếng rất mạnh, để cho mỗi một dây thần kinh của cô cũng khẽ run. Rốt cuộc, đợi đến hô hấp của anh bình thản lại, cô mới một tấc một tấc từ trong ngực của anh chui ra, bỗng nhiên mất đi sự ấm áp, cô có chút không thích ứng khiến tim đập mạnh và loạn nhịp một chút, không nhịn được đưa tay búng búng trán của anh, lại chợt rút về, cũng nóng đến độ có thể nấu chín trứng gà rồi !

Cô không tìm thấy hòm thuốc ở nơi nào, vội vàng gọi điện thoại mời thầy thuốc gia đình , thế mà phát sốt gần bốn mươi độ, sau khi châm cứu và uống thuốc xong, cô không yên lòng để anh một mình, nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định ở lại. Giằng co một đêm, cô có chút mệt mỏi, ngồi ở trên ghế sofa, chờ tâm trạng bình tĩnh lại mới bắt đầu quan sát phòng ốc của anh, màu sắc chủ đạo là màu đen, xám đậm, xanh đậm tạo thành, giống như đi vào thế giới của anh, mỗi một chỗ thiết kế cũng phải tinh giản gần như lạnh lùng, thì ra là người đàn ông này thật lạnh lùng đến tận xương rồi.

Cô dù sao cũng không ngủ được, thỉnh thoảng phải đi phòng ngủ xem anh, thuốc từ từ có công hiệu, lúc nửa đêm anh đổ mồ hôi, cô dùng khăn lông nóng lau mồ hôi cho anh, sau lại sơ ý một chút trượt một phát ở phòng tắm, ngã xong cả người xương cốt đều đau, toàn bộ quần áo cũng ngấm nước rồi, miễn cưỡng cố hết sức bò dậy, cảm giác bị ướt nhẹp dính dính khó chịu, cô do dự một chút, đi tới bên cạnh giường anh nhẹ nói: "À, cho tôii mượn bộ quần áo mặc đỡ." Anh cũng sẽ không để ý chứ? Cô dầu gì cũng là vì anh mới chật vật như vậy . . . . . .

Có chút thấp thỏm mở ra tủ treo quần áo của anh, cô lập tức ngây người như phỗng, ở nơi này là tủ treo quần áo, quả thật chính là phòng để đồ nhỏ, quần áo giày vớ cùng trang sức phối hợp toàn bộ đều có. Cô chọn lung tung một bộ đơn giản mặc ở nhà, mặc ở trên người quần áo mang phong cách nam tính giống như đứa trẻ trộm mặc quần áo của người lớn, không thể làm gì khác hơn là đem ống quần vén lên.

Trời đã về sáng, cô dùng phòng bếp nấu một nồi cháo trứng muối thịt nạc. Cô bưng cháo từ trong phòng bếp đi ra, bước chân bỗng nhiên dừng lại, bởi vì gặp phải người mới vừa đổi dép - Tần Trăn, cả hai cùng ngẩn ra.

Tô Hiểu Mộc nghĩ, cô ấy vào bằng cách nào?

Mà Tần Trăn rất tự nhiên đưa mắt nhìn vào quần áo kiểu nam mà Tô Hiểu Mộc thay sau khi tắm rửa xong, có chút lúng túng, miệng hơi co quắp nói xin lỗi: "Không, thật xin lỗi, tôi có thói quen tùy tiện như vậy đi vào, xin lỗi."

Nhìn bộ dáng của cô cũng biết cô hiểu lầm, Tô Hiểu Mộc bất đắc dĩ cười cười: "Không sao."

Tần Trăn quan tâm hỏi: "Anh Cảnh Diễn ở đây? Anh ấy còn khỏe đó chứ?"

"Anh ấy còn đang ngủ." Tô Hiểu Mộc trả lời xong, đã cảm thấy lời này của mình nói xong có nghĩa khác, vội vàng giải thích: "Anh ấy tối hôm qua uống thuốc an thần, đã bớt nóng, nhưng vẫn còn ngủ mê man."

"Vậy thì tốt, anh ấy không có việc gì tôi yên tâm." Tần Trăn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua họ biết nhau không lâu, cũng không có đề tài để nói, không khí có chút xấu hổ. Tần Trăn không ở lại bao lâu đã nói phải đi, sau lại nhớ ra cái gì đó, lại tìm trong túi một chút, đem một chuỗi chìa khóa đặt ở trên khay trà, nói với Tô Hiểu Mộc: "Đây là chìa khóa, làm phiền cô giúp tôi trả lại cho anh ấy, dù sao lúc tôi xuất ngoại cũng không cần."

Không ngờ cô ấy có chìa khóa, làm cho người ta không thể không suy nghĩ sâu xa về quan hệ của bọn họ. Nhìn tình huống bọn họ lại không giống đã từng tình nhân, vậy tại sao Cảnh Diễn lại nhờ cô giả làm bạn gái? Mà trí nhớ của cô cũng bắt đầu trở lại, cô nhớ ra, Tần Trăn có phải là cô gái từng trong ngực Cảnh Diễn tại bệnh viện mà cô đã thấy, chuyện dường như có chút phức tạp.

Về sau cô mới biết thì ra là Tần Trăn là con gái của lão sư Phương, cô học nghệ thuật gốm sứ trong thời gian ngắn, cho nên bọn họ cũng chưa từng gặp mặt qua.

Chờ Tô Hiểu Mộc tiễn Tần Trăn đi, Cảnh Diễn cũng vừa tỉnh lại, thật ra thì một thoáng chứng kiến cảnh anh tựa tại cửa phòng, cô hoài nghi thật nhiều anh đã tỉnh dậy từ trước, chẳng lẽ anh không muốn gặp lại Tần Trăn?

Thấy anh nhìn thẳng vào mình, Tô Hiểu Mộc cà lăm nói: "À, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên mượn anh một bộ quần áo, thật ngại quá." Ánh mắt của anh quá sâu, giống như làn sóng biển yên tĩnh chẳng xao động.

Cô chống đỡ không được rồi, thấy anh vẫn trầm mặc nhìn cô không nói lời nào, cô còn nói: "Tôi có nấu chút cháo, anh ăn một chút rồi uống thuốc." Sau đó vọt vào toilet đổi lại quần áo ướt chưa kịp khô, lúc đi ra bắt gặp anh ngồi ở trên ghế sa lon, mắt trầm trầm nhìn cái chìa khóa trên khay trà như có điều suy nghĩ.

Không biết vì sao, trong lòng Tô Hiểu Mộccó chút tư vị không biết là gì, vội vã tạm biệt anh, cũng không trông mong anh có phản ứng gì.

Không ngờ, thời điểm mở cửa ra, nghe sau lưng âm thanh của anh thật thấp: "Cám ơn cô."

Nàng nói: "Không khách khí." Không quay đầu lại, sợ lại bị anh làm động tới tim của mình.

Sau lại đột nhiên khám ra cha cô mắc bệnh ung thư, hơn nữa bệnh tình chuyển tiếp đột ngột, sự đả kích này quá lớn cơ hồ làm cô không thể chịu đựng, cha luôn lặp lại lời lẩm bẩm: "Hiểu Mộc, lúc nào thì mang bạn trai tới gặp mặt cha nha?" Ông làm cha, chỉ sợ sau khi mình ra đi, không ai chăm sóc con gái mình.

Thầy thuốc nói tâm tình bệnh nhân trực tiếp ảnh hưởng đến bệnh tình, đó là lúc cô lo chạy chữa bệnh tật cho cha, chỉ hy vọng có thể làm chút gì để cho cha cô có thể vui mừng một chút, cũng không biết thần kinh hoảng loạn thế nào, mà cô lại gửi cho Cảnh Diễn tin nhắn: Xin chào ngài Cảnh, tôi là Tô Hiểu Mộc, xin hỏi ngài có thể giúp tôi một việc không?

Đêm đó điện thoại di động của cô không còn pin, là cô dùng điện thoại di động của anh báo cho bạn ở cùng ký túc xá là cô ngủ lại ở nhà người thân, nhờ vậy mà có số điện thoại của anh.

Anh trực tiếp điện thoại lại: "Có chuyện gì tôi có thể giúp một tay?"

"Tôi cần một người bạn trai. . . . . ." Cô đã gấp đến độ rối loạn, lời nói không suy nghĩ lịch sự mà nói ngay, nghe đối phương trầm mặc một lúc, cô suy nghĩ lại một chút, lúc này mới đem đầu đuôi mọi chuyện nói rõ ràng với anh.

Nhưng Tô Hiểu Mộc không ngờ, Cảnh Diễn không suy nghĩ lâu liền sảng khoái đồng ý, vừa đúng thời gian đó Tần Trăn trở về nước làm hôn lễ, bọn họ cũng coi là trợ giúp lẫn nhau rồi.

Cho tới bây giờ, cách xa nhau lâu như vậy, cô vẫn nhớ tình cảnh ban đầu bọn họ "Ước hẹn", vì để cho cha cô tin tưởng, cô nhờ anh cùng cô chụp một tấm ảnh đặt ở trong ví tiền, mà anh rõ ràng rất không muốn chụp hình, nhưng vẫn phối hợp thỉnh cầu của cô, thật ra thì tim của anh chưa chắc lạnh như bề ngoài của anh, chỉ là anh giấu mình rất sâu.

Chính là anh có một loại năng lực, để cho cô không thể không đến gần tìm hiểu anh, yêu anh.

Tấm hình này chính là tấm hình chụp chung duy nhất trong mười năm.

Nhưng cô rất rõ ràng, khi đó bọn họ, chỉ là làm bộ rất mập mờ.

Tiếng "Pằng" rơi xuống, đèn sáng rồi, Tô Hiểu Mộc có chút không thích ứng nheo mắt lại.

Lăng Tử kỳ trầm mặc một hồi, hỏi cô: "Rồi sau đó thì sao? Hai người đùa giỡn quá hoá thật rồi hả?"

Tô Hiểu Mộc cười chua xót: "Không kém bao nhiêu đâu." Cô không muốn nói rõ hơn, có một số việc, cho dù đã qua thật lâu, nhưng nhẹ nhàng nhớ lại, cũng sẽ là một vết thương gây đổ máu .

Lăng Tử Kỳ ngồi xổm xuống ở bên người cô, khẽ dùng sức vặn bung ra quả đấm nắm chặt của cô, lòng bàn tay đã bị móng tay bóp ra tia máu, anh thở dài, đau lòng bế cô ngồi ở trong lòng mình: "Thật là cô gái khờ."

"Khi đó em cho là, anh ấy ít nhiều có chút yêu thích em. . . . . ." Cô vùi mặt ở trong lòng anh, âm thanh có chút yếu ớt.

Thật ra thì nàng và Cảnh Diễn ở bên cạnh nhau rất tốt, hơn nữa còn là anh, vẫn ở bên cạnh cô khi cô khó khăn nhất, cho đến khi xảy ra sự kiện kia.

Không trách được mọi người thường nói, nhân duyên cho tới bây giờ là do trời đã định trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.