Bất Chấp Tất Cả

Chương 12: Lý do




Rốt cuộc không đi được Hoan Nhạc Cốc.

Trận mưa đầu tiên của mùa hạ đến đột ngột, trời còn chưa sáng, bao trùm cả thành phố là bóng tối mờ mịt, đã vậy mưa rơi càng lúc càng lớn, không có chút dấu hiệu chấm dứt trận mưa này.

Tô Hiểu Mộc do do dự dự nhìn thoáng qua con trai vẫn nằm ngẩn người ở bệ cửa sổ, nghĩ thật lâu là có nên gọi điện thoại cho Cảnh Diễn hay không.

Chuông đổ mới được hai tiếng, điện thoại đã có người nhận, nghe được âm thanh trầm thấp của Cảnh Diễn nói: "Ừ, hai người đã chuẩn bị xong? Chờ tôi một lát, tôi sẽ đến nhanh thôi."

Tô Hiểu Mộc dừng một chút, mới chậm rãi giải thích: "Không phải vậy. . . . . . Tôi muốn nói với anh, hôm nay trời mưa quá lớn, anh đừng nên tới, lần sau có dịp đi cũng không sao."

Cảnh Diễn giơ cổ tay nhìn đồng hồ, cau mày nói: "Tôi đã ở trên đường, huống chi ngày hôm qua đã đồng ý với Tiểu Nghiêu, không thể nói mà không làm." Anh theo bản năng nhìn ngoài cửa xe, quả nhiên, mưa còn to hơn so với lúc mới ra khỏi nhà, tầm nhìn củng hạn chế khiến anh không khỏi lo lắng, lần này lông mày của anh lại càng nhíu chặt rồi.

"Nhưng tôi sợ Tiểu Nghiêu sẽ lạnh." Dừng hồi lâu, Tô Hiểu Mộc hít một hơi thật sâu, "Lần trước con không cẩn thận mắc mưa, sốt cao tròn ba ngày mới hết, hoàn cảnh đó không dễ chịu gì, hi vọng anh có thể thông cảm cho tâm trạng của tôi."

"Được, vậy thì theo ý cô." Cảnh Diễn ngồi không nhúc nhích, mím môi thỏa hiệp, sau đó phân phó tài xế: "Quay đầu, về công ty." Nhưng tài xế vừa muốn đánh tay lái, lại nghe thấy anh nói, "Không cần, hay là đi nơi đó."

Tài xế theo bản năng giương mắt lặng lẽ nhìn kính chiếu hậu một chút, phát hiện ông chủ khẽ nheo mắt lại, đưa ngón tay gõ một cái trên màn hình cảm ứng của máy vi tính, không biết nhìn gì đó trên màn hình, tròng mắt đen bóng thâm thúy rất chuyên chú, bên trong chứa đầy tình cảm ấm áp khiến cho người ngoài không thể hiểu được.

Nếu nhìn bề ngoài mà đánh giá thì đây hẳn là —— người đàn ông đang mê man.

Mưa càng lúc càng lớn, tâm tình của con trai đáng yêu vẫn đang xuống dốc, làm trong lòng cô cũng không dễ chịu, cô kéo con đến bên cạnh mình, sờ sờ đầu của cậu an ủi nói: "Tuần sau nữa dẫn con đi có được hay không?"

Tiểu Nghiêu lại không có gì hăng hái ồ một tiếng, ngón tay vẫn sờ sờ khay trà trên bàn cạnh cửa sổ.

Cô thở dài, biết cậu chờ đợi chuyến đi chơi hôm nay rất nhiều, suy nghĩ một chút còn nói: "Ngoan, con đừng mất hứng á..., Hoan Nhạc Cốc lúc nào thì cũng có thể đi, hai tháng nữa chờ con được nghỉ hè, mẹ dẫn con đi Disney ở Hongkong, còn có công viên Hải Dương, như thế nào?" Cô biết rõ tính tình con trai, mặt không biến sắc dụ dỗ.

"Thật?" Tiểu Nghiêu chợt ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái nhìn cô, rốt cuộc giảm bớt lo lắng, lộ ra vẻ mặt có chút hưng phấn.

Tô Hiểu Mộc cười lên, sờ chóp mũi của cậu rồi hừ nhẹ: "Mẹ con có bao giờ lừa gạt con chưa?"

"Ư! Không cho đổi ý nha!" Tiểu Nghiêu mừng rỡ nhảy dựng lên, nhưng một giây kế tiếp lại đột nhiên hỏi: "Vậy. . . . . . ông ấy cũng sẽ đi sao?"

Tô Hiểu Mộc ngẩn ra, định thần lại mới hiểu được Tiểu Nghiêu nói "ông ấy" là chỉ ai, đây chính là tình cảm cha con sao, mới thấy mặt lần thứ nhất anh đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng Tiểu Nghiêu, trước kia Tiểu Nghiêu vẫn luôn chỉ biết có cô, hiện tại cô không biết mình nên ghen tị hay là vui vẻ đây.

Tiểu Nghiêu nhạy cảm phát hiện vẻ mặt của mẹ rất không tự nhiên, cậu chợt không biết làm sao, vội vàng từ phía sau ôm cổ của cô hàm hồ nói: "Mẹ, con chỉ là cảm thấy nhiều người sẽ náo nhiệt một chút, không có ý gì khác." Cậu còn nhỏ, không biết càng giải thích càng không che giấu được suy nghĩ chân chính của mình.

Tô Hiểu Mộc cầm tay của cậu vỗ vỗ, lạnh nhạt nói: "Đến lúc đó chúng ta có thể hỏi, nếu như rảnh rỗi thì cha của con sẽ đồng ý thôi."

"Dạ!" Tiểu Nghiêu lại lặng lẽ nhìn mẹ, xác định mẹ không tức giận mới thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng được bao lâu, chuông cửa vang lên, Tô Hiểu Mộc cùng con trai đối diện nhìn nhau một cái, đứng dậy đi mở cửa, lại là Cảnh Diễn.

Cảnh Diễn mặc áo sơ mi và áo khoác màu nâu nhạt, kết hợp với quần màu trắng thường cùng giày da, cách ăn mặc rõ ràng rất ôn hòa, anh tuấn làm người ta phải chú ý.

Sự xuất hiện của anh có chút ngoài suy nghĩ và dự đoán của Tô Hiểu Mộc, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Không phải nói không đi được Hoan Nhạc Cốc sao?" Cô nói xong liền nhận lấy chiếc dù trong tay anh, cơ thể rất tự nhiên lui ra một bước cho anh vào cửa, anh tự động thay dép trong nhà. Có lẽ hai người bọn họ cũng không phát hiện những động tác này làm liền mạch, quen thuộc giống như đôi vợ chồng già.

"Lúc cô điện cho tôi thì tôi đã ở dưới lầu." Cảnh Diễn nói những lời này mà mặt không đổi sắc, nghiêng đầu nhìn cô hỏi "Tiểu Nghiêu đâu? Tôi có mang theo quà tặng cho nó."

Tô Hiểu Mộc bất đắc dĩ giương cằm lên: "Ừ, ở đàng kia!" Cũng không phải sao, cậu nhóc đã nghe tiếng đi theo ra ngoài, ngó dáo dác thật lâu rồi.

"Xin hỏi đây là cho con sao?" Tiểu Nghiêu có chút kỳ cục mà đi tới đây, đứng yên lặng ở trước mặt Cảnh Diễn, tròng mắt đen bóng hưng phấn theo dõi cái hộp trong tay anh, Tô Hiểu Mộc theo ánh mắt của cậu mà nhìn, hộp quà có lẽ là một trò chơi điện tử, hơn nữa nhìn tên khá quen.

Cảnh Diễn gật đầu, hơi cúi xuống nhìn thẳng vào anh: "Đương nhiên là đưa cho coni, cha có thể chơi chung với con không?" Khóe miệng nở một nụ cười mặc dù nhàn nhạt, nhưng vẫn bị cô phát hiện rồi.

"Đương nhiên có thể! Con đã từng chơi ở nhà Tiểu Vũ!" Tiểu Nghiêu liền vội vàng gật đầu, nghĩ vươn tay nhận lấy cái hộp, lại rất mau rụt trở về, thấp thỏm nhìn Tô Hiểu Mộc một cái, "Mẹ, con có thể chơi không?"

Tô Hiểu Mộc vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Ừ, đi đi." Chờ Tiểu Nghiêu hào hứng đi vào phòng sách, cô quay đầu lại bất ngờ đối diện với tầm mắt của Cảnh Diễn, lại vội vã dời đi, xoay người đi vào phòng khách, vừa đi vừa nói, "Trí nhớ của anh thật tốt, tôi vẫn nói muốn mua cho con, lại luôn quên." Mà Tiểu Nghiêu ngày hôm qua chỉ nhắc tới một lần anh liền nhớ.

"Ừ, vừa vặn tôi có một công ty sản xuất trò chơi, liền thuận tiện mang tới." Cảnh Diễn đi theo phía sau cô vào nhà tùy ý đáp một tiếng, mặc dù nụ cười trên mặt đã nhạt đến nỗi không thể nhìn thấy, nhưng giọng nói ngược lại rất ôn hòa.

Cô không trả lời lại nữa, nhưng nhẹ nhàng gõ dưới đầu, phải đi phòng bếp châm trà, lúc đi ra phát hiện Cảnh Diễn đã không còn ở phòng khách, giương mắt nhìn sang, cửa phòng sách nửa mở. Cô đẩy cửa ra, thấy hai cha con tùy ý ngồi xếp bằng trên mặt đất thảo luận trò chơi liều lĩnh mạo hiểm, nhất là Tiểu Nghiêu, có vẻ so thường ngày còn phải hoạt bát hơn mấy phần.

Cậu mở to hai mắt chỉ vào màn ảnh, tò mò hỏi: "Ah, tại sao không giống với khi chơi ở nhà Tiểu Vũ?"

Cảnh diễn xoa xoa tóc của cậu, nói: "Đây là sản phẩm mới đời thứ hai, có cải tiến một chút."

Tiểu Nghiêu than thở "Oa" một tiếng: "Không trách được, trang bị cực tốt!" Theo từng bước một Cảnh Diễn dạy cậu phá chướng ngại, ánh mắt Tiểu Nghiêu nhìn anh trừ sùng bái cũng là sùng bái, quấn anh hạch hỏi, một chút xa lạ đều không có.

Tô Hiểu Mộc đưa ánh mắt hướng tới Cảnh Diễn, áo sơ mi của anh tùy ý vén lên đến cùi chỏ, trực tiếp ngồi trên đất dù quần màu trắng, cô thầm đốt lên một ngọn lửa yêu thương trong lòng, mơ hồ nhớ anh chỉ mặc áo hàng hiệu may thủ công, một bộ quần áo như vậy ở thủ đô mua rất tốn kém, nhưng nghĩ đến người đàn ông này cũng không có khái niệm gì về tiền bạc.

Cô an tĩnh rời khỏi cái không gian chỉ thu6oc5 về hai cha con này. Sắp đến giờ ăn cơm, cô mới một lần nữa đi vào, lẳng lặng hỏi: "Anh có ăn cơm ở đây không?"

Cảnh Diễn sững sờ, không trả lời ngay, ngược lại khuôn mặt tươi cười của Tiểu Nghiêu vốn là mong đợi giờ có chút thất vọng, để điều khiển ti vi xuống rũ đầu nói thầm: "Mới đến lập tức muốn đi sao? Thật ra thì món ăn mẹ làm ngon lắm đó. . . . . ."

Trong mắt Cảnh Diễn xẹt qua một chút do dự, dừng một chút mới nhỏ giọng nói: "Cha hôm nay không có việc khác, có thể chơi với con cả ngày." Thật ra thì điện thoại di động trong túi không biết đã rung bao nhiêu lần, bởi vì ngày mai sẽ là hội nghị ký kết hợp đồng hơn một tỷ, vậy mà lần thứ nhất điện thoại rung anh cũng không thèm để ý tới, việc như vậy xảy xa với chính mình, giống như là hoàn toàn trở thành một người khác.

Sắc mặt của Tiểu Nghiêu lập tức thay đổi, vẫn không quên quay đầu lại nói với Tô Hiểu mộc, "Mẹ, con muốn ăn thịt băm kinh tương." Sau đó ngẩng lên nói với Cảnh Diễn, "Tin tưởng con, ăn thật ngon lắm!"

Cảnh diễn vừa cười: "Hả? Vậy nhất định phải nếm thử rồi." Nói xong như có điều suy nghĩ liếc Tô Hiểu Mộc một cái, ngược lại làm cho cô ngại ngùng đỏ mặt.

Anh và cô đều biết cô nấu ăn rất tệ, nhất là loại đàn ông có yêu cầu cao lại hay bắt bẻ như Cảnh Diễn, đồng ý ăn thử một lần đã là rất nể mặt cô. Cũng may mười năm này, trừ nuôi một đứa con trai, tài nấu nướng của cô cùng tay nghề pha cà phê đã tiến bộ không ít.

Thời tiết như vậy, nếu là thường ngày chỉ có hai người cô và Tiểu Nghiêu, tùy tiện nấu ít đồ liền qua bữa, nhưng hôm nay còn có Cảnh Diễn thì không thể được. Mưa bên ngoài còn rất lớn, cô đi xuống siêu thị dưới chung cư, chọn lựa hơn nửa tiếng mới ra tính tiền.

Trong tay cco6 xách hai túi đồ, cố hết sức nghĩ mở dù ra, bỗng dưng, có người cầm cổ tay của cô: "Tôi tới giúp cô cầm." Cũng không đợi cô trả lời liền nhận lấy đồ, cô hơi ngửa đầu, nhìn thấy anh một tay cầm một chiếc dù lớn màu đen, vóc người thon dài, chỉ cần nhìn một bên mặt là có thể làm tê dại tất cả thần kinh của cô.

Đôi mắt cô che giấu tâm tình của mình, miệng nhếch lên một độ cong hoà nhã: "Sao anh cũng tới?"

Cảnh diễn nói nhẹ như nước chảy: "Tiểu Nghiêu không yên lòng, muốn tôi nhất định phải tới xem một chút." Cảm thấy hai túi trong tay cũng thực không nhẹ, anh liếc mắt nhìn, bả vai của cô rất gầy, không, phải nói cả người cô cũng hơi gầy, một người phụ nữ nhỏ nhắn như vậy lại thay anh nuôi dưỡng con trai của hai người suốt chín năm, tay anh không tự chủ nắm chặt lại , "Chúng ta đi thôi."

"Ừ." Tô Hiểu Mộc cười cười, không nói gì thêm.

Âm thanh “tích táp” rơi trên cây dù, giống như có những thứ gì đó, lan tràn trong không gian.

Sau Tô Hiểu Mộc lại vụng trộm thở phào nhẹ nhõm, Cảnh Diễn ăn hai chén cơm, hơn nữa nhìn vẻ mặt anh cũng không còn cảm thấy miễn cưỡng nhiều, cũng không biết có phải anh không muốn con trai thất vọng nên mới phối hợp như vậy hay không.

Nhưng nghĩ lại đã cảm thấy mình ngu, cô không nợ anh, tại sao mỗi lần thấy anh lại phải thận trọng đây? Cô ở trong lòng hung hăng giáo dục chính mình là một lần.

Tiểu Nghiêu hưng phấn cho tới trưa, cơm nước xong lại miễn cưỡng chơi một lát, không bao lâu liền ngủ mất.

Cảnh Diễn từ trong phòng con trai đi ra ngoài, thấy Tô Hiểu Mộc ở trong phòng bếp đi tới đi lui dọn dẹp, đem đồ làm bếp sắp xếp ngay ngắn gọn ràng, nhưng thường ngày thấy cô, lại không cảm thấy có nhiều mùi khói dầu, giống như vẫn chỉ là cô gái năm đó với nụ cười đáng yêu lại hay thích khóc .

Anh cứ như vậy đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn cô, như có điều suy nghĩ.

Mới vừa rồi Tiểu Nghiêu lặng lẽ ghé vào lỗ tai anh hô một tiếng: "Cha."

Lúc ấy có một loại cảm giác, anh không tìm được từ thích hợp để hình dung.

"Không ghét cha?" Anh hỏi.

Tiểu Nghiêu hơi đỏ mặt, lầu bầu một câu: "Là mẹ kêu con gọi." Sau đó không chịu nói lời nào nữa.

Anh ngẩn ra, đã tưởng rằng sau khi gặp lại quan hệ của bọn họ trở nên căng thẳng, anh để lộ ra tính cách lạnh lùng để cho cô phải hận anh, tình huống bây giờ có chút ngoài ý muốn của anh, anh không khỏi nhớ lại tấm ảnh tối hôm qua, đôi mắt sắc dần dần sâu hơn.

Tô Hiểu Mộc thu dọn đồ xong, đột nhiên phát hiện anh tựa tại cửa phòng bếp nhìn mình, nhất thời không được tự nhiên, xoa tay một chút không mặn không nhạt nói: "Anh có chuyện thì đi trước đi, tôi nghe điện thoại của anh cũng vang lên đến mấy lần rồi."

Cảnh Diễn yên lặng một lát, nói với cô: "Có thể cùng nói chuyện một chút không?"

Tô Hiểu Mộc gật đầu một cái, rót hai ly trà.

Chợt nghe anh nhẹ nói: "Tôi muốn nói xin lỗi vì hành động thất lễ lúc trước."

"À?" Lời xin lỗi của anh khiến Tô Hiểu Mộc có chút ngạc nhiên.

Cảnh Diễn nói tiếp: "Sự xuất hiện của hai người đối với tôi mà nói quá đột ngột, mà thói quen của tôi là nhanh chóng giải quyết vấn đề, không có suy tính quá nhiều."

Tô Hiểu Mộc khẽ khơi lên đuôi lông mày, đang cầm ly trà hợp tình hợp lý nói: "Không sao, mọi người nói rõ ràng là tốt rồi, trong chuyện này tôi cũng có điều không đúng, dù sao cũng là tôi giấu diếm anh."

"Cô. . . . . . Ban đầu tại sao quyết định sinh Tiểu Nghiêu?" Anh và cô đều biết, một đêm kia, chỉ là ngoài ý muốn.

Mắt anh không hề chớp liếc nhìn cô, dường như muốn nhìn thấu tâm tư của cô, không cho cô nửa phần trốn tránh.

Cô cúi đầu nhìn nước trà trong ly, nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Lúc ấy bác sĩ nói thân thể của tôi không thích hợp phẫu thuật phá thai."

"Lại càng không thích hợp mang thai." Anh nói tiếp.

Vào giờ phút này, âm thanh lành lạnh của Cảnh Diễn đối với Tô Hiểu Mộc mà nói, là tình cảm nhẹ nhàng, cũng là lưỡi dao sắc nhọn.

Trong lòng cô căng thẳng, quả nhiên, tất cả tình cảm chỉ là tưởng tượng.

Cuối cùng, cô bình tĩnh đối diện ánh mắt của anh, không nhanh không chậm nói: "Vậy không bằng anh nói cho tôi biết, anh hi vọng nghe được lý do gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.