Bảo Vật Của Rồng

Chương 4: Quyển 1 -





Rồng có vảy ngược, chạm vào đó có thể giết chết rồng.

Arthur mê muội nhìn mảnh vảy vàng óng trên cần cổ trắng ngần của Rồng.

Cực kỳ nhỏ bé, bị che phủ bởi mái tóc vàng rực rỡ.

Arthur dùng ánh mắt như có như không cẩn thận quét qua từng tấc da thịt lộ ra ngoài áo choàng của Rồng, hoàn toàn không bị phát hiện.

Nhờ vào tư thế ôm, Arthur tiến lại gần vị trí kia, lặng lẽ vươn ra ngón tay trỏ thon dài vẫn luôn bị cậu che giấu, đâm vào khiến máu chảy đầm đìa.

Arthur nhớ lại những lời của Quốc vương Percy.

Sau khi loài rồng rời khỏi Đảo Rồng, sức mạnh của chúng sẽ giảm mạnh.

Lúc biến thành người, chúng sẽ mất đi móng vuốt sắc nhọn và vảy cứng.

Vào thời điểm này, nếu như loài rồng không sử dụng ma pháp ngôn ngữ rồng thì chúng không khác gì loài người, chỉ có sức lực khỏe hơn người thường một chút.


Nếu như gặp đúng lúc rồng đang ở hình dạng con người có sức mạnh yếu nhất, cắt bỏ vảy ngược của nó...!
Ánh mắt của Arthur thâm trầm, cậu xé ra mảnh vảy nhỏ vàng óng.

"——!"
Rồng đau đớn cùng cực, đôi mắt xanh thẳm trợn to, theo bản năng lập tức biến thành màu vàng óng, con ngươi dọc giống như mắt động vật.

Trong nháy mắt, đôi mắt vàng mờ dần, biến trở về màu xanh trong.

Rồng tạm thời mất đi sức lực.

Máu rồng màu vàng, nóng bỏng, tuôn ra từ miệng vết thương cực nhỏ, bị Arthur tham lam hôn lấy toàn bộ.

Mãi cho đến khi một chút vết tích màu vàng trên cần cổ trắng như tuyết cũng không còn, bạo chúa tóc đen mắt đen mới dừng lại.

Cậu ôm chặt Rồng đã cạn kiệt sức lực vào trong lồng ngực, từng chút một hôn lên cổ đối phương, nét mặt chăm chú và dịu dàng.

Rồng là của ta, sẽ không bao giờ đi nữa.

Cậu nghĩ như vậy.


Arthur cởi áo choàng lông của mình xuống, cẩn thận đắp lên người Rồng.

Dẫu sao, bây giờ trông Rồng đang rất lạnh, khuôn mặt tái nhợt, ủ rũ cùng suy sụp, còn run rẩy không ngừng.

Từ trước đến nay, cậu chưa từng thấy Rồng thể hiện bộ dáng đáng thương, yếu đuối như vậy.

Thế nhưng Rồng vẫn rất ưa nhìn.

Không còn là vẻ đẹp trai phi phàm thiêu đốt người nhìn như lúc mới gặp, mà là một loại mỹ cảm yếu ớt hiếm có.

Như thể nếu Arthur ôm chặt hơn, Rồng sẽ lập tức tan vỡ thành ánh sao chập chờn nơi chân trời, không bao giờ còn cong cong hai mắt trong suốt như ánh sao in trên mặt hồ, mỉm cười đáp lại lời của Arthur.

Arthur đạp sâu vào trong tuyết, đỡ Rồng trở về phòng ngủ.

Dọc theo đường đi, Rồng không nói gì với Arthur.

Mặc dù rất yêu thích giọng nói của Rồng, nhưng Arthur nghĩ lúc này anh không nói chuyện với mình cũng tốt, cậu cảm thấy mình sẽ khó mà vượt qua việc này nếu nghe được thanh âm ấy.

Arthur đặt Rồng lên giường, còn bản thân thì ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn anh.

Cậu đặt vảy rồng đang mờ dần và từ từ lạnh đi lên ngực mình, nghi hoặc vuốt ve vị trí trái tim của mình.

Cậu không biết tại sao, rõ ràng đã bắt được Rồng, nhưng cậu lại cảm thấy càng ngày càng cách xa anh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.