Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em

Chương 50: Một đêm mưa máu




Gần biệt thự nhà Đình Dương có một con hẻm cụt, ngày đầu tiên đến đây Thuỵ Du đã đi ngang một lần nhưng vì không khí u ám bên trong nên hạ quyết tâm không bao giờ để ý đến nó nữa. Nhưng giờ đây, cô lại tìm đến nó. Thuỵ Du đã cân nhắc một hồi, nếu bây giờ cô đi ra bằng cổng chính, chắc chắn là trận ẩu đả sẽ diễn ra tại đó. Khu vực này tuy không quá đông đúc dân cư, nhưng nó cũng chẳng phải là một khu vực hoang vắng. Xung quanh còn có nhà dân, còn có những con người vô tội, cô không thể để họ bị liên luỵ được.

Thuỵ Du rời nhà bằng cửa sau nhà bếp. Sau khi đóng cửa cô liền tiện tay khởi động hệ thống song sắt. Cô kiểm tra lại một chút rồi xoay người rời đi. Thuỵ Du men theo con đường nhỏ bên hông biệt thự, tới một vị trí phù hợp, nơi mà cô cho rằng sau bức tường sẽ là con hẻm tối tăm. Theo như những gì cô đã quan sát trên màn hình lúc nãy thì hiện tại, trong ngõ hẻm này đang có hai người đàn ông. Thụy Du không rõ họ có súng hay không vì khoảng cách quá xa, khi phóng to màn hình thì ảnh lại bị nhòe, không nhìn rõ nữa. Thật ra những gì cô thông báo cho Nhất Thiên khi nãy cũng không hoàn toàn chính xác. Người đàn ông mà cô có thể nhìn thấy ở cự li gần nhất đang đứng ở cổng vào, gã có súng. Còn những người còn lại thì cô không chắc chắn lắm. Nhưng dù cho là một người hay tất cả, đều nguy hiểm như nhau.

Thụy Du đeo kiếm lên ngang vai, không tạo ra tiếng động nào mà trèo lên bức tường với độ cao trung bình để vọt ra ngoài. Đúng như những gì đã dự đoán, vừa tiếp đất Thụy Du đã được hai người đàn ông chào đón. Ban đầu bọn họ khá ngạc nhiên, không hiểu từ đâu xuất hiện một nữ sinh cấp ba. Nhưng ý thức được rằng đây là người từ trong ngôi nhà kia thì liền động thủ, cho dù là ai cũng phải bắt sống. Thụy Du nhanh chóng thoát khỏi hai đòn tấn công cùng lúc của hai người đàn ông, rồi ngay lập tức rút kiếm chém ngang một đường trước ngực của người đang đứng gần cô nhất. Một tia máu bắn lên dính vào tay cô, Thụy Du có chút giật mình nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh. Làm công việc này, mấy ai không từng trải qua cảm giác tương tự, trước đây cô chưa từng trực tiếp trải qua nên có chút không quen. Bất quá, không phải ai cũng là người vô tội.

Người đàn ông còn lại thấy tình hình bất ổn. Gã chợt nhận ra đây không phải là một nữ sinh bình thường, cô có vũ khí và cô vừa ra tay với đồng đội của gã. Người đàn ông nhanh tay tìm lấy bộ đàm để liên lạc với những người còn lại xung quanh ngôi nhà. Thế nhưng bộ đàm chưa kịp sẵn sàng thì đã bị đá bay vào tường, vỡ nát. Người đàn ông khẽ nhíu mày, không sao. Là vì đồng đội của gã bất cẩn nên mới dễ dàng bị tấn công. Gã sẽ không như thế.

Người đàn ông này vì đã sớm phòng bị nên không để lộ sơ hở. Tuy gã không có vũ khí nhưng từng cú đấm tung ra rất có lực và chuẩn xác khiến cho Thụy Du khá mất sức để chống đỡ. Nhưng trong tay cô có vũ khí nên cũng không đến nỗi là bất lực. Vì thế sau một lúc chiến đấu thì cô cũng tóm lấy thời cơ để hạ gục đối thủ. Sau khi hạ được hai người đàn ông, cô liền bước đến lục soát bọn họ để tìm súng. Không có, cả hai người này đều không mang theo súng. Có lẽ bọn họ cũng e ngại chuyện này, còn người đàn ông cô nhìn thấy qua camera có lẽ là có vị trí cao hơn nên được ưu ái. Dù sao đi bắt một học sinh trung học như Đình Dương theo lí thuyết cũng không cần tốn nhiều sức lực như thế.

Từ xa vọng lại âm thanh bước chân dồn dập, tuy bọn họ đã cố gắng điều chỉnh để không phát ra âm thanh gây chú ý nhưng cô vẫn có thể nhận biết. Thụy Du nhìn hai người đàn ông nọ, khi nãy cô giao chiến trực tiếp với một người liền có thể nhận ra rằng bọn họ không hề yếu. Chỉ với một người đã khiến cô gặp trở ngại, vậy nếu một lúc bị tấn công bởi 6 người thì thật tệ. Đây chắc chắn là một trận chiến không cân sức. Chỉ mong rằng Nhất Thiên đến sớm một chút.

Một cơn gió lớn thổi qua khiến Thụy Du rùng mình. Chẳng lẽ lại sắp mưa rồi? Năm nay mùa mưa bắt đầu sớm với những cơn mưa dai dẳng liên tục kéo dài. Trời đã tối hẳn, trong con hẻm này không có đèn nên hiện tại cô đang bị bóng tôi vây quanh và cơ chừng muốn nuốt chửng.

Bóng tối bao trùm, xung quanh từng cơn gió giữ dội liên tục thổi qua, đã có vài hạt mưa rơi xuống trên những mái nhà bằng tôn cũ tạo nên những âm thanh lộp bộp vang dội. Tiếng bước chân tới càng gần, Thụy Du siết chặt cây kiếm trên tay, chuẩn bị cho trận chiến sắp đến.

- PHs?

Một giọng nói trầm và khàn vang lên ở đầu hẻm. Thụy Du không đáp, chuyện bọn họ biết cô là ai cũng không có gì là lạ, có lẽ trước đây họ đã chiến đấu với đồng đội của cô ở nước ngoài rồi.

- Cũng không tệ.

Ánh mắt của gã nhìn qua hai thân thể nằm bất động trên mặt đất, buông ra lời tán thưởng. Nhưng rồi gã cười nhẹ, giọng nói mơ hồ phảng phất sát khí.

- Nhưng như thế là chưa đủ.

Lời vừa dứt, âm thanh xé gió liền lao tới. Thụy Du theo bản năng xoay người né tránh và tấn công dựa theo những gì mình cảm nhận được bằng các giác quan. Bây giờ trời rất tối, xung quanh cô không có một nguồn sáng ổn định nào tương đối tốt, buộc phải dựa vào cảm giác để bám trụ.

Người đàn ông kia tấn công liên tục, như muốn ép cô đến cùng, không chừa cho cô một cơ hội nào để sử dụng vũ khí của mình. Sau đó liền có thêm nhiều người nữa cũng tham gia vào. Trong vài phút, Thụy Du liền bị bao vây. Dù cô không thể nhìn rõ nhưng ít nhất phải hơn 5 người. Bọn họ tấn công liên tục, dồn dập. Dù cho bản thân thật sự rất linh hoạt nhưng khi bị tấn công từ mọi phía như thế cũng gây khó khăn cho cô trong việc phòng thủ.

Sau một hồi nỗ lực tránh né vất vả, Thuỵ Du vẫn bị đánh trúng. Điều này khiến cho tốc độ của cô bị ảnh hưởng dẫn đến liên tục bị tấn công. Đây không phải lần đầu tiên chịu đau, nhưng chưa lần nào cô chỉ vì mới bị trúng một đòn đã đau đến suýt ngất. Lực của những người này, phải nói là rất mạnh, khiến cô ê ẩm một hồi.

Nếu cứ mãi như thế này, e là cô sẽ sớm bị bắt gọn. Thụy Du tìm cách thoát ra khỏi vòng vây, khi tìm thấy một khoảng cách vừa đủ liền ra tay với người ở gần mình nhất.

Lần đầu tiên, Thuỵ Du cảm thấy bản thân mình thật thảm hại. Trời đã mưa rất to, toàn thân cô bị nhiễm lạnh, những vết thương đã bắt đầu sưng lên và vô cùng đau đớn. Đến cả tay cầm kiếm cũng tê dần và run rẩy, cô không biết mình còn trụ được bao lâu nữa. Bọn họ căn bản là quá đông. Hiện tại, những người đàn ông kia cũng bị thương, nhưng không nhiều lắm. Có lẽ chỉ là trầy xước ngoài da. Nhưng cô thì không được như vậy. Thuỵ Du không biết tìm cách nào để có thể thắng, hoặc là kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt.

Chẳng biết từ đâu, những người đàn ông này tìm ra một vài thanh gậy sắt. Có lẽ là vì thanh kiếm của Thuỵ Du mang đến cho bọn họ không ít phiền phức. Thôi rồi, Thuỵ Du lập tức cảm thấy không ổn, cô nhanh chóng lùi lại phía sau vài bước. Âm thanh chói tai do kim loại va chạm bất ngờ vang lên. Người đối diện gia tăng thêm lực, chỉ trong phút chốc đã ép cô vào bức tường cũ. Thuỵ Du cũng không biết mọi chuyện diễn ra như thế nào, cô cảm thấy cổ tay mình nhói đau rồi thanh kiếm quen thuộc cức thế bị tước mất. Cô cố gắng cử động tay một chút, nhưng không có cảm giác nào truyền lại ngoài sự đau đớn đến tận cùng. Chẳng lẽ cứ thế mà bị bẽ gãy tay rồi.

- Trò chơi kết thúc.

Từ đầu đến cuối, cũng chỉ có duy nhất người đàn ông này lên tiếng. Gã cho rằng mình là người có quyền lực làm chủ mọi chuyện đang diễn ra. Thế nhưng vẫn có một vài điều gã không thể ngờ đến, Thụy Du không chỉ biết sử dụng kiếm.

- Chưa đâu.

Người đàn ông bị đạp vào bụng nên bật ra xa. Thanh kiếm bị hất ra đến một nơi khá xa, cô không thể nào với tới nữa. Nhưng hiện tại tay cô cũng không ổn để cầm kiếm nữa. Tay phải bị chấn thương, nặng hay nhẹ thì cô tạm thời không nắm chắc. Tay trái của cô khá yếu, nhưng cũng không phải vô dụng. Tuy nhiên Thụy Du không dám làm liều thêm nữa, cô cần phải dùng súng.

Tình hình này cô sẽ thua, sớm thôi. Thụy Du liếc mắt trông sang biệt thự, hệ thống song sắt vẫn còn đó, mọi thứ vẫn an toàn, đồng nghĩa với việc Nhất Thiên vẫn chưa đến. Cô không thể bỏ cuộc ngay lúc này được. Khắp nơi trên người Thụy Du âm ỉ đau, không có nơi nào lành lặn. Nhớ đến Đình Dương, Thụy Du lại cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Nhưng nó như nguồn động lực vô hình ép cô phải tiếp tục, dù cho sức lực đã sớm bị hút cạn.

***

Trong phòng học, Khải Ân chống cằm nhìn ra cửa sổ. Đêm nay bỗng nhiên cậu không thể tập trung vào bài học như mọi ngày. Âm thanh đổ vỡ vang lên bên tai, Khải Ân khẽ nhíu mày rồi bước ra ban công. Cơn gió nhanh chóng ùa vào phòng khi cánh cửa được mở, hất tung mọi giấy tờ trên bàn học xuống đất. Lại thêm nước mưa tạt vào thấm ướt một góc thảm trong phòng. Khải Ân bước ra ngoài ban công dựng lại các chậu hoa đã sớm ngã rồi tìm một vật gì đó che chắn tạm bợ rồi thu dọn những mảnh vỡ xung quanh.

Sau khi thu xếp xong mọi chuyện, lòng cậu vẫn bồn chồn không yên. Từng con số chằn chịt trong trang sách khiến cậu chán nản. Khải Ân lấy điện thoại ra chơi game một lúc rồi tắt, vẫn cảm thấy trong lòng có chút gì đó cồn cào. Đêm nay cha mẹ cậu không có nhà, thời tiết lại rất xấu, có lẽ vì lí do này nên cậu cảm thấy bất an. Hoặc chăng khung cảnh đêm nay nhìn qua quá quen thuộc, hệt như ngày mà hai anh em bọn họ lạc mất nhau. Hôm đó trời cũng mưa to như thế này.

Điện thoại Khải Ân chợt rung, cậu nhìn màn hình một chút rồi nhấc máy.

- Mọi chuyện hôm nay thế nào?

Thời gian gần đây, Khải Ân lặng lẽ thuê thám tử theo dõi hoạt động mỗi ngày của Thụy Du. Cũng không có mục đích gì to lớn, như một cách nắm bắt thông tin của em mình mà thôi, để rồi từ đó tìm kiếm một thời cơ thích hợp để làm sáng tỏ mọi chuyện.

- Thụy Du ở trường từ sáng đến chiều. Lúc ra về bị Oliver Smith chặn đường, có diễn ra xô xát. Sau đó về nhà được 1 tiếng. Ngôi biệt thự đó bị bao vây, theo tôi thấy mọi chuyện có vẻ không đơn giản. Vừa nãy bọn người đó bỗng dưng rời khỏi vị trí. Tôi có đi theo và nhìn thấy cô ấy đánh nhau với bọn họ.

- Cái gì? Đã bao lâu? Sao anh không báo tôi?

Khải Ân hốt hoảng, cậu dễ dàng đoán được chuyện gì đang xảy ra. Vơ lấy chìa khóa xe trên bàn học, Khải Ân chạy như bay xuống nhà để xe.

- Cậu không nói tôi phải làm thế.

Người thám tử nói. Anh ta nói không sai, Khải Ân chỉ yêu cầu cung cấp thông tin đúng giờ chứ không quy định phải cấp báo khi có chuyện xảy ra.

Khải Ân chửi thề một tiếng. Ngay khi người giúp việc vừa mở cửa cậu đã phóng xe ra khỏi nhà với tốc độ nhanh nhất có thể.

- Tình hình hiện tại như thế nào?

- Đã đánh nhau hơn 15 phút. Không ổn. Cô ấy sắp thất thủ. Còn ba người đàn ông nữa.

Mặc kệ trời mưa rất to và đường nhựa trơn trượt, Khải Ân vẫn điều khiển xe chạy rất nhanh trên đường. Cậu chỉ mong mình tới thật nhanh. Cậu đã mất đi cô một lần, không thể để chuyện đó xảy ra thêm bất cứ lần nào nữa.

- Anh liên lạc với cảnh sát giúp tôi, cả xe cứu thương nữa.

- Được.

***

Còn một người nữa, Thụy Du tự nhủ. Cô không biết mình lấy đâu ra sức mạnh và dũng khí để tiếp tục duy trì đến giờ phút này. Đây là chính là kì tích mà cô không bao giờ nghĩ mình có thể làm được.

Rầm!

Người đàn ông vật cô ngã xuống đất, Thụy Du cảm thấy xương cốt mình như vỡ ra, toàn thân tê dại khó lòng cử động. Gã ta cũng yếu rồi, nhưng lại chiếm ưu thế hơn cô. Đầu óc cô choáng váng, mắt đã sớm nhòe đi. Nhưng lí trí vẫn còn đủ tỉnh táo để biết mình đang làm gì. Thụy Du siết chặt cây súng trên tay, chỉ trong vài giây đã khiến kẻ cuối cùng đó ngã gục với một viên đạn.

Thụy Du gượng người ngồi dậy. Những con người nằm la liệt trong con hẻm cụt, cô không rõ bọn họ đang bất tỉnh hay là đã chết nhưng tạm thời mọi thứ đã an toàn rồi. Nhưng cô lại không biết mình có qua được hôm nay hay không. Thụy Du chống tay, cố gắng để đứng lên nhưng rồi liền đổ sầm xuống đất. Khuỷu tay cô chống lên sàn xi măng, nước mưa lạnh lẽo từ từ thấm vào vết thương đau rát. Cô ngửi thấy mùi máu đang dần lan tỏa. Có lẽ cơn mưa này cũng không thể nào rửa sạch được.

Tiếng sột soạt vang lên bên tai. Có lẽ một người đã ngất vừa tỉnh lại. Nhưng cô chưa kịp định hướng thì âm thanh lên đạn lạnh lùng cất lên.

Đoàng!

Bốp!

Không bị tiếng súng làm cho lay động, Thụy Du vơ lấy gậy sắy nện thật mạng vào vị trí cô nghi ngờ. Trong hẻm không còn bất cứ âm thanh nào nữa, chỉ còn lại tiếng mưa rơi đều đều.

Thụy Du ôm lấy bả vai, hoàn toàn ngã gục. Cảm giác bị trúng đạn, lần đầu tiên cô được nếm trải trong đời. Thật sự là đau đến chết đi sống lại. Trong hẻm toàn bộ người đã chết, và cô cũng sắp chết.

Thụy Du nằm dưới đất, toàn thân bị hút cạn sức lực. Đau đớn cũng không còn cảm thấy nữa, chỉ còn tồn tại những cảm xúc mơ hồ. Cô nhìn ngôi biệt thự phía trước, từng hàng song sắt đã dần dần bị thu lại. Tốt quá, Nhất Thiên đến rồi. Đình Dương sẽ không sao. Như thế cô cảm thấy thật an tâm. Còn bản thân mình thì có lẽ không cứu được nữa. Chỉ cần hắn không có chuyện gì, cô nguyện đánh đổi tất cả mọi thứ.

Thụy Du nghĩ về gia đình mình. Cô cảm thấy thật có lỗi, ngay cả nhìn mặt cha mẹ lần cuối cùng cô cũng không làm được. Xem như kiếp này phải làm một người con bất hiếu rồi. Cô mở mắt thật lớn, nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm, nước mưa rơi vào mắt rồi lại trào ra ngoài. Kí ức vào đêm mưa kinh hoàng đó lại hiện về một cách vô cùng rõ ràng. Thụy Du cũng đã từng nằm dưới một cơn mưa và chờ chết trong bất lực. Đêm nay thật giống đêm đó, cô vẫn chỉ có đơn độc một mình vào những giây phút cuối cùng. Trong lòng Thụy Du dấy lên cảm giác bất lực và sợ hãi. Bây giờ cô mới bắt đầu cảm thấy sợ, sợ chết. Có lẽ khi người ta đứng ở lằn ranh sinh tử, khát vọng được sống, được tồn tại bỗng dưng bừng lên như ngọn đuốc sáng.

- Thiên Ân.

Đã bao lâu rồi Thụy Du không được gọi bằng tên này. Nó vừa quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ. Qua làn nước mưa dày đặc và trắng xóa, Thụy Du nhìn thấy Khải Ân đang chạy đến. Dáng người cậu mờ ảo trong mưa, như là thực, như là mơ. Thụy Du không rõ nữa

Khải Ân bước qua những xác người nằm la liệt mà đến bên cô. Cậu vội vàng ôm lấy Thụy Du. Cảm thấy toàn thân cô chằn chịt những vết thương và vô cùng yếu ớt, lòng cậu đau như cắt.

- Thiên Ân. - Khải Ân khẽ gọi. Cậu như quay về quá khứ, vào quãng thời gian mà bọn họ ngày nào cũng bám lấy nhau.

- Anh hai.

Thụy Du cười khẽ. Cũng may ông trời đối tốt với cô. Để cô được gặp Khải Ân lần cuối cùng.

- Đừng đi.

Tất cả như quay về cái đêm nhiều năm về trước. Khi một đứa bé tìm mọi cách níu giữ anh trai mình trong bất lực, nhưng rồi cậu vẫn đi. Cứ thế để cô chìm trong sự sợ hãi cùng cái chết cận kề. Thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác. Hai chữ "Đừng đi" khiến lòng Khải Ân quặn thắt. Nhìn thấy sự sợ hãi và cô đơn trong ánh mắt của Thụy Du cậu càng đau lòng hơn nữa.

- Ừ. Anh sẽ không đi.

Khải Ân bế Thụy Du rồi bước nhanh ra khỏi con hẻm tối.

Thụy Du siết chặt chiếc áo Khải Ân đang mặc lên người. Cô đang rất sợ. Cô sợ mình thật sự sẽ chết. Khi bước vào con hẻm kia, lòng cô rất kiên định, chỉ cần Đình Dương bình an thì cả mạng sống của mình cô cũng mặc kệ. Nhưng giờ đây, khi được gặp lại gia đình, khát vọng sống của cô bỗng dưng bừng lên mãnh liệt. Cô không muốn chết.

- Em sợ chết.

Thụy Du nói ra từng chữ vô cùng khó khăn. Khải Ân gia tăng tốc độ khi nhìn thấy bóng dáng xe cấp cứu ở phía đầu đường.

- Không. Em sẽ không chết. Đừng sợ. Bây giờ chúng ta về nhà, nhé?

Thụy Du an ổn gật đầu. Cô dựa người vào Khải Ân, người anh trai luôn luôn chở bảo bọc cho cô dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra. Từ quá khứ đến hiện tại. Cô nhìn vào mắt cậu, cảm thấy yên lòng hơn hẳn.

Khải Ân đi ngang qua Nhất Thiên. Trước ánh mắt ngạc nhiên đến sững sờ của người đối diện, Khải Ân không bước chậm lại. Thay vì nói lời chào hỏi cậu lại lạnh lùng tuyên bố.

- Lời nói này là cha tôi chuyển đến cha của anh. Từ giờ phút này, trên đời này không còn bất kì ai gọi là Kaylee hay Vũ Thụy Du nữa. Chỉ có Nguyễn Thiên Ân, tiểu thư của Nguyễn gia chúng tôi. Tôi mong rằng cha anh có thể nể tình mối quan hệ tốt đẹp với cha tôi mà thực hiện yêu cầu này.

Nhất Thiên nhìn Thụy Du với hai mắt nhắm nghiền ở trong lòng Khải Ân không khỏi cảm thấy chua xót. Từ bây giờ có lẽ bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa, ngay cả lời từ biệt cũng chưa kịp nói, thật quá tàn nhẫn.

- Được. Tôi thay mặt cha, hứa với cậu.

Dù cho lời yêu cầu của Khải Ân mang lại rất nhiều phiền toái và tổn thương nhưng Nhất Thiên vẫn phải chấp thuận. Cậu tin rằng chắc chắn cha mình cũng làm như thế. Lí do không gì khác ngoài tình bạn thân thiết giữa hai người cha. Chắc chắn cha cậu tìm mọi cách trả lại cuộc sống bình thường cho cho con gái của bạn mình dù cho điều đó sẽ khiến ông phải lo toan thêm nhiều chuyện phiền phức.

Nhất Thiên lặng người nhìn bóng Khải Ân mất hút trong chiếc xe cứu thương phía đầu đường rồi nhìn lên phòng Đình Dương, bỗng dưng cảm thấy thương cảm cho bạn mình. Mọi chuyện đã kết thúc rồi sao. Quá nhanh chóng, quá bất ngờ, khiến cậu không thể nào thích ứng. Có lẽ Đình Dương sẽ không chấp nhận sự thật này.

Một lời hứa đã đặt ra. Từ bây giờ Thụy Du là người đã chết. Liệu rồi đây Đình Dương sẽ sống thế nào khi biết được điều đó? Nghĩ đến đây, Nhất Thiên không khỏi cảm thấy buồn thay cho hắn.

Trời vẫn mưa to như trút nước. Đêm nay có nhiều chuyện đã xảy ra, có nhiều thứ đã thay đổi. Mọi chuyện thật sự đã kết thúc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.