Bất Chấp Để Yêu Em

Chương 2: Sự dịu dàng từ anh




- " Anh muốn lựa thì tự mình lựa, tôi không muốn cũng không rãnh, tôi phải đi trước rồi!"_ Nói rồi, cô nhấc chân định rời đi

Nhưng anh đã nhanh hơn níu cô lại...

- "Tôi không muốn người khác nói tôi không biết đạo đãi khách!"

- " Anh muốn thế nào đây?"_ Cô bực mình nhìn anh hỏi lại

- " Đi ăn với tôi!"

- " Thế mua quần áo để ăn?!"

Mặt anh đã đen đến mức không còn gì có thể đen hơn...

- " Cô định đi ăn trong bộ dạng này? Cho hỏi Phó tiểu thư đây là ăn mày hay giúp việc?"

- "..."

- " Không nói nhiều, tôi bảo mua! Tôi dư tiền, để đốt cũng phí!"_ Dứt lời anh bước đến chọn quần áo giúp cô

Anh lựa được cho cô một bộ váy màu xanh nhạt trông rất đẹp, quay sang, đưa bộ váy cho cô:" Thử bộ này!"

Cô vẫn đứng đó không nhúc nhích, cô mà đổi quần áo, khi về nhà chắc chắn ăn đòn!

- " Hay là muốn tôi thay giúp cho mới hả dạ?"_ Anh lạnh lùng nhìn cô

Cô đành bất đắc dĩ nhận lấy đi thay, dẫu sao cũng là anh mất tiền chứ không phải tôi...

Còn về phần anh thì đứng đó chọn tiếp, lát sau, cô bước ra, lúc này anh mới ngước mắt lên nhìn...

Đẹp thật!

Đây là từ ngữ mà anh và các nhân viên ở đây đồng loạt liên tưởng đến khi trông thấy cô...

- " Như thế này mới là con người!"

Cô liếc xéo anh, không lẽ lúc nãy cô không phải con người mà là cầm thú chắc?!

Trong lòng anh háo hức định lựa thêm mấy bộ...

Nhưng cô đã nhanh chóng lên tiếng...

- " Anh muốn mặc thì cứ chọn thêm vài bộ! Tôi sẽ không vì thế mà kỳ thị anh đâu!"_ Nếu mà anh cứ mua như thế, khi về nhà cô chắc chắn sẽ còn thê thảm hơn

Trên đỉnh đầu anh bay ngang một đàn quạ! Người duy nhất dám nói chuyện với anh như thế từ trước đến giờ chỉ có một mình cô!!!

- " Vậy thì đi ăn!"_ Nói rồi, anh nắm tay cô kéo đi

Sau khi đã thanh toán xong váy và giày, anh đưa cô đến một nhà hàng sang trọng...

Đến nơi, anh và cô bước vào, tất cả đều hướng ánh mắt ngưỡng mộ về hai người...

Tất cả đều cùng có một suy nghĩ.....

Quả thật là xứng đôi vô cùng!

Anh cùng cô đi đến một chỗ ngồi gần cửa sổ, gọi món xong, cô mới nhìn anh hỏi:" Tôi còn chưa biết tên anh"

- " Tư Đồ Thần!"_ Anh thản nhiên phun ra ba chữ rồi lạnh nhạt cầm ly nước nhàn nhạ uống

Cô cũng không hỏi gì nữa, cho đến khi thức ăn được mang ra, hai người vẫn cứ như thế, không nói gì cho đến khi kết thúc việc ăn uống

Bên trong xe.....

- " Để tôi đưa cô về!"_ Anh nhìn cô, lên tiếng nói

- " Không cần đâu! Tôi tự về được!"

- " Tự về được? Đi lạc rồi tự về được? Cô bị thiểu năng hay thần kinh không bình thường?"

- "..."

- " Tôi không muốn người ta nói tôi bỏ rơi người mù đường!"

Ngưng một chút, anh nói tiếp

- " Nhà ở đâu? Còn không nói thì tôi coi như cô là đang có ý với tôi, muốn sống cùng với tôi!"

Cô liếc nhìn anh không thiện cảm....

- " Nhưng phải cách nhà tôi một đoạn!"

- " Được"

Nói rồi, anh lái xe rời khỏi đó, trong lòng dự định sẽ cho người điều tra về cô, chắng biết làm sao nữa... anh lại có cảm giác rất muôn biết thêm về cô, hiểu thêm về cô...

Anh nhận thấy rằng, cô không giống như những cô gái khác mà anh từng gặp...

Trên đoạn đường còn cách Phó gia 200m....

- " Tại sao không để tôi đưa thêm một đoạn nữa?"_ Anh thắc mắc nhìn cô

- " Ở đây cũng gần nhà rồi, tôi có thể tự đi về, cho nên... không làm phiền anh nữa, cảm ơn vì hôm nay"_ Nói rồi, cô nở một nụ cười thật tươi nhìn anh rồi rời đi

Cho đến khi cô đi đã được một lúc mà anh vẫn còn ngồi đấy, nói đúng hơn là anh vẫn còn ngơ ngác vì nụ cười vừa rồi, đẹp quá, thật sự rất đẹp!!!

Còn cô, sau khi về Phó gia, điều mà cô đang lo lắng rốt cuộc đã xảy ra...

- " Phó Kỳ Anh, con tiện nhân này, hôm nay mày chạy ra khỏi nhà thì ra là mày trốn việc đi chơi à?"_ Lý Tuyết Nhan vừa nhìn thấy cô ăn mặc đẹp như thế thì bực mình đi đến

- " Tôi... tôi không có"

- " Lừa người sao, cô còn xách nhiều giỏ đồ như thế!"_ Phó Tử Yên cũng lên tiếng phụ họa

Cô hơi nhíu máy nhìn về phía họ, với loại người không có đầu óc, giải thích nhiều cũng vô dụng...

Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải tại cái tên Tư Đồ Thần đó, đã nói không mua rồi mà cứ như muốn quét sạch cửa hàng người ta vậy....

- " Nếu mấy người không tin thì thôi vậy!"_ Cô định đi về phòng thì bị hai mẹ con họ kéo lại, vì lực kéo mạnh nên cô bị ngã xuống sàn

- " Tôi chưa cho cô đi cơ đấy!"_ Phó Tử Yên khoanh tay trước ngực, hất cằm lên giọng

Cô khó khăn ngồi dậy, cố gắng nhặt lấy đống đồ, đứng lên không thèm để ý họ mà lạnh nhạt bước đi về phía trước thì...

Chát

Một tiếng chát thâm thúy vang lên, Phó Tử Yên tát cô một cái thật mạnh, giật lấy đống đồ từ tay cô:" Tiện nhân, đúng là cái thứ thấp hèn mà, loại như mày thì không có tư cách mặc mấy bộ quần áo đắc tiền này, cho nên tao sẽ mặc thay mày, hahaha"_ Nói rồi, ả ta hả hê đi về phòng

- " Mày mau đi làm việc cho tao, đừng có hòng ở đó mà lười biếng!"_ Lý Tuyết Nhan còn dùng chân đạp cô một cái rồi rời đi

Nước mắt lặn lẽ rơi xuống, cô đau đớn ôm lấy cánh tay bị chảy máu của mình, lúc nảy bị ngã bị va trúng cái gì không biết, tay cô đã bị rách một đường dài, vẫn còn đang chảy máu không ngừng...

Đúng lúc này, đột nhiên, từ ngoài cửa Tư Đồ Thần bước vào, nhìn thấy cô ngồi dưới sàn nhà, tay còn đang chảy máu, lòng anh chợt đau nhói, vội vàng chạy đến bên cạnh cô

- " Kỳ Anh, tay của em bị chảy máu rồi!"_ Anh đỡ lấy cô, đau lòng nhìn cánh tay đang chảy máu

- " Sao... sao anh lại ở đây?"_ Cô ngỡ ngàng nhìn anh

- " Lúc nảy em còn bỏ quên lại đôi giày trên xe tôi, nên tôi quay lại trả, đừng nói nhiều nữa, vết thương này khá sâu, để tôi đưa em đi bệnh viện!"_ Dứt lời, anh bế cô đứng dậy, đi ra xe

- " Không cần đâu, anh bỏ tôi xuống đi"

Anh mặc kệ cô nói thế nào vẫn cứ bế cô nhét vào xe, lái xe thẳng đến bệnh viện

Vì vết thương trên tay cô khá sâu nên cô được đẩy vào phòng cấp cứu để sơ cứu luôn...

Anh ngồi ở ngoài hành lang bệnh viện mà trong lòng một trận tức giận....

Tại sao cô bị thương nặng như vậy mà trong Phó gia lại không một ai quan tâm hay biết đến vậy? Giống như cô chỉ là không khí trong nhà vậy?

Nghĩ rồi, anh lấy điện thoại gọi cho Lại Trình Huân nhờ điều tra về cô....

Một lúc sau, một nữ bác sĩ bước ra, anh chạy đến hỏi thăm:" Cô ấy, có sao không?"

- " Cô ấy hiện tại không sao nữa rồi, nhưng vết thương khá sâu nên chúng tôi đã tiến hành khâu miệng vết thương lại"_ Vị nữ bác sĩ từ tốn trả lời

- " Vậy có thể để lại sẹo không?"

- " Cái đó còn tùy thuộc vào điều kiện sinh hoạt, miệng vết thương tuyệt đối tránh bị va chạm, vì sẽ có thể bị rách vết thương và tuyệt không cho vết thương bị dính nước!"_ Vị nữ bác sĩ chậm rãi nói

- " Tôi có thể vào thăm cô ấy không?"

- " Có thể!"

- " Được rồi, cảm ơn bác sĩ"_ Nói rồi, anh bước vào trong phòng bệnh

Cánh tay của cô hiện tại đã được băng bó, anh bước đến bên cạnh cô, ôn nhu hỏi:" Vết thương của em... có đau lắm không?"

- " Không đau nữa!"_ Cô lắc đầu nói

- " Tại sao lại bị như vậy?"

- " Do bất cẩn thôi!"

- " Ở Phó gia không một ai quan tâm đến em cả?"_ Anh nhìn cô với ánh mắt dò xét

Cô thực sự giống như bị anh nhìn thấu vậy, không khỏi đưa mắt nhìn sang hướng khác...

- " Thôi được rồi, em nghỉ ngơi trước đi!"_ Anh biết cho dù có hỏi nữa thì cô cũng sẽ không nói, vì vậy cứ để cho Lại Trình Huân điều tra thì sẽ rõ

Cô cũng không cãi nữa, ngoan ngoãn nằm xuống dưỡng thương, anh lúc này thực sự rất dịu dàng, lúc thì ngồi cắt trái cây cho cô, lúc thì đưa nước cho cô uống thuốc..

Cô không ngờ ngoài ba cô ra lại còn có một người khác quan tâm tới cô tới như vậy, nếu nói cô không cảm động thì thật sự là lừa gạt....

Khoảng một tiếng sau, Lại Trình Huân mang một sấp hồ sơ đưa đến cho anh, chào hỏi vài tiếng rồi rời đi....

Anh ngồi lật hồ sơ ra xem, xem đến đâu thì tức giận đến đó, mặt của anh chuyển hóa khôn lường, lúc xanh, lúc đen, lúc trắng, anh thực sự tức giận rồi, khỏi nói cũng biết hậu quả khi chọc giận anh, chỉ một chữ thôi "thảm"

Cái gì mà còn không bằng cả người làm trong nhà? Cái gì mà là đứa cháu không được Phó lão phu nhân công nhận? Rồi tất cả những gì xảy ra lúc nảy, từ những chuyện của cô trước đây cho đến thời điểm anh mang cô rời đi lúc nảy, tất cả đều được ghi chép rất rõ ràng, không sót một chi tiết.

Anh trầm mặt đứng dậy đi đến cạnh giường của cô, nhìn thấy cô ngủ ngon lành như vậy, tâm tình của anh cũng ổn định hơn, vẻ trầm mặt của sự tức giận biến mất thay vào đó là sự ôn nhu, dịu dàng và còn có sự cưng chiều trong ánh mắt của anh nhìn cô....

Không ngờ cô lại có một tuổi thơ bất hạnh như thế, anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, đặt một nụ hôn lên trán cô

- " Thật không ngờ em lại có thể khiến tôi để ý đến em! Nếu đã vậy tôi nhất sẽ không để em chịu thêm một bất hạnh nào nữa!"_ Nói rồi, anh nhìn cô một cái thật lâu mới chịu rời đi...

Anh chính là muốn khắc thật sâu vào trong trái tim mình, tâm trí mình bắng hình ảnh của cô....

Người con gái đầu tiên đi đến bên cạnh anh, quan tâm anh mà không vì một chút lợi ích hay là chỉ muốn dụ dỗ anh, người con gái đã mang lại cho anh cảm giác bình yên, người con gái đã cho anh biết thế nào là đau lòng, người con gái mà anh muốn bảo vệ mãi mãi, chính là cô_ Phó Kỳ Anh!

~~~~~~~~~~~

Đến lúc cô tỉnh dậy đã là buổi tối rồi, nhưng có một điều là.... có ai nói cho cô biết đây là đâu không, tại sao nó lại có vẻ khác so với nhà cô, cũng không phải là bệnh viện, không phải cô đi cùng Tư Đồ Thần sao, anh ta đang ở đâu, đây rốt cuộc là nơi nào!?

Đúng lúc này, từ ngoài cửa, Tư Đồ Thần bước vào:" Em tỉnh rồi à!"

- " Đây là đâu vậy?"

- " Đây là nhà tôi!"_ Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, từ tốn trả lời cô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.